Kiếp Vô Thường

Chương 12

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


____________________________


Tông Tử Hoành phá cửa xông vào sát vách, một bóng người nho nhỏ bật dậy khỏi giường: “Ai!?”

Lòng Tông Tử Hoành an tâm hơn một chút: “Tiểu Cửu, là huynh, mau mặc y phục vào.”

“… Dạ?” Tông Tử Kiêu còn mơ mơ màng màng.

Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng đánh nhau, Tông Tử Hoành không để ý tới y phục nữa, một tay cầm kiếm, một tay ôm lấy Tông Tử Kiêu, chạy ra phòng khách: “Hoàng Hoằng Hoàng Vũ…” Bước chân y ngừng lại, sau đó cứng đờ lại.

Phòng cho khách của bọn họ nằm ở lầu hai, tuy là ở tận đầu phía Nam, nhưng khách sạn này khá nhỏ, chỉ mấy bước đã đi tới cầu thang, nhưng hiện giờ hai người nhìn thấy rõ ràng hành lang trước mắt như dây thừng bị dùng sức xé rách, trở nên dài ngoằng đầy quỷ dị, mà đầu cầu thang ở đầu bên kia cũng bị dời tới một nơi rất xa.

Tông Tử Kiêu dụi dụi mắt, tưởng mình ngủ tới ngốc luôn rồi, ngay cả Tông Tử Hoành cũng nhất thời nghi ngờ đây có phải là đang mơ hay không.

“Đại điện hạ!” Giọng Hoàng Hoằng khiến hai người chợt bừng tỉnh.

Hoàng Hoằng ở ngay dưới lầu, Tông Tử Hoành cúi đầu nhìn, càng thấy sởn tóc gáy hơn, vốn chỉ là độ cao tầm hai tầng lầu, sao giờ hai bên lại có thể cách nhau ít nhất khoảng ba, bốn trượng?

“Đại điện hạ, chúng ta bị mai phục rồi, người nhất định phải giữ chặt Cửu điện hạ, tuyệt đối đừng tách ngài ấy ra!”

“Chuyện này… Chuyện gì xảy ra thế này?” Tông Tử Hoành men theo tiếng đánh nhau muốn tìm Hoàng Vũ, “Hoàng Vũ đâu?” Nghe gần như vậy, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy người.

Hoàng Hoằng cắn răng: “Chúng ta đều ở trong khách điếm, nhưng không thể chạm vào đối phương được, đây là pháp bảo của Lỗ Ban, Công Thâu Cự.”

Huynh đệ Tông thị liếc mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc nói không nên lời.

Pháp bảo tu tiên giới, cơ bản có thể phân thành ba loại. Lợi hại nhất đương nhiên là tứ đại pháp bảo thượng cổ, tiếp theo là các pháp bảo lưu danh thiên cổ được Địa Chích Môn* tạo ra, được lưu truyền qua từng đời, loại cuối cùng, là pháp bảo được anh kiệt đương đại luyện thành.
(*Nguyên văn là 地只们 = Địa Chích Môn, bọn mình chưa rõ nghĩa cụm này lắm nên chém bậy, bạn nào hiểu góp ý giúp bọn mình với nha :'( )

Tứ đại pháp bảo thượng cổ kia, mặc dù đã đạt tới đỉnh cao thiên kiêu, nhưng là cho dù có người may mắn tìm được, cũng chỉ có thể phát huy được chút ít sức mạnh, bằng không Đỉnh Thần Nông cũng chẳng cần mấy trăm tu sĩ cấp cao cùng hộ lò. Trăm vạn năm trôi qua, cũng chỉ có hai thứ đã hiện thế, một là Đỉnh Thần Nông hóa thành một tòa tiên sơn, hai là Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm phủ bụi trong Tàng Bảo Khố của Tông thị, không ai có thể điều khiển.

Mà pháp bảo mới luyện tạo, công năng cực kỳ đa dạng, hiệu lực khác nhau không đồng đều, có cái dâng cho các đại tiên môn thế gia, cái thì được chế tạo dành riêng cho một người nào đó, cái thì ai cũng có, ví dụ như túi càn khôn, có cái được làm ra từ bàn tay của tông sư cao cấp, như sừng lân lông phượng, trở thành vô giá.

