Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 76

Ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa màu trắng, ánh sáng trút xuống đất như nước.

Eo Tống Úc mỏi nhừ, nằm thẳng đờ trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà thở mạnh.

Con sói đuôi to trong ngực lúc này lại khôi phục dáng vẻ cún con thanh thuần đáng yêu như ngày thường, ôm cổ anh hôn, xấu hổ trồng dâu tây.

Trước khi trong còn dịu dàng hỏi một câu, “Chỗ này có thể không?”

Đáp án đều là khẳng định, trình độ nuông chiều Cố Thanh Trì của Tống Úc còn rộng hơn biển, rộng đến độ ngay cả bản thân anh cũng khó mà tưởng tượng.

Rộng đến mức coi như bị **, cũng cảm thấy… cũng được mà.

Thậm chí cảm thấy biểu hiện của Cố Thanh Trì còn rất tốt, tối thiểu tình cảnh không đẫm máu, chàng xử nam lúc cao trào thay nhau nổi lên còn có thể che đầu anh không để anh đụng vào đầu giường, chi tiết nhỏ này rất đáng khen ngợi.

Về phần còng tay, lúc nửa trận sau Cố Thanh Trì đã cởi ra cho anh, bởi vì lắc qua lắc lại cọ đến mức cổ tay đau.

Anh rất vui mừng lúc đặt hàng không chọn roi da thần dầu trứng rung, nếu không Cố Thanh Trì nhất định sẽ hưng phấn lại tò mò chà đạp anh một phen.

“Có cần tắm giúp anh không?” Cố Thanh Trì hôn miệng anh một cái, tuy nói về sau có dùng áo mưa, nhưng hai người vẫn đổ mồ hôi khắp người, buồn ngủ nữa cũng phải tắm.

Tống Úc cựa quậy đùi, cảm thấy cơ bắp rất mỏi, có cảm giác yếu đuối không có lực sau khi chạy mười cây số, cho dù đã xong việc, trong cơ thể cũng vẫn cảm giác có vật lạ không ném đi được.

“Được thôi,” Giọng Tống Úc khàn đến nỗi chính anh cũng giật nảy mình, anh hắng giọng một cái, nâng cánh tay lên, “Cõng anh đi, có lẽ chân anh phế rồi…”

“Anh chỉ nằm bất động cũng có thể phế à?” Cố Thanh Trì đứng dậy nửa quỳ ở mép giường, nâng sau lưng Tống Úc, bế anh dậy khỏi giường.

“Lần sau em ở dưới thử xem.” Tống Úc lời ít ý nhiều.

“Không muốn.” Cố Thanh Trì nói.

“Không công bằng!” Tống Úc cất cao giọng, “Dựa vào đâu!? Anh cũng là đàn ông! Anh cũng muốn làm vợ anh!”

“Đợi anh có sức lực rồi nói sau.” Cố Thanh Trì nói.

“Được rồi.” Tống Úc thỏa hiệp vô điều kiện, dù sao loại chuyện này, làm nũng tí là được rồi, Cố Thanh Trì nhất định sẽ nhường anh.

Cố Thanh Trì xả bước vào bồn tắm, Tống Úc đứng trước gương, thưởng thức kiệt tác của con sói đuôi to tạo ra trên người mình.

Dấu hôn trải rộng toàn thân, trông khá có màu sắc, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi mình bị đè.

“Anh có khó chịu ở đâu không?” Cố Thanh Trì duỗi tay thử nhiệt độ nước, lại tiếp tục xả nước nóng.

“Cái mông hơi khó chịu.” Tống Úc nói.

“Em nhìn xem.” Cố Thanh Trì đi tới.

“Đậu má!” Tống Úc che mông lùi lại nửa bước, “Em nhìn cái lông à!”

“Em nhìn xem có bị rách da không.” Cố Thanh Trì nói.

“Không có! Không có!” Tống Úc cuống lên nhảy vào bồn tắm, “Không rách da! Anh tự cảm nhận được!”

“Vậy để em sờ tí.” Cố Thanh Trì cũng ngồi xuống theo.

“Em có độc phải không!” Tống Úc dán chặt vào thành bồn tắm.

“Không phải, em chỉ xác nhận xem có sưng không, em kiểm tra chút thôi.” Cố Thanh Trì nhíu mày giải thích.

