Kiều Hạ Xuân Ba Lục

Chương 8.1

Editor: Ngốc Aki.

“Rừng đào?” Kinh Hồng Chiếu Ảnh nghe vậy ngẩn ra.

“Sau khi các ngươi tiến vào Miêu Cương, chúng ta liền biết được tin tức. Biết mục tiêu của các ngươi là Huyết Dục Môn, Nguyệt Nhã vẫn ngăn cản ta ra tay với các ngươi.” Nhĩ Á Tráp khoanh tay mà đứng, đưa lừng về phía hai người. “Vân Chiếu Ảnh, ta cùng Nguyệt Nhã đã hẹn trước, muội ấy ở trong rừng đào chờ ngươi. Nếu ngươi nhớ  chuyện cũ, đi ngang qua tiến vào rừng đào, muội ấy sẽ đem mọi chuyện nói cho ngươi biết!”

Nhớ tới ngày đó mình và Hàn vui cười mà đi qua, bỏ qua đào lâm tươi đẹp, Vân Chiếu Ảnh im lặng không nói gì.

“Các ngươi không tới đào lâm, muội ấy thủy chung đợi trong đó ba ngày, tin tưởng rằng ngươi sẽ quay đầu lại…” Nhĩ Á Tráp xiết chặt tay, xoay người lại. “Nhưng ta thì không chờ nổi nữa! Vì ngươi mà muội muội của ta…”

Âm thanh yếu ớt đứt đoạn, sát khí dâng lên, Nhĩ Á Tráp đột nhiên không nói tiếp, vung tay lên, người của Huyết Dục Môn kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành xuất chưởng vây kín, phía dưới miêu bình cũng người Huyết Dục Môn cũng công kích lên.

Kinh Hồng Chiếu Ảnh đứng giữa mấy bậc thang, trên dưới đều không có chỗ lui, phía trên có Huyết Dục Môn quân tinh nhuệ, công hướng không đổi, bất đắc dĩ, phải liên tục lui về phía sau, thối lui đến cuối điện, lâm vào ngõ cụt.

Tình yêu trong thế gian a! Nguyên vốn là một chuyện một người mong một người. Bất luận tốt như thế nào, thì đều là mình chờ người ta, không phải như thế sao?

Quá tẫn kiền phàm giai bất thị, dư huy mạch mạch thủy du du, tràng đoạn bạch bình châu. (*)

[Trích từ bài Vọng Giang Nam của Ôn Đình Quân:

Quá tẫn thiên phàm giai bất thị,

Tà huy mạch mạch thủy du du.

Tràng đoạn bạch bình châu.

Dịch:

Muôn ngàn buồm lại buồm qua

Ngóng trông mòn mỏi vẫn chưa thấy chàng

Chiều hiu hắt nước mênh mang

Nát lòng ngắm mãi rau tần ven sông.]

Vân Chiếu Ảnh theo bản năng phối hợp với kiếm quang của Hàn Kinh Hồng, song chưởng lướt qua, vẫn như cũ như thi, như vũ, như đoạn, như diệt, nhưng tim của y vẫn không đạt tới sự yên tĩnh chuyên chú như thường.

Tiểu công chúa khờ dại năm đó, vừa nhìn là thấy nét cười trên mặt, từ sự bướng bỉnh trêu cợt khi mới gặp, càng về sau càng cố chấp nhiệt liệt. Không thể đáp lại nên trốn chạy, đổi lấy kiếp nạn Cưu Tâm Cổ. Vốn tưởng rằng sự tình theo đó mà kết thúc, không ngờ lại diễn biến như thế này.

“Nhĩ Á Tráp, chuyện Nguyệt Nhã, há có thể trách Vân!” Nhìn ra Vân cõi lòng rối loạn, Hàn cảm thấy giận, cảm thấy không thích chuyện Vân vì người bên ngoài mà dao động — khiến Vân tâm tình đại loạn cho tới bây giờ là đặc quyền của hắn. “Nếu trả giá nhất định phải có hồi báo, thế gian này liệu có bao người thương tâm? Lúc trước không nói cho Nguyệt Nhã, không giống ban đầu, làm cho nàng càng lún càng sâu, là lỗi chung của Kinh Hồng Chiếu Ảnh, nhưng sau đó Nguyệt Nhã dùng Cưu Tâm Cổ, Vân đã dùng lựa chọn của y làm câu trả lời…”

“Hay cho một câu trả lời, các ngươi vĩnh viễn không biết Nguyệt Nhã vì thế mà trả giá gì…” Nhớ tới muội muội bị cổ độc phản phệ khiến dung nhan già đi, Nhĩ Á Tráp cảm thấy đau xót, đau lòng thay muội muội. “Hôm nay ta nhất định phải khiến hai ngươi để thân nơi này!”

Nói kiến giết voi đúng là có lý, đường lui bị chặn, binh lính như thủy triều sát tới. Nam có nhiều người hung dữ, người Miêu càng nhiều, Kinh Hồng Chiếu Ảnh bị vây hãm đang cùng ngũ hành đối kháng, mặc dù không muốn giết hại sinh linh, lại không thể chịu đối phương cùng bức hết sức, lực đạo dần dần không thể khống chế được.

“Nhĩ Á Tráp, nếu ngươi không thức thời, đừng trách chúng ta vô tình!” Mất đi nét tươi cười, Hàn Kinh Hồng lần đầu tiên trầm mắt, tay cầm kiếm quyết, kiếm dẫn phong lôi.

Câu trả lời của Nhĩ Á Tráp là: “Tam Chưởng Khôi, các ngươi lên!”

Giận quá thành cười, Hàn Kinh Hồng cũng chẳng thèm nói thêm, trường kiếm trong tay nhập vào xuất ra hàn quang, nhiệt độ không khí bốn phía cũng như hạ thấp. Vân Chiếu Ảnh phiêu thân, rời ra ngoài ba trượng, hai tay niết quyết, mười ngón tay trắng như tuyết thon dài như nhu như cười, trong lòng bàn tay ẩn ẩn lốc xoáy lực đạo, khiến người xung quanh khẽ động.

“Kinh thiên tam thức. Yểm nhật”

“Phiêu miểu trần tung”

Kiếm chưởng giao hội, không khí giống như bị uy lực cường đại chèn ép. Không để mọi người nghĩ nhiều, kiếm quang như vân như thủy khai rộng, trong vòng ba trượng, huyết hoa phi vũ, đoạn chi tàn thể vô số.

Cùng với kiếm quang hoa lệ, chưởng hóa khí thành vô số lưu tản khắp nơi, lợi dụng lực cản mà lên, bén nhọn như có thực thể, vô thanh vô tức, cũng là nhất địa thương tàn.

Không khí bình thường hít thở cũng không thông, đám người không ngừng lui tán, thương tàn quá lớn khiến đánh nhau cũng không được.

Ngũ hành đã trọng thương một, ba người thương nhẹ, một trong Tam Chưởng thổ huyết không ngừng, rời khỏi vòng chiến. Nhưng Kinh Hồng Chiếu Ảnh cũng không tốt hơn là bao. Khóe miệng Hàn Kinh Hồng rỉ máu, ống tay áo rách đoạn, máu tươi theo cổ tay từ từ lung lay kiếm phong, Vân Chiếu Ảnh khóe môi dập huyết, trên bạch y như tuyết loang lổ vết máu, không biết là máu mình hay máu người khác.

Hai người nhìn nhau, nhìn ra ý trong mắt đối phương. Hàn Kinh Hồng thoảng nhảy lên, mím môi huýt sáo, âm thanh the thé, ở trong sơn động tiếng vọng không ngớt.

“Hàn Kinh Hồng, bản lĩnh của ngươi đó sao?” Nhĩ Á Tráp cười lạnh. “Ở nơi này thâm sơn mười bảy dặm,  thanh âm căn bản là…”

Tiếng cười bị cắt đứt phũ phàng. Vì hắn nghe được tiếng Hàn huýt gió đích thực đã truyền ra ngoài.

“Ta mỗi một dặm để lại một Hồi Âm Trúc Tiết.” Hàn Kinh Hồng kiên nhẫn giải thích. “Tuy rằng không biết âm mưu ở trong sơn phúc này, cẩn thận một chút vẫn hơn! Lão khiếu hóa chắc sẽ mau tới, thực lực của chúng ta miễn cưỡng vẫn có thể cùng các ngươi liều mạng!”

Thấy thất sách, hừ một tiếng, Nhĩ Á Tráp sát khí hung tàn. Nếu chỉ có lão khiếu hóa bọn kia, tự nhiên chẳng đáng để trong mắt, nhưng còn Kinh Hồng Chiếu Ảnh, thực lực không thể đoán được.

“Thì tính sao, chờ chúng tập hợp xong, các ngươi sớm đã thi cốt vô tồn.”

“Là như thế sao…” Hàn nhẹ nhàng mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Góc sơn động truyền tới một hồi chuông, âm thanh dồn dập, báo hiệu có địch xâm nhập vào.

“Hừ! Tới nhanh đấy. Song nghĩ muốn xông vào, thì mấy tên ăn mày kia căn bản không có năng lực!” Nhĩ Á Tráp tay chân khẽ động, chuẩn bị tự mình ra tay.

“Ca ca, đủ rồi, không cần tiếp tục đấu nữa, được không?” Âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, mọi người đều ngẩn ra, đảo mắt tứ phương tìm, Nhĩ Á Tráp thất thanh nói:

“Nguyệt Nhã!”

“Thả bọn họ đi đi… Muội không muốn gặp họ.”

“Không được!” Nhĩ Á Tráp phục hồi tinh thần, quả quyết cự tuyệt. “Họ Vân dám phụ muội…”

“Ca ca, muội luôn ở ngoài sơn động… muội đã biết người Vân thích là ai.” Âm thanh Nguyệt Nhã nhẹ nhàng phiêu phiêu, không biết là từ nơi nào truyền tới. Kinh Hồng Chiếu Ảnh nhớ tới nụ hôn ngoài sơn động kia (cái này gọi là bắt gian tại trận.) Vân Chiếu Ảnh sắc mặt khẽ biến, biết cử chỉ này đã làm tổn thương Nguyệt Nhã. “Chuyện Cưu Tâm Cổ, muội nợ y một mạng, hôm nay tha y một mạng.” Thanh âm hơi hơi dừng lại. “Ngày sau, nếu y còn tái nhập Miêu Cương, muội sẽ tự mình lấy mạng y!”

“Nguyệt Nhã, muội!” Nhĩ Á Tráp thở dài.

“Ca ca, huynh đồng ý với muội lần này đi! Đừng nên ép muội…”

“…Thôi! Nhớ kỹ lời muội ấy!” Nhĩ Á Tráp nản lòng thoái chí, xoay người đưa lưng về phía Kinh Hồng Chiếu Ảnh. “Các ngươi nghe lời công chúa chứ? Còn không mau làm theo — Hàn Kinh Hồng, Vân Chiếu Ảnh! Tình nghĩa năm đó, hôm nay đoạn tuyệt. Nếu không muốn thành kẻ thù, từ nay về sau, chớ vào Miêu Cương!”

───────────────

Ra khỏi sơn động, quay đầu nhìn lên, trên núi mơ hồ thấy một thân ảnh thanh sắc bịt mặt, thấy hắn quay đầu lại, lập tức ẩn vào sau đá.

Gió thổi lên mái đầu bạch của người nó.

Quay đầu, cúi đầu thở dài. Quay lại nơi cũ, bạn cũ thành thù mới.

Có lẽ lúc trước không phải không nghĩ tới, chỉ là vô ý bỏ qua thương tổn của Nguyệt Nhã thôi.

Một đôi tay lặng lẽ nắm lại, lòng bàn tay giao nhau, một mảnh tình cảm ấm áp.

