*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Thanh Trì trả lời rất nhanh, chắc hẳn cũng không ngủ được, Tống Úc cười một tiếng, lập tức lại gửi một tin nhắn tới.
Một con cá tài hoa hơn người: Sao vẫn chưa ngủ? Ngày mai bò dậy à?
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Vậy tôi ngủ đây.
!!!!!
Theo khuôn thức bình thường không phải nên trả lời một câu đại loại như “Vậy anh gọi điện kêu tôi dậy” à! Cứ cho là sẽ không mập mờ, trả lời một câu “Không phải anh cũng vẫn chưa ngủ” sau đó nước chảy thành sông trò chuyện hai câu dù sao vẫn có thể phải không!
“A…” Tống Úc tức giận than vãn một tiếng.
Sao lại đụng phải tên đầu gỗ như Cố Thanh Trì chứ!
Đời này rốt cuộc còn có cơ hội để tán tỉnh không!
Anh tưởng chừng như phải cầm mũi khoan đẩy sọ não của Cố Thanh Trì ra nhìn xem bên trong đến cùng chứa cái gì!
Một con cá tài hoa hơn người: Tám giờ sáng mai, tôi thuận đường đi qua đón cậu.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Hình như không thuận đường thì phải… Tôi mua rồi đến nhà anh sớm nhé.
Một con cái tài hoa hơn người: Cậu dậy được là được.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Dậy được.
Trong ao nước nhỏ nuôi cái con: Ngủ ngon. [ tiện tiện ]
(đây là icon phân)Một con cá tài hoa hơn người: ??
Trong ao nước nhỏ nuôi cái con: Nhầm rồi [ mặt trăng ]
Một con cá tài hoa hơn người: … Ngủ ngon. [ hai con Shiba Inu đắp kín chăn nhỏ.jpg]
Cố Thanh Trì nằm trên giường, nhìn chằm chằm mặt trăng ngoài cửa sổ, nhìn nó từ bên phải cửa sổ trượt đến bên trái, có lúc mặt trăng sẽ bị tầng mây che khuất, nhưng chưa được mấy phút lại xuất hiện.
Hắn rất thích cảm giác nhìn mặt trăng từ từ nhô ra sau những đám mây, từng chút từng chút phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được áp lực, đè nén tới mức không thở nổi.
Trước kia mỗi ngày đều cảm thấy rất mệt mỏi, là bởi vì sợ hãi những nhân tố không chắc chắn, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lần này không giống, là thật sự do cuộc sống, không, có thể nói là áp lực do sự sinh tồn mang tới.
Một người, phải sinh tồn như thế nào là một vấn đề nghiêm trọng.
Mặc dù biết sau khi đợt thay đổi nghiêng trời lệch đất này đi qua, sẽ chạm đến ánh sáng chờ mong đã lâu, nhưng đột nhiên phải thoát khỏi vòng tròn sinh sống nhiều năm như vậy, hắn vẫn có phần không thích ứng được.
Lâu rồi chưa mất ngủ.
Hồi nhỏ bởi vì bố quở trách mà mất ngủ, nhưng quen rồi sẽ ổn; sau đó bởi vì thi không tốt mà mất ngủ, nhưng bỏ học rồi, cũng tốt lên; sau đó nữa bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng đau tới nỗi mất ngủ, nhưng vết thương khỏi, cũng tốt rồi.
Cho nên đợi đợt này đi qua, nhất định cũng sẽ tốt lên.
Cả đêm không ngủ, hơn năm giờ sáng Cố Thanh Trì đã đội mí mặt nặng nề thức dậy sửa lại cái ghế bị hỏng kia.
Điện thoại của bố mặc dù mở máy nhưng không có ai nghe, lúc hắn xuống lầu thuận đường đem rác đi vứt.
Đến cửa nhà Tống Úc mới hơn bảy giờ, hắn chần chừ một lát, lấy điện thoại ra bấm gọi cho Tống Úc.
“Tay cậu bị tàn phế à! Đến thì tự nhập mật khẩu đi vào đi.” Tống Úc cũng chưa mở mắt ra, lông mày cau lại, trong lời nói mang đậm cáu kỉnh khi thức dậy.
Cửa phòng ngủ của Tống Úc đang đóng, Cố Thanh Trì để đồ xuống rồi đi tới gõ cửa một cái.