“Không có!” Mang tai Tống Úc đỏ bừng, kéo cao giọng, “Anh tự cảm nhận!”

“Anh vẫn xấu hổ à?” Cố Thanh Trì cười, “Em lại không phải chưa…”

Tống Úc giơ bàn chân lên đè ngoài miệng Cố Thanh Trì, “Ngậm miệng.”

Bởi vì sự kiên trì của lão sói đuôi to, vấn đề kiểm tra mông cuối cùng vẫn không thể miễn đi.

Tắm nước nóng xong, nằm lại trên giường đã một giờ sáng, Cố Thanh Trì dỗ ngon dỗ ngọt chưa quá ba câu, tiếng lẩm bẩm như chó con của Tống Úc đã xuất hiện.

Cố Thanh Trì ghém chăn cho anh, ôm người vào trong lòng.

Đây là thói quen hình thành từ mùa hè, bởi vì Tống Úc rất thích đá chăn, một nửa bụng phơi bên ngoài bị điều hòa thổi một đêm ngày hôm sau nhất định sẽ đau bụng.

Sau khi phát hiện ra tật xấu này của anh, mỗi đêm Cố Thanh Trì đề sẽ ôm anh ngủ.

Giấc ngủ của Cố Thanh Trì rất nông, Tống Úc hơi cử động hắn đã tỉnh, Tống Úc xoay người đá chăn, hắn lại đắp chăn giúp anh.

Tuy nói bây giờ trời lạnh, Tống Úc sẽ không đá chăn, nhưng thói quen này vẫn được duy trì.

Tống Úc hoa mắt chóng mặt tiến vào mộng đẹp, cái trán vô thức cọ cọ giữa cổ Cố Thanh Trì, dù là trong mơ, anh cũng thích cảm giác an toàn bị trói buộc này.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, vẫn hoa mắt chóng mặt, lúc nuốt yết hầu vô cùng đau đớn, Tống Úc vừa mở miệng đã dọa mình sợ.

Trên người nóng hổi, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét run, phản ứng đầu tiên của anh đó là sốt rồi.

Cảm giác này đã gần hai năm chưa trải nghiêm.

Có lẽ tối qua tản bộ bị lạnh, về nhà lại quan hệ thổi hơi ấm lung tung, lúc lạnh lúc nóng, cộng thêm… mệt nhọc quá độ, cơ thể có phần không chịu nổi.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trì chăm sóc Tống Úc bị ốm, không dám thờ ơ chút nào, lo lắng vội vàng chạy đến hiệu thuốc mua miếng dán hạ nhiệt, lại mua ít điểm tâm thanh đạm trên phố.

Tống Úc thực sự không có khẩu bị gì, nhưng bác sĩ dặn sau khi ăn mới có thể uống thuốc, anh đành phải nghe theo.

Cố Thanh Trì đệm gối dựa sau lưng anh, vô cùng có kiên nhẫn dỗ Tống Úc, “Em đút cho anh, anh chỉ cần cử động miệng là được.”

“Anh muốn ăn cháo có vị.” Tống Úc cười nói.

“Muốn ngọt hay mặn?” Cố Thanh Trì biết thừa anh lại muốn bày chuyện, cố ý hỏi bà chủ xin túi gia vị và khối đường.

“Còn có cháo ngọt à?” Tống Úc cử động môi.

“Hồi nhỏ anh chưa từng ăn sao?” Cố Thanh Trì bỏ khối đường vào cháo, dùng thìa chậm rãi khuấy tan.

“Chưa.” Tống Úc nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, vừa nghĩ đến tại sao Cố Thanh Trì lại biết loại cháo này, đã cảm thấy rất đau lòng.

So sánh với Cố Thanh Trì, anh cảm thấy từ nhỏ mình đã có rất nhiều thứ.

Tuy nói bố không cho nhiều tình cảm và thời gian, nhưng phương diện khác gần như có thể nói là nuông chiều.

Hài lòng về vật chất và tài chính khiến anh sinh ra cảm giác hoàn toàn vượt trội, thậm chí bước vào xã hội cũng vẫn có cảm giác người khác đối xử tốt với mình đều là chuyện đương nhiên.

Thói quen dùng tiền giải quyết hết thảy vấn đề, dẫn đến trên tình cảm thiếu nhiệt độ nên có.

