Côbé ngốc nghếch này chắc chấn đã rất
mệt, nằm xuống ngủ là ngủ luôn ba tiếng đồng hồ. Khi cô ấy tỉnh dậy,
trời dã chập choạng tối, còn khi đầu cỏ ấy vừa rời khỏi hai chân tôi,
nửa người dưới của tôi dường như đã mát hết cảm giác vì tê mỏi.
Mạt Mạt áy náy nhìn tôi, lò lưỡi nói rằng cô ấy không cố ý làm vậy.
Nhìn cô gái đang liên tục làm bộ mặt chọc ghẹo minh, tòi lại nhớ lúc cô ấy
tỏ ra lạnh lùng, kiệu ngạo. Khi cô ấy quyết định thôi không vẫy vùng
trong chốn hồng trần ấy nữa, cô ấy có thể trở nên linh hoạt, nhí nhảnh
vô cùng; nhí nhành đen nồi, tôi cảm thấy vô cùng yêu thích, cố ấy cũng
có thê nghịch ngợm, nũng nịu, châm chọc, thè hiện rõ ban lính lương
thiện nhưng vẫn ngày thơ như những cô gái binh thường khác.
Dây mới chính là con người đích thực của Ngái Mạt. Tôi xúc dộng khi tự mình cảm nhận và phái hiện ra con người thật của cô ấyđằng sau lóp vỏ bọc
dày đặc của son phấn. Mạt Mạt giống như một báu vật dược tàng giữ, chỉ
cần bạn quyết tâm tìm kiếm, cô ấy sẽ mang đến cho bạn những bất ngờ thú
vị.
Sau đó, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi
thèm một lát nữa, vẻ mặt như dang hố thẹn. Đôi mất biết nói của cô ấy
chốc chốc lại liếc trộm sang tôi. Nhìn sâu vài đôi đồng từ đang thiết
tha bịn rịn của cô ấy, tôi bỗng muốn hôn cò ấy ngay tại đây.
Đúng lúc tôi đang từ từ nghiêng người, định nuốt trọn đôi môi hồng xinh của
cô ấy, thì một giọng nói lanh lảnh vang lèn trên d8ầu tôi: "Anh ơi, mua
một bòng hoa nhé!". Tôi giật mình, vội buông Mạt Mạt ra, hoa ra là một
cô bé bán hoa. Cô bé khoảng trên dưới mười tuổi, đang nặng nề xách một
giỏ hoa, nước da ngâm đen, tết hai bím tóc đuôi sam, đôi mắt chăm chú
nhìn tôi, "Anh ơi, anh xem, chị ấy xinh quá, anh mua hoa tặng cho chị
gái xinh đẹp đi!".
Dang lúc nồng thắm thì bị ngắt ngang, trước gỡ tôi chưa gặp phai tình huống khó xử như thế nào bao giờ. Trước đây, mỗi lần gặp nhũng người bán hàng rong, tôi đều
từ chối lòa mời của họ. Không nhũng thế, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi đây còn
mờ cửa hàng hoa, vậy là tôi xua tay tỏ vé từ chối như một phản xạ có
điều kiện.
Liếc sang nhìn Mạt Mạt,
tôi thấy cô ấy đang chăm chú nhìn cô bé bán hoa, thần sắc rất khác
thường, lộ rõ vẻ thương cảm với nhũng người cùng cảnh ngộ. Sau đó, cô ấy lập tức chuyển ánh nhìn sang tòi, nũng nịu giơ ba ngón tay của bàn tay
phải lên và nói: "Được không anh? Em chọn hoa hồng, ba bông!".
Lúc bấy giờ, tôi mới chợt nhớ ra, trước đây Mạt Mạt cũng từng đi bán hoa
dạo, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được nỗi vất vả của những cô bé bán hoa.
Cặp đồng tử long lanh của Mạt Mạt đang toát lên nhũng tia hy vọng, dịu
dàng, ấm ấp, vừa hay nó kích động vào đúng cảm giác muốn được chinh phục của đàn ông. Không nhũng thế, càu nói ngọt nào "được không anh", lại
càng khiến tôi bay bông, mơ màng, không còn biết mình đang ờ nơi nào
nữa. Có một người vợ dịu dàng như vậy, tôi còn mong đợi gì hơn? Dùng nói là ba bông, ngay cả ba trăm bông tôi cũng tuyệt đối không thổ thốt ra
từ "không" được.
Thế là tôi vui vẻ rút ví mua ba bông hoa.
Cô bé bán hoa dường như vẫn còn rất ngượng ngùng, cầm lấy tiền rồi chạy
biến mất, quèn cà nói cảm ơn. Mạt Mạt ngồi ngây ra nhìn theo bóng dáng
của cô bé ban nãy.
Tôi hỏi cô ấy, có phải là đang nhớ tới thời kì phải đi bán hoa dạo trước đây không?
Ban đầu, Mạt Mạt không nói gì, một lúc đâu sau mới từ từ gật đầu. Cô ấy
ngước mắt lên nhìn bầu trời, bầu trời buổi chiều vẫn còn xanh thăm thẳm, vậy mà bây giờ đã tối đen như mực, cô đặc lại thành một khối, lác đác
vài ngôi sao nhỏ, cũng chẳng có ánh sáng của mặt trăng. Những người bộ
hành xung quanh đang dần dần lùi xa, phía tối tăm xa xa kia, thấp thoáng bóng dáng của cô bé bán hoa ban nãy dang năn ni một đôi tình nhàn qua
dường mua hoa...
"Sau này, nếu gặp
bất kì cô bé bán hoa nào, anh cũng đều phai mua ba bông, có được không?" Mạt Mạt bỗng nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi gãi gãi đầu, thật thà nói: "Nếu không có em bên cạnh, cũng phai mua
sao? Nói thực là trước dày, anh cảm thấy rất phiền mỗi lần bị người ta
năn nỉ, giữ lại...". Nói xong câu đó, tôi lại cảmthấy ân hận vô cùng.
Nói những cô bé bán hoa là người đi làm phiền người khác, thế khác nào
chạm phai điều dại ky của Mạt Mạt hay sao!
Tôi thầm nghĩ, thế nào Mạt Mạt cũng sẽ nối giận cho xem.
Ai ngờ, Mạt Mạt không hề nôi giận, cô ấy còn bật cười khanh khách: "Đúng
là phiền thật, đó là một đám người ngây thơ đáng ghét!". Cô ấy nhìn về
phía cô bé bán hoa phía xa xa. Tôi biết, nếu lần theo ánh nhìn của cô
ấy, tòi có thể tìm về Mạt Mạt của năm mười bốn tuổi - tay xách giỏ đụng
hoa, trong giỏ là hy vọng của ngày mai, bán được thêm một bông, sẽ có
thêm một miếng ăn...ĩ Toa hồng mềm mại tươi tán, nhung nói hỏng là có
thể hỏng được ngay, nếu không bán nhanh, e rằng không kịp nhìn thấy lý
tưởng xa vời nữa...Còn người thanh niên mặc áo phông chất cotton ấy nữa, đã ở bèn Mạt Mạt suốt những tháng ngày của tuổi thanh xuân, tôi có cần
phải loại bỏ đi không?
Tôi khẽ ho một tiếng, chi vào ba bông hoa hồng trẽn tay Mạt Mạt, chuyên câu chuyện
sang hướng khác: "Sao lại phái mua ba bông? Ba...có nghĩa là thay lòng
đôi dạ...".
"Ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn". Mạt Mạt nhìn vào mắt tòi, mỉm cười, có một chút ngượng ngùng, như vữa gặp gió xuân.
Mạt Mạt nói, ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn, tôi còn không kịp nghĩ ngơi
xem ý nghĩa của câu nói đó là ai yêu ai đã dần dần đắm đuối trong nụ
cười hút hồn của cô ấy.
