Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
______________________________
Giải Bỉ An mở to hai mắt, sắc mặt cũng thay đổi: “Vô Nhiếp! Bách Cấp Toái này là gốm sứ được nung từ lò Long Tuyền, là bảo vật vô giá đấy, đệ, đệ thật là…” Y nhất thời không dám nhìn Lan Xuy Hàn, đây chính là bảo bối có thể coi như là gia truyền, làm sao chịu trách nhiệm đây?
Lan Xuy Hàn nở nụ cười nhạt: “Bỉ An, đừng nóng nảy, đây là…”
“Đồ giả.” Phạm Vô Nhiếp ném mảnh sứ lên bàn.
Giải Bỉ An ngẩn ra. Sư đệ y bóp nát danh sứ trị giá vạn kim của người ta, còn làm nhục nói đồ của người ta là đồ giả, thế này thì phải làm sao đây?
Lan Xuy Hàn không những không giận, ngược lại còn bật cười: “Đúng là đồ giả.”
Giải Bỉ An lại càng bối rối hơn.
“Trong nhà ta có cất giữ đồ thật, là hoa văn màu trắng nhạt, bộ có hoa văn con cá màu đỏ thẫm này, là một người bạn bắt chước theo phong cách của đồ gốm Long Tuyền làm cho ta, hắn là thợ gốm tốt nhất Giang Nam, tuy chúng không phải gốm sứ hàng thật, nhưng cũng rất đẹp.” Lan Xuy Hàn cầm tách trà của mình lên, ngắm nghía cẩn thận, “Vỡ một cái, có hơi đáng tiếc, ta lại đòi hắn làm một cái vậy.”
Giải Bỉ An thở phào nhẹ nhõm: “Lan đại ca, thật xin lỗi.”
Ánh mắt Lan Xuy Hàn từ ngắm nghía tách trà chuyển sang nhìn Phạm Vô Nhiếp, khóe môi hắn cong lên cười, ý cười lại không chạm đáy mắt: “Có điều, sao đệ biết nó là hàng giả?”
Phạm Vô Nhiếp ung dung thong thả lau tay mình, chẳng thèm đáp.
“Bách Cấp Toái này đã bắt chước đến cực giống, Bỉ An còn không nhìn ra, cho dù thường chơi đồ sứ, không tốn chút công sức, cũng không thể khẳng định là thật hay giả.” Lan Xuy Hàn cười nói, “Nghe nói đệ từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, nhưng cử chỉ và lời nói của đệ, dáng ngồi dáng đi, đều không khác gì thế gia công tử, thật sự không biết tán tu kia là cao nhân phương nào, dạy dỗ đệ tốt như thế, thậm chí có thể giám định được đồ sứ?”
Phạm Vô Nhiếp trong nháy mắt nổi sát tâm với Lan Xuy Hàn, người này với Lý Bất Ngữ nói như thế, căn bản là không tin vào xuất thân của hắn, hơn nữa còn cố tình nói thế ngay trước mặt Giải Bỉ An.
Vẻ mặt Giải Bỉ An quả nhiên thay đổi, y hơi nhíu mày, cũng nhìn về phía Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp mặt không biến sắc nói: “Sư tôn tán tu kia của ta dùng kiếm pháp Tông Huyền, ông ấy đương nhiên là hậu duệ Tông thị rồi, ông ấy không chỉ có kiếm pháp tốt, mà còn là người uyên bác, cho dù là đọc sách biết chữ, lễ nhạc thi họa, ông ấy đều đã dạy ta.”
Lan Xuy Hàn “Ồ” một tiếng thật dài: “Đừng nói tới Tống đại ca, ngay cả ta cũng muốn nhanh chóng tìm thấy vị cao nhân kia, có lẽ sẽ có vinh hạnh kết giao với ông ấy.”
“Các ngươi không tìm được ông ấy đâu.” Phạm Vô Nhiếp hừ lạnh một tiếng, “Ông ấy mai danh ẩn tích nhiều năm, chính là vì muốn xa rời phân tranh của thế tục, há có thể dễ dàng bị quấy rầy như thế.”
“Ông ấy muốn rời xa phân tranh của thế tục, nhưng lại không nhắc nhở đệ, đừng dễ dàng sử dụng bộ kiếm pháp kia trước mặt người khác à?” Ánh mắt Lan Xuy Hàn bỗng nhiên sắc bén.