Nhưng Cố Thanh Trì vừa vặn trái ngược với anh, những ngược đãi và bất công hắn gặp hồi nhỏ, khiến hắn đã đánh mất lòng tin với cuộc sống của mình, đến nỗi khi bắt được một cọng cỏ cứu mạnh lại đem hết toàn lực dù là đánh bạc tính mạng.

Yêu của Cố Thanh Trì luôn luôn rất vụng về, người khác đối xử với hắn tốt một chút, hắn sẽ trả lại gấp nghìn gấp trăm lần.

Yêu của hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu, nhưng đồng thời lại rất cẩn thận từng li từng tí, nóng lòng bỏ ra tất cả để giữ gìn chút tình cảm này, mà trong đó, hết lần này đến lần khác không có tiền.

Ở trên người Cố Thanh Trì, Tống Úc có thể cảm nhận được sự dịu dàng mà anh chưa từng cảm nhận được trong hơn hai mươi năm qua, anh cảm nhận được nhiệt độ của tình cảm và yêu thương chân thành tha thiết.

Anh tin Cố Thanh Trì sẽ không rời anh mà đi, cũng tin mình có thể kiên định không thay đổi với chút tình cảm này.

Dù sao, tin tưởng luôn luôn vui vẻ hơn sự nghi ngờ rất nhiều.

“Muốn ăn vằn thắn không? Tôm bóc vỏ.” Cố Thanh Trì thổi thổi vằn thắn trong thìa đút tới.

Tống Úc há to miệng, ăn liên tục hai cái, nhưng không nếm ra được vị gì.

“Ăn nữa không?” Cố Thanh Trì lại múc một cái.

“Húp cháo đi, cháo ngọt húp rất ngon.” Tống Úc liếm môi.

Tống Úc sốt cả ngày, hành trình vốn của ngày thứ hai đã chất đống đến ngày thứ ba.

Buổi sáng đến cục công an địa phương làm các thủ tục liên quan, xế chiều đến trung tâm kiểm tra đo lường cung cấp một vài số liệu mẫu, người ở trung tâm nói, kết quả DNA mất khoảng ba tuần mới có thể đưa ra.

Cảnh sát nói, chỉ cần so sánh có kết quả, sẽ lập tức thông báo cho cảnh sát nơi đó liên hệ với cha mẹ ruột của Cố Thanh Trì.

Nói cách khác, sau ba tuần, Cố Thanh Trì rất có thể sẽ biết bố mẹ ruột của mình ở đâu, làm gì.

Nhưng Cố Thanh Trì không dám ôm bất luận kỳ vọng gì với chuyện này.

Kết quả tệ nhất, đó là giống như bây giờ, tự đi làm thẻ căn cước, sống chung với Tống Úc hết quãng đời còn lại.

Cái này có lẽ cũng là kết quả tốt nhất.

Bởi vì lúc hắn bị bóc cóc mới ba tuổi, bố mẹ hắn rất có thể còn sinh nữa, hắn cũng không cảm thấy hai mươi năm trôi qua, người nhà của hắn sẽ còn nhớ hắn.

Cho dù nhận nhau, ở giữa cũng có khoảng cách thế hệ lớn như vậy, trong thời gian ngắn, chắc sẽ không về nhà.

Tống Úc cũng không dám khuyên hắn cái gì, sợ đến lúc đó thất vọng, chưa kể anh cũng không muốn phá tan sự cân bằng không dễ có này.

Chạng vạng tối, Cố Thanh Trì dẫn theo Tống Úc đi dạo trên phố ở thị trấn cổ.

Cái gọi trung trung tâm thị trấn này đã từng chỉ là một ngã tư đường, mặt tiền cửa hàng hai bên cộng lại có lẽ cũng không quá năm mươi nhà, phong cách trang trí vừa thống nhất cũng lạc hậu.

Ngói xanh tường trắng, bàn ghế gỗ, đi đâu cũng vậy, xưa cũ lại sáng sủa sạch sẽ.

Bây giờ nông thôn đã xây cầu vượt, phần lớn nông dân trong thôn xóm đều chuyển lến thị trấn, kéo theo kinh tế.

Đường cái mở rộng, trường học được xây dựng thêm, khắp nơi đều là nhà to lầu cao, nhưng phong cách đường phố vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu của nó.

