Kiều Kiều Vô Song

Chương 125

Trở lại Kiến Khang, Cơ Tự vừa mới tắm rửa thay quần áo liền nhận được ý chỉ Hoàng hậu triệu kiến Cơ đại lang.

Đến rồi đây!

Cơ Tự âm thầm kêu khổ, suốt dọc đường nàng mặt mày ủ rũ. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện tương tự như vậy, cho dù nàng đã vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không tìm ra được cách nào. Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.

Nàng thay bộ huyền y, lần nữa biến thành Cơ Việt rồi dẫn theo mỗi Tần Tiểu Mộc ngồi lên xe lừa rời đi.

Lúc tới hoàng cung, thái giám canh cửa thấy Cơ Việt tới, lập tức hớn hở tiến lên chào đón. Đừng nghĩ Cơ Việt chỉ là một viên quan ngũ phẩm cỏn con, quyền lực thực sự của hắn nằm ở phía sau chữ “Sư” kia kìa. Trên thực tế, nếu không vì trước đó Cơ Việt chỉ là kẻ vô danh, thì với hai lần thể hiện khả năng tiên đoán của mình, có khi hắn đã được thăng lên làm quốc sư luôn rồi, đâu phải như bây giờ chỉ là một nửa quốc sư của Lưu Tống thôi đâu.

Cơ Việt rất quen thuộc với bố trí trong hoàng cung, đi thẳng một mạch đến ngự hoa viên.

Càng tới gần ngự hoa viên, những ánh mắt phía sau lùm cây, bụi hoa và đình đài bên cạnh đều đổ dồn về phía Cơ Việt càng nhiều. Thỉnh thoảng Cơ Việt chuyển mắt, thấy được vài đôi mắt vừa e thẹn vừa hoảng loạn như thỏ con. Trông mấy nữ tử váy áo lộng lẫy, Cơ Việt thầm nghĩ: Chắc hẳn mấy tiểu cô chỉ cần có liên quan chút xíu tới hoàng thất đều được mời vào hoàng cung cả đây mà.

Thậm chí không chỉ mấy tiểu cô nhìn lén mà còn có rất nhiều cung nữ cũng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực, còn có người gan dạ cười bẽn lẽn với hắn nữa. Xem ra, hoàng đế hoàng hậu không chỉ chuẩn bị chọn thê tử cho hắn, mà luôn cả thiếp thất cũng định sẵn hết rồi.

Cơ Việt khẽ cau mày. Chẳng mấy chốc hắn đã đi tới ngự hoa viên, xa xa trông thấy một nhóm nữ tử quyến rũ đang ngồi quanh hoàng hậu và thái hậu, Cơ Việt đành phải cúi thấp mi. Sau cùng hắn phát hiện ra nơi đây còn mấy lang quân có độ tuổi xấp xỉ hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm. 

Do dự một hồi, Cơ Việt cất bước vào trong ngự hoa viên.

Bên trong chỉ có tiếng cười lanh lảnh của thái hậu, còn hoàng hậu và mấy vụ phi tử thì khá im lặng.

Cơ Việt vừa xuất hiện, xung quanh bỗng chốc an tĩnh như tờ, hàng loạt ánh mắt đều dồn về phía hắn.

Một hai tháng nay, danh tiếng Cơ Việt cực vang dội, và thứ thu hút đám tiểu cô nhất chính là khuôn mặt tuấn tú kia. Tiếp theo ưu thế lớn nhất của hắn chính là thân phận hậu duệ của Hoàng đế, hắn đã dựa vào thực lực của mình đưa gia tộc Cơ thị trở thành thế tộc trong tương lai. Chờ đến khi Cơ thị trở thành thế tộc thực sự, những tiểu cô đang ngồi đây đều không xứng với hắn. Chỉ mỗi lúc này, họ mới có thể mượn danh tôn thất hoàng thất để giành được vị trí Cơ phu nhân mà thôi!

Cơ Việt hành lễ với thái hậu và hoàng hậu xong, tiếp đó được hoàng hậu ban ngồi. Mà đến tận khi hắn ngồi xuống, đám tiểu cô vẫn im thin thít. Thấy họ như bị hớp mất hồn, hoàng hậu hơi buồn cười, nói với Cơ Việt: "Cơ khanh vừa tới, cả hoa viên này đã sợ tới mức không dám nở hoa nữa rồi!" Vừa mới nói xong câu đó, hoàng hậu lập tức cảm thấy câu nói của mình có vẻ đang so sánh với nữ tử, bèn vội vàng hắng giọng, cười tít mắt: "Nghe nói Cơ khanh và Tạ Thập Bát lang vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm rồi à? Có thể đứng cạnh lang quân Thập Bát lang phong thái hơn người mà chẳng mảy may thua kém, Cơ khanh quả thực bất phàm!"

