Sau bữa cơm trưa, Cố Thanh Trì theo bố mẹ đến trại an dưỡng đón bà nội về nhà.
Mấy năm trước bà nội bị bệnh Alzheimer, mọi lúc mọi nơi đều phải có chuyên gia chăm sóc, nếu không sẽ không tìm được nhà.
Cố Thanh Trì rất kinh ngạc, cho rằng ông nói quá rồi.
Thẩm Hòa Phong nói, mới đầu bà cụ chỉ quên đồ, đi ra ngoài luôn quên cầm chìa khóa, một tuần quên ba bốn lần, có một lần nấu nước xong quên tắt ga, bà cụ còn bình thản ung dung ngồi ở phòng khách đan len, cũng may mẹ về nhà kịp thời phát hiện.
Lúc ấy cũng từng nghĩ đến việc mời bảo mẫu, nhưng bà nội nói không cần.
Có lẽ không muốn thừa nhận mình bị bệnh Alzheimer.
Con người là vậy, nếu bị ốm lên cơn sốt, người xung quanh cũng không biết, tự mình chịu đựng cũng đi qua, nhưng một khi người xung quanh đều nói, bạn cần nghỉ ngơi, cần điều trị, con người tự nhiên cũng trở nên yếu đuối, nhiều thời điểm hơn sẽ còn để ý có phải mình liên lụy đến người nhà hay không.
Cứ vậy hai năm thoáng cái trôi qua, bệnh tình của bà nội ngày càng nghiêm trọng, nhiều lần ra ngoài không tìm được đường về nhà, có lúc thậm chí ngay cả tên của con cái cũng không nhớ, Thẩm Hòa Phong cũng nhận ra được, bà cụ nhất định phải có người chăm sóc riêng, sau khi trao đổi, đã đưa bà nội đến một trạn an dưỡng ở ngoại ô thành phố.
Trại an dưỡng nằm ở chân núi, môi trường khá tốt, bước vào cổng lớn là hai hàng cây ngô đồng thẳng tắp cao lớn, xung quanh là bãi cỏ rộng, xanh hóa phong phú, ở trung tâm bãi cỏ trồng tuyết tùng và cây du già.
Tuy rằng bây giờ là mùa đông, phần lớn cành cây đều trụi lủi, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ chúng nó sum suê vào mùa xuân, nhất định tươi tốt tràn ngập sức sống.
Đáng tiếc hôm nay không có mặt trời, bằng không nằm trên bãi cỏ tắm nắng, có thể phơi giòn xương cốt trên người.
“Lại đến thăm mẹ à, tôi vừa thấy bà cụ ở phía sau đấy.” Có cô đẩy xe lăn nhìn thấy hai vợ chồng bèn quen thuộc chào hỏi, có thể thấy được hai người họ thường xuất hiện ở đây.
Cô tò tò thân phận của Cố Thanh Trì, lại trò chuyện một đường với Uông Mộ Hoan, sau khi hiểu rồi lại giật mình và cảm thán, Cố Thanh Trì cũng mới biết được năm đó mình ở gần nhà bị người ta dùng bánh kẹo lừa đi.
Đối với chuyện này hắn không hề có ấn tượng gì cả.
“Vậy mẹ em biết được chắc chắn vui lắm đấy!” Cô rất kích động nhìn Cố Thanh Trì, “Chị nói nhìn thằng bé thế nào cũng giống em!”
“Đúng không, ai cũng nói giống em,” Uông Mộ Hoan cười một tiếng, “Nhưng đầu óc mẹ em ngày càng không minh mẫn, không biết còn có thể nhớ ra không.”
Uông Mộ Hoan nói một câu tiếng địa phương nơi đó, Cố Thanh Trì miễn cưỡng nghe hiểu một chút.
Có lẽ bà nội đã không nhớ rõ hắn, tin tức này không khỏi làm hắn hơi mất mát.
Đi một lúc dọc theo con đường hẹp quanh co, từ xa Cố Thanh Trì đã nhìn thấy mặt bên, bà cụ ngồi dựa vào ghế dài dưới gốc cây ngô đồng, đờ đẫn nhìn về phương xa. Trên người quấn áo lông dày, trên đầu đội mũ len màu đỏ sậm, thân thể nhìn hơi cồng kềnh, trên tay ôm thứ gì đó giống như radio.
Sau khi xác nhận thân phận bà cụ với mẹ, Cố Thanh Trì bước nhanh đi tới, mạnh bạn gọi một tiếng bà nội ơi.