Bây giờ phong cách retro này ngược lại đã trở nên phổ biến, những cửa hàng mới mở đều duy trì ý vị cổ điển này, nhưng mang đậm hơi thở thương nghiệp.

Cả trấn cầu đường nối liền, nhìn không thấy cuối.

Cho dù đi tới đâu cũng có thể nhìn thất dòng nước trong veo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bác gái ngồi xổm ở gầm cầu rửa rau.

Lúc đi ngang qua một cây cầu, một bác bên bờ chào hỏi bọn họ, hỏi có muốn ngồi thuyền không.

Hai người đi tới hỏi thăm một chút, có hai cách ngồi thuyền: 20 đồng một người, bác tự mình chèo thuyền dẫn họ đi quanh thị trấn một vòng, còn cách khác đó là thuê thuyền rồi tự chèo, cũng 20 đồng một người, nửa tiếng, tha hồ chơi, quá thời gian thì thu thêm tiền.

Hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, đương nhiên chọn cách thứ hai không đáng tin cậy cho lắm.

Sau khi trả tiền đặt cọc, mặc áo cứu sinh xong, bác cởi nút thắt, dùng cây gậy trúc bên bờ, giúp đẩy thuyền nhỏ đi xa.

Lần cuối cùng Cố Thanh Trì chèo tuyền có lẽ là chuyện hồi lớp ba tiểu học, nương theo một chút trí nhớ mơ hồ, hắn cầm mái chèo, ra sức chèo hai cái…

Chiếc thuyền xoay một vòng tại chỗ vô cùng đẹp đẽ.

Điếu thuốc lá bác kẹp trên tay cũng rơi xuống đất, sặc đến độ mãi vẫn chưa hòa hoãn lại, “Cậu trai, cậu phải chèo sang hai bên!” Bác đứng ở trên bờ vừa hô vừa khoa tay, giống con vịt vỗ cánh.

“Biết rồi ạ!” Cố Thanh Trì hô một tiếng.

Chèo ra một đường ngắn sau đó ra hiệu cho Tống Úc cũng chèo, “Anh chèo bên trái, em chèo bên phải, thế này nhanh hơn, phía trước là hồ suối nước nóng, nước ở bên đó quanh năm đều âm ấm.”

“Được.” Tống Úc rất phối hợp cầm mái chèo gỗ lên.

Cố Thanh Trì nhìn sang, lập tức cười ngặt nghẽo, “Anh à! Anh cầm ngược rồi!”

“Anh biết! Nó vốn cắm ở thuyền như thế, anh vừa rút ra!” Tống Úc chột dạ kéo cao giọng, cầm mái chèo xoay gần nửa vòng trong không trung chuẩn bị rơi xuống.

Lúc mái chèo rơi trên mặt nước sinh ra lực cản lớn, Tống Úc chỉ lo nhìn Cố Thanh Trì chèo thuyền, trên tay không dùng sức mấy, mái chèo thoáng cái đã vào trong nước.

“Ôi mẹ! Rơi rồi rơi rồi rơi rồi!” Tống Úc phản xạ có điều kiện thò nửa người ra muốn vớt mái chèo.

“Này anh đừng cử động!” Cố Thanh Trì lập tức cảm nhận được thân thuyền đang nghiêng sang trái, vội vàng nhô người ra bên phải lắc một cái.

Lần đầu tiên Tống Úc ngồi loại thuyền nhỏ này, cảm thấy thân thuyền không ngừng lắc lư, trái tim cũng đập điên cuồng lên theo, phản ứng đầu tiên đó là xoay người túm chặt quần áo Cố Thanh Trì.

Ban đầu nửa người của Cố Thanh Trì đang ở bên ngoài khống chế cân bằng, sau khi Tống Úc ngồi trở lại thuyền, thuyền nhỏ bỗng nhiên nghiêng sang bên phải.

Ngay cả mái chèo trong tay anh cũng không có cách nào nắm vững, theo phản xạ ôm lấy mép thuyền phòng ngừa mình rơi xuống nước.

Trong thời gian ngắn cơ thể không có cách nào ngã ra sau, mắt thấy đầu mình cách mặt nước ngày càng gần.

Trong chớp mắt chữ “Đụ” nhảy ra khỏi cổ họng, bên tai Tống Úc vang lên tiếng kêu rên.

“Tùm tùm” hai tiếng, trong sông văng lên bọt nước xinh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment