Sau khi sự việc xảy ra, những người khác cũng vội vã chạy đến.
"Sao lại thế này?" Quan Thiên Tước hỏi.
"Có người nổ súng." Quan Thiên Kinh trầm giọng nói. Lúc ấy, hắn là người thứ hai sau Triển Lệnh Nham cảm nhận được sự nguy hiểm, đem vợ đến nơi an tòan đó liền lập tức chạy tới :"Người biết không nhiều lắm, mọi người ở đây tưởng lầm là tiếng pháo, bọ họ đều nghĩ đây chỉ là một mánh khóe làm cho hôn lễ thêm náo nhiệt."
"Thiên Tuấn cùng Ngưng Ngọc đâu?"
"Bọn họ đang ở cửa tiễn khách, nói cô dâu không khỏe, dù sao mọi người cũng biết người nhà họ Quan chúng ta không được bình thường, thấy nhưng không thể trách."
Bọn họ thấy Triển Lệnh Nham trên tay đầy vết máu, cũng hiểu được là hắn bảo vệ Ngưng Yên. May mà có hắn kịp thời kéo Ngưng Yên, chỉ là cuối cùng viên đạn cũng xẹt qua chảy khá nhiều máu.
" Cảm ơn cậu đã thật tốt bảo vệ em tôi." Thiên Tước chân thành cảm ơn, tuy rằng đối với người trước mặt này như trước cảm thấy không mấy hảo cảm, nhưng hắn nhìn ra cậu ta thật rất coi trọng Ngưng Yên.
Chỉ riêng về điểm ấy cũng đủ để bọn họ tiếp nhận Triển Lệnh Nham, không chỉ bởi vì hắn cứu Ngưng Yên mà cũng vì hắn có khí chất xuất chúng không thể xem thường. Quan Thiên Tước nghĩ đến người cha vô lương tâm kia thật sự tốn không ít tâm tư, ông ấy thật sự không phải tìm người cho đủ số.
"Miệng vết thương không có gì đáng ngại." Triển Lệnh Nham trước xé một miếng vải băng bó miệng vết thương tạm thời cầm máu, hắn hiện tại lo lắng nhất là tình trạng của Ngưng Yên, giờ phút này cô đang mê mang nằm trên giường.
"Em ấy sao rồi?" Quang Thiên Tước hỏi.
Thiên Kình thay trả lời:" Bác sĩ đã kiểm tra, chị ấy uống quá nhiều lại bị kinh sợ không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi." Thiên Tước cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng đã đáp ứng Ngưng Yên sẽ không nói, nhưng việc đã đến nước này, hắn cảm thấy cũng nên nói cho Triển Lệnh Nham biết sự việc.
"Về chuyện đêm nay, kỳ thật cũng không phải chuyện đột ngột."
"Tôi biết."
"Cậu biết?" Câu trả lời của Triển Lệnh Nham làm cho hai bọn họ đồng thời cảm thấy kinh ngạc.
Máy tháng qua, có rất nhiều lá thư hoặc những cuộc điện thọai nạp danh gọi đến đe dọa Ngưng Yên, lúc đầu cứ tưởng chỉ là trò đùa của ai đó, song về sau Ngưng Yên không phải bị xe vô tình quẹt qua, cũng là chậu hoa từ trên trời rơi xuống.
Hiện tại càng quá đáng hơn là tổn hại đến tính mạng của Ngưng Yên.
"Trước khi gặp Ngưng Yên, tôi đã điều tra hết những chuyện liên quan tới cô ấy. Cho nên liền biết đến chuyện này. Nếu tôi sớm một chút tìm đến cô ấy, những chuyện này cũng không xảy ra." Ngữ khí của hắn tuy bình thản nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương, sắc bén khiếp người. Hắn không khỏi hối hận chính mình không sớm một chút tìm được cô, may mắn hết thảy còn không quá muộn.
"Chúng tôi đã sớm báo cảnh sát điều tra, nhưng những kẻ đó thật giảo họat, không để lại bất cứ manh mối gì. Em ấy được cảnh sát bảo vệ hai mươi bốn giờ thì không có chuyện gì xảy ra, thẳng đến khi cảnh sát chấm dứt lệnh bảo vệ bọn chúng lại hành động." Thiên Tước tức giận nói.
"Chúng tôi cũng đã khuyên chị ấy tạm thời ra nước ngòai một thời gian. Nhưng chị ấy thực sự cố chấp, muốn chị ấy chịu thua những người đó rất khó." Thiên Kình lắc đầu nói.
Nghe được lời này, Triển Lệnh Nham khóe miệng gợi lên chút ý cười : " Tôi đã được lĩnh giáo rồi."
Hai người Thiên Tước cùng Thiên Kình lúc này mới thật sự cảm nhận người đàn ông trước mặt này cùng những người đã từng theo đuổi Ngưng Yên khác biệt rất nhiều. Có được nghị lực thật cường đại, ổn trọng lại bình tĩnh, đem Ngưng Yên giao cho người này hẳn là chính xác.
" Cá tính của em ấy rất cố chấp, bất quá hy vọng cậu....." Thiên Tước muốn nói mong hắn chiếu cố cô em gái bé bỏng này của hắn, nhưng đến bên miệng mới phát hiện không biết dùng từ gì có thể nói. Bởi vì tính hắn lạnh nhạt cho nên căn bản không nói những câu dễ nghe cho lắm.
" Cô ấy là vợ tôi." Triển Lệnh Nham nói một câu làm bọn họ cảm thấy vô cũng an tâm.