Tôi không còn nhớ đến sự vấn vương với Uyển Nghi, không còn nhớ tới nhũng ân tinh của bố mẹ, cũng chăng còn nhớ tới kè tình địch thích mặc chiếc áo phông
chất cotton màu nhạt đã ở bên cạnh Mạt Mạt thời thiếu nữ nữa...Trong mất tôi, trong lòng tôi lúc đó, chỉ có nụ cười của cô ấy, nụ cười mang mùa
xuân đến, trăm hoa đua nở.
Ba từ tỏi yêu bạn vẫn văng văng bèn tai, mãi vẫn không mất
đi.
Buổi chiều, Mạt Mạt chạy nhiều quá, ra nhiều mồ hôi rồi lại ngu thiếp di
ngay, chắc là dã bị cảm lạnh. Khi lỏi dưa cô ấy về đến nhà, Mạt Mạt bắt
đau bi sốt. Tôi giúp cô ấy uống một chút nước ấm, đứng nhìn khuôn mặt cô ấy đang đỏ lựng lèn, mệt moi nằm trên giường, liên tục kêu lạnh.
Tôi đem tắt cả những thứ có ửìè đắp được ờ nhà đắp lên người Mạt Mạt, phải
rất lâu sau, cô ấy mới có cảm giác trờ lại. Mạt Mạt yếu ớt giơ tay ra
hiệu bào tôi đi về.
Anh về đi, Trần Uyển Nghi chắc đang lo lắng lắm."
Nghĩ đến việc Uyển Nghi chắc chán đang ờ nhà đợi tôi, vi sợ sẽ bị nao núng
khi Uyên Nghi liên tục gọi điện dò hỏi nên đã sớm đô điện thoại ờ ché độ rung rồi. Một chút áy náy thoáng qua. Nhung Mạt Mạt đang bị ốm, bộ dạng yếu ớt như thế này, tôi sao nỡ bỏ về?
Tòi vô cùng đau lòng, nghĩ thầm, sức khoe của cô ấy quả thực rất kém. Tôi
nhăn mày trách mắng: "Sức khoe của em yếu quá, rốt cuộc là em có ý thức
giữ gìn sức khoe cho bản thân không hả? Mới chạy một chút đã bị sốt rồi, thế là thế nào!".
Mạt Mại dịu dàng
nhìn tôi, mỉm cười. Cô ấy bồng đưa bàn tay nhỏ bé nóng bòng ra, nắm lấy
tay tòi: "Em uống một chút nước, ngu một giấc là khỏi thôi. Cảm xoàng ấy mà, anh dừng bận tâm. Cảm an anh. Đã bao nhiêu năm rồi, anh là người
duy nhất thật sự quan tâm tới em". Những câu nói chua xót như rút từ gan ruột, được thốt ra từ đôi môi trắng bệch, khô rát của Mạt Mạt...Nếu
nhưban nãy, tôi còn phân vân không biết nên về hay ở lại, còn do dự giữa hai người con gái đều dang cần tôi, thì lúc này đây, thực sự tôi đã
quèn mất cô bạn gái đang ờ nhà đợi tôi, quèn mất tên của cô ấy là Trần
Uyển Nghi.
Tôi nhẹ nhàng giúp Mạt Mạt đắp chăn lại càn thận, nói cô ấy cố gắng ngủ một chút.
Mạt Mạt yếu ớt gật đấu, nhắm mắt lại.
Tôi nhẹ nhàng đi ra, khép chặt cửa lại. Vừa chạm phải bầu không khí lành
mạnh, ẩm ướt bèn ngoài, tôi bèn co chân chạy thục mạng tới hiệu thuốc
gần đó, lo lắng kê hết bệnh tình của Mại Mạt cho cô bán thuốc nghe.