“Không khóa.” Tống Úc thừ người ra ngồi dậy khỏi giường, gãi gãi mái tóc rối tung.
“Tôi mang cho anh bánh bao canh còn có canh đậu xanh.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc vừa nhìn thấy mặt Cố Thanh Trì lập tức hết cáu kỉnh, dụi mắt đáp một tiếng trầm thấp: “À, cậu đã ăn chưa?”
“Chưa đâu, ăn cùng anh.” Cố Thanh Trì nói.
“Được,” Tống Úc giơ tay cởi áo ngủ ra, chỉ vào tủ quần áo nói, “Ném cái áo thun tới đây giúp tôi.”
Cố Thanh Trì cởi dép ra giẫm lên mặt thảm mềm mại, tiện tay chọn một cái màu xanh xám đưa tới.
“Quần.” Tống Úc vén chăn lên.
Cố Thanh Trì quay người lại, nhìn thấy Tống Úc đứng trên giường, cúi người nhấc chân cởi quần ngủ.
Trước kia hắn cũng không để ý dáng người của Tống Úc, cảm thấy anh rất gầy, nhưng cởi quần áo ra vẫn có ít bắp thịt nhỏ, nhất là dáng chân nhìn rất đẹp, đường cong kéo căng ra vừa căng đầy vừa xinh đẹp, mặc quần gì cũng giống như ôm dáng.
Cố Thanh Trì nhìn anh mặc áo thun vào, sau đó nhấc chân mặc quần.
“Tất.” Tống Úc lắc lắc chân giữa không trung.
“Anh dứt khoát mời một con sen đi, mỗi sáng sớm hầu hạ anh tắm rứa thay quần áo.” Cố Thanh Trì chép miệng, ngồi xổm xuống lục một đôi tất trong ngăn kéo ném qua.
“Nếu không cậu đến làm con sen cho tôi?” Tống Úc cười nói.
“Cậu chủ cậu tắm rửa muốn rải cánh hoa gì đây?” Cố Thanh Trì đè ép họng rất phối hợp hỏi.
Tống Úc ngửa đầu đối diện trần nhà cười như điên.
Cố Thanh Trì quay lại phòng khách, ngồi xổm bên cạnh rãnh nước nhìn chằm chằm con cá mang thai hỏi: “Sao nó vẫn chưa sinh?”
“Tôi lên mạng tra, phải hơn hai mươi ngày mới có thể sinh con, sinh rồi có muốn cho cậu mấy con không?” Tống Úc ngậm bàn chải đánh răng, nói không rõ.
“Tôi không biết nuôi, nhìn là được, mang về nếu bị tôi nuôi chết tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bọn chúng.” Cố Thanh Trì nói.
“Vậy lúc cậu ăn cá sao không nghĩ có lỗi với chúng nó.” Tống Úc nói.
“Đó không giống mà…” Cố Thanh Trì nói.
“Không phải đều là cá hả, có gì không giống?” Tống Úc cười thò nửa đầu từ phòng tắm, “Cậu còn thích ăn đùi gà đây, lúc ăn sao không nghĩ có lỗi với những con gà kia?”
Cố Thanh Trì há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tống Úc cười nói: “Đợi con cá mang thai sinh con sẽ gọi cậu tới đây xem.”
“Được.” Cố Thanh Trì ném ít vụn bánh mì vào nước, hắn vẫn chưa từng thấy cá lớn sinh cá con đâu.
“Tối qua cậu có nói chuyện với bố cậu không?” Tống Úc rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn ăn.
“Không, điện thoại của ông ấy vẫn không gọi được, không biết lúc nào về.” Cố Thanh Trì nói.
“Tiếp theo cậu có sự định gì không?” Tống Úc hỏi.
“Không biết, hơi mê man.” Cố Thanh Trì chống cằm, múc miếng canh đậu xanh uống.
“Cho dù xảy ra chuyện gì, cuộc sống của chính cậu vẫn phải tiếp tục, vất vả lắm mới quyết định bắt đầu cuộc sống mới… Phải cất bước đi tiếp.” Tống Úc xoa đầu hắn một cái, vốn còn muốn nói đừng bị những chuyện khác ràng buộc, nhưng đứng ở góc độ của Cố Thanh Trì để nghĩ, cảm thấy chuyện này vốn dĩ không có khả năng.
