Hạ Lâm bị tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc đánh thức.
Cậu híp mắt, lần mò nhấn nút trả lời.
"Hạ Lâm, vẫn còn ngủ hả?" Bên đầu dây bên kia, giọng của Tống Diên vẫn đang ở thời kì vỡ giọng om sòm mà tràn đầy sức sống, "Ông đây xuống máy bay rồi, mau tới sân bay tiếp giá đi!"
Hạ Lâm không lên tiếng, bấm ngắt cuộc gọi, tiếp tục trùm chăn ngủ.
Mấy giây sau, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lúc này Hạ Lâm không thèm nhìn màn hình nữa, trực tiếp nhấn tắt máy.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mấy phút sau, Hạ Lương đạp cửa phòng cậu ra, đen mặt nói: "Mấy đứa đang giở trò gì đấy, Tống Diên gọi điện thoại quấy rầy anh đây này."
Hạ Lâm thở dài: "Anh, anh tắt máy đi, để em gọi lại cho nó."
Hạ Lương nghe vậy đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi điện thoại được nhận, cậu đã nghe được tiếng la hét của Tống Diên ở đầu dây bên kia: "Hạ Lâm, cậu lại dám ngắt điện thoại của ông đây! Không trả lời tin nhắn, không trả lời mail, giờ đến cả điện thoại cũng không nhận, có phải cậu muốn tuyệt giao với tôi không?"
"Ừ." Hạ Lâm đơ mặt nói.
"Ừ cái gì mà ừ?!"
"Thì là ừ đấy."
Tống Diên im lặng mấy giây: "Hạ Lâm, chẳng lẽ cậu bị ma nhập rồi à? Ông đây cũng chỉ vừa mới đi một chuyến châu Úc thôi, sao cậu lại như biến thành người khác như vậy?"
Hạ Lâm nghĩ, quả thật là cũng giống với người bị ma nhập, tự mình nhập mình.
Không sai, một tuần trước, Hạ Lâm phát hiện ra mình đã sống lại, hơn nữa lại còn trùng sinh vào thời điểm mười năm trước, cũng chính là sau Tết âm lịch năm 2008.
Một tháng sau, Tống Diên 18 tuổi.
Mấy tháng sau, Hạ Lâm cũng 18 tuổi.
Chưa tới nữa năm nữa, bọn họ sẽ phải đối mặt với kì thi vào đại học.
Tống Diên tranh thủ nghỉ Tết dài ngày đi du lịch châu Úc với bố mẹ, nói mỹ miều một chút thì là ăn chơi phè phỡn lần cuối trước khi thi đại học.
Vốn Hạ Lâm cũng muốn đi cùng, nhưng bố cậu không đồng ý, cậu buồn bực chỉ có thể mỗi ngày nhìn ảnh Tống Diên gửi tới cho đỡ thèm.
Khi đó quan hệ của cậu và Tống Diên vẫn vô cùng thân thiết, mỗi ngày đều nói không hết chuyện, kế cả Tống Diên đi châu Úc, cũng gửi tin nhắn, mail suốt ngày.
Tuy nhiên, một tuần trước, Hạ Lâm đột nhiên trùng sinh.
Cậu đã hoàn toàn nguội lạnh với Tống Diên, cũng không muốn để số kiếp của mình liên quan tới Tống Diên một lần nữa, cậu quyết định lựa chọn một con đường khác.
Vì vậy, mấy ngày tiếp đó, cậu không còn tích cực gửi tin nhắn qua lại với Tống Diên nữa, không nhận điện thoại Tống Diên gọi đến, thậm chí cậu còn không muốn nói nhiều hơn nửa chữ với Tống Diên.
"Alo? Alo? Hạ Lâm, cậu còn nghe không?"
Đang suy nghĩ bị Tống Diên lôi trở lại, Hạ Lâm hít sâu một hơi nói: "Tống Diên, sau này có thể tôi sẽ không có nhiều thời gian chơi cùng với cậu nữa."
"Ý gì?"
"Tôi quyết định sẽ thi vào đại học B khoa y, tôi tìm hiểu rồi, tỉ lệ trọi của trường đó rất cao, cho nên, nửa năm tiếp, tôi phải tranh thủ hết tất cả thời gian để học tập."
Tống Diên đớ ra chốc lát, cười nhạo nói: "Hạ Lâm, đầu cậu úng nước rồi à, đang yên đang lành học y làm gì? Cậu không biết học y rất nhàm chán sao, nghe nói phải học năm năm mới có thể lấy bằng cử nhân!"
"Không, là bảy năm."
"Gì?"
"Tôi định học thẳng lên thạc sĩ nữa."
Tống Diên yên lặng trong chốc lát, không nhịn được mà mắng: "Cái đm, Hạ Lâm cậu nghĩ cái gì mà muốn chạy đến trường y để chịu ngược đãi như vậy? Thằng nhóc đợi đấy! Chờ tôi từ phi trường trở về, tôi sẽ cho cậu một bài học..."
"Cậu không cần phải tới đâu."
"Ý gì?"
"Nửa tiếng nữa tôi phải ra ngoài rồi."
"Đi đâu?"
"Ở thành phố A có một trường luyện thi vào đại học khá nổi tiếng, tôi đang định tranh thủ chưa vào học tới chỗ đó mấy ngày, lát nữa anh tôi sẽ đưa tôi đi."
"Mẹ kiếp, Hạ Lâm cậu có cần phải gấp gáp đến cái trường luyện thi đấy như vậy không? Tôi vừa mới trở về từ châu Úc, cậu còn không muốn nhìn tôi lấy một cái sao."
"Không nhìn, nếu như cậu cảm thấy chán, tìm người khác chơi cùng đi." Hạ Lâm dứt lời, cúp điện thoại.
Tác giả có lời
Hừ, tiểu thụ đã bắt đầu sống lại rồi..