Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_____________________________
"Tới đây xuất kiếm chậm thôi, đúng rồi, lúc đâm không được do dự. Không được, chỗ này vẫn chưa đúng, huynh nói nhiều lần lắm rồi, chiêu này cần giữ vững cổ tay, dồn sức vào cổ tay chút, là cổ tay kéo theo cánh tay đấy, dùng lực như thế mới không làm mũi kiếm bị chệch." Tông Tử Hoành một tay để sau lưng, tay kia cầm kiếm so chiêu với Tông Tử Kiêu, dáng người y thẳng tắp như thân tùng, trầm ổn lui từng bước về sau, vừa tạo không gian tiến công cho Tông Tử Kiêu, lại không chừa ra bất kỳ một sơ hở nào.
Tâm tình Tông Tử Kiêu có hơi nôn nóng, loại tâm tình này lập tức truyền lên cả chiêu kiếm, có vẻ có mấy phần muốn mau chóng thành công, chiêu nào chiêu nấy của hắn đều bị Tông Tử Hoành chặn lại, hóa giải, còn phải nghe lời răn dạy mãi, nên càng đánh càng nóng nảy.
Mũi kiếm của Tông Tử Hoành hất một cái, lưỡi kiếm va nhau, lòng bàn tay Tông Tử Kiêu đau rát, không cầm nổi nữa, bị một chiêu này làm rơi kiếm.
Một tiếng "leng keng" vang lên, bội kiếm rơi xuống đất.
"Đệ làm sao thế, sao lại không chuyên tâm như vậy." Tông Tử Hoành trách mắng.
Tông Tử Kiêu cắn răng, dùng mũi chân hất kiếm lên, không cam lòng nói: "Lần nữa."
"Hôm nay dừng ở đây thôi." Tông Tử Hoành tra kiếm vào vỏ, "Không tập trung, có thể luyện được gì chứ."
"Đệ không tập trung?" Tông Tử Kiêu hừ mạnh một tiếng, "Như vậy còn không phải là học tập theo đại ca à. Chờ huynh cưới vợ rồi, có phải còn định nạp một đống thiếp như phụ quân nữa không."
"Đệ nói hươu nói vượn cái gì đấy, huynh còn chưa cưới một người nào đâu đấy."
"Huynh cưới một người rồi thì sau này sẽ cưới càng nhiều, huynh nói cái gì mà vẫn sẽ quan tâm tới đệ chứ, đến lúc huynh thê thiếp đầy nhà, con cháu đầy đàn, còn rảnh mà quan tâm đệ chắc?"
Tông Tử Hoành nhíu chặt mày lại: "Đã qua mấy hôm rồi, đệ vẫn còn dỗi đấy à?"
Tông Tử Kiêu giận dữ quay mặt đi.
"Đệ yên tâm, huynh sẽ không giống phụ quân đâu, huynh chưa từng có ý định nạp thiếp." Y từ nhỏ đã thấy mẫu thân mình nhận đủ oan ức, thâm cung lạnh lẽo, đêm dài chậm trôi, nếu thật sự yêu một nữ tử nào đó, sao có thể nhẫn tâm để nàng và con của bọn họ chịu đủ loại khắc nghiệt thế chứ? Vì thế y tuyệt đối không nạp thiếp.
Nhưng mà lời này vào tai Tông Tử Kiêu, lại có ý tứ khác, hắn gào lên: "Huynh với ả ta còn chưa từng gặp mặt, đã muốn một đời một kiếp một đôi người, huynh có phải ước gì ngày mai liền có thể rước ả ta về nhà luôn hay không!"
"Tông Tử Kiêu!" Tông Tử Hoành quát lớn: "Đệ càng ngày càng không biết lễ nghĩa, ai cho phép đệ nói chuyện với đại ca như thế?"
Tông Tử Kiêu cắt ngang: "Vậy huynh phạt đệ luôn đi, để đệ khỏi thành trở ngại để huynh cưới vợ về nữa."
"Đệ..." Tông Tử Hoành nghiêm mặt, "Phạt đệ ba ngày không được phép bước ra tẩm cung, tiểu Cửu, đệ cũng nên trưởng thành rồi." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Tông Tử Kiêu oán hận đầy mặt, ngực phập phồng kịch liệt, trong giây lát, hắn chém mạnh một kiếm ra, ánh kiếm bay tán loạn khắp nơi, hung mãnh lao ra, xa xa một thân cây đại thụ to đến hai người ôm mới hết, bị chém đứt ngang!
Tán cây đổ xuống ầm ầm, dưới chân rung lên, hồi lâu chưa ngừng lại. Tông Tử Kiêu siết chặt kiếm của mình, ánh mắt tóe ra sự tàn ác vượt xa độ tuổi. Thiên kim cái chó má gì đó, bóng người còn chưa thấy, đã làm đại ca hết nổi giận đến trách cứ, còn phạt hắn, nếu như thật sự qua cửa rồi thì còn thế nào nữa chứ?
Hắn âm thầm thề, nhất định phải phá hỏng chuyện hôn sự này.
---
Tuy rằng hôn sự còn chưa thật sự được định ra, nhưng Thẩm Thi Dao đã bắt đầu sắp xếp trước. Nàng mời thợ may tốt nhất trong cung tới, may xiêm y cho hai mẹ con họ, còn muốn quét vôi tu sửa lại Thanh Huy Các, cũng đặc biệt căn dặn Tông Tử Hoành trong thời gian này đừng rời khỏi Đại Danh, nàng muốn Tông Minh Hách mau chóng ban hôn, để tránh đêm dài lắm mộng.
Kỳ thực Tông Tử Hoành vốn muốn tới Thuần Môn Giáo một chuyến.
Ba năm qua, cho dù thân phận tà túy kia đã được điều tra rõ ràng, cũng đã an táng tại quê nhà, nhưng nhóm Thợ Săn Đan tập kích bọn họ ở trấn Cổ Đà, đến giờ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lúc trước Thái Vi trưởng lão đã tự mình tới Thương Vũ Môn chất vấn, Thương Vũ Môn không thể không thừa nhận thủ lĩnh Sư Minh - Trần Tinh Vĩnh đúng thật là phản đồ của giáo phái bọn họ, sau khi mưu sát trưởng lão của họ cướp Công Thâu Cự xong, tự lập môn hộ trên giang hồ, mười mấy năm qua sát hại vô số tu sĩ. Trần Tinh Vĩnh nguyên bản vốn cũng không khó đối phó, nhưng Công Thâu Cự lại có khả năng phụ trợ cực lớn trong tác chiến theo nhóm, nó có thể bãi trận bố cục, vây kẻ địch trong "cục" mà mình điều khiển, sau đó làm hao mòn thể lực kẻ địch, rồi chia ra đánh bại từng người.
Hơn nữa, có pháp bảo này, nói co là co, nói dịch chuyển là dịch chuyển, đám người này rất khó nắm bắt. Tông thị, Thuần Dương Giáo, Thương Vũ Môn và phái Hoa Anh liên thủ, ba năm qua cùng vây bắt chặn đường bọn họ, đã giáp mặt hai lần, nhưng vẫn để chúng trốn mất.
Tông Tử Hoành có thể nhìn ra, phụ quân y không để ý chuyện này, ba năm qua chưa từng hỏi tới, may mà vẫn còn ba phái khác đang kiên nhẫn truy lùng. Trong đó, phái Hoa Anh là vì báo thù, Thương Vũ Môn là vì thanh lý môn hộ, chỉ có Thuần Dương Giáo là đơn thuần làm theo chính nghĩa, điều này khiến lòng Tông Tử Hoành sinh hảo cảm, ba năm qua thư từ qua lại khá nhiều với Hứa Chi Nam, hai người thành bạn tốt của nhau.
Hai ngày trước, Hứa Chi Nam gửi thư nói cho y biết, lại phát hiện tung tích Trần Tinh Vĩnh, y muốn tới Thuần Dương Giáo bàn đối sách với Hứa Chi Nam, tự mình hành động, trả mối thù năm đó.
Nhưng trước mắt y đương nhiên không đi được. Nhìn Thẩm Thi Dao cười tươi vì tương lai rộng mở, trong lòng y vẫn có chút bất an. Từ khi bỏ qua hội Giao Long ba năm trước, phụ quân càng hà khắc với y hơn nữa, một chuyện hôn sự tốt như vậy, cho dù phụ quân đồng ý, nhưng đế hậu thì sao? Đế hậu vẫn vô cùng đề phòng y. Y nghĩ tới chuyện này, mẫu thân cũng có thể nghĩ tới, nên mới vội vã muốn phụ quân ban hôn như thế.
Tông Tử Hoành hiện giờ đang nằm trên giường, vì chuyện này mà trằn trọc trở mình. Sang năm Tông Tử Kiêu sẽ tham gia hội Giao Long, cho dù có thể giành hạng nhất hay không, biểu hiện đương nhiên sẽ rất xuất sắc, tới lúc ấy y trong mắt phụ quân, e rằng càng dư thừa hơn.
Ánh mắt Tông Tử Hoành ảm đạm, y thở dài một tiếng nhè nhẹ.
Lúc nhỏ, y còn có thể đi hỏi mẫu thân, vì sao phụ quân không thích mình, y vẫn luôn thật nỗ lực, thật cần cù, hy vọng được phụ quân chú ý hơn một chút, nếu như nhận được một câu khích lệ, có thể vui vẻ rất lâu. Đáng tiếc, vốn đã giành được một chút quan tâm, lại vì y bỏ lỡ hội Giao Long, bị đạp về vị trí xưa.
Sang năm y đã hai mươi tuổi, cũng nên tính toán vì chuyện sau này, hay là rời khỏi Đại Danh, thành gia lập nghiệp, là cơ hội tốt, kỳ thực y đã sớm muốn rời xa chốn thâm cung làm người ngột ngạt này, chỉ là y không thể nào mặc kệ mẫu thân ở lại.
Còn có tiểu Cửu nữa.....
Nghĩ tới Tông Tử Kiêu, Tông Tử Hoành lại đau đầu. Thôi, chờ hắn lớn lên là được rồi.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Tông Tử Hoành còn chưa đáp, cửa sổ đã bị mở ra, một bóng người nhanh nhẹn leo vào.
Tông Tử Hoành giả vờ nghiêm túc nói: "Không phải cấm đệ không được bước ra khỏi tẩm cung à."
"Hết ba ngày rồi." Tông Tử Kiêu thuần thục cởi giày ra, bò lên giường, vén chăn lên, dùng cả tay cả chân ôm lấy eo Tông Tử Hoành, động tác như nước chảy mây trôi, hiển nhiên là đã "luyện tập" nhiều nên quen.
Tông Tử Hoành dở khóc dở cười, nghiêm mặt trừng hắn trong bóng tối.
Tông Tử Kiêu lấy lòng bảo: "Đại ca, huynh đừng giận đệ mà."
"Huynh giận rồi. Huynh trưởng như cha, đệ với vị đại ca này, còn có chút tôn trọng nào không hả, không biết giữ mồm giữ miệng."
"Không phải đệ cố ý đâu."
"Đệ cố ý thì có."
"Ờ, là đệ cố ý đó."
"Đệ cái thằng nhóc thối này....." Tông Tử Hoành vỗ vỗ đầu hắn, "Tránh ra, đừng có quấn lấy huynh."
Tông Tử Kiêu ôm càng chặt hơn: "Đại ca, huynh đừng không để ý tới đệ mà."
"Đệ xem lại đệ đi, có giống hoàng tử tí nào không, đệ cũng sắp mười ba rồi, ở gia đình bình thường đã là nam nhi rồi đấy, đến độ tuổi của đệ chẳng có ai ấu trĩ không hiểu chuyện như đệ đâu."
"Đệ chỉ không muốn bị người ta cướp mất đại ca thôi mà." Tông Tử Kiêu vùi mặt vào lòng Tông Tử Hoành, tủi thân nói, "Đệ cả đời cũng không muốn rời xa đại ca."
Tông Tử Hoành rõ ràng tự nhắc nhở mình không thể mềm lòng, nhưng vẫn mềm lòng, hết cách rồi, y từ nhỏ đến lớn, đều hiểu rõ đệ đệ này nhất, y hừ nhẹ một tiếng: "Thật không biết cái đầu này của đệ nghĩ gì nữa, cái gì mà cướp với không cướp chứ, chúng ta là huynh đệ, máu mủ tình thâm, ai có thể tách chúng ta ra được."
"Nhưng mà, huynh lấy vợ rồi, huynh sẽ phải ngủ với nàng ta, còn đệ thì không thể ngủ chung với huynh nữa rồi."
Tông Tử Hoàng xấu hổ: "Lại nói hươu nói vượn, đấy là, đấy là vấn đề à. Được rồi, thành thật mà ngủ đi."
"Đó là nhị ca bảo đấy."
"Đừng có nghe nhị ca của đệ nói bừa nữa, đấy không phải vấn đề."
"Sao lại không phải vấn đề?"
Tông Tử Hoành vỗ mông hắn, ra lệnh: "Đi, ngủ!"
Tông Tử Kiêu bĩu môi, không tình nguyện nói: "Đại ca, ngày ấy đệ phân tâm, đệ mà đánh cẩn thận, chắc lợi hại lắm đó."
"Huynh biết rồi, lúc huynh bằng tuổi đệ, còn kém đệ một bậc đấy."
"Thật ư?" Tông Tử Kiêu vui mừng nói.
"Thật." Tông Tử Hoành cười bảo, "Tiểu Cửu rất lợi hại luôn."
"Vậy sang năm đệ nhất định có thể giành hạng nhất ở hội Giao Long nhỉ."
"Chuyện này ấy à, đệ đương nhiên phải cố hết sức, đừng có nhất thời đắc ý mà khinh địch. Đại ca tin đệ có một ngày nhất định có thể đánh bại hết đối thủ ở hội Giao Long, nhưng chưa chắc sẽ là sang năm, đệ còn nhỏ quá."
"Nhưng đệ rất muốn ngay lập tức có kiếm rèn từ Đỉnh Thần Nông cơ."
"Thần kiếm như thế thì cho dù giờ đệ có được cũng chưa khống chế được, cho nên đệ nghe đại ca nói này, làm hết sức, đừng quan tâm được mất, nếu thật sự thất bại thì đừng buồn, lần tiếp theo..."
"Đệ không thua đâu." Tông Tử Kiêu nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt trong bóng đêm có vẻ sáng hơn bình thường, "Đệ có lý do nhất định phải thắng."
"Ồ, lý do gì?"
"Đệ muốn thắng vì đại ca."
"Tại sao?"
Tông Tử Kiêu chắc chắn nói: "Đệ muốn nói cho tất cả mọi người biết, tuy rằng đại bá là sư tôn của đệ, nhưng đại ca dạy đệ nhiều hơn, không có đại ca, thì sẽ không có đệ hôm nay. Vinh quang mà đại ca bỏ lỡ ở hội Giao Long, đệ sẽ giành lại thay cho huynh."
Tông Tử Hoành chợt cảm thấy lòng nóng lên, cực kỳ cảm động, y dùng ngón tay nhéo nhéo chóp mũi cao của Tông Tử Kiêu một hồi, lại cười nói: "Không uổng công thương đệ nhỉ."
Tông Tử Kiêu dùng sức rúc vào lòng Tông Tử Hoành, cười xấu xa nói: "Huynh vất vả nuôi đệ lớn như thế, sau này huynh già đệ sẽ chăm sóc đưa tang cho huynh."
"Đệ cái thằng nhóc hư này, huynh già, đệ cũng bạc đầu rồi, còn chưa biết ai đưa ai đấy."
Hai huynh đệ nằm trên giường cười đùa ầm ĩ.