Cố Thanh Trì không giống anh, hai mươi ba năm trong quá khứ đều sống với bố, nói mặc kệ rồi mặc kệ thì không phải là Cố Thanh Trì.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không chậm trễ chuyện công việc.” Cố Thanh Trì cười cười.
Tống Úc đưa Cố Thanh Trì đến cửa quán cà phê sau đó đi làm.
Sau khi mở cửa ra vẫn là những cảnh quen thuộc kia, nhưng lại cảm thấy không giống với khi nhìn thấy lúc chạng vạng tối, giống như ít đi một chút hơi thở bí ẩn.
Lúc này ánh đèn được chỉnh rất sáng, trong quán ngoài mấy nhân viên phục vụ ra không có người khách nào.
Hắn vừa nhìn đã nhận ra một nhân viên mặc đồng phục trong đó là cô gái làm ảo thuật, khi cô gái kia nhìn thấy hắn rất thân thiện gật đầu nở nụ cười, “Bây giờ vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, phải đợi một lúc nữa.”
“Ừ…” Cố Thanh Trì cũng không biết nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Mặc dù lúc này vẫn chưa kinh doanh, nhưng trong không khí đã ngày ngập mùi thơm của cà phê, rất thơm.
Đúng lúc này Chu Yên Nhiên cầm một miếng sandwich đi tới từ bếp sau, “Ơ, Thanh Trì đến sớm thế.”
“À.” Cố Thanh Trì hơi câu nệ gật đầu, không biết tại sao, khi Tống Úc không ở bên cạnh hắn sẽ cảm thấy thấp thỏm không giải thích được.
Cho dù biết Chu Yên Nhiên rất dễ gần, nhưng luôn cảm thấy đó là vì Tống Úc ở đây, mới có thể trở nên hiền lành đến vậy.
“Ăn sáng chưa? Trong phòng bếp có sandwich vừa làm.” Chu Yên Nhiên trở tay chỉ chỉ bếp sau.
“Ăn rồi, cảm ơn.” Cố Thanh Trì cười.
“Có phải cậu khách sáo tới tôi không?” Chu Yên Nhiên hơi cao giọng lên, đẩy Cố Thanh Trì về phía bếp sau, “Đừng khách sáo, nào nào nào, ăn chút đi, một miếng rất nhỏ lại không chiếm bụng.”
Được rồi.
Là thật sự hiền lành.
Cố Thanh Trì bị cưỡng ép nhét sandwich, bánh quế và hai miếng bánh phô mai, lại thử uống tầm mười loại cà phê, cả buổi sáng đã chạy vào nhà vệ sinh mấy chuyến.
Cà phê thật sự rất lợi tiểu —— đây là tổng kết công việc của hắn.
Phụ trách làm đồ ngọt ở bếp sau chính là một chàng trai hai mươi tám tuổi và hai cô gái, mỗi buổi sáng đến quán trước ba tiếng bắt đầu làm việc, phải phụ trách cung ứng điểm tâm cho cả ngày.
Pha cà phê là nội dung mỗi nhân viên trong quán đề phải học, phụ trách dẫn dắt hắn là một cô gái bằng tuổi, tên là Triệu Mạt Lỵ.
Cả buổi sáng Cố Thanh Trì sống trong “Ừ ừ ừ… Được được được… Vâng vâng vâng”.
Làm việc trong quán cà phê đối với Cố Thanh Trì mà nói cũng không tính là nhẹ nhõm, bởi vì có rất rất nhiều thứ phải học, chỉ riêng loại cà phê hắn đã phải tốn rất nhiều thời gian để hiểu rõ, có tên của cà phê hắn thậm chí đọc không lưu loát, nhưng cũng may Triệu Mạt Lỵ vô cùng có kiên nhẫn, chẳng những không chê cười hắn mà còn không ngại phiền phức dạy hắn.
Hắn rất cảm kích.
Mặc dù suốt buổi sáng bận tới nỗi đầu óc choáng váng, tối mày tối mặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui.
Mỗi người ở đây, trên mặt luôn nở nụ cười, nụ cười ấy rất có sức cuốn hút, khiến hắn kìm lòng không đặng cũng cong khóe miệng lên theo.
Tận dụng thời gian ăn cơm trưa, Tống Úc vụng trộm chạy tới quán cà phê.
Cố Thanh Trì đứng sau quầy bar hết sức chăm chú xem một cô gái vẽ hoa.
Cô gái đặt cốc cà phê xuống đồng thời thẹn thùng ngẩng đầu, “Có muốn thử không?”
Cố Thanh Trì đáp một tiếng, Tống Úc đi đến trước quầy bar, cong ngón tay lên dùng khớp xương ngón tay gõ bàn một cái, lúc này Cố Thanh Trì mới ngẩng đầu lên, há miệng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cười lên, “Sao anh tới đây?”
“Tới xem cậu thôi, chẳng lẽ lại còn tới uống cà phê.” Tống Úc tìm cái ghế ngồi xuống.
Đúng lúc Chu Yên Nhiên đi ngang qua không thể nhìn mà nhìn anh.
Tống Úc cười hì hì, nghiêng đầu sang cười như không cười nói vói Triệu Mạt Lỵ: “Một cốc Americano.”
Cố Thanh Trì có ấn tượng vô cùng khắc sâu với cà phê Americano, trong cháy có đắng mà lại là đắng đến mức nổ tung, buổi sáng lúc uống thử hắn đã cảm thấy món đồ kia giống như dùng than củi đập nát pha ít nước, còn khó uống hơn thuốc Đông y.
“Muốn thêm ít sữa không?” Cố Thanh Trì tốt bụng nhắc nhở.
“Không thêm, giảm béo mà.” Tống Úc nói.
“Đắng hơn cả mướp đắng, anh chịu được không.” Cố Thanh Trì tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cậu quan tâm à.” Tống Úc chống cằm nhìn hắn, bây giờ tâm trạng của anh cũng đắng hơn mướp đắng, ánh mắt cô gái kia có ý gì? Cứ nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì làm chi? Vết sẹo trên mặt hắn nhìn đẹp lắm hả!? Chẳng lẽ ưng ý Cố Thanh Trì rồi…
“Muốn đóng gói không anh đẹp trai?” Triệu Mạt Lỵ nhìn Tống Úc một cái.
“Uống ở đây.” Ánh mắt Tống Úc liếc qua liếc lại giữa hai người.
Triệu Mạt Lỵ lấy cái cốc trên giá đưa cho Cố Thanh Trì, “Cứ dựa theo các bước vừa rồi tôi dạy cho cậu thử xem.”
Cố Thanh Trì lật cuốn sổ nhỏ của mình ra, Tống Úc thò nửa người qua liếc một cái, cười lên, “Chữ như gà bới này là cậu vẽ à?”
“Đây là bí mật, anh không thể xem.” cố Thanh Trì nhét sổ tay vào túi tạp dề giống như che chở con cái.
“Chộ ôi, cho dù cậu dâng lên trước mặt tôi tôi cũng chưa chắc có thể xem hiểu đâu,” Tống Úc cong khóe môi lên, “Đồ nhỏ mọn.”
Sau khi Cố Thanh Trì pha cà phê xong, Triệu Mạt Lỵ ở bên cạnh vỗ tay, “Rất khá đấy.”
Tống Úc nhỏ giọng “Xì” một tiếng, không hiểu sao thấy khó chịu.
Bưng cà phê lên nhấp một miếng, nóng đến mức mắt trợn trắng, “Địu, sao đắng vậy.”
“Đã nói với anh thêm ít sữa, anh lại không cần, trách ai.” Cố Thanh Trì vừa rửa tay vừa nói.
Tống Úc híp mắt lại, điểm tức giận lại tăng thêm vài điểm.
“Ăn cơm thôi.” Một cậu trai xách theo mấy túi nhựa từ bên ngoài đi vào, để lại mấy hộp ở quầy bar lại vội vàng chạy lên lầu.
Thừa dịp lúc bọn Cố Thanh Trì ăn cơm, Tống Úc vòng ra sau quầy bar trộm bỏ hai viên đường vào trong cà phê.
“Sao lạ là thịt úp cải mai, thịt này mỡ lắm,” Triệu Mạt Lỵ mở nắp cơm hộp ra thở dài, quay đầu hỏi Cố Thanh Trì, “Cậu muốn ăn không? Dạo này tôi giảm béo, cho cậu ăn đấy.”
“À.” Cố Thanh Trì chưa bao giờ chê nhiều thịt.
Tống Úc lập tức quay đầu vỗ mặt bàn, “Cố Thanh Trì!”
Cố Thanh Trì bị giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, nửa miếng thịt cũng bị dọa rơi trên tạp dề.
“Sao vậy?” Hắn dùng đũa gắp miếng thịt bỏ vào thùng rác.
“Cậu đã nặng thế rồi còn ăn! Muốn tám múi biến thành một múi đúng không!” Tống Úc đập một phát lên xương bả vai hắn.
Cố Thanh Trì vô tội chỉ chỉ mũi mình, lại liếc nhìn bụng của mình, “Độ này tôi đã gầy rồi được chưa?”
“Thật hả?” Tống Úc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thò tay vào trong tạp dề của hắn sờ một cái, khi Cố Thanh Trì vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tống Úc đã rút tay ra.
“Hình như là gầy một chút,” Tống Úc cười gác cùi chỏ lên vai hắn, “Vậy cậu ăn đi, ăn nhiều vào.”
Biểu cảm của Triệu Mạt Lỵ nháy mắt cứng đờ, giống như đột nhiên hiểu ra gì đó, yên lặng kéo hộp cơm về trước mặt mình, gắp một miếng thịt lên nhét vào miệng.
Mỡ ư? Không mỡ! Thịt úp cải mai rất ngon!
Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Úc đơ ra một lúc mới phản ứng lại, mình lại bị chiếm hời rồi.
Từ lúc hắn chào đời đến nay vẫn là lần đầu tiên gặp con trai luôn thích sờ người khác như Tống Úc.
Tưởng tượng rằng Mắt Lé suốt ngày sờ hắn như thế còn thổi hơi vào trong lỗ tai hắn, lập tức cả người hắn nổi hết da gà.
“Quán của bà không có trâu già hả? Sao sắp xếp một cô gái làm sư phụ của Cố Thanh Trì?” Tống Úc ngồi đối diện Chu Yên Nhiên, vắt chéo chân lên.
“Cô gái thì sao, người ta vừa tốt nghiệp đã làm nghề này rồi, kinh nghiệm có đủ đấy,” Chu Yên Nhiên gõ bàn phím lạch cạch, giương mắt liếc nhìn anh một cái, “Hầy ông cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ quan tâm đến bạn của ông.”
Tống Úc liếm môi một cái, nhón chân trượt ghế đến bên cạnh Chu Yên Nhiên, thần thần bí bí nói: “Thật ra không giấu gì bà, người bạn này của tôi ấy, cái gì cũng tốt, nhưng có một tật xấu…”
Chu Yên Nhiên giống như nghe được tin đồn gì ghê lắm, lập tức ngẩng đầu lên, “Tật xấu gì?”
“Cậu ta rất ——” Tống Úc kéo dài âm điệu, “Đa tình.”
“Thật à?” Chu Yên Nhiên rất giật mình, cô vẫn cảm thấy Cố Thanh Trì đầu gỗ não gỗ thoạt nhìn rất đơn thuần.
“Đúng á!” Tống Úc vỗ dùi một cái nói, “Kỹ năng tán gái của cậu ta là số một, am hiểu nhất đó là giả vờ đáng thương và giả ngây thơ.”
“Không nhìn ra à nha…” Chu Yên Nhiên cảm thấy rất khó mà tin nổi.
Tống Úc tỏ vẻ tận tình khuyên bảo, “Tôi sợ về sau em gái này bị tổn thương, bà phải nhắc nhở những cô gái như hoa như ngọc trong quán bà, đừng đi gần cậu ta, cậu ta rất háo sắc, kỷ lục cao nhất là một tuần có thể đổi năm bạn gái!”
“Một tuần năm người?!” Chu Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn, “Đó đã không phải bạn gái mà là bạn giường phải không! Người bạn của ông như thế… có thể chơi được không!”
“À…” Tống Úc cười xấu hổ, anh đột nhiên ý thức được hình như mình bôi hình tượng của Cố Thanh Trì quá đen rồi, về sau có thể sẽ bị đồng nghiệp xa lánh, lập tức sửa lời nói, “Tôi nói nhầm, là năm tuần đổi một người.”
“À… Dọa tôi rồi,” Chu Yên Nhiên xoa xoa thái dương, “Vậy lát tôi điều Vương Thúy Hoa cùng nhóm với cậu ta.”
Loại người vừa nghe tên đã muốn cho vào danh sách đen này Tống Úc cảm thấy rất hài lòng, “Đừng lát nữa, nhanh nhanh đi, trò chuyện thêm lúc nữa đoán chừng hai người họ đã sờ tay rồi.”
