Edit & Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
Giải Bỉ An mỗi ngày đều thức dậy vào giờ Mão, ngồi thiền, ăn cơm, đọc sách, luyện kiếm, chăm sóc hoa cỏ, liền hết một buổi sáng.
Nhưng sáng nay sau khi tỉnh dậy, hắn lại trước tiên đi qua nhà kế bên, muốn nhìn thử xem thức ăn tối hôm qua Phạm Vô Nhiếp đã ăn chưa.
Thấy ở cửa đã không còn bóng dáng của giỏ trúc, tâm tình Giải Bỉ An thật tốt, ăn cơm hắn làm, tiểu sư đệ nhất định sẽ thân thiết với hắn hơn một tí.
Người chết không cần ăn, cho nên cả một Minh phủ lớn như vậy, trước giờ chỉ có hắn và sư phụ cần ăn cơm. Mặc dù hai người có thể tích cốc, nhưng vì thích ăn, nên không bỏ bữa nào, ngay cả Bạc Chúc cũng muốn ăn theo. Cơ mà, chuyện xuống bếp thì vẫn nên là hắn tự làm, Bạc Chúc nấu cơm quá khó ăn.
Giải Bỉ An vào phòng bếp nấu cháo trắng và ít đồ ăn, tưởng tượng cảnh thầy trò ba người vây quanh một bàn ngồi ăn chung, dùng điểm tâm chung, thượng từ hạ hiếu, huynh hữu đệ cung, thật là ấm áp biết bao, nếu sư phụ có thể tìm cho hắn thêm một sư nương, vậy càng giống một gia đình hơn nữa.
Làm xong cơm, nhìn thời gian, Chung Quỳ chắc cũng đã tỉnh dậy, Giải Bỉ An để Bạc Chúc bưng thức ăn ra, bản thân thì đi gọi Phạm Vô Nhiếp.
Vừa đến gần Hàn Đàm Hương, cách tường đã nghe một tràng tiếng xé gió lúc múa kiếm, chỉ nghe tiếng. đã có thể đánh giá đại khái lực đạo và tốc độ ra kiếm của đối phương, biết được kiếm pháp nhất định không tầm thường.
Giải Bỉ An bước vào biệt viện, quả nhiên Phạm Vô Nhiếp đang luyện kiếm, nhưng hắn chỉ kịp nhìn thấy mỗi một động tác thu kiếm sạch sẽ gọn gàng.
Hơi thở của Phạm Vô Nhiếp khẽ lên xuống, cánh mũi phập phồng, trên trán nổi một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh nắng ban mai tựa như châu ngọc, làm gương mặt của y càng thêm rực rỡ, y nhìn Giải Bỉ An: "Sư huynh."
"Sao không luyện nữa? Kiếm pháp của đệ có vẻ rất tốt, sư huynh đang muốn xem một lát."
Giải Bỉ An khoanh tay tựa vào tường, khuôn mặt mỉm cười.
Tóc đen của hắn buộc một nửa, trên đỉnh đầu gắn phát quan ngọc như ý màu xanh, cả người mặc một bộ y sam trắng hơn cả tuyết, bao cổ tay, đai lưng, viền áo đều có hoa văn hoa lan, nụ cười kia lại tựa như trăm hoa đua nở, rạng rỡ dưới ánh bình minh, lấp lánh lay động.
Hầu kết của Phạm Vô Nhiếp hơi nhấp nhô, ánh mắt lướt nhẹ qua da thịt non mịn, y lại lập tức thu ánh mắt khỏi thân người của Giải Bỉ An, thu hồi kiếm, xoay đầu đi vào trong nhà.
"Đệ học kiếm ở đâu vậy? Trước kia đã từng bái sư sao?"
"Một tán tu ở núi Thanh Thành, từng thu lưu ta khi còn bé, sau đó người đã đi du ngoạn tứ phương rồi."
"Đệ đã kết đan rồi sao?"
"Đã kết."
Lần đầu tiên thấy Phạm Vô Nhiếp, hắn đã cảm giác thiếu niên này khí phách không tầm thường, bây giờ xem ra quả nhiên thiên tư hơn người, có thể kết đan ở tuổi này đều là nhân tài trong nhân tài, huống chi sư phụ trước của Phạm Vô Nhiếp chỉ là một tán tu, sau này được Chung Quỳ chỉ điểm, lại có linh lực của La Phong Sơn bồi bổ, tương lai không thể khinh thường.
Giải Bỉ An đi theo sau: "Huynh tới gọi đệ đi ăn điểm tâm."
"Được." Phạm Vô Nhiếp cầm khăn lau đi mồ hôi.