Gần như ba chữ Tạ Thập Bát được thốt lên, nhóm tiểu cô càng hưng phấn hơn.

Cơ Việt rủ mi, trả lời cung kính nhưng không kém phần lạnh nhạt: "Nương nương quá khen."

Đúng lúc này, một tên thái giám bước nhanh tới, hành lễ rồi cất giọng the thé: "Quả nhiên Cơ đại lang ở đây. Nương nương, bệ hạ có việc gấp muốn phân phó Cơ đại lang đi làm." Gã quay sang nói với Cơ Việt, "Cơ đại lang, bệ hạ có chỉ. Thái tử bỗng dưng không khỏe, Cơ Việt cử hành đại điển kén tài cho đất nước."

Gì cơ? Cơ Việt sửng sốt. Thời đại này còn chưa có khoa cử, việc tuyển chọn nhân tài luôn dựa theo cửu phẩm trung chính chế (1) dùng từ thời Ngụy Tấn. Có điều kể từ khi cuộc tiến cử nhân tài trở thành độc quyền của sĩ tộc, đương kim bệ hạ đã chẳng còn hứng thú với lễ chế này nữa. Người thành lập tứ đại học quán vốn dùng để cổ vũ ý chí của nhóm đệ tử hàn môn có thiên phú, mang sức mình ra cống hiến cho nước nhà. Mỗi khi đến kỳ tốt nghiệp, sẽ có một vài lang quân tài hoa nhất bấy giờ được hoàng thất để ý, xem xét. Song Cơ Việt không ngờ rằng vinh hạnh đặc biệt này sẽ đặt lên vai mình.

(1) Trong xã hội nô lệ, quan chức chủ yếu đều do thế tập. Xã hội phong kiến dần dần đã hình thành phương pháp tuyển chọn quan chức. Thời Nguỵ, Tấn, Nam Bắc triều, tuyển chọn quan chức bằng cách thực hiện “cửu phẩm trung chính chế” do chính quyền các địa phương tiến hành. Tiêu chuẩn để tuyển chọn quan chức theo “cửu phẩm trung chính chế” chủ yếu dựa vào hoàn cảnh xuất thân, vì thế, con em của các danh môn vọng tộc được chọn vào các bậc quan cao, những người xuất thân thứ dân nghèo hèn chỉ được chọn vào các bậc quan nhỏ.

Song thoáng chốc Cơ Việt cũng hiểu ra, sở dĩ sau khi thái tử bị bệnh, hoàng đế gạt bỏ mấy vị hoàng tử, trực tiếp trao quyền hành cho hắn, chắc hẳn vì khả năng tiên tri của hắn rồi. 

Cơ Việt vội vàng tiếp chỉ tạ ơn, sau đó rời đi trong ánh mắt lưu luyến của những nữ tử nơi đây. Nhưng hắn chẳng hề lập tức đến tứ đại học quán mà là nhận lấy vài tài liệu về học sinh kỳ này bắt đầu nghiên cứu. Hắn muốn nắm rõ các quy định của đại điển kén tài. Bởi vì đây là cuộc tuyển chọn hiền tài cho quốc gia liên quan đến cuộc đời của một người nào đó, vì vậy chuyện này phải hết sức thận trọng.

Nháy mắt đã ba ngày trôi qua! Cơ Việt không nghĩ rằng đại điển kén tài ở tứ đại học quán lại long trọng như vậy.

Khắp mọi ngõ đường ở Kiến Khang là biển người đông nghịt. Khác với cảnh ngựa xe như nước, sĩ tộc chiếm đa số của trước đây, hiện tại trên đường Kiến Khang đều là sĩ tử hàn môn. Họ đều đến từ những gia đình nghèo khó trong thiên hạ, bởi có lẽ đây là một cơ hội tốt nhất để họ được đổi đời. Thế nên mới ùn ùn kéo nhau về đây như dòng thác lũ.

