*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Thanh Trì gặp được rất nhiều kẻ có tiền đeo xích vàng to, nhưng phần lớn đều rất keo kiệt còn rất thích chiếm hời, tiêu mười đồng còn phải bóp mông cô gái đến mấy lần.
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy kiểu người như Tống Úc, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái đã vô cớ ném đi mười nghìn tệ, mà lý do ném tiền lại là không muốn để hắn bị thương?
Nếu đối phương không phải nam, mưu mẹo này, ánh mắt này, thái độ khí khách này, hoàn toàn là tiết tấu muốn bao dưỡng.
Hắn tin Tống Úc đã có thể nói ra thì nhất định có thể làm được, nhưng cứ cảm thấy chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
Nếu nói bây giờ hai người họ là thân thích, quan hệ bạn bè nói còn nghe được, nhưng hắn chẳng qua là tên lưu manh ngay cả bữa sau ăn gì cũng không có đảm bảo mà thôi.
Tại sao Tống Úc muốn đối xử với hắn tốt như vậy?
“Anh có biết anh đang nói gì không?” Cố Thanh Trì giơ bốn ngón tay, “Mười nghìn tệ, đằng sau có bốn số không, không phải số lẻ.”
“Vậy chính cậu có mấy cái mạng cậu tự biết không? Đây lại không phải chơi game, thua còn có thể đổi cái mạng lần nữa, lỡ như cậu xảy ra chuyện gì đó tôi còn phải sám hối cả đời,” Cuối cùng anh lại bổ sung thêm một câu, “Không phải tôi nguyền rủa cậu.”
“Hầy, anh yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, ngộ nhỡ nếu xảy ra chuyện cũng không liên quan đến anh, sẽ không có ai tìm anh đâu.” Cố Thanh Trì nói.
“Rốt cuộc cậu có nghe hiểu tiếng người không?” Tống Úc nghe thấy lời này lại không nhịn được cao giọng, “Tôi sợ cậu xảy ra chuyện rồi tới tìm tôi à! Nếu tôi thật sự sợ phiền phức lúc đầu ở bệnh viện đã ném cậu chạy lâu rồi, tôi muốn bảo cậu tiếc mạng hiểu không!”
“À…” Cố Thanh Trì không phải bác được, cúi đầu xuống.
Tống Úc thở dài thườn thượt một hơi, chỉ vào hắn nói: “Cố Thanh Trì, từ ngày đầu tiên tôi quen biết cậu, vết thương lớn vết thương nhỏ trên người cậu chưa từng dừng lại, mặc dù cậu không muốn nói những chuyện này với tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được nghĩ rằng, những vết thương này rốt cuộc từ đâu ra, có phải vì ba mươi nghìn tệ kia lại ra ngoài lừa tiền, thậm chí còn nghi ngờ có phải cậu trộm đồ sau đó bị người ta đánh thành dạng này hay không.”
Cố Thanh Trì ngẩn người, hắn không ngờ Tống Úc có thể nói thẳng những lời này với hắn như vậy, nhưng hắn rất thích tính tình thẳng thắn của Tống Úc, “Tôi biết, chuyện này rất bình thường, chuyện tôi làm cũng không khác những điều này là bao, đều không thấy được ánh sáng.”
“Nói thật ra, mới đầu tôi cũng không cảm thấy cậu có thể trả lại số tiền kia, lại thêm ngày đó gặp cậu ở quán ngâm chân về sau tôi càng chắc chắn cậu là lừa đảo, ” Tống Úc khuấy miếng thịt bò trong bát, cười một cái nói, “Cậu đừng để bụng nhá… Thật ra khi Mắt Lé đưa tiền cho tôi, tôi cảm thấy tiền này như nhặt về.”
Cố Thanh Trì giễu cợt nói: “Vậy sớm biết tôi đã không liều mạng trả rồi.”
“Tôi nào biết được cái tên lưu manh Cái Bang cậu lại mắt toét như thế,” Tống Úc uống một ngụm nước, nhìn hắn nói rất nghiêm túc, “Tôi cũng không thiếu mười nghìn tệ này, cậu cũng không cần phải vì chút tiền này liền sống liều chết với người khác.”
“Ừm.” Đầu ngón tay Cố Thanh Trì gảy hoa văn trên thành bát.
Mặc dù điều này với hắn mà nói quả thực là chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng thật sự đến giờ phút này, hắn lại không muốn nhận cái bánh này.
Hắn sống lâu như vậy, Tống Úc có lẽ là người đầu tiên hắn gặp được tốt đến nỗi khiến người ta không nhịn được hoài nghi có phải anh bị đụng hỏng đầu óc không.
Tống Úc đối xử với hắn càng tốt, hắn càng không muốn chiếm không lợi của người ta.
“Tiền dù sao vẫn phải trả, tôi đã nói, ba mươi nghìn tệ kia tôi sễ trả cả gốc lẫn lãi một xu cũng sẽ không đưa thiếu cho anh.” Cố Thanh Trì nói.