Bà nội ngửa đầu nhìn hắn cười, “Ơi! Bảo Bảo tới rồi.”
Cố Thanh Trì kinh ngạc, nhướng đuôi mày lên, “Bà biết con là ai không?”
Bà nội cười “Ơi” một tiếng, không nói tiếp lời của hắn, nhìn về phương xa.
Cố Thanh Trì hơi không hiểu.
Bố nói tai bà không tốt, chắc hẳn không nghe rõ hắn nói gì.
Cố Thanh Trì giống như đột nhiên nhận ra “À” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bà cụ, lúc này mới để ý trong tay bà ôm một cái máy quay đĩa.
Nhét thẻ nhớ vào máy quay đĩa là có thể phát nhạc, lúc này trong máy quay đĩa của bà nội đang phát một đoạn hí khúc, lúc trước hắn nghe bố nói, khi bà nội còn trẻ nằm trong đoàn hí khúc, cũng là lúc ra ngoài biển diễn quen được ông nội, đáng tiếc ông nội chưa đến sáu mươi tổi đã qua đời vì bị ung thư dạ dày.
“Bà nhớ con là ai không?” Cố Thanh Trì nghiêng đầu nhìn bà cụ, vẻ mặt mong đợi tiếp tục truy hỏi.
Bà nội gật gật đầu, vẫn cười, đuôi mắt hiện lên mấy nếp nhăn thật sâu, nhưng nom thân thiết lại hiền lành.
“Con là ai?” Cố Thanh Trì cười lên.
Bà nội dùng ánh mắt bức thiết lại mờ mịt nhìn chăm chú vào Cố Thanh Trì, giống như tìm kiếm thông tin vẻn vẹn trong đầu, cuối cùng đáp: “Cháu nội ngoan là Tiểu Tôn đúng không?”
Cố Thanh Trì hơi luống cuống quay đầu nhìn thoáng qua mẹ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Mẹ, đây là cháu mẹ! Tiểu Lâm!” Uông Mộ Hoan đi tới, hơi cúi người kéo tay bà nội, “Cháu trai của mẹ.”
“Cháu của mẹ?” Bà nội tỏ vẻ không thể tin, trợn tròn mắt nhìn Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì gật gật đầu, chờ mong bà cụ có thể nhớ lại gì đó, bởi vì bố nói tên của hắn do bà nội đặt.
“Tiểu Lâm à?” Bà nội nhìn về phía Thẩm Hòa Phong, trong mắt là vẻ mờ mịt, “Tiểu Lâm…” Giọng của bà hạ thấp xuống, lặp lại lần nữa.
“Sao bà không nhớ con chút nào vậy.” Cố Thanh Trì ủ rũ lại không biết làm sao lẩm bẩm, Thẩm Hòa Phong dịu dàng xoa đầu hắn.
“Đúng! Cháu trai của mẹ!” Uông Mộ Hoan vô cùng kiên nhẫn giải thích với bà cụ, lần này đến lần khác, “Cháu trai bảo bối của mẹ, Tiểu Lâm đến thăm mẹ đó! Nhớ mẹ rồi! Chúng con đều nhớ mẹ…”
“À! Ngoan lắm! Ngoan lắm! Mẹ cũng nhớ các con!” Bà nội mặt mày rạng rỡ, thoạt nhìn rất vui vẻ, nhấn tắt hí khúc trong máy quay đĩa.
Cố Thanh Trì ngạc nhiên, bắt đầu trò chuyện với bà nội, nhưng mới trò chuyện vài câu đã phát hiện bất thường.
Bà cụ không chỉ tai không tốt, nói chuyện cũng không có logic, tư duy ý thức đều mơ hồ không rõ, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
Trong lúc nói chuyện, bà gọi danh xưng của tất cả mọi người đều là Bảo Bảo, sau đó không ngừng cười gật đầu.
Rất rõ ràng, bà không nhớ bất kỳ ai.
Lần đầu tiên Cố Thanh Trì tiếp xúc với người cao tuổi bị Alzheimer, trong thời gian ngắn rất khó chấp nhận tình huống như vậy, mặc dù bà nội cười rất thân thiết, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khổ sở.
Hắn thậm chí cũng không biết, liệu bà nội có thật sự biết Tiểu Lâm là cháu trai có quan hệ máu mủ với bà hay không, những gì bà nghĩ trong đầu, và những gì mọi người muốn cho bà biết, có giống nhau không.