Trần Thái Xung vừa được đón trở về đi theo đoàn người của Tạ Lang, vừa vào thành đã thấy được cảnh náo nhiệt hôm nay. Chỉ nhìn giây lát hắn đã hiểu được chuyện gì xảy ra, xúc động đến nỗi mắt hoe đỏ. Nhưng tính tình hắn vốn khoáng đạt, chỉ bùi ngùi giây lát rồi tự cười mình vì cái tính đa sầu đa cảm, sau đó quay sang Tạ Lang, cảm khái nói: "Chỉ có cố quốc là tốt, quang cảnh bao giờ cũng phồn hoa hơn, thật khiến người ta không thể không vui sướng." Nói tới đây, hắn kinh ngạc kêu khẽ một tiếng, "Tại sao ngươi vẫn còn đứng đây? Lẽ nào đại điển kén tài lần này không mời ngươi tới sao?"

Tạ Lang tức giận nói: "Không phải vì ta muốn đi đón huynh về nhà hay sao?"

Trần Thái Xung lại bật cười sang sảng. Nhìn cảnh những đầu người chi chít trước tứ đại học quán, lòng hắn không khỏi chộn rộn. Thế là hắn kéo Tạ Lang: "Đã mấy năm chưa thấy phong thái tài tử của cố quốc, đi nào, chúng ta cũng đi xem một lát đi."

Tạ Lang không ngăn cản hắn. Hai người vừa nói chuyện vừa dẫn bộ khúc đi về phía tứ đại học quán, nhưng khi đến nơi thì bỗng im lặng. 

Nhìn theo ánh mắt của đám học sinh, khuôn mặt Trần Thái Xung ánh vẻ hoài niệm: "Vẫn là mấy lão già đó."

Trên chiếc xe lừa đang lái tới phía trước chính là đồng liêu ngày xưa của Trần Thái Xung, mỗi người đều là học giả nổi tiếng gần xa. Có điều sau khi vài vị trưởng giả đến đây, chiếc xe lừa tiếp theo vừa xuất hiện bỗng dấy lên tiếng reo hò inh ỏi.

Nhìn Trương Hạ Chi và Trần Tứ lang dần xuất hiện trong tầm mắt, Trần Thái Xung cười xòa: "Hai người kia cũng xứng coi là tài tử đứng đầu đại biểu cho thế hệ trẻ trong tầng lớp sĩ tộc sao?" Hắn nhìn chằm chằm Tạ Lang chốc lát, tiếc nuối: "Ta nói này, sao ngươi không có tiền đồ vậy? Nếu không phải tại ngươi không ở đó, nào đến lượt hạng người chỉ biết vẽ tranh trêu ghẹo mỹ nhân lên đài chứ?"

Hắn vừa dứt lời, Tạ Lang thật sự dở khóc dở cười. 

Sau khi mọi người đến cả rồi nhưng không hề tiến vào học quán, mà đi thẳng tới Tư Biện đường.

Trần Thái Xung cũng kéo Tạ Lang đi theo mọi người.

Những học giả kia và Trương Hạ Chi, Trần Tứ lang cùng nhau ngồi xuống, nhóm học sinh mỗi người đều có vị trí riêng của mình. Cuối cùng tất cả ánh mắt đều trông về phía chỗ chủ tọa đang trống rỗng, chờ người của hoàng thất phái đến.

Ngay trong lúc tất cả mọi người đều nghiêm túc yên lặng đứng chờ, phía sau truyền đến tiếng bước chân rầm rập chỉnh tề.

Trong nháy mắt, tiếng bước chân kia từ phía gian bên hông truyền đến chính điện. Tiếp nữa, mọi người đều được chứng kiến cảnh một người mặc huyền y đi đến giữa vòng vây của hơn một trăm cấm vệ quân.

Gần như vừa nhìn thấy khí thế át người của đối phương, nhóm hàn môn đều nghiêm chỉnh hẳn lên. Trong lúc mọi người khom mình hành lễ thì nhóm Trương Hạ Chi và Tạ Lang đều tròn mắt ngạc nhiên, không dám tin nhìn về phía trước.

Lang quân tuấn tú mặc huyền y kia chậm rãi đi tới ghế chủ tọa. Hắn phất tay ra hiệu cho cấm vệ quân lui ra sau, rồi quay đầu thản nhiên nhìn đám người đang chết lặng, hờ hững cất giọng: "Có thể bắt đầu được rồi."

Viên Thanh sửng sốt bước ra, trầm giọng hỏi: "Cơ đại lang, chuyện này là sao?"

