Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 82

“Mới sáng ngày ra, đã dọa bố sắp phát bệnh tim luôn rồi, anh nhìn dáng vẻ của anh xem, còn ra thể thống gì, càng lớn càng chẳng ra sao,” Tống Chính Sơ nhấn huyệt thái dương của Tống Úc một cái, chậc chậc chậc suốt một đường, “Anh nói xem anh mấy tuổi rồi? Còn học theo con nít à? Thấy ngứa mắt là đánh nhau, còn kéo người đánh hội đồng! Nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười chết.”

Tống Úc ôm áo khoác của Cố Thanh Trì im lặng không nói, kìm nén oan ức đầy mình không có chỗ trút.

Anh vốn định giấu bố chuyện này nên mới gọi điện cho cậu, ai biết chớp mắt một cái bố đã từ trên trời giáng xuống.

Chẳng qua anh vẫn không quá chắc chắn mấy lão Tôn hoạt động do bộ phận thiết kế giám sát rốt cuộc ai là nằm vùng do bố cử tới.

Nghĩ ngợi một lát lại thở dài.

Biết rồi cũng không có tác dụng gì, dù sao nhất cử nhất động của anh đều nằm trong phạm vi giám sát của bố là được rồi.

Anh trừng mắt liếc nhìn sau gáy bố, vừa nghĩ tới những “ân ái” mình khoe ở vòng bạn bè rất có thể bị người khác gửi cho bố đã cảm thấy nhức đầu.

Đá bay cái chai không trên mặt đất lên không trung, cái chai dùng một đường vòng cung chuẩn xác rơi vào trong thùng rác lớn ở bên đường.

Lúc này anh mới nhướng mày lên, thở phào một cái.

Hai đồng nghiệp nam sau lưng bị Tống Úc kéo đi cứu binh kết quả ngủ ở cục cảnh sát một đêm nín thở không dám nói lời nào.

Bọn họ chỉ từng gặp vị chủ tịch dáng vẻ thong dong, oai phong lẫm liệt này trong cuộc họp thường niên của công ty, vẫn chưa thể đi ra khỏi tin tức lớn kinh thiên “Tống Úc lại là con rai ruột của chủ tịch Tống”.

Một mặt bùi ngùi thở dài tại sao mình không họ Tống, mặt khác lại thông cảm cho Tống Úc vì trượng nghĩa cứu giúp mà bị trách móc một đường.

Muốn chen vào hai câu nói giúp anh một vài lời hay chứng thực lúc ấy tình hình thực sự nguy cấp cũng không tìm được cơ hội thích hợp.

Chủ yếu vẫn là ngại vì mặt mũi của Tống Chính Sơ, không dám trực tiếp cãi lại, rất rõ ràng, lão chủ tịch này ôm một trăm hai mươi nhìn phần tức giận với việc Tống Úc đánh người.

Tống Chính Sơ răn dạy Tống Úc xong, quay đầu lại cười một tiếng với nhóm người, “Đói lắm rồi phải không, tôi mời mọi người ăn cơm trưa, với tư cách là đồng nghiệp, các cậu có thể đứng ra lúc nguy nan, tôi vẫn rất vui mừng.”

Hai đồng nghiệp cũng không biết chủ tịch khen hay là chê, gượng cười hai tiếng, liên tục xua tay, “Cảm ơn chủ tịch Tống, không cần không cần, chúng tôi trở về ăn là được rồi.”

“Chuyện này sao có thể được chứ, là Tống Úc nhà chúng tôi liên lụy đến mọi người, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của hai người.”

“Không liên lụy không liên lụy…”

“Không làm lỡ không làm lỡ…”

“Chỉ ăn bữa cơm rau dưa mà.”

“Không không không… Ngài khách sáo quá.”

Tống Úc nhận được điện thoại của Cố Thanh Trì, tâm trạng lập tức thoải mái hơn nhiều, quay đầu nói với bố: “Con đến bệnh viện một chuyến.”

“Ăn xong bố đi chung với anh.” Tống Chính Sơ kéo cao giọng trừng mắt lên, trong lời nói tràn ngập kiên định không cho phản bác.

Tống Úc nhìn ông một cái, lưỡng lự một lát, chỉ có thể gật gật đầu.