Y tá phụ trách chăm bà nội đưa túi nước sưởi điện cho bà, lại lên tiếng chào hỏi mấy người Thẩm Hòa Phong, nói mấy ngày nay sức khỏe bà nội khá tốt, ăn cũng nhiều hơn tuần trước — bởi vì tuần trước giảm nhiệt độ, bà nội sốt nhẹ một lần.
Uông Mộ Hoan đi sang bên cạnh nói chuyện với y tá, Cố Thanh Trì vẫn ngồi dựa vào ghế dài cùng nghe hí khúc với bà nội, mặc dù hắn nghe không hiểu gì cả.
Nhân vật bên trong hở ra là i i i a a a, cảm giác rất động kinh, nếu có người i i a a nói chuyện như thế trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ cho ăn đấm.
Nói chuyện đàng hoàng!
Bà nội ngược lại híp mắt lại gật gù đắc ý, vui không biết chán.
Y tá đưa bưởi đã bóc vỏ xong cho bà nội, bà nội vừa nhận được đã lập tức kín đáo chưa cho Cố Thanh Trì, “Bảo Bảo ăn, ngon, ngọt!”
Nhìn dáng vẻ nồng hậu lại hiền hòa của bà nội, hốc mắt Cố Thanh Trì nóng lên, bóc một múi ăn.
Rất ngọt.
Là quả bưởi ngọt nhất hắn từng ăn trên đời này.
Mặc dù bà nội không nhớ hắn, nhưng đối xử tốt với hắn lại giống như là phản xạ có điều kiện, điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ, ngay cả i i a a trong máy quay đĩa cũng không phiền thế nữa.
Bà nội cười rất vui vẻ, dường như chỉ cần có người sẵn lòng trò chuyện với bà, bà đã hài lòng rồi.
Cùng lúc đó, cuộc chiến của Tống Úc và khách hàng cũng có một kết thúc, cuối cùng khách hàng vẫn dùng phương án ban đầu, nhà tắm dùng buồng tắm, cũng không cần thông với phòng ngủ.
Làm không công mấy phút đầu, Tống Úc lên cơn giận dữ lật bàn phím, cách màn hình mắng liên tục mấy câu thô tục.
Một lúc lâu sau anh mới cúi người nhặt bàn phím trên mặt thảm lên, hít thở một hơi trả lời: Được rồi! Vậy quyết định như vậy ha! khôn khéo.jpg
Bên A não tào: / cười ngây ngô, tính tình cô gái khá tốt, lần sao có bạn bè muốn trang trí lại giới thiệu cho cô.
(khách hàng này Tống Úc nhận thay Tiểu Tôn, mà Tiểu Tôn là gái nên bên A mới gọi là cô)Tống Úc lườm một cái cười khẩy một tiếng trả lời: Hì hì, vậy thì cám ơn anh trước nhé! ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Bên A não tàn: / đắc ý
Tống Úc gửi bản sao phương án cuối cùng cho trưởng phòng, khép máy tính lại, nhìn thấy tin nhắn Cố Thanh Trì giử đến nói là, buổi tối có bữa tiệc, đoán chừng đến khuya mới kết thúc, sáng ngày mai trở về.
Anh lập tức đứng dậy thay bộ quần áo, đi thẳng đến ga-ra.
Hôm nay là đêm giáng sinh, anh muốn trải qua với Cố Thanh Trì.
Thẩm Hòa Phong đã đặt trước tầm mười bàn tiệc ở khách sạn thay Cố Thanh Trì đón tiếp, đón bà nội đến khách sạn xong vừa đúng năm giờ chiều.
Cố Thanh Trì nhảy một cái xuống xe, đã nhìn thấy trên cửa khách sạn treo một tấm biểu ngữ to: Chào mừng con về nhà!
Bạn bè thân thích đứng thành một hàng trông mong, cảnh tượng long trọng khiến hắn không biết làm sao.
“Sao lại nhiều người thế ạ…” Cố Thanh Trì nhỏ giọng hỏi bố, cái này giống như kết hôn đón cô dâu.
“Đây đều là một vài họ hàng khá là thân quen,” Thẩm Hòa Phong cười, ôm bả vai hắn, “Đừng căng thẳng, bố giới thiệu từng người cho con.”
Thẩm Hòa Phong vừa đi tới, mấy thân thích vốn đang châu đầu ghé tai lập tức vây quanh chào hỏi, có thể nói là hiện trường nhận người thân cỡ lớn, toàn bộ quá trình Cố Thanh Trì đều bối rối, máy móc gọi đủ loại xưng hô, lặp lại đủ loại trả lời.
