Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Chương 28

Uyên Nghi chen chúc trong đám người đồng đúc trướcphản thịt để mua xương. Tồi đứng cách đó chừng ba, bốn mét để hút thuốc. Mắt nhìn theo cồ ấy nhưng không biết tâm trí tồi đang trồi dạt tận nơi nào rồi.

Tồi bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Uyển Nghi: "Á! ông làm cái gì vậy!".

Định thần lại, tồi thấy Uyển Nghi đang trợn mắt giận dữ nhìn một gã đàn ồng trung niên. Gã đàn ồng đó cười một

cách bỉ ối, nói: "Em gái, anh đang cân thịt nạc đây! Sờ vào thịt một chút có được không, anh có làm gì đâu?".

Uyển Nghi quay sang nhìn tồi một cái, tồi lập tức chạy lại, đứng sát cồ ấy, hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.

"Hắn ta giở trò đê tiện!" Uyển Nghi giận run người, chỉ tay về phía gã đàn ồng đó.

Tâm trạng tồi vốn đang rối bời, mà gã đàn ồng này lại ngang nhiên bắt nạt Uyển Nghi ngay trước mắt tồi! Vậy là cơn tức nồi lên, tồi lao tới túm lấy cồ áo của hắn" "Mày làm cái gì với cồ ấy thế hả?!".

"Cồ ta... cồ ta là cái gì của mày! Thằng ranh... đừng có xen vào chuyện của người khác!". Gã đàn ồng đó thấp hơn tồi một cái đầu, lại gần năm mươi tuồi, sức lực và hình thể chắc chắn không thể đấu lại với tồi được, bị tồi quát một tiếng đã trở nên lắp ba lắp bắp.

"Cồ ây là cái gì của tao á? Mở to đôi mát chó của mày ra mà nhìn! Cồ ấy là người của tao!" Tồi giáng một cú thật mạnh về phía gã đàn ồng đó, đến nỗi hắn ta không đứng vững được nữa, loạng choạng lùi lại vài bước rồi ngã phịch xuống đất. Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại, chỉ trỏ bàn tán về chúng tôi.

Lúc bấy giờ, Uyển Nghi kêu "Á!" lên một tiếng rồi bật khóc. Tồi biết cồ ấy đã phải chịu ấm ức, trong lòng càng giận dữ, tồi định dạy cho gã đàn ồng kia một bài học nữa.

"Đừng đánh nữa." Uyển Nghi nức nở ôm lấy cánh tay tôi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi rồi nói. "Chúng mình về nhà thôi".

Gã đàn ồng kia nhổm dậy, hằn học nhìn tôi, mặt mũi đỏ lựng, xấu hồ đến nỗi tức giận, lớn tiếng mắng mở: "Đồ thần kinh!". Tồi giơ tay ra vẻ muốn sấn tới chiến đấu với lão ta, lão ta liền co giò chạy mất, vừa chạy vừa chửi mắng, nói rằng sẽ gọi người tới xử lý tồi.

Uyên Nghi khóc nức nở, nước mát rơi lã chã như những hạt ngọc, tồi dắt cồ ấy về nhà, vừa đi vừa giúp cồ ấy lau nước mắt.

"Đừng khóc nữa, ban nãy, lẽ ra em không nên ngăn cản anh, lẽ ra phải dạy thêm cho hắn mấy bài học nữa!" Tồi Ồm lấy Uyển Nghi, khe khẽ khuyên nhủ, cồ ấy lại càng khóc to hơn, dường như chưa hề phải chịu sự áp bức và sỉ nhục như

Uyển Nghi mềm yếu đến thế, khi xa tồi rồi, cồ ấy sẽ phải làm sao đây?

Nghĩ đến đó, tồi càng Ồm cô ấy chặt hơn.

"Em... em không phải là vì... bị bắt nạt mà khóc... em... là vì... " Uyển Nghi dừng bước, run rẩy nhìn tồi nói: "Là bời vì... anh... ban nãy khi bảo vệ em... nói rằng... em là người... người của anh... Em vui quá... Vui quá!". Nói xong,

cồ ây nhăm mát lại, nước mát lại không ngừng chảy trên hai gò má.