Giải Bỉ An liếc trong phòng một cái, thấy được giỏ trúc của hắn được đặt ở trên bàn: "Tối qua đệ ăn chưa? Thức ăn có lạnh không?"
"Không."
"Không là..."
"Đã ăn, không lạnh."
Giải Bỉ An mong đợi hỏi: "Vậy thì quá tốt, sư huynh nấu cơm có ngon không?"
Phạm Vô Nhiếp khựng lại một cái, đầu cũng rũ xuống theo tay, thấp giọng nói: "Ăn ngon."
Giải Bỉ An cười lớn một tiếng: "Đệ thích ăn cái gì, không ăn được cái gì, nói đi huynh sẽ..."
"Huynh đối với ai đều tốt như vậy sao?" Lông mi nồng đậm rủ xuống che đi ánh mắt hung ác.
Biết rõ kiếp trước người này là dạng gì, dưới sự dịu dàng kia là muôn vàn dao găm, dưới sự thuần khiết kia là kịch độc như rắn rết, y lại vẫn cứ…
Y cũng từng vô số lần, muốn tự hỏi bản tính người này là như thế, hay là bị lợi dục làm mờ mắt, nếu không có phát sinh hết thảy những chuyện kia, đại ca của y có phải sẽ vĩnh viễn có bộ dáng như vậy không, cho dù hắn sẽ giả tạo cả đời.
Giải Bỉ An bật cười: "Sao có thể chứ, tại đệ là sư đệ của huynh thôi."
Phạm Vô Nhiếp cầm giỏ trúc lên: "Đi thôi."
Nhìn mặt Phạm Vô Nhiếp lạnh xuống, Giải Bỉ An lắc đầu cười nhạt: "Lát nữa ăn cơm xong, sư huynh dẫn đệ đi thành Phong Đô, mua giường và chăn nệm mới, cả đồ dùng thường ngày nữa."
"Không cần."
"Sao vậy?"
"Chăn, ta ngủ quen rồi."
"Vậy cũng phải mua giường mới, dù sao cũng phải tắm gội mà, may cho đệ thêm mấy bộ xiêm y, đệ cần gì cứ nói, nếu không nhớ nổi, có thể viết lại, huynh lâu lâu cũng hay đi Phong Đô mua đồ mà."
"Phong Đô... hiện giờ như thế nào rồi?"
"Như thế nào là sao?"
"Không phải năm đó Tông Tử Kiêu phá hư kết giới Phong Đô sao."
Giải Bỉ An hết hồn, trợn to mắt nhìn Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp nhíu mày một cái: "Sao vậy?"
"Đệ... Đệ..." Cứ vậy mà nói thẳng tên của ma tôn ra?
Tên của ma tôn kia tuy là người khắp thiên hạ đều "Không thể nói", nhưng Giải Bỉ An cũng không kiêng dè, bởi vì Chung Quỳ khinh thường việc này, thường thường nói bậy nói bạ nếu mình sinh ra sớm hơn mấy mươi năm, loại tà ma ngoại đạo như Tông Tử Kiêu chắc chắn không có cơ hội làm loạn, mà hắn cũng tin tưởng sư phụ mình. Hắn kinh ngạc là Phạm Vô Nhiếp thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, lại dám kêu tên ma tôn thẳng thừng như vậy, phải biết là cả người trong tiên minh cũng không dám nói bậy, ở Minh phủ thì càng kiêng kỵ.
Phạm Vô Nhiếp hừ lạnh mà không cho là đúng: "Chết cũng chết mất xác rồi, có một cái tên thôi có gì mà không nói được."
Giải Bỉ An càng thêm trầm trồ tiểu sư đệ của hắn: "Đệ biết không, sư tôn cũng nói y như vậy, không khác một chữ." Lần này tuy là thu học trò ngoại lệ, nhưng chắc cũng không phải chỉ vì thiếu vài đồng tiền rượu, người này căn cốt tư chất tuyệt vời, lại người giống như tên (Vô Nhiếp: Không sợ hãi, rụt rè), tính tình lại hợp khẩu vị của sư phụ hắn, sư phụ chắc chắn đã nhìn ra được khối tiềm năng có thể đào tạo này.
"Nghe nói là do sư tôn dùng Chuông Đông Hoàng để sửa kết giới Phong Đô."
"Đúng, nếu không có Chuông Đông Hoàng, sợ là Đế Quân không duy trì kết giới được." Giải Bỉ An nói, "Hôm nay Phong Đô biến thành cảnh người xe nô nức, náo nhiệt giàu có, người ở trên, quỷ ở dưới đều chung sống hòa thuận với nhau, tất cả đều nhờ Chuông Đông Hoàng."
