Kiếp Vô Thường

Chương 64

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


__________________________


Chuyện của Hoa Du Tâm, ngay đêm đó liền truyền khắp Đại Danh, cũng rất nhanh lan truyền ra khắp cả Tu Tiên giới.


Chủ đề về hội Giao Long đang diễn ra mà mọi người bàn tán xôn xao, đều từ “Đến cuối cùng ai sẽ giành hạng nhất" biến thành "Rốt cuộc là ai ăn nhân đan tu sĩ phái Hoa Anh".


Tu Tiên giới luôn hận thấu xương thiết đan tặc, giờ Trần Tinh Vĩnh đã chết, người mua cũng đáng chết, oan hồn tu sĩ bị hại làm loạn hội Giao Long, ngày mai Ninh Hoa Đế Quân sẽ điều tra thế nào, mỗi người đoán một kiểu.


Bọn họ không biết, Tông Minh Hách cũng không để ý chuyện bắt Sư Minh, chỉ qua loa giao cho một trưởng lão và trưởng tử của mình, mà hiếm khi hỏi tới, là Tông Tử Hoành và Hứa Chi Nam kiên nhẫn bám riết không bỏ, mới khiến Trần Tinh Vĩnh phải đền tội.


Đêm ấy, Tông Minh Hách triệu Tông Tử Hoành, Tông Tử Kiêu, Hứa Chi Nam và Hoa Tuấn Thành vào cung.


Trong bốn người, chỉ có Hoa Tuấn Thành không biết chút sự thật nào, Tông Tử Kiêu vốn định kể rõ sự thật với Tông Minh Hách, nhưng Tông Tử Hoành và Hứa Chi Nam đều phản đối. Hứa Chi Nam không phải họ Tông, cẩn thận cũng hợp tình hợp lý, mà Tông Tử Hoành lại vì, kẻ sau màn muốn đan của mình nhưng lại muốn bảo vệ Tông Tử Kiêu, trước khi điều tra rõ chuyện này, không thể cho đệ đệ hay phụ quân biết.


Tông Minh Hách hết sức bất mãn, chất vấn họ sao bắt được Trần Tinh Vĩnh, lại không tra ra được người mua đứng sau.


Tông Tử Hoành có thể cảm nhận được lửa giận mà Tông Minh Hách đổ thẳng lên mình, chỉ là ngại Thuần Dương Giáo và phái Hoa Anh, không tiện nổi trận lôi đình trước mặt người ngoài.


Tông Minh Hách thấy chẳng hỏi được gì, phất áo bỏ đi.


Sau khi đưa Hứa Chi Nam và Hoa Tuấn Thành xuất cung, Tông Tử Hoành không quay về Thanh Huy Các, y còn chưa muốn đối mặt với mẹ mình, nên quyết định tá túc ở Bạch Lộ Các một đêm. Giờ đêm đã khuya, Sở Doanh Nhược đã nghỉ ngơi từ sớm, chỉ còn nội thị gác đêm đón họ, Tông Tử Kiêu để nội thị mang chút đồ ăn tới phòng mình.


"Đại ca, huynh còn chưa ăn gì đúng không." Tông Tử Kiêu đẩy mấy món qua, "Hôm qua huynh đã không ăn, cả ngày nay cũng không thấy huynh ăn gì."


Tông Tử Hoành cười khổ đáp: "Đệ không nhắc, huynh cũng quên mất." Y quả thực từ lúc trúng tình dược tối qua đến giờ, chưa ăn gì cả, mới đầu là khó chịu, buồn nôn, tới chiều dược tính lui, nhưng lại không thấy đói.


"Măn ăn đi." Tông Tử Kiêu thúc giục.


Tông Tử Hoành thành thành thật thật bắt đầu ăn cơm.


Tông Tử Kiêu ngồi cạnh y, nhìn y không chớp mắt, ánh mắt như thật sự dán chặt vào gương mặt này.


"Đệ nhìn huynh như thế, cũng muốn ăn hả." Tông Tử Hoành gắp một miếng sườn, đút vào miệng đệ đệ.


Tông Tử Kiêu vừa nhai vừa đáp: "Đệ ăn tối rồi, sườn này làm dở hơn huynh làm nhiều, kém xa luôn ấy."


Tông Tử Hoành cười bảo: "Đại ca lâu rồi không làm sườn cho đệ, đúng không."


"Dạ."


"Chờ hội Giao Long kết thúc, đại ca làm một bữa lớn thật ngon cho đệ nhé."


Tông Tử Kiêu nở nụ cười: "Vậy đệ phải chọn thực đơn đã."


"Được."


"Đại ca, huynh nói xem, Diêm Xu có tin chuyện hôm nay không?"


"Huynh thấy Hoa tiểu thư diễn cũng thật lắm, trước đó huynh còn sợ nàng là một cô nương, da mặt mỏng, xem ra nàng vì báo thù cho tiểu sư thúc, giá nào nàng cũng làm."


"Da mặt nàng mỏng chỗ nào chứ, cả ngày cứ lượn qua trước mặt huynh."


"Làm gì có chuyện ấy?" Tông Tử Hoành bật cười, "Có mỗi đệ thôi, cả ngày luôn cảm thấy người ta muốn cướp huynh đi, không biết trừ đệ ra, còn ai thích huynh nữa chứ." Y vốn định nói chơi thôi, cũng không biết tại sao, bỗng nhớ tới mẫu thân thất vọng còn phụ quân xem thường lại thiếu kiên nhẫn, lòng khó chịu không thể tả.


"Bọn họ chính là muốn cướp huynh khỏi đệ, các ca ca tỷ tỷ khác đều thích chơi với huynh, còn cả tên Lý Bất Ngữ mồm mép lươn lẹo kia, cực kỳ đáng ghét."


"Lý Bất Ngữ xuất thân gia giáo đều hạng nhất, người ta đấy gọi là khéo ăn nói, đâu giống đệ, người không lớn mà tính khí cũng không nhỏ."


"Vậy ý của huynh là, Lý Bất Ngữ tốt hơn đệ?" Tông Tử Kiêu trợn mắt, "Đệ dùng chân cũng thắng hắn nhé."


Tông Tử Hoành bất đắc dĩ bật cười: "Trong lòng đại ca, đệ đương nhiên tốt nhất, nhưng hắn cũng không kém, lời như thế đừng nói nữa."


"Hừ."


"Được rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”


Tông Tử Hoành rửa mặt một hồi, nằm lên giường Tông Tử Kiêu, không nhịn được mà thở dài.


Tông Tử Kiêu lề mà lề mề không chịu lên giường, cuối cùng vẫn nhăn mặt nằm cạnh đại ca, nhưng phải cách một nắm đấm, như tới góc áo cũng sợ chạm phải.


Tông Tử Hoành cũng không để ý, thì thầm nói: "Ngày mai, là trận quyết chiến của đệ, cũng là trận quyết chiến của chúng ta."


"Đệ sẽ thắng, chúng ta cũng sẽ thắng."


"Tiểu Cửu, ngủ thôi."


"Dạ."


"Đệ nằm sát chút, không sợ ngã xuống giường à."


"... Không sợ."


Tông Tử Hoành đùa hắn: "Khi đệ bé còn rầu không thể ngủ cạnh huynh cả bốn mùa đấy, giờ lớn rồi, có phải không muốn thân thiết với đại ca nữa không."


Tông Tử Kiêu trầm mặc một lát, hơi nhích vào phía trong giường.


Tay chạm tay, Tông Tử Kiêu chỉ cảm thấy cách vải, mà da thịt đã nóng lên, với khác thường của mình, hắn vừa mơ hồ biết, lại tựa như không biết.


Mà Tông Tử Hoành vẫn chưa để ý, ngưng thần tĩnh tâm, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.


Lúc nửa đêm, Tông Tử Hoành bừng tỉnh, linh tức của y có chút dị thường, thân thể khi nóng khi lạnh, hô hấp cũng không thoải mái. Y nghi hoặc ngồi dậy, cảm giác này trước đó vừa trải qua không lâu, lúc y uống tiên đan giải dược của Hứa Chi Nam, giúp y thải dược tính ra, cũng khi nóng khi lạnh thế này, khó chịu vô cùng, vì thế y mới không ăn một ngày.


Nhưng giờ lại là chuyện gì xảy ra, dược tính rõ ràng qua lâu rồi, y cũng không có dấu hiệu trúng độc gì, chẳng lẽ là dược tính do tiên đan để lại?


"Tiểu Cửu, rót cho đại ca chén nước." Tông Tử Hoành khẽ đẩy Tông Tử Kiêu một cái.


Tông Tử Kiêu vẫn không động đậy.


Lòng Tông Tử Hoành căng thẳng. Người tu tiên đều cảnh giác vô cùng, đừng nói đẩy như thế, từ khi y dậy, Tông Tử Kiêu đã nên nhận ra, sao giờ lại không có phản ứng gì hết? Y dò xét hơi thở của Tông Tử Kiêu, lại dò mạch tượng, mạch tượng này quá mức bình ổn, hiển nhiên không bình thường-- Mê dược!


Trong phòng này nhất định có mê dược, mà hiệu lực tiên đan y uống vẫn còn, nên giúp y chống lại dược tính. Cả người Tông Tử Hoành sởn tóc gáy, y cố gắng gọi Tông Tử Kiêu tỉnh lại lần nữa, không có kết quả, nên trở mình xuống giường. Nhưng trong không khí cũng không có mùi hương gì, trên đời này có loại mê dược không màu không mùi, hiệu lực lại mạnh tới thế ư?


Hơn nữa, là ai làm, mục đích là gì?


Đột nhiên, y nhớ tới lư hương đặt khắp Bạch Lộ Các. Y quay về bên giường, hạ kết giới bảo vệ cho Tông Tử Kiêu, mới yên lặng không một tiếng động mở cửa, ra ngoài.


Lúc tới tiền sảnh, mùi hương trở nên nồng đậm, nếu trong huân hương có cho thêm mê dược nào đó, với người có khứu giác không nhạy, sẽ không nhận ra ngay, mà y chăm sóc hoa quanh năm, cũng từng điều chế một ít hương liệu, cẩn thận nhận biết, mùi hương này hình như không giống lúc y vừa mới vào.


Y lại rất nhanh phát hiện nội thị canh đêm đã ngất trên mặt đất.


Cho dù là kẻ nào làm thế này, mục tiêu nhất định là chủ nhân Bạch Lộ Các, chỗ  Tông Tử Kiêu có kết giới do y đặt, một khi gặp nguy hiểm, sẽ lập tức báo cho y, y nhanh chóng tới xem Sở Doanh Nhược còn an toàn hay không.


Tông Tử Hoành cẩn thận đi tới phòng ngủ của Sở Doanh Nhược, nhưng vừa tới gần, đã nghe thấy vài tiếng rên rỉ ngọt ngào, cả người y cứng đờ, quả thực không tin nổi vào tai mình.


Y hít sâu một hơi, khẽ nhấc chân tới bên cửa, xác nhận là âm thanh truyền tới từ trong phòng, là tiếng hoan ái của nam nữ, hơn nữa còn lén lén lút lút như thế, không thể nào là phụ quân của y được. Trong đầu y trống rỗng, giờ y thật sự hận mình sao không bị hôn mê cho rồi, y phát hiện ra một bí mật mà chính y cũng không muốn biết!


Bừng tỉnh, y cắn răng, từ từ, chậm rãi quay về. Chuyện này nếu để phụ quân biết, Sở Doanh Nhược e là sẽ mất mạng, Tông Tử Kiêu hẳn sẽ bị liên lụy, cho dù trong phòng là ai, y đều không muốn biết, y quyết định giấu kín chuyện này trong lòng.


---


Hôm sau tỉnh dậy, tinh thần Tông Tử Kiêu sảng khoái, hai mắt Tông Tử Hoành lại thâm quầng, uể oải.


"Huynh ngủ không ngon à?" Tông Tử Kiêu nâng mặt đại ca lên, đánh giá cẩn thận.


"Gặp ác mộng."


"Ác mộng gì?"


"Quên rồi." Tông Tử Hoành đơ mặt xuống giường. Y cũng nghi ngờ, chuyện tối qua xảy ra có phải ác mộng không, cho dù phải hay không, cũng phải khiến y quên, quên sạch đi.


"Đại ca." Tông Tử Kiêu vòng tới cạnh y, trong mắt toàn sự thân mật, "Gần đây nhiều chuyện xảy ra như vậy, đệ biết trong lòng huynh khó chịu, nhưng hết thảy đều sẽ ổn thôi, đệ sẽ thắng, chúng ta cũng sẽ thắng. Cho dù thế nào, đệ đều ở bên huynh, đời này không có chuyện gì mà huynh đệ chúng ta đồng lòng, không giải quyết được cả."


Tông Tử Hoành mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc đệ đệ bảo: "Tiểu Cửu đúng là lớn rồi, càng ngày càng giống nam tử hán."


Tông Tử Kiêu đắc ý cười, trên mặt còn làm như không để ý, từ nhỏ tới lớn, đại ca khích lệ hắn nghe mãi cũng không chán.


"Đi thôi, đại ca xem đệ giành hạng nhất!"


------ Ngày thứ ba của hội Giao Long, mỗi trận tỷ thí đều được muôn người chú ý.


Hoa Tuấn Thành thua một chiêu của Trần Lan Đóa, tuy không ít người cho rằng, Hoa Tuấn Thành sở dĩ thua, là vì không muốn xuống tay nặng với nữ tu, nhưng thực lực Trần Lan Đóa cũng sáng tỏ như ban ngày. Chỉ là Kỳ Mộng Sênh tới tận lúc Trần Lan Đóa giành hạng ba cũng chưa xuất hiện, thực sự có hơi kỳ quái.


Mà thắng bại cuối cùng, không ngoài dự đoán của mọi người, là Tông Tử Kiêu đấu với Diệp Vân Trần.


Tông Minh Hách cực kỳ cao hứng, trước mặt mọi người hứa hẹn lần nữa, chỉ cần Tông Tử Kiêu giành hạng nhất, sẽ đúc một thanh thần kiếm từ đỉnh Thần Nông cho hắn.


Đại Danh Tông thị ba đời chưa xuất hiện tuyệt đỉnh thiên kiêu, sắp dựa cả vào một tiểu hoàng tử mới mười ba tuổi để xoay chuyển tình thế sắp suy tàn.


Khách khứa các phái đều ngồi quanh võ đài, lúc Tông Tử Hoành trông thấy Sở Doanh Nhược, cả người nổi da gà. Nàng vẫn đẹp như hoa đào, khuynh quốc khuynh thành, so với Kỳ Mộng Sênh lạnh lùng tàn nhẫn, đương nhiên quyến rũ kiều diễm như thế càng dễ động lòng người. Nhưng Tông Tử Hoành nhìn nàng, lại không còn sự kính trọng trước kia nữa, nghĩ đến chuyện tư tình của nàng một khi bại lộ, có thể sẽ kéo phong ba tới cho Tông Tử Kiêu thế nào, y chỉ cảm thấy phẫn nộ.


"Tử Hoành, Tử Hoành?"


Tông Tử Hoành lấy lại tinh thần: "Sao thế?"


Hứa Chi Nam nói: "Sắc mặt đệ khó nhìn quá, thân thể chưa bình phục à?"


"Vẫn ổn, khỏe hơn hôm qua nhiều." Tông Tử Hoành nói nhỏ, "Phi Linh Sứ chuẩn bị xong chưa?"


"Ừ, tỷ thí vừa kết thúc, nàng sẽ lập tức dẫn người đến."


Lúc này, Diêm Xu đưa người Ngũ Uẩn Môn tới, Hứa Chi Nam đứng dậy vấn an gã.


"Chúc mừng Hứa chân nhân, tiền đồ của hậu bối Thuần Dương Giáo không thể lường trước rồi."


"Ha ha, đa tạ Diêm chưởng môn, mấy tiểu tử của Ngũ Uẩn Môn cũng khiến người ta kinh diễm, qua hai mươi năm nữa, chính là thiên hạ của bọn chúng rồi."


Diêm Xu lại nhìn về phía Tông Tử Hoành: "Cửu điện hạ tài năng xuất chúng như thế, công của đại điện hạ cũng rất lớn."


Tông Tử Hoành đứng dậy: "Nào dám, đều do phụ quân và đại bá ta dạy bảo cả." Y hơi nhăn mũi, tựa như ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên người Diêm Xu, mùi hương rất quen thuộc.


Hình như là...


Tông Tử Hoành như bị sét đánh, trong nháy mắt, máu cả người cũng lạnh ngắt.

Bình Luận (0)
Comment