“Này, nếu cậu thật sự cảm thấy băn khoăn, thì nhanh chóng tìm công việc tử tế, ổn định cuộc sống nhỏ của cậu là được rồi.” Tống Úc nâng quai hàm nhìn hắn.
Cố Thanh Trì mím môi, hồi lâu mới mở miệng, “Tôi cảm thấy bạn gái cũ của anh quả là không biết hàng, gặp được bạn trai tốt thế mà lại còn bắt cá hai tay.”
Tống Úc đỡ trán, “Đúng á, ai biết cô ta chứ.”
Cố Thanh Trì đổ hết chút đồ ăn cuối cùng trong đĩa vào nồi.
Tống Úc liếc mắt nhìn thấy băng gạc trên cổ tay hắn, lại không kìm lòng được chậc chậc hai cái, “Mỗi lần tôi thấy những vết thương ngổn ngang kia trên người cậu lại nổi da gà toàn thân, cha mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chẳng lẽ không nói cậu à?”
“Mẹ tôi không ở đây nữa.” Cố Thanh Trì đặt đĩa xuống bàn.
“Hả?” Tống Úc trợn mắt một cái, cảm thấy khá là ngoài ý muốn, anh cũng có phần ngại mở miệng hỏi không ở đây nữa có phải là chỉ qua đời rồi không, dù sao tính theo tuổi tác, mẹ của Cố Thanh Trì cũng hơn bốn mươi tuổi.
“Mẹ tôi đã chết khi tôi còn rất nhỏ,” Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn anh, “Thật ra tôi không có bất kỳ ấn tượng gì với bà ấy, bố tôi nói, ban đầu tôi còn có một anh trai, năm tôi ba tuổi, mẹ và anh tôi đến bờ sông hái lá bánh ú, không biết xảy ra chuyện gì, hai người cùng rơi xuống sông, lúc phát hiện đã không cứu được, hai người cứ thế trôi lơ lửng trên mặt nước.”
Lúc Cố Thanh Trì nói chuyện này trên tay vẫn hoạt động, Tống Úc nhìn hắn, trong đầu đã tự động hiện ra hình ảnh hai thi thể lơ lửng trên nước, há miệng cả buổi cũng nói không nên lời.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng khi hai mẹ con họ vùng vẫy trong nước, cùng với nỗi đau khổ khi cha Cố Thanh Trì nhìn thấy vợ con của mình lơ lửng ở trên sông.
Anh là một người đứng xem, cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu kinh khủng.
Anh chưa trải qua đau khổ mất đi người thân nhất này, không biết nên an ủi thế nào, nhưng Cố Thanh Trì có vẻ như cũng không cần anh an ủi, khi nói ra những lời này, biểu cảm trên mặt Cố Thanh Trì cũng không quá nặng nề, giống như đang nói chuyện của người khác.
Có lẽ với hắn mà nói, chuyện này thực sự là câu chuyện của người khác, một đứa trẻ ba tuổi, có thể hiểu buồn bã chia cách là gì.
Tống Úc cảm thấy bố của Cố Thanh Trì chắc hẳn cũng vì có bóng ma cả người mới có thể trở nên uất ức lại nóng nảy, “Vậy lúc mẹ cậu đi, tuổi của bố cậu hẳn là cũng không lớn nhỉ, ông ấy không tìm mẹ kế cho cậu à?”
“Không,” Cố Thanh Trì lắc đầu, đếm đầu ngón tay nói, “Ông ấy không có tiền, trông lại xấu, còn mang theo con ghẻ, ai sẽ bằng lòng đi theo ông ấy.”
“Bố cậu rất xấu hả?” Tống Úc hơi kinh ngạc, mặt mũi Cố Thanh Trì tuyệt đối xếp ba hạng đầu trong những người anh từng gặp, mà lại là kiểu càng nhìn càng thuận mắt, đặc biệt là đôi mắt kia, rất đẹp.
“Mặt rất vuông, nhìn như cái TV, mũi có trứng cá đỏ, mắt nhỏ, mà ông ấy còn không thích cười, lúc nào cũng xụ mặt, khuôn mặt nhìn rất dữ, trẻ con đều đã bị ông ấy dọa khóc,” Cố Thanh Trì cười trêu chọc nói, “Kiểu khuôn mặt chụp cái ảnh treo tường có thể trừ tà ấy.”
“Vậy mặt mày này của cậu cơ bản coi như di truyền từ mẹ bố rồi.” Tống Úc cười to nói.
“Có ư?” Cố Thanh Trì xoa xoa mặt, hắn vẫn cảm thấy gương mặt mình coi như thuộc nhóm lương thiện, cho nên mới thích nhíu mày, tỏ ra hung dữ chút.
“Tôi nói mặt mày lại không nói khuôn mặt, mặt mày của cậu hẳn là theo mẹ, rất đẹp.” Tống Úc cười nói.
Lần đầu tiên Cố Thanh Trì được con trai khen đẹp, hơi ngượng ngùng xoa xoa gáy, trong lòng cũng rất vui, “Chắc là vậy, hồi nhỏ tôi đã thấy ảnh chụp của bà ấy một lần, không có ấn tượng gì, về sau bố tôi cất hết những tấm ảnh cũ kia đi.”
“Sợ nhìn vật nhớ tình phải không,” Tống Úc nói, “Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi lại tìm cho tôi một người mẹ kế, đồ đạc của mẹ tôi không để lại bao nhiêu.”
“Hả?” Lúc này đến lượt Cố Thanh Trì giật mình, hắn vẫn cho rằng người lạc quan lại lương thiện như Tống Úc, cuộc sống gia đình phải rất hạnh phúc mỹ mãn, “Vậy mẹ anh đâu?”
“Đi bước nữa đến thành phố Z rồi,” Tống Úc nói rất bất đắc dĩ, “Từ nhỏ đến lớn số lần tôi gặp bà ấy, dùng một bàn tay là có thể đếm được.”
“Thành phố Z à…” Cố Thanh Trì cũng chưa thừng nghe đến thành phố này, cảm thấy chắc là rất xa, “Vậy anh sẽ tới thăm bà ấy hả?”
“Sẽ không, tôi chưa bao giờ đến tìm bà ấy, ở bên kia bà ấy đã có hai đứa nhóc rồi, tôi tới làm gì, xem cả nhà họ hòa thuận ăn chè trôi nước à? Tôi đây không phải rảnh rỗi thì tìm phiền muộn cho mình.” Tống Úc nói rất thản nhiên.
“Thế cũng đúng,” Cố Thanh Trì gật đầu, “Bản thân anh sống vui vẻ là được rồi.”
“Ừ, bây giờ tôi rất vui vẻ.” Tống Úc cười nói.
Bữa cơm này Tống Úc và Cố Thanh Trì còn nói rất nhiều chuyện, anh rất ít nhắc đến chuyện trong nhà với người khác, đồng nghiệp thậm chí cũng không biết cha mẹ anh đã ly hôn, có lẽ vì có trải nghiệm tuổi thơ tương tự, lời nói trở nên nhiều hơn.
Thời thơ ấu của Cố Thanh Trì giống anh, rất cô đơn, phần lớn thời gian đều chơi một mình.
Những trải nghiêm tuổi thư tương tự này khiến anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Thanh Trì bỗng chốc được rút ngắn rất nhiều.
Có một số việc thật sự chỉ có cùng trải qua mới có thể đồng cảm, cũng ví dụ như Cố Thanh Trì nói khi còn bé hắn sẽ nói một mình giống như bệnh tâm thần, anh cảm giác như tìm được cái bóng của mình trên người Cố Thanh Trì.
Sau khi ăn xong Tống Úc đưa Cố Thanh Trì về quán mạt chược.
Cố Thanh Trì xuống xe, sau đó anh quay đầu xe xong nhìn vào trong một cái, bên trong hình như vẫn là đám lão già nhìn thấy lần trước, có thêm một bàn trẻ tuổi hơn chút, nam nữ có cả, chỉ nhìn kiểu tóc và cách ăn mặc quần áo chính là hơn năm mươi tuổi.
Không nhìn thấy có người trông giống TV.
“Cố Thanh Trì!” Tống Úc gọi hắn lại, thò tay với cái túi ở ghế sau đưa ra ngoài, cười trêu nói, “Đừng quên uống thuốc.”
“À, cảm ơn.” Cố Thanh Trì nhận cái túi ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tống Úc nở nụ cười, vị đại lão không lên mạng ở trước mắt này chắc chắn không hiểu ý nghĩa sau câu nói này.
“Không có gì,” Tống Úc gác cùi chỏ lên bệ cửa, “Nếu cậu có khó khăn gì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp sẽ tận lực giúp, còn có số tiền còn lại kia, đừng để trong lòng nữa nghe chưa?”
“Ừm.” Cố Thanh Trì gật đầu một cái.
“Tôi đi nha.” Tống Úc ngồi trong xe vẫy vẫy tay về phía hắn.
“Ừ.” Không biết tại sao Cố Thanh Trì bỗng nhiên hơi không nỡ để anh đi, có thể là vì một khi Tống Úc rời đi, hắn lại phải đi đối mặt với mọi thứ hắn không muốn đối mặt.
“Cậu nhanh đi vào đi.” Tống Úc nhướng mày hất cằm.
“À.” Cố Thanh Trì xoay người đi vài bước, nghe thấy âm thanh khởi động xe lại lập tức quay đầu lại.
Tống Úc cũng quay đầu nhìn hắn, cười vẫy vẫy tay lần nữa.
Cố Thanh Trì lại bước lại cực nhanh, tiến tới cửa sổ nói: “Tôi cảm thấy bạn gái anh đá anh là cô ta không có mắt, anh thật sự rất tốt, thật đấy.”
“Đủ rồi… Tôi biết.” Tống Úc vỗ trán một cái, anh rốt cuộc là nối sai cái gân nào nhất định phải nói dối không hợp thói thường như thế chứ!
lá bánh ú