Vì để tránh cho lát nữa trên bàn cơm có mưa bom bão đạn, trước khi Tống Úc lên xe còn ép buộc đẩy hai đồng nghiệp luôn miệng không không không vào trong xe.

Sau khi Tống Chính Sơ khởi động xe, Tống Úc vẫn giữ yên lặng ngồi ở ghế phó lái, lúc muốn gửi Wechat cho Cố Thanh Trì mới nhớ điện thoại và áo hắn đang ở chỗ mình.

Ăn cơm trưa xong, Tống Úc lại gói một phần mì sườn lớn cho Cố Thanh Trì, sợ lát nữa đến bệnh viện lại biến thành một đống, còn dặn đầu bếp đóng gói riêng nước canh.

Đồng nghiệp vừa đi, bố triệt để mở chế độ lắm lời.

“Anh nói xem anh có hư không? Hả?” Tống Chính Sơ trở tay kéo dây an toàn cài lại, “Dẫn bố đi dạo cục cảnh sát luôn rồi, năng lực của anh càng lúc càng lớn.”

Tống Úc chu mỏ lắc đầu hai cái, thuận theo ý ông nói ra: “Quá hư.”

“Không phải bố nói anh, trước khi anh làm việc có thể tốn ba giây để suy nghĩ hậu quả không.” Tống Chính Sơ khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Úc, ước gì có thể truyền thụ hết kinh nghiệm duyệt người biết người của đời này cho anh.

“Hôm nay anh chọc phải một đám lưu manh, anh có từng nghĩ sau này bọn chúng tìm tới cửa trả thù thì phải làm sao không? Lần này có nhiều người ở đây như vậy, giúp anh cùng đối phó bọn chúng, giúp anh báo cảnh sát, nếu chỉ có một mình anh thì sao? Bị bọn chúng theo dõi thì phải làm sao?”

“Anh nhìn tên thủ lĩnh lưu manh kia xem, dáng vẻ giống người sẽ nói lý lẽ với anh hả? Đến lúc đó hắn bất chấp anh như thế nào, cho anh một gậy rồi chạy, anh đi đâu nói rõ lý lẽ?”

Tống Úc cảm thấy có chút đạo lý, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn chịu thua, “Bọn chúng là côn đồ cắc ké cũng không phải đại ca xã hội đen, nào dễ dàng tìm con như thế.”

“Còn nhiều, rất nhiều cách anh không biết.” Trong lúc chờ đèn đỏ Tống Chính Sơ xoa đôi mắt hơi sưng, tối qua mất ngủ đến hai giờ sáng, sáng sớm nhận được điện thoại, ông vội vội vàng vàng chạy tới, một đêm tổng cộng ngủ ba tiếng, vừa ngồi vào trong xe đã hơi buồn ngủ.

Tống Úc nghiêng đầu liếc ông một cái, “Con lái cho.”

“Không sao, anh cũng một đêm không ngủ rồi.” Tống Chính Sơ ngáp một cái.

“Con còn trẻ.” Tống Úc không nói hai lời nhảy xuống xe.

Tống Chính Sơ ngồi vào ghế phó lái, cũng không định ngủ một giấc.

Muốn dùng cách đối thoại để tiêu tan một chút buồn ngủ của mình, nhưng lại không tìm được chuyện thích hợp để nói, cuối cùng vẫn duy trì tác phong trước sau như một của ông, “Từ nhỏ bố đã nói với anh, gặp chuyện phải bình tĩnh cẩn thận…”

Tống Úc nhíu mày, nóng lòng cãi lại, “Nếu hôm nay đổi lại là con bị người ta ném mạnh xuống đất đánh cho máu me đầm đìa, bố có thể bình tĩnh đứng bên cạnh gọi điện báo cảnh sát không? Nếu con không lên ngăn cản, không phản kích, Cố Thanh Trì bị người ta đánh bẹp từ lâu rồi, có một số việc không thể nhịn bố biết không?”

“Nó quan trọng đến vậy à?” Tống Chính Sơ hỏi.

“Đó là đương nhiên!” Tống Úc thốt ra câu này sau đó lập tức đỏ mặt, trong phút chốc ý thức được mình đã giẫm một chân vào cái bẫy do bố bày ra.

Anh liếc trộm bố một cái, vừa lo lắng không yên lòng lại mơ hồ chờ mong bố tiếp lời chuyện này.

Tất nhiên Tống Chính Sơ biết đây không phải là thời cơ tốt để bàn bạc về chuyện tình cảm của con trai, tỉnh bơ chuyển chủ đề về điểm ban đầu.

“Bố chỉ có đứa con trai là anh, bố sẽ lo lắng cho an toàn của anh, bố nói với anh những lời này cũng không phải phủ định tình cảm giữa anh và bạn bè của anh, chỉ muốn nhắc nhở anh, chuyện này có thể có cách giải quyết tốt hơn, ví dụ như nói trước tiên gọi nhân viên bảo vệ ngăn họ lại, mà không phải gọi người đánh nhau giúp anh, làm cho tình thế lớn hơn, một khi anh ra tay, chuyện này anh có trách nhiệm không tránh được.”

“Cái gì gọi là đánh nhau ạ, con nhiều lắm xem như là phòng vệ chính đáng được chứ,” Tống Úc kéo cao giọng, lẽ thẳng khí hùng, “Dù sao con không cảm thấy con làm gì sai, có trách nhiệm thì có trách nhiệm thôi, bảo con nhìn cậu ấy bị bắt nạt không đánh trả, con không làm được.”

“Anh còn lý do lý trấu, bố thấy nên nhốt anh mười ngày nửa tháng để nghĩ lại, anh nói anh ra tay không suy nghĩ như vậy, khác đám côn đồ kia ở đâu?” Tống Chính Sơ chỉ tiếc rèn sắp không thành thép mà khiển trách.

Tống Úc mím chặt môi cẩn thận suy nghĩ, nếu như lúc ấy người nằm dưới đất là người khác, anh hẳn là sẽ làm như bố nói, trước tiên né tránh báo cảnh sát, rồi tiến lên ngăn lại, dù sao an toàn của bản thân là trên hết.

Nhưng bởi vì đó là Cố Thanh Trì, cho nên cũng không làm rõ được lúc ấy mình lấy can đảm ở đâu ra, chỉ cảm thấy một đá kia đạp lên người Cố Thanh Trì, còn đau hơn cả một dao đâm trên người anh.

Cho dù cho anh một trăm cơ hội làm lại, anh cũng vẫn sẽ ra tay phản kích, cho dù sau đó bồi thường thêm ít tiền cũng phải trút cơn giận này ra.

“Hầy thôi bỏ đi bỏ đi,” Tống Úc xua xua tay, “Không nói thông với bố được.”

Tống Chính Sơ thở dài, giọng điệu dịu lại, “Bố không hy vọng anh lăn lộn vào trong những chuyện lung tung kia, càng không muốn nhìn thấy anh xảy ra chuyện, hiểu không? Anh có biết một cuộc điện thoại buổi sáng, kích thích bố đến nỗi đau tim, dọc đường tới đó giống như ngồi cáp treo, không trở lại bình thường được tí nào.”

Tống Úc nghiêng đầu nhìn ông một cái, bĩu môi, đổi câu “Con lại không bảo bố tới” đã đến miệng thành “Vậy bây giờ trở lại bình thường chưa?”

“Đỡ hơn rồi, chỉ cần anh không sao là được.” Tống Chính Sơ nói.

Tống Chính Sơ xuống xe sau đó không trực tiếp vào bệnh viện, lại rẽ đến tiệm trái cây bên cạnh bệnh viện mua giỏ hoa quả.

Lần đầu tiên Tống Úc thấy ông chọn đông chọn tây giống như mua thức ăn, không nhịn được “Chộ ôi” một tiếng, suýt nữa không kìm được muốn cười một tràng.

Tống Chính Sơ trả tiền xong sau đó giơ cánh tay lên, “Anh xách đi.”

“Ai mua người đó xách.” Tống Úc mừng rỡ co cẳng chạy.

Cố Thanh Trì lần nữa cảm thấy khiếp sợ và xấu hổ đối với sự xuất hiện của Tống Chính Sơ…

Lần đầu bị bắt ở trong nhà Tống Úc đã đủ giày vò, lúc này giỏi hơn, trực tiếp liên lụy con của ông vào đồn cảnh sát.

“Chào chú ạ.” Cố Thanh Trì ngồi bật dậy, cười rạng rỡ.

Lúc nhìn thấy giỏ hoa quả trong tay Tống Chính Sơ nháy mắt cảm thấy toàn thân cũng không đau nữa.

Là đến thăm hỏi! Không phải chất vấn!

“Ừ,” Tống Chính Sơ gật đầu, đặt giỏ hoa quả lên bàn. “Sao rồi, đầu bị đập có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.” Cố Thanh Trì lắc nhẹ đầu một cái.

Tống Úc vừa định ngồi xuống đầu giường, Tống Chính Sơ đã ngồi trước anh, đổ nước mì vào trong mì, “Ăn trước đã.”

Tống Úc sững sờ, không đợi anh mở miệng đã bị mợ kéo sang bên cạnh hỏi thăm hình huống.

Tống Chính Sơ tiện tay với con dao gọt hoa quả gọt quả táo cho Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì được cưng mà sợ, vốn tưởng là bố Tống sẽ hỏi chuyện liên quan đến tối qua, kết quả người ta không nhắc đến một chữ nào, chỉ hỏi vài vấn đề lặt vặt.

Cố Thanh Trì cảm thấy lo nghĩ sâu sắc với thái độ đột nhiên chuyển sang ôn hòa của bố Tống Úc, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái mờ mịt, thậm chí hơi nghi ngờ mình bị đập hỏng đầu rồi sinh ra ảo giác.

Nhưng đồng thời lại không ức chế nổi mừng thầm nho nhỏ trong lòng, mặt mày hớn hở chia sẻ một vài chuyện thú vị trong cuộc sống hằng ngày của mình.

Hai người chú một câu cháu một câu, trò chuyện vui vẻ giống như đã quen biết nửa đời người, nếu có hai chai bia và vài củ lạc thì càng có không khí.

Đến cuối cùng Cố Thanh Trì mới phát hiện, trong lúc lơ đãng hắn đã khai ra toàn bộ các vấn đề thân phận, công việc hiện tại và triển vọng cho tương lai.

Ánh mắt sâu không lường được của Tống Chính Sơ trong lúc nói chuyện đã trở nên dịu lại rất nhiều.

Ông cũng đã nghe nói sơ về quan hệ của hai đứa trẻ, lại thêm lúc nói chuyện luôn có thể nhìn thấy hai người mắt đi mày lại liếc mắt ra hiệu đã hiểu ngầm gần như hết.

Nói thật, ở lần gặp mặt trước, ông đã cảm thấy đứa trẻ Cố Thanh Trì này rất hiểu chuyện, không hề giống dáng vẻ hơn hai mươi tuổi.

Trà trộn ở khắp chốn nhưng không phải con buôn, trong lời nói luôn mang theo một chút khiêm tốn, đối với những câu hỏi của bề trên cũng có rất nhiều kiên nhẫn, dựa vào kinh nghiệm duyệt vô số người của ông, không giống như giả vờ.

Sau khi biết một loạt cảnh ngộ thảm thương của Cố Thanh Trì lại rất cảm thông, thậm chí có kích động muốn nhận hắn làm con nuôi.

Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cảm xúc của mình, không hỏi thăm thêm chuyện tình cảm của họ.

Trước khi đi ông để lại một câu, “Tết tây nếu có thời gian thì cùng ăn bữa cơm” xem như cho thấy thái độ ngầm đồng ý.

Hoảng hoảng hốt hốt “Dạ” một tiếng, đợi sau khi bố ra khỏi cửa anh mới phản ứng được, tiến lên vịn tường nói, “Nhất định trở về!”

Tống Chính Sơ quay đầu cười một tiếng, ngực hơi nóng lên, như thể nhìn thấy dáng vẻ Tống Úc hồi nhỏ canh giữ ở cửa chỉ vì muốn bố ôm một cái.

Lúc quay đầu chóp mũi cay cay, cố nén không khóc trước mặt hai bác gái đang nói chuyện phiếm ở trên hành lang.

Ông biết rõ mình không thay đổi được quyết định về mặt tình cảm của Tống Úc, giống như năm đó cha mẹ không khuyên nổi ông ly hôn với Tô Mai.

Dưa hái xanh không ngọt, ông hiểu rõ hơn ai hết.

Trên thế giới này, sẽ không có ai muốn nhìn thấy dáng vẻ cười to thoải mái của Tống Úc hơn ông.

Chỉ cần con cái vui vẻ, cả nhà đoàn tụ, ông lùi một vạn bước thì sao.

Ánh nhìn của người đời có gì sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment