Edit: Thổ Đậu
Beta: Cải Trắng
Thấy hắn cứng đầu, Khương Nguyệt cũng không nhăn nhó, suy ngẫm giây lát rồi lấy dải lụa dưới gối, đặt lên tay Sở Thận, cúi đầu nhổ hạt trong miệng ra.
Nàng không dám nhìn thẳng hắn. Trước tiên, không nói thân phận tôn quý của hắn, loại chuyện này… đến cả Lục Châu Bích Tỳ cũng chưa làm vậy. Huống hồ, rõ ràng bên cạnh có bát không mà?
Tuy nàng không thích vị đắng do thuốc đọng lại nhưng cũng không đến mức phải dùng tay chứ?
“Muốn nữa không?” Sở Thận biết nàng sợ đắng từ nhỏ. Dáng vẻ chau mày vừa rồi hẳn là rất khó chịu.
Dù đã ăn một viên mứt hoa quả nhưng trong cổ họng nàng còn dư lại vị đắng của thuốc. Có điều, khá hơn nhiều so với ban đầu. Nàng không muốn nhổ hạt lên tay hắn lần nữa. Khương Nguyệt chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cần, không đắng nữa rồi.”
Nào biết vừa nói xong, Sở Thận đã cầm viên mứt hoa quả đưa đến bên miệng nàng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ăn thêm viên nữa.”
Khương Nguyệt nhìn mứt hoa quả sát bên miệng, nuốt nước miếng.
Từ trước đến nay, ở trước mặt hắn, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, vì thế há mồm ăn thêm một viên. Ăn xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó phun hạt ra, vội lắc đầu: “Thật sự không cần mà.”
Khương Nguyệt cảm thấy hơi nóng nực. Bây giờ đã hè, do nàng chưa khỏe hẳn, Tiết ma ma đắp cho nàng cái chăn mỏng, còn dặn không được xốc chăn lên. Đối mặt với Sở Thận, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong chốc lát, cả hai không nói gì. Sở Thận cúi đầu nhìn nàng, thấy đầu tóc nàng rối tung, khuôn mặt trắng nõn, cần cổ trơn bóng. Nàng chỉ mặc bộ đồ ngủ màu trắng làm từ lụa, cổ áo nới rộng, lộ ra viền trong màu hồng nhạt.
Sở Thận biết, nàng đã trưởng thành, không còn là cô bé thích khóc nhè. Cũng biết cảnh tượng này hắn không nên thấy, chỉ là… ngày ấy nàng hôn hắn trên xe ngựa, rõ ràng là cử chỉ thân mật đơn giản, lại khiến cho hắn trở nên không đúng mực. Nàng còn nhỏ như vậy, hắn đã nảy sinh tà niệm, bằng không… đêm đó hắn cũng không có loại giấc mơ kia.
Nghĩ đến đây, Sở Thận lắc đầu, kéo chăn trên người Khương Nguyệt cao hơn chút, che nàng kín mít, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Khương Nguyệt chẳng nói gì nhưng hai mắt tỏ ra hết sức đáng thương. Trời nóng thế này, bọc nàng kín mít làm gì?
Sở Thận luôn bận rộn. Hôm nay, hắn vừa trở về từ hoàng cung đã chạy đến chỗ nàng nhưng không ở lại lâu, lúc sau đã về Chính Huy viện. Khương Nguyệt thấy hắn đi mới vội vàng xốc chăn lên, cảm thấy sau lưng ướt dầm dề, xiêm y dính vào lưng. Nàng kéo cổ áo ra một chút, thở hổn hển.
Nóng muốn chết.
Tiết ma ma vừa vào đã thấy cảnh tượng này, vội vàng đắp lại chăn cho Khương Nguyệt, quan tâm nói: “Tiểu thư làm gì vậy, cẩn thận lại cảm lạnh.”
Khương Nguyệt bất mãn nói: “Vừa rồi Diễn Chi ca ca cũng đắp chăn cho ta, nóng muốn chết.”
Nhìn tiểu cô nương trên giường dẩu môi không vui, áo ngủ nới rộng, lộ ra phần da thịt trắng nõn trước ngực. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cái gì nên có đều có. Tiết ma ma thầm nghĩ: Vương gia quả là quân tử.