Phạm Vô Nhiếp nhìn đối diện Lan Xuy Hàn: “Biết bộ kiếm pháp kia, phần lớn đã qua đời, còn sống cũng chẳng phải kẻ ta trêu chọc được, ai có thể nghĩ rằng sẽ bị nhận ra.”
Bầu không khí giữa hai người nhất thời có hơi giương cung bạt kiếm.
Giải Bỉ An nhanh chóng giảng hòa: “Vô Nhiếp, đệ làm vỡ tách trà của Lan đại ca, phải nói gì?”
Phạm Vô Nhiếp nhíu mày lại.
“Phải nói gì?”
Phạm Vô Nhiếp tối sầm mặt mày lại nói: “Xin lỗi.”
Lan Xuy Hàn cong khóe miệng, đưa mắt nhìn Giải Bỉ An, bảo: “Không cần để ý.”
Giải Bỉ An cũng nói thầm trong lòng, trên người Phạm Vô Nhiếp quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng trách đến Lan Xuy Hàn cũng nghi ngờ, nhưng y cảm thấy, nếu người ta đã vào sư môn y, chính là người một nhà, ít ra cũng mang chút tâm thái bảo vệ, y cầm khăn lau nước trà trên người cho Phạm Vô Nhiếp, “Đệ nhìn lại đệ xem, đây là xiêm y mới may, tán hoa cẩm này không thể chạm vào nước nóng, sẽ biến dạng mất, hơn nữa chất vải này rất đắt, đệ bình thường phải giữ gìn cẩn thận.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An cằn nhằn liên tục lau y phục cho hắn, sát ý lạnh lẽo trong lòng tản đi không ít.
Lan Xuy Hàn cũng khôi phục thái độ bình thường, tự mình rót cho Phạm Vô Nhiếp một chén trà, đẩy tới trước mặt hắn, lại có thâm ý khác mà nói: “Lần này cầm nhẹ chút nhé.”
Bọn họ lại thưởng trà lần nữa, nói về hoa lan, cũng tán gẫu về chuyện xảy ra ở trời nam biển bắc trong Tu Tiên giới. Phạm Vô Nhiếp ngồi một bên trầm mặc uống trà, buồn bực trong lòng lại chẳng ngớt.
Cho dù là Lý Bất Ngữ, Tống Xuân Quy, hay là Lan Xuy Hàn này, với kiếp trước của hắn, căn bản chẳng đáng nhắc tới, nhưng hắn bây giờ, chỉ có thể giấu tài, nhẫn nhịn không bộc phát. Dù cho hắn mang theo trí nhớ của kiếp trước, tranh thủ từng giây từng phút, tiến bộ thần tốc, nhưng tu hành không có đường tắt, muốn khôi phục lại tu vi kiếp trước, đột phá tầng thứ chín của Tông Huyền Kiếm, chí ít còn cần thêm mười năm nữa.
Trừ phi, hắn có thể tìm thấy Hiên Viên Thiên Cơ Phù trước lúc đó. Nhưng mà, với linh lực bây giờ của hắn, chỉ sợ không thể điều khiển Thiên Cơ Phù, đây cũng là nguyên nhân mặc dù hắn biết Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở đâu, lại không thể đi lấy, lấy được mà chẳng thể điều khiển, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai họa.
Hắn đến tột cũng còn phải đợi bao lâu, mới có thể…
Phạm Vô Nhiếp lén lút liếc Giải Bỉ An. Yêu cũng được, hận cũng thế, cho dù thế nào, người này hắn cũng sẽ không buông tay. Cho dù huynh chẳng thể nhớ được gì, vẫn phải trả món nợ kiếp trước thiếu ta.
—-
Đến tối, tiệc mừng thọ Lý Bất Ngữ chính thức bắt đầu.
Thật ra tiệc tối lần này chỉ là tiệc riêng chiêu đã khách mời, năm trước mừng thọ Lý Bất Ngữ, mới là bữa tiệc long trọng tụ hội cả Tu Tiên giới, nếu không phải vì chuyện Mạnh Khắc Phi, Vân Đỉnh hôm nay, đã khách quý chật nhà, đèn đuốc sáng rực, sẽ không “quạnh quẽ” tới vậy.
Chung Quỳ vô cùng ghét mấy thứ lễ nghi phiền phức, hơn nữa làm Võ Phán Quan của Minh phủ, luôn gặp phải mấy yêu cầu quá đáng, làm ông thấy phiền phức vô cùng, vì thế nơi các tu sĩ tụ tập, ông rất hiếm khi xuất hiện, đây vẫn là lần đầu tiên tới chúc thọ Lý Bất Ngữ.
Sư đồ ba người đổi chính trang của Minh sai, đây cũng là lần đầu tiên Chung Quỳ đưa theo Phạm Vô Nhiếp chính thức lộ mặt, có thân phận, thái độ của mọi người với Phạm Vô Nhiếp lập tức khác lúc trước.
Trong yến hội, liên tục có kẻ tới chúc rượu, Chung Quỳ yêu rượu, lại không thích kiểu uống vì công danh lợi lộc, uống mấy chén đã giả vờ say, đẩy đồ đệ của mình ra chặn rượu.
Giải Bỉ An cũng yêu rượu, nhưng không nghiện rượu, tửu lượng cũng không được cao, bị mấy kẻ một tiếng “Bạch gia”, “Hắc gia” rót cho vài chén, đã bắt đầu choáng váng, nhưng quay đầu qua nhìn Phạm Vô Nhiếp, dáng dấp vẫn bình chân như vại.
Giải Bỉ An cười nói: “Vô Nhiếp, tửu lượng đệ cao vậy à? Đúng là nhìn không ra đấy.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Giải Bỉ An, hai mắt mơ màng, lòng rung động, hắn siết chặt chén rượu, nhẹ nhàng nói: “Rượu không say lòng người.”
“Hả? Rượu này không say lòng người, thì cái gì say lòng người cơ? Trà à?” Giải Bỉ An nói xong, tự chọc mình bật người, thân người cũng lảo đảo.
Phạm Vô Nhiếp đưa tay muốn đỡ y, rồi lại rụt tay về: “Đừng uống nữa, ta đưa huynh về.”
“Không được, sư tôn không muốn uống, nếu chúng ta đi như thế, chẳng phải thất lễ sao.”
Lại có người tới chúc rượu, đều bị Phạm Vô Nhiếp cản lại từng người một.
Giải Bỉ An nhìn về phía Lan Xuy Hàn ngồi đối diện, chống bàn nhỏ muốn đứng dậy: “Ta, ta phải đi kính Lan đại ca một chén.”
Phạm Vô Nhiếp tóm chặt vạt áo y, quát khẽ: “Huynh thành thật ngồi yên đi, đứng cũng sắp đứng không nổi rồi kìa.”
“Ai bảo ta đứng không nổi?” Giải Bỉ An để chứng minh cho mình, vẫn cứ đứng lên, chỉ là người nghiêng ngả. Y ổn định lại, bước ra một bước.
Đúng lúc này, mặt đất chợt rung lên, làm thân thể Giải Bỉ An vốn nghiêng ngả càng mất trọng tâm, ngã về sau.
Phạm Vô Nhiếp ôm y vào trong lòng.
Giải Bỉ An ngã vào cái ôm còn chưa được nở nang, có hơi mờ mịt nhìn tiểu sư đệ của mình.
“Có chuyện gì vậy? Động đất à?”
“Chuyện gì xảy ra thế này?!”
Khách khứa đều lao nhao bật dậy, dáng dấp như sẵn sàng đón địch, ngược lại người phái Vô Lượng, đều rất bình tĩnh.
Chấn động này không kéo dài được bao lâu, đã lắng xuống.
Tống Xuân Quy nói: “Chư vị đừng kinh hoảng, núi Thục Sơn có nhiều địa chấn, chấn động nhỏ như thế này, đệ tử phái Vô Lượng bọn ta cũng đã quen rồi.”
“Vào giờ phút này, ngay lễ mừng thọ tiên tôn, động đất này cũng thật đúng dịp, rõ ràng là báo trước thần uy chấn thiên động địa của tiên tôn mà.”
“Đúng!”
“Nói hay lắm. Tiên tôn vì không thể mở tiệc mời khách tám phương, nên đất này cũng tới chúc thọ luôn.”
“Ha ha ha ha.”
Lý Bất Ngữ ôm quyền cười nói: “Chư vị coi trọng, chư vị coi trọng rồi.”
Giải Bỉ An tỉnh rượu mấy phần, chợt thấy lúng túng, y muốn bò dậy, Phạm Vô Nhiếp lại đột nhiên giữ chặt tay, ôm siết lấy vòng eo thon gọn kia.
“Sư đệ?”
Phạm Vô Nhiếp dừng một chút, mới buông tay ra: “Đã bảo huynh ngồi cho thành thật rồi.”
“Ta muốn đi chúc rượu.”
“Huynh đến bước đi còn run, chúc rượu kiểu gì, không phải khiến sư tôn mất mặt à?”
“Ta không run, là đất rung.” Giải Bỉ An bị chính mình chọc cười, “Ta lớn thế này rồi, hình như đây mới là lần thứ hai gặp động đất. Ta cũng từng nghe nói Thục Sơn nhiều địa chấn, nào ngờ lần đầu lên Vân Đỉnh, lại gặp ngay ở tiệc mừng thọ tiên tôn, quả thực là điềm lành.”
Phạm Vô Nhiếp mấy lần nghe lời nói Giải Bỉ An mang phần kính trọng Lý Bất Ngữ, đều thấy căm ghét, hắn không vui nói: “Một đám nịnh hót thì thôi, huynh cũng cho là thật à?”
Nụ cười của Giải Bỉ An vụt biến mất, y thấp giọng nói: “Vô Nhiếp, sao đệ nhiều lần bất kính với tiên tôn thế? Nếu là bởi vì Tống chân nhân…”
“Chẳng liên quan gì tới hắn cả.”
“Thế vì sao?”
Phạm Vô Nhiếp chẳng thể nói ra nguyên nhân thật sự.
“Ta thấy đệ thù dai thì có, thua Tống Xuân Quy, còn muốn giận chó đánh mèo lên cả sư phụ người ta.” Giải Bỉ An răn dạy bảo, “Vô Nhiếp, sau này bỏ cái thói này đi, cho dù là nói thầm hay ngoài mặt cũng thế.”
Phạm Vô Nhiếp nén giận không ngớt, quay đầu đi không nhìn Giải Bỉ An nữa luôn.
Giải Bỉ An nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu. Vị tiểu sư đệ này bất thường như thế, mình thân là sư huynh, thật là gánh nặng đường xa mà.
Tiệc mừng thọ tan dần, Phạm Vô Nhiếp tuy rằng vẫn tối sầm mặt, nhưng vẫn đưa Giải Bỉ An về tận phòng.
Giải Bỉ An nghiêng ngã ngã xuống giường nhỏ, lại tóm chặt tay áo Phạm Vô Nhiếp, lẩm bẩm nói: “Không được bất kính với người ta, không thể ngạo mạn tự phụ, biết chưa?”
“… Biết rồi mà.”
“Đệ thiên tư cao, tâm tính còn cao hơn, đây không phải chuyện tốt, thương Trọng Vĩnh(*), không thể không…” Giải Bỉ An nói nói, đã buồn ngủ.
Phạm Vô Nhiếp nhẹ nhàng gạt một lọn tóc tản trên trán Giải Bỉ An, ngắm nhìn gương mặt y.
Giờ đêm khuya yên tĩnh, thời gian cũng như ngừng trôi, làm cho hô hấp người ta cũng nhẹ nhàng hơn, sợ rằng làm phiền an bình trong nháy mắt này.
Đột nhiên, Phạm Vô Nhiếp nhận ra hồn binh khí của mình có phản ứng.
Giải Bỉ An bỗng mở bừng mắt, bật dậy khỏi giường, cũng lập tức triệu hoán Vô Hạn Bích ra.
Trượng trấn hồn kia đang lập lòe ánh sáng xanh nhạt.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Gần đây có nhân hồn.” Giải Bỉ An hít sâu một hơi, bắt đầu dùng linh lực giải rượu, ánh mắt cũng từ từ rõ ràng, “Đi, Vô Nhiếp, sư huynh đưa đệ đi làm Vô Thường chân chính.”
________________________________
Chú thích: (*)Thương Trọng Vĩnh: 1 tác phẩm của Vương An Thạch, 1 chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11. Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh.
Năm 5 tuổi, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được giáo dục tiếp tục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài "Thương Trọng Vĩnh" cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
====================
Lời editors:
Mừi: Tra cái Thương Trọng Vĩnh ói ẻ, cái vụ này tôi biết nhưng không nhớ tên =))))