Cô bán thuốc khoảng năm mươi tuổi. Bàn đầu, nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải,
người ngợm nhễ nhại mồ hỏi của tôi khi chạy đến, cô cứ tường nhả tôi có
người ốm tậht tử nhất sinh đang đến hồi nguy kịch. Sau khi hỏi kỹ lại,
khẳng định rõ ràng Mạt Mạt chỉ bị cảm sốt thòng thường liền lườm tôi một cái, nói: "Cô lại cứ nghĩ là bệnh tình gì ghè gớm lắm cơ chứ". Cô ấy
không hề tỏ ra lo lắng, vội vàng như tôi, cứ chậm rãi giới thiệu với tôi các loại thuốc cảm cúm,hạ sốt, thuốc trị số mũi, trị ho, ho có đơm hay
không đơm...Tôi mơ hồ chọn vài loại đắt nhất, cầm túi thuốc chạy thẳng
về nhà.
Chỉ sợ chậm vài giây thòi, Mạt Mạt của tôi sẽ không thể gắng gượng được nữa, đã tắt thở mất rồi.
Khi về đến cạnh giường Mạt Mạt, bộ dạng tôi đã giống như một chú bò đực vừa chạy đua xong, đang hổn hà hổn hển thở.
Mạt Mạt vốn đang thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng tôi quay lại bòn nhìn tôi
ngạc nhiên nói: "Em tưởng là anh đã về rồi mà". Tôi trả lời một cách vô
cùng cương quyết: "Tối nay anh sẽ ờ lại đây để chăm sóc em".
Mạt Mạt nhíu đòi lòng mày lại, định nói điều gì đó nhung lại bị vẻ mặt đầy
nghiêm nghị của tôi ngăn lại. Tôi nói: "Người bệnh không được nói
chuyện!".
Mạt Mạt dường như đã thoa
hiệp rồi, thái độ cũng bớt căng thắng hơn, thay vào đó mía một khuôn mặt tràn đầy nét dịu dàng và sự cảm kích.
Sau đó, tôi đi rót một cốc nước sôi, trong lúc chờ nước nguội, tôi tranh thủ nghiên cứu đống thuốc vừa mới mua từ hiệu thuốc về.
Tôi chăm chú như đang tập trung toàn bộ suy nghĩ đề giải bài toán có số điểm cao nhất trong bài kiểm tra cuối kỳ vậy.
Mạt Mạt vẫn không nói gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn tôi.
Tôi cần thận chọn mấy loại thuốc, bón cho Mạt Mạt uống. Lúc uống thuốc, Mạt Mạt vô cùng ngoan ngoãn, cũng không cần nhìn xem trong tay tôi dang cầm những loại thuốc gì, tôi bào cô ấy uống mấy viên, cô ấy liền uống đúng
chùng ấy, giống hệt như một đứa trẻ con chưa hiểu biết gì nhiều. Tôi
thích cảm giác được cô ấy dựa dẫm như thế.
Uống thuốc xong, tôi giúp Mạt Mạt đáp chăn cho ngay ngắn rồi đợi cô ấy toát
mồ hôi. Tôi ngồi bên cạnh giường nhìn Mạt Mạt, khuôn mặt vô cùng nghiêm
túc khi nói rằng nếu hai tiếng nữa cô ấy vẫn chưa toát mồ hôi thì phai
di bệnh viện để khám.
Mạt Mạt bồng nhiên lại cảm ơn tôi, cò ấy nói: "Cảm ơn anh".
Tôi chàm chú nhìn cô gái dã không dược biết đến sự ấm áp của nhân gian từ
năm mười bốn tuổi kia. Tôi thầm nghĩ, hoa ra em lại có thẻ dễ dàng thoa
mãn như vậy sao, những thứ em cần chi ít ỏi vậy thôi sao. Tôi chỉ làm
một ngĩa vụ thông thường nhất qua mộtngười bạn khi cần giúp đỡ người
khác thôi cũng đủ khiến cô ấy vô cùng cảm kích rồi.
Nơi ờ của Mạt Mạt là khu hà ờ cùa công nhân, dược xây dựng vào nhũn năm
chín mươi. Toa nhà không được xây cao tầng, xung quanh là những hộ dân
sống bằng nghề chợ búa thật thà, chất phác, ngạup lặn ở vùng ven của
thành phố phồn hoa. Nhũng người quản lý khu nhà rất tích cực, mỗi khi có bất kì hoạt động mới nào, họ đều cử nguôi vác loa đi tuyên truyền khắp
nơi.
Tối hôm đó, chúng tôi nghe nhân
viên của Bán quản lý oang oang đọc thòng báo trên loa: "Thông báo: Xin
mời mọi người, đúng ngày thứ Bảy, tập trung tại đầu phố của khu nhà ở đè kiêm tra sức khoe sinh sản miễn phí... Thòng báo: Xin mời mọi người,
đúng ngày thứ Bảy, tập trung tại đầu phố cua khu nhà ở đè kiêm tra sức
khoe sinh sản miễn phí...". Ngay sau đó, tiếng mấy người đàn ông tán gẫu với nhau vọng cá vào trong phòng, "Kiểm tra sức khoe sinh sản? Đàn ông
thì kiểm tra ở chỗ đi tiếu, đàn bà thì kiểm tra ở đâu nhỉ?". Một người
đàn ông khác hồ hởi tiếp lòi, "Chẳng bằng cứ đê anh em mình kiểm tra
giúp bọn họ nhỉ".
Tôi ngượng ngùng
liếc Mạt Mạt một cái, mặt cô ấy cũng dang đỏ ủng, không khí có phần nóng lên dần khiến tôi không thẻ không liên tưởng, suy nghĩ miên man được.
Nhưng, rốt cuộc, Mạt Mạt của tôi lại đang bị ốm, chăng mấy chốc, cô ấy lại ngủ thiếp đi. Dường như, cô ấy đang ngủ mơ, chốc chốc lại nhíu đôi lông mày lại, giống như đang giãy giụa trong sự đau khổ, giống như đang cầu xin
một ai đó. Rốt cuộc cô ấy đã phải chịu bao nhíu đau khổ, ngay cả tomg
giấc mơ cũng không được thanh thân hay sao.
Tỏi thực sự muốn giúp cô ấy gạt bỏ hết mọi ký ức trước đây đê cô ấy chi
nhìn thấy tôi cua hiện tại và hạnh phúc mà tôi có thê mang lại cho cô
ấy. Tôi đã quá để tâm tói cô ấy, đã quá sốt sắn đẻ cô ấy có thê cam nhận dược sự ấm áp của thế giới này. Nhung dường như có chút hoang mang
luống cuống, lực bất tòng tâm.
Sống
đến hon hai mươi tuổi rồi, tỏi chưa bao giờ có cảm giác như thế này,
chưa tùng có hình ánh nguôi con gái nào cứ vấn vương trong tâm trí tôi
như Mạt Mạt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là tình yêu.
Thực ra, tôi không thố đả, bảo chắc chắn rằng tôi có thể đi cùng Mạt Mạt tới tận cuối cuộc đời, cứ cho là rất nhiều năm sau này, tôi và Mạt Mạt đã
chia tay nhau, cho dù cô ấy không thô nhớ nồi tên tôi thì Mạt Mạt cũng
không thể ngăn càn dược nỗi nhớ da diết của tôi dành cho cô ấy...không
một chút oán hận.
Tôi ngồi ngây ra
ngắm nhìn Mạt Mạt đang cuộn tròn trong chăn, chì để hờ khuôn mặt thanh
tú, bất giác tôi cũng bò lên giường, nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Tôi không biết là mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, khi tinh dậy, tôi thấy Mạt
Mạt đang tròn xoe mắt, chăm chú nhìn tôi với một nụ cười đầy ẩn ý. Cô ấy tinh nghịch chóp chóp mắt. Tôi vội vàng đưa tay quệt dòng nước dãi chảy quanh khoe miệng, nói: "Em tình rồi à? Sao anh lại ngu thiếp đi được
nhỉ! Em cảm thấy dỡ hon chưa? Hay là chúng mình đến bệnh viện kiếm
tra!".