Đám học sinh xung quanh đều sững sờ, những học giả đến từ vùng khác nghị luận: "Cơ đại lang ư? Không phải thái tử điện hạ chủ trì sao?", "Tên Cơ đại lang này là ai?"...

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Cơ Việt ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh một vòng, rồi hắng giọng ra hiệu cho mọi người yên lặng.

"Ta tên Cơ Việt, phụng chỉ bệ hạ đến đây chủ trì đại điển kén tài lần này!"

Bất kể giọng điệu hay là thái độ của Cơ Việt đều toát lên vẻ điềm nhiên, nhưng không hiểu sao mọi người chỉ cảm thấy hắn rất nghiêm túc. Sau một hồi thì thầm to nhỏ, những người đó đã biết được thân phận "quốc sư chân chính" của Cơ Việt, thế là ánh nhìn hắn cũng trở nên kính nể.

Thấy mọi người không còn thắc mắc về thân phận mình nữa, Cơ Việt khẽ gật đầu, quay sang nghiêm trang nói với mấy vị trưởng giả: "Đại điển kén tài lần này, bệ hạ đặt kỳ vọng ở chư vị rất nhiều, Cơ mỗ ở đây chẳng qua là lắng nghe ý kiến mọi người, kính mong các vị cứ thực hiện chức trách của mình đừng cả nể nhún nhường!"

Ý hắn là, lần này cho dù hắn có tới đây thì quyền quyết định thật sự vẫn ở mấy vị trưởng giả, cho nên họ phải nhớ kỹ trách nhiệm của mình.

Cơ Việt vừa dứt lời, mấy vị trưởng giả đều nghiêm túc đáp vâng. 

Tới lúc này, đại điển kén tài chính thức bắt đầu. Nhìn một vị trưởng giả lấy ra đề thi, Trần Thái Xung quay đầu nhìn Tạ Lang. Giờ phút này Tạ Lang đang khoanh tay trước ngực, ung dung đánh giá Cơ đại lang. Tuy động tác của chàng đều toát lên sự nhàn nhã nhưng Trần Thái Xung nhận thấy gương mặt Tạ Lang hơi sượng cứng.

Lát sau, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa bèn hỏi: "Ngươi quen Cơ đại lang này sao?"

Lại chốc lát sau Tạ Lang mới khẽ đáp: "Ừ, có quen."

Trần Thái Xung và Tạ Lang là bạn chí cốt nên thừa hiểu ý nhau rồi. Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Tạ Lang, Trần Thái Xung kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, ngươi có thù oán gì với hắn à?"

Tạ Lang quay mặt đi, chậm rãi lắc đầu, không đáp lời. Sau cùng vẫn quay lại nhìn chăm chăm vào Cơ Việt.

Chàng nghĩ, nếu như không phải chàng là người biết rõ hết thảy, tuyệt đối sẽ không tin mỹ nam huyền y mang phong thái uy nghiêm như bậc trưởng giả trước mắt này lại là một nữ tử đâu. Rồi chàng lại nghĩ, ngay cả đại điển kén tài quan trọng như vậy hoàng đế cũng giao cho Cơ Tự chủ trì đã đủ chứng minh hoàng đế tín nhiệm nàng đến nhường nào.

Không gian trong Tư Biện đường rất lớn, mấy cánh cửa sổ được mở thông thoáng. Lúc này Cơ Tự đang ngồi trong vầng sáng chói lóa.

Đây là một Cơ Tự mà Tạ Lang chưa bao giờ thấy, nàng ngồi nghiêm thẳng tắp, vẻ mặt lãnh đạm, thần thái nghiêm nghị, mắt phượng hơi xếch toát lên sự bình tĩnh và cơ trí khiến người ta không dám coi thường. Chàng không tài nào liên tưởng nổi dáng vẻ hiện tại của nàng với thân phận nữ nhi yểu điệu kia được.

Dù như thế, nàng vẫn đẹp như tranh vẽ, nhưng cũng đồng thời vô cùng xa lạ. Dường như trái tim của nàng đã trở nên chai sạn, nàng chỉ dựa vào sức lực bản thân đã có thể chống đỡ được cả vòm trời cho riêng mình. Mà chàng, dù bất kể là quá khứ hay tương lai, từ nay về sau đã không còn là điều quan trọng trong cuộc đời nàng nữa. Tiểu cô mảnh mai xinh xắn từng nhìn chàng si mê năm nào đã dứt khoát quay người, càng chạy càng xa tự lúc nào rồi.
Bình Luận (0)
Comment