Cô cả, cô hai, bác cả, chú nhỏ, anh, chị, chị dâu…
Trên mặt mọi người đều nở nụ cười, xen lẫn bùi ngùi và vui sướng, nhao nhao muốn kín đáo đưa lì xì cho hắn.
Thoạt đầu Cố Thanh Trì do dự không dám nhận, bố cười ôn hòa, nói đùa: “Cho con thì con cứ cầm đi, con bị người khác nuôi lâu như vậy, bớt cho họ một khoản rất lớn rồi.”
Mấy thân thích cười phụ họa, Cố Thanh Trì cố gắng kiềm chế vui sướng của mình, tỏ ra cố mà làm.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được lì xì, một xấp rất dày, náo nhiệt hơn cả năm ngoái.
Cũng là lần đầu trong đời bị một vòng người vây quanh khen vừa cao vừa đẹp trai.
Hắn e lệ lại có chút đắc ý, trả lời: “Cha mẹ gen tốt ạ.”
Một vòng thân thích cười ha ha, “Giống bố mẹ, mũi và miệng giống bố, mắt và khuôn mặt giống Tiểu Hoan như đúc.”
“Con đẻ của em à.” Uông Mộ Hoa cười xoa đầu Cố Thanh Trì một cái.
Tâm trạng của Cố Thanh Trì cũng nâng lên theo.
Hắn của bây giờ, được người khác để ý, được mọi người con như vật báu.
Tiệc tối được đặt ở phòng riêng tầng hai, Cố Thanh Trì cẩn thận từng li từng tí đỡ bà nội lên bậc thang, sau khi ngồi xuống bà nội nhìn xung quanh, giống như đang đợi ai đó.
Thẩm Hòa Phong chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh bà nội, bà nội ngẩng đầu hỏi: “Chấn Minh đi đâu rồi?”
Trong lòng Cố Thanh Trì run lên.
Thẩm Chấn Minh là ông nội hắn, trên đường đến trại an dưỡng đã đi qua mộ, hắn còn tế bái, ký ức của bà nội thế mà đã rút lui về thời gian ông nội còn tại thế.
Thẩm Hòa Phong cũng rất bất ngờ, lưỡng lự một lát, hàm hồ nói: “Cha đang chào hỏi người ở bên ngoài, mẹ ăn trước đi.”
Bà nội cái hiểu cái không gật đầu, “Con bảo ông ấy ăn lót dạ chút gì đó, dạ dày ông ấy không tốt, lát nữa đói lâu lại đau dạ dày.”
Chóp mũi Thẩm Hòa Phong cay cay, vành mắt đỏ ửng, “Vâng, con đi nới với cha.”
Bà nội gắp thức ăn vào bát cho Cố thanh Trì, “Con ăn nhiều một chút, đang tuổi lớn mà, đừng giống như ông nội con, đói rồi bị bệnh dạ dày, bệnh dạ dày không tốt.”
Cố Thanh Trì “Dạ” một tiếng, cúi đầu ăn hết hai miếng thức ăn, trong lòng rất khó chịu.
Hắn rất thương bà nội, thương bà bị bệnh, thương bà ý thức dần dần mơ hồ, trí nhớ dần dần suy yếu, thương bà không còn được gặp lại người đã nói sẽ dắt tay cùng sống hết quãng đời còn lại với bà nữa.
Cũng vào khoảnh khắc này, hắn thật sự ý thức được giá trị của cuộc sống và tầm quan trọng của sức khỏe.
Tính mạng con người không thể thay đổi, cái chết chính là đoạn tuyệt với thế giới, những hỗn loạn, khúc mắc, ưu sầu kia đã trải qua kia, ở trước mắt sống chết dường như cũng không đáng nhắc đến.
Hắn đột nhiên cảm thấy một vài suy nghĩ và hành vi trước kia rất buồn cười.
Trên đất một phương chiếm đất làm vua, bị đánh thì nhất định phải vùng lên trả thù, cùng lắm là chết một lần, còn cảm thấy loại tinh thần dám tranh tài của mình với người khác ai “Liều một phen” hơn rất ghê gớm.
Bây giờ nghĩ lại quả thực quá ngu, thảo nào lúc ấy Tống Úc sẽ không nhìn trúng hắn.
Sau khi bắt đầu ăn cơm, hắn cúi đầu gửi tin nhắn cho Tống Úc: Nhớ anh, dễ thương.jpg, ăn cơm chưa?
Tống Úc gửi một định vị đến, trả lời: Bánh xe rơi xuống mương rồi! Mau tới đây đón anh cái!