Edit: Cơ Hoàng
Một tháng sau, cơ thể của Lâm Bạch Dư đã bình phục, Andy cũng đã hoàn tất thủ tục. Hai người đem theo hành lý ít ỏi, rời khỏi thành phố mà mình đã sinh sống mười mấy năm. Máy bay cất cánh bay lên trời xanh, Lâm Bạch Dư cảm thấy nhẹ lòng hơn, đây cũng là cảm xúc thuộc về Angela. Xem ra Angela cũng không muốn ở lại, không muốn tiếp tục dây dưa với Charice nữa.
Đúng ngay lúc này, Charice chạy vào sân bay, không tìm được người muốn tìm, chỉ nhận được tin máy bay đã cất cánh. Charice nắm chặt phong bì đựng tiền, cảm thấy mờ mịt. Angela không cần hắn chịu trách nhiệm, không cần hắn kiếm tiền trả tiền thuốc men, không cần hắn chăm sóc, hắn sẽ có bao nhiêu thời gian đánh tennis? Nhưng tại sao hắn không cảm thấy nhẹ nhàng? Ngược lại trong lòng lại thật vắng vẻ, giống như đã mất đi thứ gì đó?
Bay hơn hai mươi giờ, rốt cuộc hai người cũng tới đích. Cha mẹ An không tới đón hai người, khiến ấn tượng của Lâm Bạch Dư với bọn họ càng kém hơn. Nhớ khi Angela trong cốt truyện tự sát, hai người vẫn không xuất hiện, Lâm Bạch Dư thật sự không còn chút hi vọng gì đối với hai người này.
Gia cảnh nhà họ An không tồi, nơi ở của cha mẹ An là một căn biệt thự độc lập, nhưng không quá lớn. Andy móc chìa khóa ra mở cổng, đẩy em gái đi vào sân. Sau khi tham quan hết biệt thự, ấn tượng của Lâm Bạch Dư với cha mẹ họ An mới tốt lên một chút. Ít nhất là hai người còn chuẩn bị phòng giúp hai đứa con, đổi tất cả cầu thang thành dốc thoải.
Mà chờ đến buổi tối, sau khi nhìn thấy cha mẹ An xin nghỉ trở về, sự bất mãn của Lâm Bạch Dư cũng biến mất hơn nửa. Hai người này thật sự rất bận rộn, bọn họ làm việc ở một viện nghiên cứu. Không biết cụ thể hai người đang nghiên cứu hạng mục gì, chỉ biết mười ngày nửa tháng họ mới có một ngày được về nhà nghỉ ngơi. Thời gian còn lại, hai người đều ăn ở tại viện nghiên cứu, làm việc chẳng phân biệt ngày đêm.
Đối với chuyện con mình đến, hai người thật sự rất vui vẻ, Ít nhất là mỗi tháng có thể gặp nhau hai ngày, không giống như trước kia, chỉ có thể gọi điện thoại, mấy năm cũng chưa chắc đã gặp nhau được một lần. Khi hai người nhìn Lâm Bạch Dư, không che dấu nổi sự thương tiếc trong mắt. Điều này khiến Lâm Bạch Dư hiểu thật ra hai người rất yêu con cái của bọn họ, tuy rằng sự yêu thương này xếp sau sự nghiệp. Bọn họ tặng cho Lâm Bạch Dư một món quà, là một chiếc chân giả. Vì đặt làm chân giả thích hợp cho Lâm Bạch Dư, bọn họ lãng phí một ngày mới nghiên cứu ra. Sau khi đeo chân giả lên, trừ lúc đi đường có hơi cứng ngắc ra thì cực kỳ thoải mái. Người ngoài nhìn vào hoàn toàn không giống người tàn tật bị chặt đứt một chân. Lâm Bạch Dư cực kỳ thích món quà này.
Sau khi cuộc sống ở nước Mỹ đã ổn định, Andy và Lâm Bạch Dư bắt đầu liên lạc với trường học. Trình độ tiếng Anh của Andy cũng rất tốt, không cần phải mất một năm học ngôn ngữ. Hai người thuận lợi tiến vào một trường trung học phổ thông tư nhân ở gần nhà. Andy lớp mười hai, Lâm Bạch Dư lớp mười một. Hai người đều là học sinh nghiêm túc nỗ lực, sau đó Andy thi đậu đại học Châu Lập ở tiểu bang New York.
Thật ra đại học thể chất tốt nhất ở Hoa Kỳ là đại học Stanford, sinh viên ở đây đã từng đại diện quốc gia đi thi đấu tại thế vận hội Olympic các hạng mục như bơi lội, nhảy cầu, thủy cầu, tennis, đấu kiếm vân vân, điều này đủ để thấy thực lực trên phương diện thể thao của trường đại học này. Có điều, đại học Stanford ở California, mà Lâm Bạch Dư muốn vào học viện âm nhạc Julia, chắc chắn sẽ phải ở tại New York. Bởi vậy, để thuận tiện cho việc chăm sóc em gái, Andy lựa chọn đại học Châu Lập New York.
Không thể không nói đây là một lựa chọn sáng suốt. Tuy trình độ tennis của Andy không tồi, nhưng kiến thức về tennis ở trường trung học phổ thông trong nước vẫn kém hơn bọn học sinh trung học phổ thông ở nước ngoài. Ở trong nước, kỹ xảo tennis của hắn đứng đầu cấp trung học phổ thông, nhưng ở chỗ này cùng lắm là trình độ trung bình. Nếu hắn vào đại học Stanford, chắc chắn sẽ bị ghẻ lạnh. Ở đại học Châu Lập, ít ra hắn còn có cơ hội lên sân, tôi luyện kỹ thuật của mình.
(*Bang New York có rất nhiều trường đại học công lập, nhưng mình không tìm được tên tiếng Anh của trường đại học mà Andy đang theo học nên xin phép giữ nguyên tên Hán Việt ạ).
Năm thứ hai, Lâm Bạch Dư thuận lợi thi đậu vào học viện âm nhạc Julia. Angela vốn đã có kiến thức cơ bản vững chắc, năng lực lĩnh ngộ âm nhạc của Lâm Bạch Dư cũng không bình thường. Nàng viết một khúc nhạc kết hợp giữa cổ nhạc của Đại Vệ triều với âm nhạc hiện đại, tạo ra một khúc nhạc cực kỳ tươi đẹp. Điều này khiến giáo sư ngành soạn nhạc với giáo sư hệ nhạc cụ có dây (huyền nhạc) suýt cãi nhau vì muốn tranh đoạt Lâm Bạch Dư về đội của mình. Cuối cùng, Lâm Bạch Dư vẫn lựa chọn hệ huyền nhạc, nhưng nàng sẽ học song ngành soạn nhạc. Sau hơn một năm vừa học vừa luyện tập đàn violon, Lâm Bạch Dư bắt đầu nảy sinh tình yêu đối với âm nhạc.
Hai năm nháy mắt trôi qua, cốt truyện cũng đã bắt đầu. Lúc này, không có hai anh em Angela và Andy chen chân, nam nữ chính đến với nhau cực kỳ thuận lợi. Nhưng cũng vì quá thuận lợi, hai người không biết quý trọng, thường xuyên cãi nhau vì mấy việc nhỏ con. Tính cách của hai người thật sự không hợp, nữ chính hướng ngoại hoạt bát, nam chính sống nội tâm không thích nói chuyện. Ngoại trừ tennis ra, hai người không có tiếng nói chung, cũng càng ngày càng ít giao lưu. Vì thế đã bị người khác châm ngòi ly gián một cách dễ dàng.
“Đáng ghét, Charice lại tin tưởng con bé Julie kia mà không tin mình.” Nữ chính tức giận đá những hòn đá trên đường. Julie chính là chủ nhiệm câu lạc bộ tennis của Charice hồi ở trường trung học phổ thông. Ả vẫn luôn yêu thầm Charice, coi Angela là tình địch, cho rằng Angela rời đi thì mình sẽ có cơ hội. Nào ngờ không có Angela, nữ chính lại xuất hiện, còn có được trái tim của Charice. Làm sao mà Julie cam tâm được? Vì thế, sau khi gặp lại Charice ở sân thi đấu giải vô địch tennis cấp đại học, Julie thường xuyên lấy danh nghĩa ban cũ đến đại học Khải Đức tìm Charice, cũng âm thầm phá hỏng tình cảm của Charice với nữ chính.
“Tên Charice ngu ngốc này!” Nữ chính hô to một tiếng, đá mạnh một cái, hòn đá trên đường bị đá bay ra ngoài.
Nơi xa bỗng truyền đến tiếng hô của một người bị đau: “Đau quá, ai đang ném đá lung tung đấy?”
Nữ chính hoảng sợ, thè lưỡi. Với bản chất là một cô gái ngoan dám làm dám chịu, nữ chính lập tức chạy đến nhận sai: “Thật xin lỗi, là tôi đá cục đá tới chỗ anh, thật ngượng ngùng!”
Người bị cục đá đánh trúng vừa nhìn thấy nữ chính, hai mắt sáng ngời: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng dễ thôi, mời tôi ăn cơm đi.”
“Được.” Chẳng phải ăn một bữa cơm thôi sao? Nhà nữ chính có điều kiện nên đáp ứng mà không chút đắn đo.
Đôi mắt của người trẻ tuổi bị đá trúng càng sáng hơn: “Tôi tên Thôi Minh Anh, cậu tên là gì?”
“Tôi tên Hạ Tiểu Ưu.”
Không có Andy, nữ chính cũng sẽ tìm được một nam phụ ưu tú khác làm lốp xe dự phòng.
“Oa, ban nhạc của học viện âm nhạc Julia sắp tới biểu diễn ở trường chúng ta này!”
“Ông trời ơi, tớ phải đi xem mới được.”
“Tớ cũng đi.”
“Nghe nói đội trưởng diễn tấu đàn violon của ban nhạc Julia cũng là người Hoa đấy.”
“Thật vậy hả?”
“Đương nhiên. Cậu nhìn poster dán ở kia xem, cô gái tóc đen mắt đen kia, đây là gương mặt của người Châu Á chính tông.”
“Đúng thật này! Nhưng trông cô ấy quen quá!”
“Cậu đừng nói là cậu có quen biết với người nổi tiếng nha?”
“Tớ biết cô ấy thật mà, cô ấy là Angela đúng không?”
“Ơ, sao cậu lại biết tên của người ta?”
“Bởi vì tớ với cô ấy là bạn cùng trường cấp ba.”
Nghe thấy câu nói đó, cả Charice và Julie ở bên cạnh đều bị chấn động.
Lời tác giả: Lúc viết cha mẹ của Angela là nhân viên nghiên cứu, không rõ nghiên cứu hạng mục gì, suýt nữa thì tui viết thành họ nghiên cứu virus T, viết thế giới này thành tận thế.