Nghiêng đầu nhìn cặp mắt màu hổ phách, con ngươi tựa tiếu phi tiếu, Vân nhắm mắt lại, một lát, lại mở.

“Ta không sao.”

Hàn vẫn còn nắm tay y.

Hơi muốn tránh, tránh không được, e ngại lão khiếu hóa ở bên, không tiện dùng sức, liền nắm lấy, dựa vào bàn tay đầy lo lắng, khiến suy nghĩ hỗn loạn chậm rãi lắng đọng lại.

Lão khiếu hóa ở bên nói lảm nhảm: “Nguyệt Nhã công chúa đáng yêu như vậy, đối với ngài lại một mảnh chân tình, ngài lúc trước sao không nhận, còn tránh đi rất xa, làm lão khiếu hóa ta phải ở lại Miêu Cương, hai bên không phải người. Nếu lúc trước ngài đáp ứng, bây giờ đã là Phò mã của thành Miêu vương, lão đại của Huyết Dục Môn rồi, chúng ta cũng không cần vất vả như vậy.”

“Phàn lão huynh, huynh nhớ nhiều thế làm gì. Nguyệt Nhã dù có đáng yêu hơn nữa, nếu Vân không muốn, cũng chẳng có ý nghĩa. Chỉ có thể nói Nguyệt Nhã đã chậm một bước, Vân đã có ngươi trong lòng. Ngươi ấy, thích Nguyệt Nhã như vậy, không bằng đi cưới nàng. Ta nhớ rõ Phàn lão huynh vẫn là độc thân!”

“Nói hươu nói vượn!” Lão khiếu hóa quát một tiếng, lỗ tai dựng đứng. “Vân thiếu hiệp đã có người trong lòng? Là ai? Sao lão khiếu hóa ta không có nghe nói?”

“Còn ai.” Hàn cười hì hì đặt tay lên vai Vân. “Đương nhiên là —- ta!”

Trống ngực Vân suýt ngừng đập, không nghĩ Hàn sẽ nói ra.

“Đùa!” Lão khiếu hóa không cần suy nghĩ nói ngay. “Đồ ngốc mới tin!”

“Ha hả…” Hàn Kinh Hồng chỉ cười không nói, Vân Chiếu Ảnh cũng im lặng không nói gì.

Quả nhiên, có nói cũng không ai tin!

“Lại nói, tình cảm của hai người đúng là tốt không cần bàn. Đổi lại người khác mà phải kéo theo Vân thiếu hiệp như vậy, đã sớm đông cứng…”

Vân Chiếu Ảnh liếc ngang lão khiếu hóa một cái, làm cho Phàn trưởng lão lạnh cả người, hiểu được cái gì là họa từ miệng mà ra. Cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác.

“A, Hàn thiếu hiệp, trong túi ngài có cái gì vậy?”

Ống tay áo của Hàn Kinh Hồng rách ra do đánh nhau. Hắn nghe vậy liền nhìn xuống tay áo, sách một tiếng, lấy ra một viên ngọc thạch. Ngọc thạch vân đóa trắng như tuyết, còn bức đồ họa phía trên, Vân Chiếu Ảnh liếc một cái liền nhận ra là ngọc thạch mình nhìn đến ngày ấy ở chợ.

“Khi đó đi theo sau ngươi thấy ngươi rất thích, nên nghĩ khi quay về Trung Nguyên muốn cho ngươi kinh hỉ…” Hàn gãi gãi đầu, nhét vào trong tay Vân, mỉm cười. “Có thích không?”

Trên ngọc thạch, họa song lộ điểu (hai con cò) một trước một sau cùng vui đùa, trên còn có vài chữ nhỏ: “Hà xử phi lai song bạch lộ, như hữu ý, mộ phinh đình. ” (Đôi cò trắng từ nơi nào bay tới, như cố ý, yêu thướt tha.)

Nắm chặt ngọc thạch trong tay, ánh mắt Vân như nước mùa xuân, dần tan.
Bình Luận (0)
Comment