Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
__________________________________
“Nếu như giành hạng nhất ở Hội Giao Long, con đã nghĩ tới, xin đế quân ban thưởng gì chưa?”
“Nhi tử còn chưa nghĩ tới.”
“Bất luận là phần thưởng gì, cũng chẳng thể sánh được với kiếm đúc từ Đỉnh Thần Nông ra.”
Tông Tử Hoành ngưng thần nhìn bóng của mình trên mặt nước, nhớ tới cuộc đối thoại với mẫu thân trước khi đi, không khỏi ngẩn ra.
“Đại ca, khoai lang nướng chín rồi, thơm quá nè.”
Tông Tử Hoành chợt sực tỉnh: “Tới ngay.” Y vội vã rửa tay, xốc lại tinh thần.
Mấy ngày nay rời khỏi Cung Vô Cực, Tông Tử Kiêu chơi vui tới mức sắp điên luôn rồi, nó lớn tới vậy rồi mới được xuất cung lần đầu, thấy cái gì cũng mới mẻ, ở khách điếm chán chê, nằng nặc muốn cắm trại ngủ ngoài trời. Vừa hay núi Cổ Đà này có ma quỷ làm loạn, Tông Tử Hoành định tới đêm đi xử lý, nên chuẩn bị nghỉ chân ở vùng phụ cận.
“Đại điện hạ, ngài nếm thử đi.” Khoai lang được nướng xém vỏ bên trong đã chín mềm được đưa tới trước mặt Tông Tử Hoành.
Lần này xuất hành, Ninh Hoa đế quân phái hai vị tu sĩ cấp cao theo họ làm hộ vệ, là một đôi huynh đệ, tên là Hoàng Hoằng và Hoàng Vũ.
Tông Tử Hoành nói: “Mang chút rượu tới đây.”
Hoàng Vũ đưa rượu ấm tới, Tông Tử Hoành rót ba chén, đưa cho hai người: “Dọc đường đi hai vị cực khổ rồi.”
Hai người thụ sủng nhược kinh*: “Đại điện hạ, đây đều là chuyện thuộc hạ phải làm.”
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ.)
“Ra khỏi cung, không cần câu nệ lễ nghi quá mức đâu.” Tông Tử Hoành cười sang sảng nói, “Tiêu Dao Nhưỡng này là rượu ngon, mới xuống cổ thanh nhã ngọt dịu, nhưng dư vị vương mãi, đó gọi là tiêu dao tựa thần tiên. Một mình ta nếm chẳng phải vô vị lắm ư, tới đây đi.”
Hai người lúc này mới nhận chén rượu, cùng thưởng thức.
Tông Tử Kiêu nhìn ba người họ chằm chằm: “Đại ca, đệ có thể…”
“Không thể.”
“Cho đệ nếm thử một xíu thôi mà, đệ xưa nay cũng chưa từng uống rượu.”
“Đệ mới có mấy tuổi, ai dám cho đệ uống rượu.”
Huynh đệ Hoàng Hoằng Hoàng Vũ bật cười.
“Xuất cung, không cần câu nệ lễ nghi, đều là huynh tự nói.” Tông Tử Kiêu bám lên vai Tông Tử Hoành, “Đại ca, cho đệ thử với, thật sự uống ngon tới vậy ư?”
Tông Tử Hoành liếc nó một cái, cong môi cười: “Được rồi, chỉ cho đệ nếm một xíu thôi đó.” Y chấm ngón tay dính chút rượu, quẹt lên môi Tông Tử Kiêu.
Tông Tử Kiêu tò mò vươn lưỡi liếm thử, khuôn mặt nhỏ chợt thay đổi: “Phì, phì, cay quá đi.”
Ba người bắt đầu cười ha ha.
Tông Tử Kiêu cả giận nói: “Khó uống chết đi được!”
“Đấy là tự đệ muốn nếm đó chứ, đừng có trách người khác nha.” Tông Tử Hoành cười bế nó ngồi lên đùi mình, “Tới đây, uống nước đi.”
Tông Tử Kiêu uống ực ực mấy ngụm nước lớn, rốt cuộc ngồi ngay ngắn lại.
Cơm nước xong, sắc trời dần tối, hai huynh đệ dựa vào nhau ngắm mặt trời lặn.
“Đại ca, tà túy ở đâu vậy, lúc nào mới ra.”
“Vậy thì phải hỏi nó chứ, chúng ta chỉ có thể đợi được thôi.” Tông Tử Hoành dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy Dẫn Linh Phù bên cạnh, chỉ cần quỷ quái xuất hiện trong phạm vi một dặm, bùa này sẽ tự bốc cháy.
“Sao trên đời nhiều quỷ quái thế, trừ mãi cũng không trừ hết.”
“Chỉ cần có người, sẽ có quỷ thôi.” Tông Tử Hoành nói, “Đệ lại không nghe giảng cẩn thận phải không, sao lại hỏi câu này thế?”
“Đệ là đang cảm khái mà.”
“Tới, huynh hỏi đệ, hồn và phách có gì khác nhau? Trừ ma trong dân gian và thu hồn ở âm gian, khác biệt chỗ nào?”
“Hồn có thiên hồn, địa hồn, nhân hồn, phách chia thành vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, dục, đó là ba hồn bảy phách.” Tông Tử Kiêu hừ nhẹ một tiếng, “Đệ nhớ rõ lắm đấy.”
“Tốt, nói tiếp đi.”
“Thiên hồn địa hồn vốn chính là tinh khí của trời đất, người sau khi chết, thiên hồn về trời, địa hồn về đất, chỉ có hồn người mang nghiệp lực nhân quả, âm sai minh tướng chính là thu nhân hồn ấy, mà bảy phách cũng sẽ từ từ tan biến sau đầu thất*.”
*Đầu thất: Theo quan niệm dân gian, linh hồn người chết sau bảy ngày sẽ về thăm nhà một lần cuối.
“Nếu như nhân hồn không được đưa đi, hoặc bảy phách không tan biến, sẽ thế nào?”
“Vậy thì sẽ biến thành tà túy chứ sao.” Tông Tử Kiêu đáp trôi chảy, “Hồn và phách biến thành quỷ cũng không giống nhau. Hồn không có hình thể, chỉ có thể ám vào người khác, phách vì chấp niệm quá sâu đậm không chịu tản đi, sẽ thành khởi thi*.”
(*Khởi thi: Xác chết sống dậy)
“Không sai.” Tông Tử Hoành gật gù, “Nếu hồn làm loạn, bách tính thường sẽ tế bái Thành Hoàng nơi ấy, mời âm sai minh tướng tới thu, nếu phách tác quái, thì cần chúng ta ra tay rồi. Có điều, lúc trừ ma tình huống gì cũng đều có thể gặp được, cho dù là hồn hay là phách, vĩnh viễn không thể xem thường.”
“Dạ.” Tông Tử Kiêu tựa vào lòng đại ca, có hơi thấm mệt, “Thành Hoàng kia mặt mũi trông thế nào? Trong Minh phủ, thật sự có nhiều âm sai minh tướng vậy ư? Đại ca, huynh từng tới Minh phủ chưa?”
“Thành Hoàng ấy à, không phải một người, là một chức quan, ở mỗi nơi đều có Thành Hoàng riêng của nơi ấy. Minh phủ thì, thật ra đại ca từng đi qua rồi, đại ca từng ngang qua La Phong Sơn, Minh phủ ở ngay La Phong Sơn thôi, nhưng trong đó có một đạo kết giới, ngăn cách hai giới âm dương, người sống chúng ta không nhìn thấy bên trong.”
“Vậy nếu có một ngày chúng ta chết rồi, có phải có thể gặp lại nhau ở Minh giới không?”
Tông Tử Hoành bật cười: “Nói chết không chết gì thế, xui xẻo quá đấy.”
“Bởi vì, một người nếu chết rồi, người sống không thể nào thấy được hắn, nhưng đệ không muốn không gặp được đại ca nữa, bất kể là Nhân gian hay là Minh giới, đệ đều muốn ở bên cạnh đại ca vĩnh viễn.”
Lòng Tông Tử Hoành ấm áp, dán vào mặt Tông Tử Kiêu cọ cọ: “Đại ca cũng muốn ở bên tiểu Cửu vĩnh viễn, nhưng mà, người đã chết rồi ấy à, trước khi đầu thai chuyển thế, phải uống canh Mạnh Bà, uống canh Mạnh Bà này, kiếp sau chẳng nhớ được chuyện kiếp trước nữa. Vì thế khi người ta còn sống, chúng ta phải quý trọng gấp bội, chết rồi thì sẽ phải thuận theo mệnh trời thôi.”
“Vậy đệ không uống đâu, có chết cũng không uống.” Tông Tử Kiêu nghĩ tới lúc mình phải uống thì đã chết rồi, sửa lại lời, “Đệ sống chết gì cũng không uống, đệ không muốn quên đại ca, đại ca cũng đừng uống, không được quên đệ, đầu thai chuyển thế xong, đệ sẽ đi tìm huynh ngay, chúng ta lại làm huynh đệ.”
Tông Tử Hoành bị lời nói trẻ thơ không cố kỵ này chọc tới bật cười.
“Đệ đang nói thật đấy, huynh đồng ý với đệ đi mà đại ca, chúng ta đều không uống canh Mạnh Bà.” Tông Tử Kiêu nghiêm túc lạ thường mà lo lắng về chuyện này, nhất định phải có được một câu đồng ý.
Tông Tử Hoành vô cùng ôn nhu nói: “Được, huynh đồng ý với đệ, chúng ta đều không uống, kiếp sau đệ lại quay về tiếp tục làm phiền huynh.”
“Hừ, biết đâu kiếp sau đệ làm đại ca huynh thì sao, không, làm cha của huynh ấy.”
“Đệ phản rồi đúng không.” Tông Tử Hoành nhấc bổng Tông Tử Kiêu lên, nâng tới mức nó vừa khóc vừa cười xin tha.
—
Nửa đêm, Tông Tử Kiêu đang nằm dài trên người đại ca ngủ thiếp đi, đột nhiên bị lay tỉnh.
“Tiểu Cửu, đệ xem.” Tông Tử Hoành nhỏ giọng nói.
Đáy mắt Tông Tử Kiêu nhìn thấy một ánh lửa, là Dẫn Linh Phù kia! Nó đột nhiên bật dậy, vừa căng thẳng vừa hưng phấn nhìn chung quanh, “Ở đâu, ở đâu thế?”
“Bình tĩnh nào.”
Tông Tử Kiêu hít sâu một hơi, khuếch tán linh lực, dò tìm quỷ quái oán niệm bốn phương tám hướng, nhưng tu vi nó còn thấp, lại chưa từng trải qua thực chiến, ngưng thần tìm kiếm nửa ngày, cũng không tìm được.
“Theo huynh đi.” Tông Tử Hoành rút kiếm ra, bay về phía Tây Nam.
Tông Tử Kiêu đi theo sau đại ca, Hoàng Hoằng Hoàng Vũ đi cuối cùng bảo hộ.
Núi Cổ Đà này đã bị quỷ quấy nhiễu quấy nhiễu suốt một năm, chuyên moi bụng người, đã có sáu bảy, người bị hại rồi. Nhưng nơi đây là vùng giao giới giữa Thuần Dương Giáo và Ngũ Uẩn Môn, hai phái không muốn hợp tác, lại chẳng ai chịu quản chuyện này, nên quỷ quái mới càng lúc càng lợi hại.
Tuy rằng đại danh Tông thị xưng đế, nhưng diện tích Cửu Châu bao la, có những nơi vẫn luôn do các tiên môn thế gia bảo vệ, bách tính nộp thuế để xin tiên môn che chở, các tiên môn lại phải cống nạp cho Tông thị, mà những nơi hẻo lánh, khốn cùng, hoặc những nơi bách tính kẹt giữa các thế lực, thường vì nộp thuế không đủ mà bị bỏ qua, chịu đủ yêu ma quỷ quái gieo vạ.
Tông Tử Hoành mỗi lần ra ngoài ngao du, đều sẽ trừ hại giúp bách tính, tu sĩ như y không phải ít, trời đất bao la, cầm kiếm ngao du khắp chân trời, tiêu diêu tự tại, mới là thứ lòng y mong đợi nhất trong cuộc sống này.
Bọn họ đuổi tới nơi có quỷ quái rất nhanh.
Tông Tử Hoành nói: “Hoàng Hoằng, Hoàng Vũ, các ngươi bày trận, đừng để nó chạy.” Lần này ngoại trừ phải thu phục thứ này, y cũng muốn để Tông Tử Kiêu rèn luyện nữa.
“Vâng.”
Quỷ quái lần này quả nhiên là khởi thi, bụng nó đã bị moi thủng một lỗ to như cái hang xuyên thấu qua cơ thể, cực kỳ dọa người, thi thể đã mục nát một nửa, giữa đêm hè tản ra mùi tanh tưởi hôi thối làm người ta khó mà chịu nổi.
Hành thi này nhận ra có nguy hiểm tới gần, nổi điên đánh về phía Tông Tử Kiêu.
Tông Tử Kiêu lần đầu đối mặt với quỷ thật sự, hình dạng còn khủng bố như thế, mùi hôi ngập trời, sợ tới mức mặt nó tái xanh đi, nó cầm kiếm, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tông Tử Hoành chắn trước người Tông Tử Kiêu, một cước đá văng hành thi ra xa, giơ kiếm lên đâm, nhưng tốc độ hành thi này nhanh hơn so với hai người tưởng tượng, xoay người né đi, lại đánh về phía Tông Tử Kiêu, nó hiển nhiên biết ở đây ai có linh lực yếu nhất.
“Tiểu Cửu, lấy bùa ra!”
Tay Tông Tử Hoành vung kiếm, ép hành thi này lui lại liên tục, nhưng cũng không vội vàng áp chế nó.
Tông Tử Kiêu rốt cuộc bừng tỉnh, lại nhớ tới mình khi nãy sợ tới choáng váng, nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, móc một tấm bùa trong ngực ra, bên trên dùng chu sa viết thành Phục Ma Quyết, nó di chuyển tới sau lưng hành thi này, ném bùa ra.
Hành thi này cảm thấy sau lưng có linh áp, nhanh chóng né tránh, nó kêu gào thê lương, đôi mắt đã mục nát chỉ còn lại hai hốc mắt đen sì kia, hung ác “nhìn” Tông Tử Kiêu.
Tông Tử Kiêu cắn răng, vung kiếm đánh tới.
Hành thi vươn mười ngón lợi trảo, tóm lấy Tông Tử Kiêu.
Một bóng trắng bay qua, ôm lấy Tông Tử Kiêu né khỏi đòn công kích của hành thi: “Tiểu Cửu, đừng sợ, có đại ca ở đây, thử lại lần nữa nào.”
Tông Tử Hoành ứng phó với hành thi phía trước, Tông Tử Kiêu lại móc một tấm bùa ra, lặp lại trò cũ, định đánh lén sau lưng hành thi.
Hành thi nãy cũng đã đề phòng từ trước, vừa nhận thấy có linh áp, đã phi thân né đi.
Lần này Tông Tử Kiêu không lùi nữa, mắt nó lộ ánh sáng nguy hiểm, thân thể nho nhỏ nhảy lên, thừa dịp hành thi bị Tông Tử Hoành và bùa chú đánh trước đánh sau, không tiện né tránh, lao tới gần phía sau, một chiêu kiếm vung ra mạnh mẽ.
Một cái đầu bay lên giữa không trung.
Tông Tử Hoành ngẩn ngơ.
Lần đầu trừ ma, y không muốn để lại ấn tượng đáng sợ cho Tông Tử Kiêu, vì thế chỉ lấy hàng phục làm chính, lại không ngờ rằng Tông Tử Kiêu trời sinh mang lòng quyết tâm, tóm được cơ hội là chặt đầu luôn.
Cái đầu rơi xuống đất, hành thi cũng theo tiếng mà ngã xuống.
Tông Tử Kiêu cầm kiếm mà đứng, lồng ngực nhỏ bé phập phồng liên hồi, mặt túa mồ hôi như nước, đương nhiên lòng còn sợ hãi.
Tông Tử Hoành đi tới: “Tiểu Cửu, đệ không sao chứ?”
Tông Tử Kiêu lắc đầu một cái: “Đại ca, đệ không sợ.”
Tông Tử Hoành xoa xoa đầu nó: “Đệ sợ cũng không sao đâu, đại ca lần đầu gặp tà túy, cũng sợ muốn chết luôn.”
“Có thật không?”
“Thật.”
Tông Tử Kiêu nở nụ cười: “Nhưng đệ thật sự không sợ, nhiều nhất chỉ hơi khẩn trương thôi, có đại ca ở đây, đệ biết không thứ gì có thể làm đệ bị thương được.”
Tông Tử Hoành cũng cười: “Biểu hiện của đệ rất tốt, tự tay kết thúc tà túy này, phụ quân mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Đại điện hạ.” Hoàng Vũ đang kiểm tra hành thi, “Có chút kỳ quái.”
Hai người đi tới.
Hoàng Vũ cau mày nhìn hành thi này, lại nhìn huynh đệ của mình một lát, dò hỏi: “Huynh thấy sao, có giống hay không?”
“Giống.”
“Sao thế?” Tông Tử Hoành khó hiểu nói.
Hoàng Vũ nói: “Hồi Đại điện hạ, thương thế kẻ này, nhìn như là một tu sĩ bị moi kim đan vậy.”