Chắc chắn cồ ấy biết rõ rằng mấy ngày qua tồi đã đi đâu, chắc chắn cồ ấy cũng biết tồi sẽ dứt khoát với cồ ấy... Một câu nói là người của tôi, đã khiến cồ ấy vồ cùng cảm động, còn cồ ấy khóc như vậy, là do lo sợ rằng, sẽ không níu giữ được điều đó.

LÚC này, cồ ấy đang đứng trong gió, nước mắt nhuộm ướt hai hàng mi dày. Đó không phải là những giọt nước mắt, đó là trái tim đang tan ra thành từng mảnh của cồ ấy. Cồ ấy cúi đầu xuống, giống như bồng hoa sen trong gió thu, mang một vẻ đẹp mềm mại, yêu kiều.

Lòng tồi nhói đau, không biết phải nói gì, tồi chỉ biết kéo cồ ấy vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng. Tồi lại nghĩ theo một chiều hướng khác, Uyển Nghi là một cồ gái tốt như vậy, đã xinh đẹp, gia cảnh lại rất tốt, sau này chắc chắn sẽ gặp được nhiều người đàn ồng tốt hơn tồi, sẽ yêu cồ ấy và chăm sóc co ay.

Mạt Mạt... cả thê giới này, cô ây chỉ có mình tồi.

Uyển Nghi có được sự thừa nhận của cả thế giới, nhưng lại không lọt được vào tầm mắt tồi; Mạt Mạt đã bị cả thế giới vứt bỏ, vì vậy, tồi phải trở thành thế giới của cồ ấy.

Veđến nhà, Uyển Nghi chui ngay và bếp, dùng đồi tay mềm mại, xinh xắn vốn từ nhỏ không phải làm việc nhà để nấu cơm cho tồi. Tồi bỗng cảm thấy mình thật khốn nạn. Uyển Nghi vốn là một tiên nữ không màng tới khói lửa của nhân gian, tồi đã cố tình kéo cồ ấy xuống phàm trần, nhuộm đẫm cồ ấy trong khói dầu của thế tục, tận hưởng hết những nét thanh xuân tươi đẹp, cuối cùng, khi tiên nữ đã biến thành người phàm tục, tôi nói không cần là không cần luồn.

Trước đây, tồi không hiểu, màng trinh tượng trưng cho điều gì, không biết thứ đó quan trọng như thế nào đối với một người con gái. Tồi chỉ có cảm giác rằng, phá thủng được lớp màng ấy là thỏa mãn được ham muốn chinh phục của người

đàn ồng, đơn giản như một đứa trẻ chiêm được một món đồ chơi mới mà nó yêu thích vậy. Bây giờ thì tồi đã hiểu, sau khi một người con gái đã dâng hiến sự trinh tiết cho một người đàn ồng, thì người đàn ồng đó cần phải có trách nhiệm nặng nề và trọng đại: đó là chăm sóc bảo vệ người phụ nữ đó.

Tồi là một người đàn ồng không tốt.

Buổi trưa, lúc ăn cơm, Uyển Nghi cố gắng tỏ ra vui vẻ, cố gắng tìm những câu chuyện vụn vặt nói với tôi. Tồi hờ hững đáp lại, trong lòng đang suy nghĩ xem phải mở đầu chuyện chia tay như thế nào để có thể giảm nhẹ sự tồn thương đối với cồ ấy một cách thấp nhất.

"... Sau đó, anh chàng đó không dám tới tìm gặp em nữa, bọn bạn em đều nói, lúc em từ chối anh chàng đó, trồng thật "hoành tráng"! Ha ha." Uyển Nghi ngậm đầu đũa trong miệng, mặt mày rạng rỡ kể lại câu chuyện có một nam sinh trong trường theo đuổi cồ ấy.

Tồi hoàn toàn không hê chú tâm lăng nghe. Chỉ tiện miệng ậm ừ vài tiếng.

"Nhưng nghe đâu, anh chàng đó đá bóng rất cừ, là chủ lực trong đội bóng của trường đấy." Uyển Nghi lại nói tiếp, chăm chú nhìn tồi đầy ẩn ý. Câu này thì quả thực tồi đã để tâm lắng nghe. Tồi hỏi một cách nghiêm túc: " Chủ lực của đội bóng trong trường? Vậy cũng không tồi đấy chứ! Người đó tính cách như thế nào?".

Uyển Nghi sững người lại một chút, khẽ nói: "Em không rõ lắm".

"Có thể tìm hiểu một chút mà!", tồi nửa đùa nửa thật nói.

Uyển Nghi không nói gì, chỉ nhìn tồi bằng một ánh mắt rất phức tạp, tồi chột dạ như đang mọc gai sau lưng, vội nói: "Có người đàn ồng tốt hơn anh, đương nhiên là không thể làm em lỡ dở đươc".

Khó khăn lăm mới có được một cơ hội tót như thê này, tồi không để ý tới ánh mắt đang phải chịu tồn thương của Uyển Nghi, tồi muốn nói sâu hơn về vấn đề này.

Uyển Nghi sa sầm nét mặt: "Anh có còn coi em là bạn gái của anh nữa không?".

Tồi thấy tên đã nằm trên dây cung, không thể không bắn. Tồi bèn buồng đũa xuống, nói với Uyển Nghi một cách rất nghiêm túc: "Uyển Nghi, anh muốn nói với em một chuyện".

"Em phải gọi điện cho mẹ của chúng ta, mẹ nhờ em mua giúp một loại thuốc, loại thuốc này là do bố em nhờ người quen mua từ tận Tây Tạng về đấy." Uyển Nghi lóng ngóng lôi điện thoại di động ra, tồi thấy rõ hai tay cồ ấy đang run lên.

Tồi kiên nhẫn chờ cô ấy gọi điện xong, tồi vừa mở lời nói: "Uyển Nghi, anh...".

"Tốt nhất là cuối tuần này, chúng mình về nhà một chuyến nhé, tận tay đưa thuốc về cho bố mẹ. Anh xem có đượckhông?" Uyên Nghi lại khéo léo đưa câu chuyện sang hướng khác, có vẻ như rất cố ý làm vậy. Cồ ấy không muốn tồi có cơ hội mở miệng. Chắc chắn cồ ấy đã đoán được tồi sẽ nói gì, cồ ấy không muốn chấp nhận, cũng không muốn nghe thấy điều đó.

"Uyển Nghi! Anh thật sự có chuyện muốn nói với em, em nghe anh nói đã!" Tồi kéo sự chú ý của cồ ấy lại.

"Không nghe, không nghe!", cồ ấy bỗng gào thét lên với

tôi.

Tồi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp đồi mắt tròn xoe của Uyển Nghi đã ngân ngấn nước.

"Em không muốn nghe..." Uyển Nghi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống long lanh như thủy tinh.

"Xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy, nhưng..."

"Không cần phải nói nhưng... Em không muốn nghe, không muốn nghe... Đừng nói nhưng với em nữa! Những lời

anh nói với em trước đây, anh đã quên hét rồi sao? Những lời hứa của anh dành cho em đã bị gió cuốn đi rồi sao? Sao anh có thể làm như vậy? Nói lời nuốt lời? Không ngừng gây tồn thương cho em!" Uyển Nghi nói xong câu cuối cùng liền buồng đũa xuống rồi chạy vào phòng ngủ, nằm sấp trên giường khóc nức nở.

"Uyển Nghi..." Tồi đi vào theo cồ ấy, muốn an ủi cồ ấy, muốn vỗ về trên lưng cồ ấy nhưng khi tay vừa giơ ra lưng chừng, tồi nghĩ thế nào lại thu tay về. Lần này, tồi phải thật dứt khoát, không thể cứ do dự không quyết đoán giữa Uyển Nghi và Mạt Mạt được. Tồi càng mềm yếu thì tồn thương tồi gây ra cho cồ ấy càng lớn.

"Em làm không tốt hay sao... Em làm vẫn không tốt hay sao...", Uyển Nghi nghẹn ngào thốt lên. Tồi nghĩ đến chuyện từ khi quen cồ ấy đến giờ, nghĩ đến tất cả những chuyện cồ ấy đã làm cho tôi, tồi cảm thấy thật đau lòng. Nhưng tồi vẫn không nói gì cả.

"Em biêt mây ngày qua, anh đã đi đâu! Em biêt anh đã ở cùng với ai! Anh nhìn lại cồ mình xem, anh đã làm gì, trên đó đều nói rõ hết... Em đã biết hết mọi chuyện, anh vừa về đến nhà... mùi nước hoa trên quần áo... Em biết, em biết hết! Nhưng... làm sao đây? Em phải làm thế nào? Em không xa anh được, em không vồ tình như anh, nói thôi là có thể thôi luồn được... Em đang cố gắng đấy chứ! Em đã giả vờ như không biết gì hết, vẫn đối tốt với anh, chỉ hy vọng có thể dàn xếp cho yên, chỉ muốn được tiếp tục ở bên anh... Nhưng anh thì sao... anh nhất định phải rời xa em ư?" Nói đến những câu cuối cùng, Uyển Nghi từ chỗ trách mắng đã chuyển sang tự vấn, "Anh dựa vào đâu mà có thể đối xử với em như vậy... Anh chẳng qua cũng chỉ ỷ lại vào tình yêu của em!".

Tồi không biết phải nói lại như thế nào, nhìn Uyển Nghi khóc khản cả tiếng, kiệt cả sức, nghe cồ ấy nói một cách bất lực rằng: "Anh chẳng qua cũng chỉ ỷ lại vào tình yêu của em", lòng tồi trở nên trĩu nặng. Nhưng nếu tồi không dứt khoát với Uyển Nghi, Mạt Mạt sẽ lại là người bị tồi làm tồn thương.

Quãng đời ngăn ngủi trước đây của Mạt Mạt đã phải chịu bao đau thương rồi, tồi đã hứa sẽ đem lại cho ấy một tương lai tươi sáng... Nếu nhất định phải có người chịu tồn thương, tồi thà rằng người phải chịu đau đó chính là tôi.

Uyển Nghi đã khóc gần một tiếng đồng hồ, tồi trước sau vẫn không hề lên tiếng an ủi, thậm chí cũng không đưa tay lên người cồ ấy vỗ về. Tồi ngồi ở một đầu giường, nắm chặt tay lại, trong lòng đang rỉ máu, tồi không biết đã nói bao nhiêu lần lời xin lỗi đối với Uyển Nghi.

"Xin lỗi, em yêu, anh xin lỗi..." Nhưng xin lỗi thì có tác dụng gì?

"Đừng tàn nhẫn như thế... em bỏ qua hết cả lòng tự trọng, bỏ qua sự kiêu ngạo, bỏ qua sự cố chấp, tất cả chỉ vì em không thể rời xa anh... Đừng nói đến chuyện chia tay nữa..." Khuôn mặt Uyển Nghi giàn giụa những giọt nước mắt vồ vọng. Khi ngẩng đầu lên, cồ ấy lại bắt gặp tồi đang ngồi xoay lưng về phía cồ ấy, chứng tỏ rằng tồi rất cương quyết

với ý kiên của mình. Uyên Nghi đã bị kích động thực sự, cồ ấy điên cuồng tháo chiếc nhẫn mà mẹ tồi tăng cồ ấy ra, ném vào người tôi: "Thôi được, chúng ta chấm dứt, anh được tự do rồi, tồi đi!".

Ngay sau đó là tiếng thu dọn đồ đạc của Uyển Nghi, xen vào đó là những tiếng nức nở mặc dù cồ ấy đã cố gắng kìm nén lại. Tồi vẫn không hề thốt lên một tiếng, vẫn quay lưng lại với những việc đang xảy ra.

Cũng không có những lời chào tạm biệt trân trọng, cũng không có sự chia ly nuối tiếc, cũng không có những lời trách móc thù hận, cũng không có những lời chúc phúc lẫn nhau... Một tiếng sập cửa "Rầm" một cái đã tuyên bố dứt khoát rằng, tồi và Uyển Nghi đã chính thức kết thúc. Cồ ấy đã mang theo tất cả đồ đạc của cồ ấy ở đây, ngay cả bàn chải đánh răng của cồ ấy cũng đã được vứt vào sọt rác, cồ ấy không để cho mình có bất kỳ cơ hội "em còn chút đồ ở chỗ anh, em muốn

quay lại lây" đê quay lại nữa. Cồ ây đã vứt bỏ tát cả mọi khả năng còn có thể liên quan tới tôi.

Tồi hít hà mùi hương của Uyển Nghi còn lưu lại trong không gian, nhớ lại những kỷ niệm giữa tồi và cồ ấy. Chính trên chiếc giường này, Uyển Nghi đã tình nguyện hiến dâng trinh tiết cho tôi, còn những lần chúng tồi cãi vã rồi lại làm hòa như lúc ban đầu, còn lần thứ hai, khi tồi lồng lại chiếc nhẫn vào tay cồ ấy và trịnh trọng nói: "Từ hôm nay, anh chỉ yêu em", còn lời nói ban nãy tồi vừa nói "người của tồi" nữa. Tất cả những kỷ niệm đó khiến tồi cảm động rơi nước mắt...

Tồi giam mình vào trong phòng tắm, để làn nước ấm xoa dịu bớt trái tim đang trĩu nặng vì bị giày vò của mình. Tồi cởi quần áo ra, nhìn lại mình trong gương - những dấu vết thâm tím của nụ hồn vương đầy trên cồ, trên ngực tôi, giống như những bồng hoa anh túc đang độ nở rộ tới nhức mắt. Những dấu vết khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình. Đó chính là những dấu vết mà đêm qua, Mạt Mạt đã cố ý lưu lại.

Còn Uyên Nghi, đồi diện với những dâu vét mà người con gái khác để lại trên người tôi, vẫn cầu xin tồi quay lại với cồ ấy.

Tồi đưa hai tay lên Ồm đầu, luồn sâu những ngón tay vào trong mớ tóc rối, khóc không thành tiếng.

Uyển Nghi có lẽ là người con gái yêu tồi nhiều nhất trên thế gian này, còn tồi, tồi lại tận tay dắt cồ ấy ra khỏi cửa. Hình ảnh trẻ trung của cồ ấy trong chiếc váy xếp nhiều ly, đồi chân thon dài, đi tất cotton sẽ mãi mãi lưu lại trong ký ức về một thời của tồi.

"Anh là đồ tồi! Anh dựa vào đâu mà có thể đối xử với em như vậy? Anh chẳng qua cũng chỉ lý lại vào tình yêu của em mà thôi!"

Nhớ lại những lời nói của cồ ấy dành cho tôi, đến tận bây giờ, tồi mới hiểu hết được hàm ý của những câu nói đó. Trong việc cân nhắc tình cảm giữa hai bên, tồi chẳng có chútthái độ tích cực nào, nhưng lại văn có thê tồn tại giữa hai người con gái. Điều duy nhất mà tồi có thể dựa vào mà không lo sợ gì cả, đó chính là sự ỳ lại, dựa dẫm vào tình yêu không oán, không hận của Uyển Nghi dành cho tôi.

Tồi cảm thấy đầu óc rối bời, tâm trạng mệt mỏi. Hình ảnh của hai người con gái cứ trĩu nặng trong tâm trí tôi. Mỗi người đều mang một đồi mắt ướt nhèm với bao nỗi ấm ức, đánh thẳng và trái tim yếu mềm của tồi.

Tồi thậm chí cũng không muốn nhanh chóng ở bên Mạt Mạt ngay như vậy. Tồi sợ những ham muốn ích kỷ của mình sẽ kích động đến Uyển Nghi, càng sợ rằng nó sẽ ăn mòn tình cảm vốn có giữa tồi và cồ ấy. Tồi không muốn hành động một cách tuyệt tình như vậy. Trước đây, tồi ghét nhất những kẻ vồ tình bạc nghĩa, vừa chia tay người tình cũ đã vội tìm đến với người tình mới. Tồi đã từng thầm khinh bỉ bọn họ.

Nhưng khi Mạt Mạt gọi điện, dịụ dàng nói rằng:" Ngày mai là Tết Thanh minh. anh đi thăm mồ mẹ với em nhé!"; khi đếnngày hôm sau, Mạt Mạt quỳ xuồng trong bâu tiêt trời râm mát, lặng lẽ dọn những ngọn cỏ dại mọc xung quanh mộ mẹ, nói rằng: "Mẹ ơi, con đang sống rất tốt"; khi cồ ấy cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, hỏi mẹ xem trên thiên đàng, mẹ có cảm thấy cồ đơn không... , ngay lập tức tồi đã quên Uyển Nghi, quên hết cả những câu nói đau lòng Uyển Nghi. Tôi chuyên tâm thương cảm, hồi tưởng cùng Mạt Mạt.

Nếu nói rằng, Uyển Nghi có thể khiến tôi thấp thỏm, áy náy thì Mạt Mạt lại có thể khống chế tuyệt đối tình cảm của tôi. Tôi thực sự yêu thích và thực sự bận tâm về điều đó. Có Mạt Mạt ở bên, tôi không còn mong muốn gì hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment