Đến quê của Cố Thanh Trì ngồi tàu điện ngầm cũng được, không cẩn kiểm tra thẻ căn cước, nhưng chỉ có thể ngồi vào nội thành, muốn về trấn còn phải đón xe hoặc ngồi xe buýt.
Tống Úc là người vô cùng sợ phiền toái, tưởng tượng mình xách theo một đống lớn hành lý đợi tàu điện ngầm chen tàu điện ngầm đã cảm thấy đầu gối như nhũn ra, còn không bằng tự lái xe ba tiếng đồng hồ, trên đường còn có thể tâm sự với Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì không có ý kiến gì với chuyện này, nhưng nếu Tống Úc phải lái xe, hắn hoàn toàn không giúp được gì cả.
Lần này về quê còn có một mục đích khác đó là đi làm lại thẻ căn cước, sau đó lại thông quan bài kiểm tra DNA của cơ quan công an so sánh chống bắt cóc, mới có thể dựa vào thủ tục liên quan làm hộ khẩu và thẻ căn cước.
(chống bắt cóc gốc là 打拐 [dǎ guǎi] tên gọi tắt của chống tội phạm buôn bán trẻ em và phụ nữ)Nếu không có gen phù hợp, hộ khẩu của Cố Thanh Trì chỉ có thể rơi vào viện mồ côi hoặc là cộng đồng người nuôi dưỡng cư trú.
Buổi tối hôm đó Tống Úc đã không kịp chờ đợi mà thu dọn hành lý, Cố Thanh Trì lấy hai bộ quần áo thay giặt gấp xong bỏ vào trong vali.
Tống Úc ngồi trên thảm trong phòng ngủ, tay đang gấp một chiếc áo len cashmere, “Nếu như, anh nói là nếu như, cảnh sát thật sự tìm được người nhà giúp em, em sẽ làm gì? Chuyển về à?”
Động tác trên tay Cố Thanh Trì khựng lại, “Em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Tống Úc ngước mắt lên nhìn hắn.
“Không dám nghĩ quá nhiều, sợ đến lúc đó sẽ thất vọng.” Cố Thanh Trì cúi đầu, giọng nói rất khẽ.
Tống Úc ngẩn người, anh vẫn hy vọng Cố Thanh Trì có thể tìm được người nhà, bỗng nhiên nghe thấy lời này cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Trì, ôm cổ hắn hôn một cái, “Anh mãi ở đây.”
Cố Thanh Trì quay đầu, hôn trán anh một cái.
Tống Úc nghiêng đầu dựa trên vai Cố Thanh Trì, “Anh hy vọng em có thể tìm lại những thứ vốn thuộc về em, cảm nhận ấm áp gia đình mang đến, cũng rất vui khi có thể nhìn thấy em trở nên mạnh mẽ hơn qua từng ngày… Nhưng mà, anh cũng rất sợ có một ngày em không cần anh nữa,”
“Nhưng em biết anh cần em,” Cố Thanh Trì cười một tiếng, giơ tay ôm bả vai anh, “Em không đi, lần trước hứa với anh, cho dù có một ngày thật sự tìm được bố mẹ ruột, em cũng vẫn sẽ ở bên anh.”
Tống Úc cọ cọ vào hõm vai hắn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng cười lên.
Cố Thanh Trì tiếp tục thu dọn hành lý giúp Tống Úc, với chiếc quần jean trên mặt thảm nhìn một chút, trên đầu gối có hai lỗ rách to bằng nắm tay, cảm giác hơi kéo một cái quần dài có thể biến thành quần lửng.
“Đừng mang cái quần rách này đi, trời lạnh thế mà.” Cố Thanh Trì xách quần lên “chậc chậc” hai tiếng, cái đồ này mùa hè mặc nóng mùa đông mặc lạnh, cũng không biết tại sao Tống Úc rất thích mặc quần rách.
“Vẫn được mà, anh tra thời tiết rồi, nhiệt độ ban ngày cao nhất gần hai mươi độ đấy.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì vô cùng chống lại hành vi suốt mùa đông đều không mặc quần thu của Tống Úc, ném quần rách lên giường, “Em nói không được.”
Tống Úc lập tức trợn tròn mắt, bảo vệ quần rách, nhét vào vali.
Cố Thanh Trì lại ném lên giường lần nữa, trợn mắt còn to hơn anh.
“Được thôi.” Tống Úc đột nhiên nghĩ đến gì đó, “phì” một tiếng bật cười.
“Cười cái gì?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Anh nghĩ đến hồi anh nhỏ mặc quần rách đi tìm Dương Tinh Châu chơi, bà ngoại anh vá hết lỗ rách trên quần anh lại,” Tống Úc ngẩng đầu cười như điên, “Anh sợ có một ngày về nhà, sẽ thấy em ngồi ở đầu giường vá quần cho anh.”
Cố Thanh Tì cũng không nhịn được bật cười, “Em đang có ý này.”
Quần áo mù đông tương đối dày nặng, Cố Thanh Trì mắt thấy Tống Úc nhét đầy ắp hai cái cái vali 24 in, còn chuẩn bị đựng vào cái thứ ba, không nhịn được ngăn lại nói: “Này, cục cưng, chúng ta đi du lịch không phải chạy nạn, có phải anh chuẩn bị hơi nhiều không?”
“Phải ở một tuần đấy, dù sao tự lái xe lại không cần xách.” Tống Úc đứng dậy lấy mấy túi kín trong suốt từ trong tủ quần áo, bỏ giày và vài đồ đạc khác vào vali thứ ba.
Một tay Cố Thanh Trì nâng quai hàm, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt nhìn Tống Úc tiến hành sự nghiệp dọn nhà đến cùng.
Ban đầu hai người dự định xuất phát vào buổi sáng trước sinh nhật của Tống Úc một ngày, đúng lúc là chủ nhật, trên đường sẽ không quá hỗn loạn, nhưng bởi vì trong quán cà phê có hai nhân viên xin nghỉ, thực sự không điều động được nhân viên, Cố Thanh Trì chỉ có thể lại làm ca tối một ngày.
Hơn chín giờ hôm sau rời giường, hai người lề mề thu dọn đồ rửa mặt, mãi đến một giờ chiều mới chính thức khởi hành.
Trên đường đi Cố Thanh Trì rất phấn khích, muốn nhìn xem quê hương bây giờ và trong trí nhớ đã thay đổi như thế nào.
Tống Úc tìm kiếm rất nhiều hướng dẫn trên mạng, nói rằng nên đi dạo nhất đó là bảo tàng lịch sử và nơi ở cũ của danh nhân, bởi vì thị trấn cổ lúc ban đầu cũng là vì có rất nhiều di tích cổ mới nổi tiếng.
Những điểm tham quan này Cố Thanh Trì hoàn toàn không có ấn tượng, bởi vì toàn bộ đều ở trung tâm thành phố, nơi duy nhất trong ký ức của hắn có thể được gọi là điểm tham quan đó là một hồ nước tự thiên trên trấn, xung quanh có bóng cây liên miên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, hàng cây liễu uốn cong, cành liễu rủ xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Mùa hè có rất nhiều người sẽ đến hồ câu cá và tôm hùm, thậm chí sẽ có người trực tiếp nhảy xuống bơi lội bắt cá, về sau có hai người chết đuối, bên hồ đã được vây một hàng rào.
Trẻ con đều phải có người lớn đi cùng mới có thể vào, hắn cũng chưa bao giờ vào nữa.
Mùa đông, cùng với Mắt Lé hai người ôm bó củi đốt ngồi bên ngoài hàng rào, học nhân vật chính trong TV để nướng thịt dã ngoại, nhưng phát hiện cá nướng xong vốn cũng không thể ăn.
Sau khi ra khỏi trạm thu phí, Cố Thanh Trì mở cửa sổ xe ra, đầu nằm trên kính.
Nắng ấm vào buổi chiều chiếu lên người toàn thân như nhũn ra mắt cũng sắp không mở ra được, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Tống Úc quay đầu, nhìn thấy một cái ót đen sì, không nhịn được cười, “Em khiến anh nhớ đến con Alaska nhà đồng nghiệp anh, mỗi lần vừa ngồi vào trong xe là muốn nằm trên kính ngắm phong cảnh, xe lái trên đường đón gió, có thể nhìn thấy nói rớt dãi từ khóe miệng chảy xuống.”
Cố Thanh Trì tưởng tượng đến hình ảnh kia, cười nắc nẻ, ngồi trở lại trên ghế chơi điện thoại, lúc này mới nhìn thấy hai mươi phút trước Mắt Lé gửi một tin nhắn đến.
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Anh, về đến nhà chưa? Nếu bà nội em không ở nhà, thì để đồ trong nhà chị em là được.
Cố Thanh Trì cười trả lời một câu được.
Mắt Lé là đứa trẻ rất hiếu thảo, hôm trước sau khi biết hắn muốn về nhà đã nhờ mang mấy bộ quần áo mới về cho bà cụ.
Có lúc nhìn những ảnh chụp chung trong vòng bạn vè của Mắt Lé, sẽ không kìm lòng được nghĩ, cuộc sống ban đầu của mình có tương tự Mắt Lé không.
Không biết trong nhà có người già bảy mươi tuổi vẫn nhớ hắn không.
Không lâu sau, Mắt Lé lại gửi cho hắn một liên kết, “Dùng cái gì để chinh phục em, người phụ nữ của tôi, hãy để Thần dầu Ấn Độ 999 nói cho em…”
Cố Thanh Trì tưởng lại là tiết mục ngắn khôi hài gì đó, tiện tay nhấn mở liên kết, vừa nhìn hai dòng đã kinh hãi đến độ ngũ quan nhăn lại với nhau.
“Đáng tiếc quá ~ tư thế yêu nhiều như vậy, mà bạn đã thử mấy chiêu mấy kiểu? Trách cơ thể không đủ để cho bạn đủ thời gian tha hồ rong ruổi? Không… mọi thứ này! Đều không phải vấn đề! Hãy để Thần Dầu Ấn Độ 999, ban cho bạn sinh mệnh mới…”
Ở giữa là một người phụ nữ ngực lớn không biết lấy ở đâu ra, ánh mắt quyến rũ liếm láp đầu ngón tay của mình.
Xuống dưới nữa là một vài giới thiệu liên quan đến Thần Đầu 999.
“Khi bạn xuất hiện bất kỳ vấn đề nam tính nào, tuyệt đối không nên yên lặng chịu đựng… Thần Dầu dẫn bạn mặc sức dạo chơi ở vùng hạnh phúc…”
Cuối cùng kèm theo một mã hai chiều trải nghiệm Thần Dầu.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Mày gửi cái quái gì cho tao vậy hả!?
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: À, xin lỗi, vừa nói chuyện với anh xong, gửi nhầm cho anh
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Không phải mày đang giao thức ăn ngoài à, tại sao lại bán Thần Dầu rồi?
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Đây là công việc bán thời gian của em, anh có muốn làm cùng không?
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Không cần, những thứ này ai biết có an toàn không, mày đừng bán vớ vẩn, bớt lại như lần trước.
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Lần này thật sự không phải thuốc giả, những người đã dùng đều nói tốt, cái này của em có lúc một ngày có thể kiến hơn mấy chục đấy! Anh có lấy một chai thử không? Không lấy tiền anh.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Tao! Không! Cần! Cơ thể tao rất tốt! Không có vấn đề ở phương diện này!
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Cũng đúng, anh lấy về cũng vô dụng.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Không phải vấn đề có vô dụng hay không, là tao không có vấn đề ở phương diện này!!!
Cố Thanh Trì quả thực đã không còn gì để nói.
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: À, anh đừng giải thích, em không muốn biết anh có vấn đề ở phương diện kia hay không, em thích giao lưu với người có vấn đề ở phương diện kia.
Cố Thanh Trì không nói tiếp được nữa, gửi cái meme xéo đi đồ ngu.
Không lâu sau, Mắt Lé lại gửi tới một tin nhắn.
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Thật ra không nói lừa anh, em còn có một công việc bán thời gian rất bí ẩn.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Nội ứng của công ty Thần Dầu 888 phái đến công ty Thần Dầu 999?
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Anh hài hước quá, nhưng thứ này của em anh chắc chắn thích.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Không cần! Cảm ơn!
Peter Tiền – Tổng phân phối Thần Dầu 999: Tài nguyên chất lượng tốt 50GB! Anh hiểu mà. [ cười xấu xa] [ cười xấu xa] [ cười xấu xa]
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Gửi tao.
Cố Thanh Trì lưu liên kết tài nguyên Mắt Lé gửi tới, nhìn sang Tống Úc đang nghiêm túc lái xe, vụng trộm nhấn mở thư mục.
Bên trong phân loại rất nhiều, gì mà khách sạn, phòng tắm, dã ngoại, buộc chặt, tình thú, đạo cụ… Còn có thư mục viết tắt tiếng Anh.
GV.
Phía trước hắn hiểu hết, nhưng chưa từng thấy GV, GV là tư thế gì?
Cố Thanh Trì nhấn mở thư mục GV, phát hiện bên trong vẫn là những phân loại kia, phòng tắm, tự chụp, buộc chặt các loại gì đó…
Hắn tắt âm lượng sau đó tiện tay ấn mở một video ngắn.
Trong hình xuất hiện hai nam.
Cố Thanh Trì ngẩn người, tưởng rằng muốn chơi 3P, lúc đang định thoát ra ngoài hai người đàn ông kia hôn nhau.
Hôn rồi!
Không chỉ hôn còn vừa hôn vừa cởi quần áo!
Người đàn ông cơ bắp tóc đen đẩy chàng trai tóc vàng ngã lên giường sau đó bắt đấu kéo quần anh ta.
Tình huống gì đây!?