Trong tình cảnh như vậy, những pháp bảo được lưu truyền đời đời kia của Địa Chích Môn, một không có chủ, hai lại vô giá, cái nào cũng có rất nhiều thần thông, là thứ các tu sĩ theo đuổi cả đời, kẻ có tài mới chiếm được, vì cướp giật pháp bảo mà gây ra thảm sát đẫm máu, xưa nay không thua kém gì việc trộm đan.

Công Thâu Cự này, là một cây thước thần mà Lỗ Ban để lại, có thể trong cùng thời gian và phạm vi nhất định, thay đổi thước tấc của vật chết, tu vi của người sử dụng càng thâm hậu, phạm vi này càng lớn, một khi đã vào tròng, sẽ giống như nằm gọn trong tay đối phương, dù cho lối ra có ở ngay trước mắt cũng không thể ra được.

Bọn họ trước kia chỉ từng đọc về Công Thâu Cự trong sách, không ngờ sẽ có một ngày chạm trán với pháp bảo lợi hại này, vừa có thể có được bảo vật này, lại có thể điều khiển cả một khách điếm, tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó, đối phương là người phương nào, muốn làm gì?!

Tông Tử Hoành bình ổn lại tinh thần, chạy về phía cầu thang, nhưng hành lang này cứ như thi chạy với y, làm thế nào cũng không kéo gần cự ly được. Cúi đầu nhìn, cũng không phải cầu thang dịch chuyển ra xa y, mà là y gần như dậm chân tại chỗ, y muốn nhảy xuống khỏi lầu hai, lại không đoán được kẻ thi thuật này đến cùng có thể kéo khoảng cách ra bao lớn.

“Đại ca, huynh thả đệ xuống đi.” Tông Tử Kiêu giãy giụa.

“Không được, kẻ đến muốn tách chúng ta ra để đánh bại từng người.” Tông Tử Hoành nói, “Tiểu Cửu, đại ca cõng đệ, dù có chuyện gì xảy ra, đệ ngàn lần vạn lần cũng không được buông tay, biết chưa?”

Tông Tử Kiêu úp sấp trên lưng Tông Tử Hoành: “Biết rồi ạ. Đại ca, đây rốt cuộc là…”

“Huynh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đừng sợ, có đại ca ở đây rồi.”

Đừng sợ, có đại ca ở đây rồi.

Dường như chỉ cần nghe câu này, Tông Tử Kiêu lập tức có thể an tâm, vì trong nhận thức của nó, đại ca không gì không làm được, có đại ca ở đây, sẽ không cần phải sợ.

Hoàng Hoằng cố gắng chạy lên lầu, nhưng cũng căn bản không thể làm nổi, kẻ thi thuật kia thực sự tính kế rất hay, tách bọn họ ra, để họ không có cách nào hỗ trợ lẫn nhau, bằng không với thực lực của bọn họ, người bình thường chắc chắn không làm gì được. Hoàng Hoằng hô lên: “Đại điện hạ, ta đi tìm kẻ thi thuật kia, hắn nhất định ở ngay trong khách điếm thôi, hai người cẩn thận đấy.”

“Được.” Tông Tử Hoành suy nghĩ một chút, quyết định lui về phòng khách, tuy rằng không biết mục đích của kẻ đến là gì, nhưng đương nhiên là nhằm vào hai người bọn họ, có Tông Tử Kiêu ở đây, phải lấy thủ làm chính.

Nhưng mà linh áp sau lưng lập tức vụt ra, mấy kẻ mặc đồ đen bịt mặt nhảy từ cửa sổ vào phòng khách, ép sát về phía huynh đệ hai người.

Tay áo bào của Tông Tử Hoành vung lên, hai cánh cửa rầm một tiếng đồng loạt đóng lại, y cắn rách ngón tay, dùng máu vẽ bùa trong không trung, đánh vào cửa. Cách vẽ bùa bằng máu này có thể phát huy uy lực của lá bùa tới mức lớn nhất, cùng một loại bùa, giữa dùng máu vẽ và chu sa để vẽ, hiệu dụng khác biệt rất lớn, đương nhiên, mức độ hao tổn của người thi thuật cũng theo đó mà khác nhau rất nhiều. Cửa phòng kia được kết giới bổ trợ, tạm thời trở thành một lớp lá chắn bảo vệ, nhưng bị người ở trong luân phiên tông vào, cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, họ bị vây trên hành lang chật chội này, tình cảnh vô cùng bất lợi.

“Đại ca huynh xem kìa, cự ly hành lang biến ngắn lại rồi.” Tông Tử Kiêu nói, “Kẻ thi thuật kia chắc chắn phải vay mượn khắp nơi, mới có thể khéo léo vây chúng ta ở ba nơi khác nhau, hắn cũng sắp chịu không nổi rồi.”

“Không sai, pháp bảo này cực kỳ hao tổn linh lực, để huynh xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu.” Tông Tử Hoành lần nữa thử nỗ lực xuống lầu lần hai, Hoàng Hoằng Hoàng Vũ là hai tu sĩ cấp cao khó đối phó, trận phục kích này không thể kéo dài quá lâu, chỉ cần kiên trì tới lúc đối phương thu pháp bảo, chân thân xuất hiện, đánh trả cũng chưa muộn.

Lần này, tuy y cũng chạy rất lâu, nhưng cuối cùng y vẫn chạy tới được đầu cầu thang, y muốn nhanh chóng xuống lầu tụ lại với bọn họ, nhưng vừa bước xuống cầu thang, khoảng cách giữa hai bậc thang bỗng nhiên cao lên, y bước hụt một bước, rơi xuống phía dưới, mà mặt đất dưới chân lún thành một động đen sì không thấy đáy, động rất hẹp, nhưng cơ bản là chuẩn bị riêng cho bọn họ.

Tông Tử Hoành vung kiếm đâm vào tay vịn cầu thang, dựa vào chút lực này, thân thể dùng hết sức nảy ngược, dùng một khắc ngưng lại này, y ôm nách Tông Tử Kiêu, ném người lên bên trên.

Thân thể Tông Tử Kiêu xoay nửa vòng, hai chân quắp lấy tay vịn, một tay khác tóm chặt ống tay áo Tông Tử Hoành, cố gắng kéo người lên.

Một chớp mắt tiếp theo, bậc thềm bắt đầu khép kín, biến trở lại thành hai ván gỗ lớn vừa dài vừa dày, mắt thấy sắp sửa kẹp chặt Tông Tử Hoành. Ánh mắt Tông Tử Hoành vẫn trầm ổn như cũ, dưới ánh kiếm lượn lờ, tấm ván lớn trong chớp mắt đã bị chẻ thành một đống miếng gỗ nhỏ.

“Đại ca!” Tông Tử Kiêu sợ hãi kêu lên.

Tông Tử Hoành quay đầu nhìn, thấy cổ chân Tông Tử Kiêu bị tay vịn cầu thang vặn vẹo quấn lấy, cả người bị kéo về sau, hai cánh tay đang giữ chặt nhau của hai người buông lỏng ra, sắc mặt Tông Tử Hoành thay đổi, y liều mạng nhào tới, nắm lấy tay đệ đệ lần nữa. Y vung kiếm chém đứt tay vịn, ôm chặt người vào trong lòng, căng thẳng tới mức tim sắp vọt lên: “Tiểu Cửu, đệ không sao chứ?”

Tông Tử Kiêu còn chưa kịp rên một tiếng, đã thấy miếng gỗ vừa bị Tông Tử Hoành chém thành vụn nhỏ, biến thành từng xiên gỗ sắc nhọn dài gần một thước*, chi chít như hạt mưa đâm về phía hai huynh đệ từ bốn phương tám hướng.
(*1 thước = 33,33cm)

Tông Tử Hoành tóm lấy thắt lưng Tông Tử Kiêu, ném người về lầu hai, một thân linh lực phồn thịnh, kiếm pháp Tông Huyền theo thế bùng nổ, chém gãy từng chiếc xiên gỗ kia.

Nhưng mà…

“Đại ca——”

Tông Tử Hoành chỉ cảm thấy đau đớn truyền đến, một chiếc xiên gỗ đã đâm vào đùi y, cho dù không làm bị thương tới xương cốt, nhưng xuyên qua thịt, nhất thời máu chảy đầm đìa.

Nhưng đúng lúc này, kết giới bị phá, cửa phòng chia năm xẻ bảy bật tung ra, mấy kẻ áo đen bịt mặt lao khỏi phòng khách.

Tông Tử Hoành cắn răng rút xiên gỗ ra: “Tiểu Cửu, mau tới đây.”