Lục Châu Bích Tỳ hầu hạ Khương Nguyệt tắm gội rửa mặt, chải đầu. Thay xong xiêm y, Khương Nguyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương. Cực kì tiều tụy! Nàng luôn yêu cái đẹp, đương nhiên không chịu nổi. Bích Tỳ không còn cách nào khác, bèn dặm son môi cùng phấn má cho nàng. Ngắm thấy sắc mặt khá hơn, Khương Nguyệt mới hài lòng.
Tiếp đó là dùng cơm trưa. Sau khi chuyển đến Thưởng Ngọc Hiên có nhà bếp, Khương Nguyệt ngày ngày ăn thịt cá. Hiện tại, nhìn bàn ăn toàn rau củ quả xanh mướt, nháy mắt không muốn ăn.
“Tiểu thư mới khỏe lại. Vương gia cố ý dặn dò nên ăn thanh đạm một chút.” Tiết ma ma vội nói.
Khương Nguyệt nghe xong, lẩm bẩm: “Keo kiệt.”
Tiết ma ma cười: “Vương gia đối với ngươi tốt như vậy, keo kiệt chỗ nào?”
Khương Nguyệt cũng chỉ oán giận một tiếng vậy thôi. Đồ ăn tuy thanh đạm nhưng nàng đang rất đói nên ăn một hơi nửa chén cơm. Ăn xong, Khương Nguyệt lười biếng ôm Tiểu Bảo nằm trên giường, duỗi tay xoa xoa bộ lông xù của nó.
Lục Châu Bích Tỳ chuẩn bị trái cây, Tiết ma ma thì đứng một bên hầu hạ, Khương Nguyệt nhàn rỗi nhàm chán, liền nhắc đến việc ngày ấy ở phủ công chúa. Tiết ma ma thấy tiểu thư nhà mình có tính cách hợp công chúa, trong lòng vui vẻ: “Lão nô nghe nói quan hệ của vương gia và Tuyên Ninh công chúa không tồi. Mà Tuyên Ninh công chúa lại là người tính tình thẳng thắn. Tiểu thư kết bạn với nàng ấy cũng tốt, dù gì về sau đều là người một nhà.”
Khương Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cái gì mà người một nhà, còn sớm quá.”
Tuy nói nàng được định sẵn sẽ gả cho Sở Thận nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, chuyện hôn nhân đại sự không chừng còn biến cố khác. Hơn nữa giữa hai người họ không tồn tại tình yêu nam nữ. Đấy mới là điều quan trọng nhất.
Tiết ma ma biết tiểu thư nhà mình da mặt mỏng, nói: “Vương gia luôn nghe lời lão vương phi, hơn nữa hiện tại lại thích tiểu thư, chỉ chờ tiểu thư trưởng thành.” Nếu bây giờ tiểu thư mười lăm mười sáu tuổi, việc hôn nhân đã sớm thành. Chẳng qua cách biệt tuổi tác giữa vương gia và tiểu thư quá lớn, mới khiến vương gia phải chờ lâu như vậy.
Tiết ma ma luôn hầu hạ bên cạnh nàng, đương nhiên sẽ thấy nàng cùng Sở Thận xứng đôi. Chỉ là… ngày ấy ở phủ công chúa, trông thấy quý nữ danh môn đều dung mạo hơn người, Sở Thận lại lớn lên tuấn mỹ như vậy, có không ít cô nương đã nhìn chằm chằm Sở Thận. Nàng không cố tình quan sát mà đứng bên người hắn đã thấy rõ hết.
So ra, nàng cảm thấy mình chẳng bằng ai.
Đột nhiên, Khương Nguyệt nhớ ra Thẩm Bảo Toàn. Ngày ấy, nàng ghi nhớ lời dặn của lão vương phi, không trò chuyện với Ôn Thanh Họa. Có điều, sau khi Thẩm Bảo Toàn xuất hiện, nàng lại chuyện trò với nàng ta.
Nàng rất có thiện cảm với Thẩm Bảo Toàn.
Tiết ma ma nghe thôi đã không thích vị Thẩm tiểu thư kia, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vị Thẩm tiểu thư này là nữ nhi của Thẩm tả tướng, trưởng tỷ đã gả vào trong cung làm thái tử phi. Nghe nói, Thẩm nhị tiểu thư đang nhắm vương gia nhà chúng ta.”
Hả?
Khương Nguyệt chớp mắt, ngơ ngác nói: “Ý ngươi là…”
“Tài năng lẫn dung mạo của Thẩm nhị tiểu thư luôn thuộc hàng xuất chúng ở Phàn thành, nghe nói còn xuất sắc hơn thái tử phi. Hoàng thượng cũng vừa ý Thẩm nhị tiểu thư, vẫn luôn muốn Thẩm nhị tiểu thư gả cho vương gia. Tiểu thư, người không rành thế sự, lòng người khó dò, Thẩm nhị tiểu thư trước mặt đối đãi người tử tế, nhưng sau lưng có lẽ đang tính toán tranh giành ngôi vị vương phi với người.” Ban đầu, Tiết ma ma hầu hạ bên người lão vương phi. Sau lại lo lắng hai tiểu nha hoàn bên người Khương Nguyệt suy nghĩ đơn giản, mới quyết định sang hầu hạ Khương Nguyệt để nhắc nhở nàng.
Khương Nguyệt càng nghe càng ngơ ngác. Hồi tưởng lại dung mạo, khí chất của Thẩm Bảo Toàn, nàng thầm nghĩ: Chẳng trách mình thấy khí chất bất phàm trên người Thẩm Bảo Toàn hơi giống Sở Thận.
Chẳng trách… mình lại có hảo cảm với Thẩm Bảo Toàn.
Khương Nguyệt không tin lắm, nói: “Diễn Chi ca ca thật sự tốt như vậy sao?” Tại sao mỗi lần một cô nương xinh đẹp xuất hiện, Tiết ma ma đều nói nàng ta muốn làm Đoan vương phi?
Tiết ma ma nói: “Tiểu thư, người đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc đó, vương gia tốt thế nào lại không cảm nhận được. Có điều, người hãy nghe lão nô đi, về sau cách xa vị Thẩm tiểu thư kia một chút. Tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người không thể không có.”
Khương Nguyệt cái hiểu cái không, chỉ thấy vất vả lắm mình mới có một người bạn tốt lại vì Sở Thận…
*
Ngự thư phòng
Cảnh Thái đế năm nay năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, thân mình không được như trước, hai mắt đã vẩn đục, nhưng gương mặt này, vẫn mơ hồ có thể thấy được lúc còn trẻ rất tuấn mỹ. Cảnh Thái đế nhìn nam tử trước mặt, dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, là khí chất của nam tử Sở gia. Bỗng, ông nhớ tới bộ dạng lúc trẻ của mình.
Ông già rồi.
Cảnh Thái đế thầm thở dài trong lòng, làm như vô tình hỏi: “Ngày ấy sinh nhật Tuyên Ninh, nghe nói ngươi mang theo một tiểu cô nương mỹ mạo đến. Mà hôm trước trong phủ ngươi có người bị bệnh, ngươi nhờ trẫm phái ngự y đến, không phải là vì tiểu cô nương này chứ?”
Sở Thận nghe mà mặt không biến sắc. Hôm sinh nhật Tuyên Ninh, hắn mang A Nguyệt tới, không có ý giấu diếm thân phận của nàng, từng câu từng chữ đều là sự thật: “Cô nương kia không phải người ngoài, là thê tử chưa qua cửa của thần.”
Thê tử chưa qua cửa?
Hắn vì chuyện hôn nhân của Sở Thận mà vất vả hồi lâu, lựa chọn kỹ càng. Hiện tại, Sở Thận đã hai mươi lăm tuổi, ông nghĩ phải sớm vì ngày khai chi tán diệp cho Sở gia thôi. Giờ đột nhiên lại nhảy ra một thê tử chưa qua cửa… Cảnh Thái đế mím môi. Ông là hoàng thượng, không có chuyện gì không đến tai ông, nhưng tiểu cô nương kia vẫn luôn ở Thính Lan sơn trang… nơi ông chưa hỏi thăm đến, chỉ có Thính Lan sơn trang.
“Đừng nói với trẫm, đó là tiểu nha đầu mười ba năm trước?” Lớn lên ở Thính Lan sơn trang, ngoại trừ nha đầu kia, không còn ai khác.
Sở Thận gật đầu.
Cảnh Thái đế nhíu mày, thấm thía nói: “Diễn Chi, nha đầu kia tuy là phúc tinh cứu mạng ngươi nhưng thân phận thấp kém, làm sao có thể xứng đôi với ngươi? Ngươi là vương gia, cho dù không cưới người thân phận tôn quý thì cũng phải có chút gia thế. Một bé gái mồ côi lai lịch không rõ, làm sao có thể xứng với vị trí Đoan vương phi?” Cảnh Thái Đế kích động, xong cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, hắng giọng nói, “Nếu ngươi thật sự thích, với thân phận của nàng, vị trí trắc phi đã là ân sủng lớn. Còn về chính phi, ta thấy Thẩm……”
“Hoàng thượng, ý thần đã quyết.” Dường như không thích nghe nói nữa, Sở Thận cau mày, giọng điệu lạnh lùng.
Thái giám tổng quản Ngụy Hải ở cạnh đổ mồ hôi thay cho Sở Thận. Toàn Đại Diệu, cũng chỉ có Sở Thận dám nói như thế với Hoàng thượng.
Cảnh Thái đế biết Sở Thận tính tình ngang ngạnh, bằng không, cũng chẳng liên tục cự tuyệt hắn tứ hôn. Thấy hắn tỏ thái độ cứng rắn, ông đành nói: “Vậy… ngày khác mang nàng tới cho trẫm nhìn thử đi. Dù sao cũng là con dâu của Sở gia chúng ta, Diễn Chi, ngươi xem được không?”
Tiến cung sao? Sở Thận nhớ đến tiểu cô nương trong phủ. Lá gan nàng nhỏ, nếu vào cung…
“Hoàng thượng, thần…”
“Diễn Chi, trẫm đã nhượng bộ.” Giọng Cảnh Thái đế thản nhiên, có khí chất thiên tử, không giận mà uy.
*
Sở Thận ra khỏi cung đã lập tức trở về Đoan vương phủ. Lúc đi ngang qua hồ sen, hắn nghe bên tai có tiếng đùa. Quay đầu nhìn, hắn bắt gặt một tiểu cô nương mặc y phục hồng nhạt đang khua chân dưới nước, cười tươi như hoa, trong lòng còn ôm một chú chó nhỏ đen như mực.
Sở Thận nhíu mày, sải bước đi qua.
Lục Châu Bích Tỳ hầu hạ bên người Khương Nguyệt, thấy vương gia đến, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Khương Nguyệt. Khương Nguyệt quay đầu lại nhìn, sợ đến mức mặt mày tái nhợt, không kịp xỏ vớ đã đưa chân vào giày, sau đó đưa Tiểu Bảo trong lòng cho Lục Châu, ngoan ngoãn cúi đầu.
Không phải Thường Tả nói, Sở Thận buổi chiều mới trở về sao? Hôm nay sao về sớm thế?
Sở Thận đến gần, nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần. Lục Châu Bích Tỳ thấy thế, thức thời lui ra.
Bên cạnh bỗng dưng không có người, Khương Nguyệt càng thêm sợ hãi.
“A Nguyệt…”
“Ta sai rồi.” Khương Nguyệt bật thốt lên, chậm rãi ngẩng đầu, đáng thương nhìn Sở Thận, “Về sau ta không dám nghịch nước nữa. Diễn Chi ca ca, đừng tức giận có được không?”
Vốn Sở Thận định trách cứ nàng, phong hàn vừa khỏi đã đi nghịch nước. Nhưng nhìn dáng vẻ nàng, không nói được gì.
Hắn quan sát nàng một hồi, sau đó duỗi tay đặt lên lưng nàng, hơi dùng lực một chút, thuận thế ôm nàng vào lòng. Vóc dáng nàng nhỏ xinh, ở trong lòng hắn lại mềm mại nho nhỏ khiến hắn không dám dùng sức.
Đột nhiên bị ôm lấy, Khương Nguyệt sợ tới mức không dám lên tiếng, tim đập “thình thịch thình thịch” mãnh liệt, thầm nghĩ: Hắn làm gì vậy?
Đang mải nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói:
“Ngày mai cùng ta tiến cung gặp hoàng thượng. Ngươi có sợ không?”