Mạt Mạt nhíu nhíu lông mày
lại, nói: "Chân tay không còn mòi nữa rồi, cũng không cảm thấy lạnh nữa, em thấy rất nóng!". Nói xong Mạt Mạt bắt đầu hất tung tấm chăn đang đắp ra.
Đương nhiên tôi không cho phép cô ấy làm vậy, tôi đành phải năn nỉ, dỗ dành, động viên cô ấy cố gắng thòm chút nữa.
Đòi môi nhỏ xinh cua Mạt Mạt khẽ bĩu ra, nói muốn uống
nước.
Mạt Mạt ra rất nhiều mồ hôi. Lúc này, cô ấy càng giống một nữ yêu tinh đã
chìm sâu vào giấc ngu nghìn năm vừa mới tinh dậy, chuẩn bị sát hạt hàng
loạt đàn ông trôn thế gian này. Mồ hôi khiến tóc trên trán Mạt Mạt ướt
thêm, dính vào má, còn khuôn mặt đỏ hồng cùa cô ấy lại giống quà vải đã
chín mọng, có thể vắt được thành nước. Đôi má lúm đồng tiền xinh xắn
thoắt ấn thoắt hiện theo nhũng tiếng lẩm rầm của Mạt Mạt, còn đôi môi
hồng xin xắn hơi cong lên đòi uống nước nữa chứ...Thật hấp dẫn vô cùngl
Tôi cám thấy hoang mang khi nghe những tiếng mè nheo không ngớt của Mạt
Mạt: "Khát quá...em muôn uống nước mà...", thiếu chút nữa thì tôi cũng
quèn mất mình đang ở đâu.
"Em khát
quá!" Mạt Mạt cất giọng to hơn, lúc bấy giờ tôi mới chợt bừng tình, quay người ngồi dậy đi tìm nước, trống ngực vẫn đang đập thình thịch.
Mạt Mạt uống nước xong lại kêu đói, đòi ăn táo.
Nữ thần cần tôi giúp đỡ nhiều như vậy, tôi đương nhiên cảm thấy vò cùng
vinh hạnh. Tôi vui vẻ gọt táo mà không hề cảm thấy một chút mệt mỏi. Nếu cô ấy đồng ý, tôi có thò hau hạ cô ấy suốt đời.
Từ khi biết nhận thức, đây là lần đầu tiên trong dời tôi tự gọt táo. Trước đây, táo tôi ăn là do mẹ gọt vỏ, khi không có mẹ bèn cạnh, Uyển Nghi là người gọt táo cho tôi ăn. Nếu không có hai người phụ nữ đó, tôi chi
việc rửa qua quả táo rồi ăn cả vỏ.
Cuối cùng, tôi tay vụng về của tôi cũng gọt xong quả táo. Tôi đem quả táo đã bị méo mó ghi gọt xong bổ ra thành tùng miếng nhỏ, đút vào miệng cho
Mạt Mạt.
Tôi đã hiểu việc mẹ tôi
trước đây hav làm, mỗi lần có thức ăn ngon, bà thường không ăn, chỉ ngồi nhìn tỏi ăn nhưng khuôn mặt lại rạng ngời vẻ mãn nguyện còn hơn cả
người được thường thức.
Nhìn người
mình yêu thương nhai giòn tan trong miệng, đặt biệt là sau mỗi lần nhai
xong lại là câu "muốn ân nữa", trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ấp.
Bỗng nhiên tỏi liếc về phía ba bông hồng được cắm vào chiếc lọ hoa sau khi
Mạt Mạt vừa về đến nhà. Những bông hồng dang độ nở, e ấp khoe sắc dưới
ánh sáng ấm áp của đòn điện. Vừa đúng ba bông, ba bông có nghĩa là tôi
yêu bạn.
Mạt Mạt đã nói như vậy.