"Hiện tại, tôi phải đi chăm sóc vợ tôi, không bồi hai người." Không có nhiều lời khách sao, hắn hướng hai người gật đầu sau đó chuyển hướng bước vào phòng.
Bên trong phòng U Nhược đem khăn mặt thắm nước giúp Ngưng Yên cẩn thận lâu mặt . Tuy tinh thần có tốt hơn nhiều, bất quá khuôn mặt mĩ lệ vẫn tái nhợt, xem thật làm người thương tiếc.
Vốn là một hôn lễ vui vẻ, không nghĩ tới đêm tân hôn ngược lại thành họan lọan như vậy.
Triển Lệnh Nham cầm khăn mặt trên tay U Nhược, ôn hòa nói:" Cảm ơn, kế tiếp giao cho tôi được rồi."
"A, Được."
"Không được! Em không thể đi, ở lại giúp chị!" Quan Ngưng Yên lớn tiếng mệnh lệnh, mặc dù thân thể mảnh mai nhưng khí thế một chút cũng không yếu.
"Ác, là, Được" U Nhươc vội đáp lời.
" Cô rời đi, không cần lưu lại." Triển Lệnh Nham nói.
"Được.... ..."
"Em không cần nghe hắn, nghe lời chị!"
"Được, tốt ......" ( Ly: tội nghiệp Nhược tỷ tỷ đứng giữa hai người làm bánh mì kẹp. hazzz ^^!)
"Cô không thể ở đây." Triển Lệnh Nham lần thứ hai kiên trì.
"Ách....." U Nhược thật bối rối, không biết nghe ai, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu xin vè phía ông xã Quan Thiên Kình.
"Ông xã, làm sao bây giờ?"
"Chúng ta ra ngòai đi."
Nghe được lời của Quan Thiên Kình, Quan Ngưng Yên lập tức kháng nghị : " Quan Thiên Kình thối tha! Tôi đối đãi cậu cũng không tệ, làm sao thấy chết không cứu!"
Thấy chết mà không cứu? Sao có thể suy nghĩ như vậy trong đêm tân hôn chứ? Ai, chị hai ngày thường ôn nhu lại thục nữ, sao hôm nay lại khác thường như vậy chứ?
Thiên Kình lôi kéo bà xã, đối với anh cả nhỏ giọng nhắc nhở:" Chúng ta hay là đi mau đi, đừng quấy rầy người ta."
"Không thể đi nha!" Cũng không nghĩ tới mình vừa mới ngất xỉu, Quan Ngưng Yên lao xuống giường. Chính là chân chưa còn chưa có đạp đến thảm liền bị Triển Lệnh Nham nhanh tay bế lên, nâng cô như kiểu công chúa.
"Họ Triển kia, buông!"
"Em cẩn thận một chút." Hắn vươn tay vô nhẹ mông cô.
Cả ba người (Ly: là anh Tước cùng anh Kình chị Nhược) thấy một màng này đều bị dọa cho sững người. Quan Ngưng Yên cũng kinh ngạc cứng ngắc như thân gỗ.
Hắn đánh mông cô! Hắn thật sự dám đánh mông cô! Hắn khốn kiếp dám đánh mông cô!
"Họ Triển kia tôi cắn chết anh---- ------"
"Còn có tinh lực cắn người, cho thấy tình thần thật sự rất tốt."
Nhịn không được, bóng đèn ba người mau chóng rời đi. Vừa mới kết hôn liền ân ái buồn nôn như vậy, nếu không đi đến bọn họ cũng phải đỏ mặt.
Chớ đi nha! Đừng bỏ cô một mình, đừng làm cho cô cùng tên đáng ghét này một chỗ nha!
Quang Ngưng Yên không ngừng hô to trong lòng. Kỳ thật cảm thấy thực sự cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến có người muốn giết cô liền không tự giác run rẩy, còn muốn cô đêm nay một mình đối mặt với ngừơi này, tim cô bất giác đập thập nhanh. Chính là bản tính kiêu ngạo không để cho nàng ở trước mặt người khác cúi đầu.
Đúng rồi! Còn có Nại Nại!
"Nại Nại đâu? Tôi muốn Nại Nại!" Cô chưa từ bỏ ý định rống to.
"Anh đã gọi Hồng Trung đưa cô ấy về rồi."
"Cái gì? Anh như thế nào có thể cưỡng chế người khác rời đi?"
"Anh sẽ không để cho bất cứ người nào quấy rầy đêm tân hôn của chúng ta." Hắn yên lặng nhìn cô, thâm thúy ngắm vẻ mặt chấn động của cô.
Quan Ngưng Yên thẹn đỏ mặt không biết làm sao, vội vàng ra sức giãy ra ngực hắn, giống như cừu nhỏ, kích động lui lại đầu giường.
"Anh........đừng tới đây." Ngồi xuống những cánh hoa hồng trên giường được chuẩn bị cho tân hôn. Ngồn trên giường theo từng bước chân tới gần của hắn, cô cũng từng chút lui ra sau.
"Tôi cảnh cáo anh đừng lại đây, nếu không tôi không dán cam đoan không làm ra chuyện gì."
Lời đe doa của cô không hề có tác dụng, chỉ thấy hắn càng ép càng gần, bóng dáng to lớn khôi ngô bao phủ thân thể nhỏ bé, dễ dàng chặn những đường thoát.
Cô nhìn bốn phía đem những đồ vật có thể ném đều ném tới hắn, mặc kệ là điện thọai, đèn bàn, hoặc là bình hoa,(Ly: bao vây rồi sao còn ném đc ta~~>.