Chu Yên Nhiên “Chậc chậc” hai tiếng, “Biết rồi.”
Cố Thanh Trì không có ý kiến gì về việc hợp tác với ai, trong ba ngày hắn đã thuộc làu làu tên đồ ngọt và tất cả cà phê trong menu.
Đồng thời dưới sự dốc lòng dạy bảo của Vương Thúy Hoa, đã học cách sử dụng máy pha cà phê, máy xay, máy làm đá và các thiết bị khác.
Cái hắn muốn học nhất thật ra vẫn là vẽ hoa, mỗi lần nhìn Vương Thúy Hoa vẽ hoa cũng không nhịn được muốn đi lên vạch hai cái, chẳng qua là hai ngày này trong quán bận quá, hắn không có thời gian nghiêng cứu kỹ càng.
Ngược lại là Tống Úc buổi trưa trong hai ngày liên tiếp đều tới đóng gói hơn mười cốc cà phê mang về cho đồng nghiệp.
Mặc dù Chu Yên Nhiên đều tính giá vốn cho anh, nhưng nhìn tiền trong ví Tống Úc ào ào ào chảy ra ngoài hắn vẫn cảm thấy hơi đau thịt.
Đợi tương lai kiếm đủ tiền, hắn quyết định tặng một cái máy pha cà phê cho Tống Úc.
Buổi chiều lúc sắp tan làm, Cố Thanh Trì cuối cùng cũng nhận được điện thoại của bố, hắn lên tiếng chào quản đốc, trở về sớm.
Giọng điệu của bố trong điện thoại lộ ra một chút không thoải mái, bởi vì mấy ngày qua quán mạt chược đều không mở cửa, mấy lão già kia đã gọi điện cho ông ta khiếu nại rồi.
Lúc về nhà hắn thuận đường đến chợ thức ăn mua một ít món bố thích ăn, lại mua một tá bia, chuẩn bị mở rộng cửa lòng trò chuyện với bố.
Mặc dù hắn cũng không cảm thấy bố sẽ vui lòng mở ra.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, dù hắn vẫn luôn sống chung với bố dưới một mái nhà, nhưng cũng không phải là trạng thái sống dựa vào nhau, có lúc thậm chí hơn nửa tháng cũng không gặp nhau lấy một lần, không có hắn chắn chắc bố cũng có thể sống rất tốt, nói không chừng bố còn có thể cảm thấy tự do hơn?
Cố Thanh Trì cúi đầu thở dài.
Con người lúc không vững tâm luôn thích tìm cho mình đủ loại lý do để cho mình thoải mái hơn.
Tống Úc tan làm trên đường về nhà điện thoại vang lên, anh liếc hiển thị cuộc gọi một cái, đeo tai nghe Bluetooth lên.
“Giờ này gọi điện cho tôi, muốn mời tôi ăn cơm à?” Anh cười hỏi.
Chu Yên Nhiên không tiếp lời anh, đi thẳng vào vấn đề, “Người bạn ông dẫn tới kia, ông với cậu ta rất thân à?”
“Thân mà, sao vậy?” Tống Úc hơi nghi hoặc, giọng điệu của Chu Yên Nhiên rất hiếm khi nghe có phần nghiêm túc.
“Ông có hiểu rõ gia đình cậu ta không?” Chu Yên Nhiên hỏi.
“Cũng tính là hiểu rõ đi.” Tống Úc không biết sao Chu Yên Nhiên đột nhiên hỏi vấn đề này, chuyện vừa liên quan đến Cố Thanh Trì Tống Úc hơi sốt ruột, không biết là lại cãi nhau với người ta hay thấy việc nghĩa hăng hái làm, “Cậu ấy sao vậy? Nếu không cẩn thận làm hỏng thứ gì trong quán bà cứ tính cho tôi là được.”
“À, cái này ngược lại không có,” Chu Yên Nhiên thấp giọng nói, “Nhưng căn cước của cậu ta có vấn đề.”
Tống Úc sững sờ, nhíu mày, “Thẻ căn cước có thể có vấn đề gì?”
Chu Yên Nhiên dừng một chút nói, “Thẻ căn cước của cậu ta là giả tạo.”
“Hả!?” Tống Úc cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy chữ số màu đỏ trên đỉnh đầu, lập tức đạp phanh một cái, nửa thân xe đã vượt qua vạch.
(thịt úp cải mai)