"...Vật này thật sự lợi hại." Phạm Vô Nhiếp nhìn như đang suy tư.
"Đúng vậy, Đông Hoàng Chuông là pháp bảo đứng đầu tứ đại pháp bảo thời thượng cổ, người điều khiển nó có thể hô mưa gọi gió, duy ngã độc tôn (ta là mạnh nhất) . Tông Tử Kiêu kia, không phải cũng cầm pháp bảo đứng thứ hai trong tứ đại pháp bảo, mới dám chà đạp hai giới nhân ma sao." Giải Bỉ An không khỏi tự hào nói, "May là Đông Hoàng Chuông ở trong tay người như sư tôn, sư tôn không có ham muốn riêng, không tham công danh, lại chịu đem thần khí kia dùng để củng cố kết giới, phù hộ cho hai giới người và quỷ thái bình."
Con ngươi Phạm Vô Nhiếp thoáng hiện hàn quang: "Năm đó nếu có Chuông Đông Hoàng, trận đánh ở La Phong Sơn, chưa chắc đã đoán được ai thắng ai thua."
"Ừ, sư tôn cũng thường nói, nếu năm đó ngài có ở đó, ma tôn kia chẳng có cơ hội mà muốn làm gì thì làm."
Trong lúc trò chuyện, đã đến điện Trúc Diệp Thanh, Chung Quỳ đang ngồi trước bàn chờ bọn họ.
Hai người đồng thanh nói: "Chào buổi sáng sư tôn."
Chung Quỳ nhìn hai thiếu niên tuấn tú một đen một trắng, hài lòng gật đầu một cái: "Ngồi đi, Bạc Chúc, ngươi cũng ngồi xuống đi."
"Ngươi ở Minh giới ngủ một đêm, có khó chịu gì không?" Chung Quỳ hỏi.
"Không có." Phạm Vô Nhiếp suy nghĩ một lát, "Linh lực vận hành hơi không thuận, nhưng không đáng ngại lắm."
"Ừm, ngươi là người cõi dương, bị âm khí xâm nhập tất nhiên sẽ khó chịu, người thân thể yếu có thể sẽ không chịu được, ngươi thích ứng một thời gian chắc là sẽ không sao."
"Vâng."
"Cung Thiên Sư có kết giới, đã giúp ngươi ngăn lại rất nhiều âm khí và phiền toái không cần thiết, hiện giờ ngươi không thể rời đi một mình, khi nào sư huynh ngươi cảm thấy ngươi có thể hoạt động ở Minh phủ, ngươi mới có thể ra ngoài."
"Vâng."
"Sư tôn, ta sẽ chăm sóc tốt Vô Nhiếp, hôm nay ta muốn mang đệ ấy đi Phong Đô mua vài thứ."
"Đi đi."
Bạc Chúc hưng phấn nói: "Bạch gia, ngài lại sắp đi Phong Đô sao?"
"Đúng vậy, ngươi lại muốn cái gì sao?" Người sống có thể bị âm khí xâm nhập, người chết cũng sẽ bị dương khí trùng kích, quỷ có tu vi thấp như Bạc Chúc, không thể nào hiện ra giữa ban ngày, hoạt động ở chỗ nhiều người dương khí thịnh. Cho nên mỗi lần ra ngoài, hắn cũng hay mang về cho Bạc Chúc vài thứ nho nhỏ.
"Cái gì cũng được." Bạc Chúc cười "Hi hi", " Thứ Bạch gia mang về, cái gì ta cũng thích."
Giải Bỉ An cười cười: "Phải rồi, chuyện hôm qua ta làm ngươi tra, ngươi đã tra ra chưa?"
"À, ta vừa mới nói với Thiên sư."
Chung Quỳ nói: "Mạnh Khắc Phi kia lúc còn sống không phải kẻ đại gian đại ác, không đi Điện Diêm La."
Giải Bỉ An nhíu mày lại, trong lòng biết chuyện này khó rồi.
Người mới chết tới Minh phủ, trước tiên phải mang qua Nghiệt Kính Đài, Nghiệt Kính Đài có thể chiếu rọi ra được tỉ trọng thiện ác của một người, nếu là người cả đời làm việc thiện, tu được nhiều công đức, cao nhất có thể phi thăng, người thiện lớn hơn ác, có thể trực tiếp đi vào luân hồi thành người. Nhưng nếu không phân thiện ác, khó có thể phán xét, hoặc người làm ác hay phạm luật, thì phải đem qua mười Điện Diêm La, là thiện hay ác, sẽ phải vào địa ngục chịu trừng phạt hay không, đều do mười Điện Diêm La xét xử.