Tông Tử Kiêu phi thân nhảy từ lầu hai xuống, lần này khoảng cách với mặt đất không đổi nữa, vì những kẻ mặc áo đen kia cũng đồng thời xuống lầu. Tông Tử Kiêu nhìn trên quần Tông Tử Hoành toàn máu, gấp đến phát khóc: “Đại ca, đại ca…”

“Không sao đâu.” Tông Tử Hoành bấm một cái Ngưng Huyết Quyết, sau đó kéo Tông Tử Kiêu bỏ chạy.

Vừa chạy, đã ảnh hưởng tới vết thương, máu đương nhiên không ngừng được, mà mỗi bước đều đau thấu tâm can, Tông Tử Hoành men theo âm thanh muốn tìm hộ vệ của y, tiếng đánh nhau truyền tới từ sau bếp, nhưng khoảng cách tầm vài cái bàn, lại lần nữa trở nên xa không thể với.

Mà mấy kẻ đuổi giết phía sau đã lao vọt đến, nháy mắt đã tới sau lưng họ, Tông Tử Hoành đem Tông Tử Kiêu chắn sau lưng mình, y lạnh lùng quát lên: “Các ngươi là ai, có biết bọn ta là ai không.”

“Hai vị hoàng tử của Tông thiên tử chứ gì.” Một kẻ áo đen cười lạnh, “Bọn ta tìm các ngươi đấy.”

“Các ngươi muốn gì!”

“Kim, đan.”

Đồng tử Tông Tử Hoành co rụt lại, cả người phát lạnh, bọn họ thế mà lại chạm trán Thiết Đan ma tu? Đám này có liên quan tới tu sĩ đã chết mà họ điều tra hai ngày nay kia ư?

“Các ngươi muốn kim đan của ta? Lấy đan của ta, các ngươi sẽ bị toàn bộ Tu Tiên giới truy sát.”

“Ha ha, Đại điện hạ chẳng lẽ nghe không hiểu ư, ta muốn, là hai kim đan của các ngươi.”

Mắt Tông Tử Hoành trừng muốn nứt ra: “Đệ đệ ta vừa kết đan, các ngươi muốn kim đan của một đứa trẻ chín tuổi để làm gì?!”

“Kim đan tiểu điện hạ tuy linh lực ít ỏi, nhưng căn cốt nó tốt đấy thôi, căn cốt thượng thừa bẩm sinh này, còn hiếm có hơn cả tu vi mấy thập niên nhiều lắm, lại nói, chờ nó lớn rồi, muốn lấy cũng tốn quá nhiều công sức.”

Nghe vậy, Tông Tử Hoành theo bản năng mà chắn Tông Tử Kiêu lại, hận không thể khiến đám người này không thể nhìn thấy nó.

“Súc sinh!” Tông Tử Kiêu giận dữ nói, “Đám súc sinh các ngươi, ta có hóa thành ác quỷ cũng tuyệt đối không buông tha cho các ngươi!”

Kẻ áo đen cười lớn hai tiếng như điên như dại, lao tới.

Đùi phải của Tông Tử Hoành đã bị thương, còn phải bảo vệ người khác, lấy một chọi nhiều người, bị ép lùi lại liên tục, nếu không phải những kẻ kia cần lấy kim đan lúc còn sống, không hạ sát thủ, y căn bản không chống đỡ được quá lâu.

Rất nhanh, trên người Tông Tử Hoành đã có nhiều nơi bị thương, bạch y cả người dần nhuộm máu tươi, Tông Tử Kiêu mấy lần muốn lao ra, đều bị gắt gao bảo hộ sau lưng, tiếng nó gào khóc ngay bên tai, nhưng Tông Tử Hoành mất quá nhiều máu, trước mắt hoa lên, dần không nghe rõ được nữa.

“Tiểu Cửu, đừng sợ…” Tông Tử Hoành hết đường lui, kiếm đưa ngang trước ngực, đem Tông Tử Kiêu ngăn giữa mình và góc tường, vẫn run rẩy nói, “Có đại ca ở đây rồi.”

=


=


Lời editor:


Mừi: Làm xong chương này tôi với Chu muốn trọc đầu vì tra cái từ Địa Chích Môn kia =))))))))) hi vọng có vị nào cao tăng đắc đạo góp ý cho bọn tôi huhu ;-;

Bình Luận (0)
Comment