Edit: Cơ Hoàng
Ba tỷ muội bằng mặt không bằng lòng, mang nhiều tâm tư tiến vào sân Ngẫu Hương Tạ của Lâm Bạch Quyên. Nếu là Ngẫu Hương Tạ, đương nhiên trước sân sẽ có hồ nước, có cầu trúc vắt qua, cửa khắc một câu đối “Phù dung ảnh phá quy lan tưởng, lăng ngẫu hương thâm tả trúc kiều”. Vừa nhìn là biết bút tích của đại tiểu thư Lâm Bạch Xu.
Ba người bước vào phòng ngủ của Lâm Bạch Quyên, chỉ thấy Lâm Bạch Quyên ngồi ở đầu giường, sắc mặt xanh trắng, chỉ tốt hơn người chết một chút, suy yếu như sắp chết đến nơi. Lâm Bạch Xu và Lâm Bạch Thiền giật nảy mình. Lâm Bạch Thiền vốn chẳng có ý tốt tới thăm bệnh. Lâm Bạch Quyên và mẹ ruột hãm hại Lâm Bạch Thiền, sao Lâm Bạch Thiền quên được? Nói là tới thăm bệnh, mục đích thực sự là gì, mọi người đều hiểu rõ. Nhưng bây giờ, thấy bộ dạng của Lâm Bạch Quyên, Lâm Bạch Thiền bị dọa sợ, tâm tư muốn trả thù cũng phai nhạt, còn dâng lên cảm giác đồng tình.
“Đa, đa tạ ba vị tỷ tỷ tới thăm ta.” Lâm Bạch Quyên cố hết sức nói một câu, rồi lại ho kinh thiên động địa, làm Lâm Bạch Xu và Lâm Bạch Thiền vốn định châm chọc vài câu vội quăng chuyện đó sang một bên, thật tình hỏi thăm Lâm Bạch Quyên.
“Tứ muội muội nghỉ ngơi cho tốt, chờ muội hết bệnh rồi thì đến Tiêu Tương quán của tỷ, tỷ sẽ nhờ Lý ma ma và Trương ma ma dạy cung quy, tri thức cho chúng ta.” Lâm Bạch Xu nói lời hay.
Lâm Bạch Quyên nghe vậy tinh thần rung lên, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Vì Lâm Bạch Quyên quá yếu, ba người không ngồi lại quá lâu, đã cáo từ rời đi. Giữa ba người không có chuyện gì để nói, vừa ra khỏi sân là tách ra. Lâm Bạch Dư quay đầu nhìn về phía Ngẫu Hương Tạ một cái, thở dài.
Liễu Nguyệt tưởng là Lâm Bạch Dư thở dài vì thân thể của Lâm Bạch Quyên, an ủi: “Nhị tiểu thư, thái y đã xem bệnh cho tứ tiểu thư rồi, chắc là không lâu nữa tứ tiểu thư sẽ hồi phục. Người đừng lo lắng.”
Lâm Bạch Dư hơi nhướng mày: “Trông ta như đang quan tâm Lâm Bạch Quyên sao?”
Liễu Nguyệt “A” một tiếng: “Chẳng lẽ vừa rồi tiểu thư thở dài không phải vì lo lắng cho tứ tiểu thư sao?”
Lâm Bạch Dư: “Ta đang bội phục sự tàn nhẫn của Lâm Bạch Quyên, không những tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính mình.”
Liễu Nguyệt: “Nô tỳ không hiểu ý của nhị tiểu thư.”
Lâm Bạch Dư giải thích cho tâm phúc của mình: “Không phải Lâm Bạch Quyên sinh bệnh, mà là trúng độc.”
“Trúng độc?” Liễu Nguyệt chấn động, “Kẻ nào lớn mật đến nỗi dám hạ độc tứ tiểu thư?”
“Đương nhiên là chính nàng ta.” Lâm Bạch Dư nói, “Lâm Bạch Quyên bị phụ thân cấm túc, quy định không được ra ngoài cho đến khi lấy chồng, không thể tham gia các buổi tụ hội khuê các trong kinh thành. Thậm chí ngay cả tuyển tú vào sáu tháng cuối năm, phụ thân cũng không cho muội ấy tham dự. Tứ muội không thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ tìm mọi cách phá vỡ khốn cảnh này. Mà không có cách gì tốt hơn khổ nhục kế.”
Liễu Nguyệt nghe mà trợn mắt há hốc mồm, mãi lâu sau mới có phản ứng: “Tứ tiểu thư tự hạ độc mình? Nàng không sợ độc tố nặng quá sẽ hại chết mình sao?”
“Đương nhiên là không sợ.” Lâm Bạch Dư nói, “Lâm Bạch Quyên ăn một loại độc tên là ‘Châm Hoàng’. Loại độc này là bí dược trong cung, không truyền lưu trong dân gian, chắc là do Hồng di nương mang từ trong cung ra. Người bị trúng độc ‘Châm Hoàng’, sẽ có biểu hiện cực kỳ suy yếu, mạch đập cũng biểu hiện trạng thái cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà thực tế cũng không nguy hiểm gì, thân thể vẫn mạnh khỏe. Có điều...”
Liễu Nguyệt chớp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dư mong được giải thích.
Lâm Bạch Dư cũng không ăn bộ dạng này: “Nữ tử từng sử dụng ‘Châm Hoàng’ cũng sẽ không bị gì, nhưng độc tố sẽ tích lũy trong cơ thể, truyền cho con cái. Đứa trẻ được sinh ra phần lớn đều yếu đuối bẩm sinh, rất khó trưởng thành.”
Liễu Nguyệt hít vào một hơi. Cổ đại rất coi trọng vấn đề truyền thừa huyết mạch, con cái là trụ cột để một nữ nhân có chỗ đứng trong gia tộc. Lâm Bạch Quyên tàn phá thân thể của mình như vậy, nếu không sinh được hài tử khỏe mạnh, sau này nàng ta phải làm sao bây giờ? Già rồi biết dựa vào ai?
“Nô tỳ cứ tưởng rằng tứ tiểu thư là người thông minh.” Qua một hồi lâu, Liễu Nguyệt mới tìm lại giọng nói của mình.
“Lâm Bạch Quyên không ngu, nhưng dã tâm của muội ấy bị Hồng di nương nuôi lớn.” Lâm Bạch Dư thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng quá tàn nhẫn. Để không bị phụ thân mẫu thân tùy tiện gả ra ngoài, nàng lại dùng một chiêu như vậy.”
Lâm Bạch Dư đã hình dung được kết cục thê thảm của Lâm Bạch Quyên về sau, không có con cái phòng thân, một nữ nhân có thể tồn tại bao lâu trong hậu viện? Giống như Tuyên Phi, vì tranh sủng mà ăn “Châm Hoàng”, kết quả sinh con ra toàn bộ đều chết yểu, rơi vào kết cục bị Hoàng Đế ghét bỏ, chỉ có thể cúi đầu khom lưng sinh hoạt dưới tay Hoàng Hậu. Sở dĩ Lâm Bạch Dư biết được “Châm Hoàng”, là từ chỗ Tuyên Phi.
...
Công tác quay chụp của Lâm Bạch Dư ở đoàn phim “Người yêu tennis” thuận lợi hơn ở đoàn phim “Thường Nhạc quận chúa”. Cùng là phim thần tượng, nhưng diễn viên của đoàn phim “Người yêu tennis” không phải người mới, kỹ thuật diễn tốt hơn nhiều so với diễn viên trong đoàn phim “Thường Nhạc quận chúa”, bởi vậy tiến độ quay phim cũng nhanh hơn rất nhiều. Người trong đoàn phim thấy Lâm Bạch Dư còn nhỏ tuổi, khá chiếu cố nàng. Suất diễn của nàng khá ít, tiết mục lục đục nội bộ không tới phiên nàng, nên nàng quay xong suất diễn của mình khá thuận lợi.
Đạo diễn Vu An Bình cho rằng diễn xuất của Lâm Bạch Dư không tốt, vốn định xóa bớt một ít màn ảnh của Lâm Bạch Dư. Nhưng sau khi thấy nhân vật Angela do Lâm Bạch Dư diễn lên sân khấu, biểu hiện của Lâm Bạch Dư lập tức khiến đạo diễn Vu và đoàn phim bất ngờ. Đây đâu phải là diễn, đây chẳng phải là Angela nhập vào người sao? Đạo diễn Vu không khỏi cảm thấy may mắn vì biên kịch chậm chạp, còn chưa xóa bớt suất diễn của Angela. Diễn xuất hoàn mỹ như vậy, sao có thể xóa bớt được? Phải tăng thêm cảnh diễn mới đúng! Thảo nào tên Mã Hâm kia lại đề cử cô bé này với mình, Uông tổng cũng coi trọng cô bé này, thì ra là thực lực cô bé này thật sự bất phàm! Kỹ thuật diễn này, thừa sức diễn vai chính. Hay là, vai chính bộ phim tiếp theo của mình cứ chọn Lâm Bạch Dư đi?
Tuy rằng để biên kịch tăng thêm suất diễn của Angela, nhưng suất diễn của Angela vốn rất ít, thêm nữa cũng chỉ được năm sáu cảnh, chỉ mất hai ngày đã quay xong rồi. Nhận lấy bao lì xì dày được đạo diễn thưởng thêm, Lâm Bạch Dư rời khỏi đoàn phim. Sắp khai giảng rồi, Lâm Bạch Dư sẽ không tìm vai diễn nữa. Nàng phải ôn tập thật tốt, để vượt qua kì thi sau khai giảng. Nhưng có kinh nghiệm sau hai lần quay phim, khiến Lâm Bạch Dư rất thích diễn kịch, thích công việc sắm vai một người khác này, càng thích học tập các loại tri thức trong thế giới rèn luyện hơn. Lâm Bạch Dư nhìn đoàn phim dần thu nhỏ qua cửa sổ xe, mãi lâu sau mới thu hồi tầm mắt.
Tới ngày khai giảng, Lâm Bạch Dư đeo cặp sách đi tới trường học. Trường trung học cách khu nàng ở không xa, đi xe đạp mười phút là tới. Tuy nhiên Lâm Bạch Dư không có xe đạp, nàng vẫn đi bộ, không đến nửa giờ là đến trường.
“Lâm Bạch Dư, Lâm Bạch Dư.” Vừa mới ra cửa, đã nghe thấy có người đang gọi mình. Giọng nói quen thuộc, Lâm Bạch Dư lập tức nhận ra là cô bạn cùng bàn kiêm bạn tốt của mình, Cổ Nguyệt.