Cố Thanh Trì kéo thanh tiến độ về sau, hai người đàn ông xếp chồng trên giường làm vận động nối dõi tông đường, cơ bắp tóc đen nắm lấy tóc của anh chàng tóc vàng ép buộc anh ta ngẩng đầu, vừa hoạt động vừa hôn.
Mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng cảm thấy nam tóc vàng rất hưởng thụ.
Toàn thân Cố Thanh Trì nóng lên, miệng vô thức mở ra, mắt cũng trợn tròn, cảm giác nếu còn không ôm lấy, con ngươi sẽ bắn xuống đất.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu trước kia Tống Úc đã nói, “Em biết cái rắm à, em chỉ biết quay tay.”
Lúc đó hắn không hiểu lắm, nhưng cũng không để trong lòng, bây giờ cuối cùng biết rồi…
Hóa ra là ý này.
Cố Thanh Trì nghiêng nghiêng liếc Tống Úc một cái.
Tống Úc có ý này à?
Tống Úc muốn như vậy với hắn sao!?
Wow.
Kích thích.
Hai người trong màn hình đổi tư thế, tên cơ bắp gác chân tóc vàng lên bả vai, nam tóc vàng bị húc đến nỗi yết ớt không có sức, nước mắt cũng trượt xuống, nhưng lại hết sức phối hợp hôn môi, vuốt ve.
Thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ rất hưởng thụ, lúc ngửa đầu thở mạnh một hơi, cái trán nổi lên từng mạch máu màu xanh.
Cố Thanh Trì não bổ ra hình ảnh Tống Úc bị đặt ở dưới thân túm lấy gối đầu, cảm giác bụng dưới nóng lên lập tức có phản ứng sinh lý.
“Chỉ đường giúp anh.” Tống Úc quay đầu nói.
Cố Thanh Trì bị dọa sắp đổ mồ hôi, lập tức nhấn nút tròn thoát ra, lúc quay đầu trong đầu trống rỗng, “Hả?” một tiếng.
“Anh nói, chỉ đường giúp anh,” Tống Úc tắt hướng dẫn lái xe, “Tín hiệu bên này hình như không tốt lắm, hướng dẫn trên xe phản ứng quá chậm, hơn nữa lâu lắm rồi chưa cập nhật, có vài thông tin nhắc nhở đường rẽ không chuẩn.”
“À,” Cố Thanh Trì chột dạ cúi đầu xuống, mới phát hiện trong điện thoại của mình cũng không có phần mềm hướng dẫn, “Dùng điện thoạt của anh hướng dẫn nhé.”
Tống Úc đưa điện thoại qua, Cố Thanh Trì mở hướng dẫn ra sau đó thoát đến màn hình chính, nhìn thấy hơn chục tin nhắn chưa đọc.
“Anh không đọc tin nhắn à?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Thời buổi này ngoại trừ tổng đài điện thoại còn có ai sẽ gửi tin nhắn hả? Xóa giúp anh là được.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì nhấn vào hộp thư, tin nhắn đầu tiên đó là nhắc nhở nhận tiền của ngân hàng, thẻ ngân hàng số đuôi là 3584 mười phút trước đã được chuyển hơn hai mươi nghìn.
Cố Thanh Trì tưởng là anh được phát lương, “Một tháng anh kiếm được nhiều vậy, em muốn bao nuôi anh khó quá.”
“Cái quái gì vậy?” Tống Úc nhìn hắn một cái.
Cố Thanh Trì đọc lại tin nhắn, Tống Úc nghĩ ngợi, không nhịn được cười, “Công ty nào phát lương 28888 hả, bố anh gửi tiền cho anh, ông ấy biết anh muốn ra ngoài du lịch nên tài trợ cho anh.”
“Bố anh giàu thật.” Cố Thanh Trì vẫn luôn cảm thấy Tống Úc rất giàu, nhưng cảm thấy bố Tống Úc hình như giàu hơn, tùy tiện tổ chức sinh nhật cũng gửi một số tiền lớn.
“Thôi đi, tiền này của ông ấy anh cũng không dám tùy tiện tiêu, trở về lại bày ra trò gì đó, anh cũng không tiện thoái thác,” Tống Úc chép miệng, “Chuyện bố anh giỏi nhất đó là dùng tiền mua chuộc người, cho nên ngày nào đó ông ấy bỗng dưng đập tiền trước mặt em bảo em chia tay với anh, cũng không phải chuyện không thể nào.”
Cố Thanh Trì bĩu môi, “Chiêu quá nát, có phải ông ấy thích xem phim thần tượng không?”
Tống Úc cười một tiếng, “Nhưng không thể phủ nhận, tiền là thứ dễ dùng nhất trên đời này.”
Cố Thanh Trì nhìn ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm nói: “Cũng có rất nhiều thứ tiền bạc không đánh đổi được.”