Phần lớn người trên cõi đời này, đều là thiện lớn hơn ác, không cần phải qua Điện Diêm La, có nghĩa là, sẽ không có ai hỏi Mạnh Khắc Phi hắn bị ai làm hại.
"Vậy làm sao bây giờ? Có thể mời Tần Nghiễm Vương thẩm vấn hắn được không?
Chung Quỳ lắc đầu một cái: "Người đã đi qua Nghiệt Kính Đài, không cần bị Diêm La Điện thẩm vấn, Diêm La chỉ cắt đứt thiện ác sau thân, không quan tâm nhân quả khi còn sống, càng không thể tiết lộ lên nhân gian, đây là quy tắc. Nếu người này đi Diêm La Điện, ta còn có thể bán cái mặt già đi hỏi nhỏ một tí, nhưng ngay cả Diêm La Điện hắn còn không vào, lúc này có khi đã đầu thai rồi."
Giải Bỉ An thở dài nói: "Vậy chỉ có thể trông chờ Vô Lượng Phái mau sớm tra ra hung thủ, có thể sống sờ sờ moi đi kim đan của Mạnh Khắc Phi, nhất định là ma tu cao cấp, hẳn phải có tên tuổi trong giang hồ, thật là làm cho người ta lo lắng mà."
"Ta để ý lí do vì sao ma tu kia làm vậy hơn." Chung Quỳ suy tư nói, "Mạnh Khắc Phi là sư điệt của Lý Bất Ngữ, thân phận địa vị như vậy, chú định ma tu kia phải bị phái Vô Lượng đuổi giết đến không chết không ngừng, moi viên kim đan này, cũng chưa chắc còn mạng mà dùng, hơn nữa, y lại ra tay ở địa bàn của Vô Lượng Phái, tại sao phải mạo hiểm đến như vậy? Thật giống như đang hạ chiến thư cho Vô Lượng Phái."
"Đúng vậy, kẻ nào gan to làm càn như vậy, sao y có thể đảm bảo mình có thể lui về toàn thân chứ."
Thầy trò hai người yên lặng một lúc lâu, Chung Quỳ nói: "Hôm nào ta lên Vân Đỉnh một lần vậy."
"Sư tôn mang ta đi cùng đi." Giải Bỉ An nhìn Phạm Vô Nhiếp đang vùi đầu ăn một cái, "Mang sư đệ đi cùng luôn?"
Phạm Vô Nhiếp ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một chút: "Thục Sơn Vân Đỉnh."
"Đúng vậy, đó là nơi vô số tu sĩ hướng đến. Tuy rằng ta cảm thấy Vô Lượng Phái quá cổ lỗ sĩ, nhưng đi một lần mở mang tầm mắt cũng tốt."
Ăn xong điểm tâm, Giải Bỉ An mang Phạm Vô Nhiếp rời khỏi Minh phủ, đi thành Phong Đô.
Nhân gian và quỷ giới, sống cùng một nơi, chỉ cách nhau một tầng kết giới, nhưng kết giới này hoàn toàn ngăn cách sinh tử âm dương, khiến cho hai giới không xâm phạm lẫn nhau, mỗi bên đều có trật tự.
Hai người xuyên qua một con đường nhỏ âm âm u u thật dài, phía trước xuất hiện một cái bia màu đen thật lớn, trên viết hai chữ "Âm Dương", chữ viết hùng tráng, tựa như nó không phải là một khối bia, mà là một ngọn núi.
"Đây là bia âm dương, là cửa ra vào duy nhất của Minh phủ, xuyên qua tấm bia này, nó là thứ ngăn cách hai bên âm dương." Giải Bỉ An gọi ra cây trượng xanh ngọc, "Huynh là người còn sống, ra vào Minh phủ đều nhờ vào vật này."
"Đây là?"
"Đây là Trượng Trấn Hồn Đế Quân ban cho huynh, huynh gọi nó là Vô Hạn Bích."
Vô Hạn Bích ở trong không trung vẽ một đường hình cung màu xanh biếc, ánh sáng vàng kim vờn quanh bia âm dương, giống như thần khổng lồ dời núi, phát ra tiếng vang ầm ầm, thân bia lui ra hai bên.
Một con đường đi thông nhân gian.
=
=
Lời của editor (Mừi) : Từ chương sau mình sẽ collab với nhà Nhất Diệp Chi Chu cùng làm bộ này, Chu sẽ edit còn mình beta lại, xin hãy chờ đón màn kết hợp của ban nhạc hai củ khoai tây (๑•́ ∀ •̀๑)