Bên cạnh bờ sông, đàn cò trắng vẫn bay tán loạn và đoàn người vẫn nườm nượp qua lại.
Tạ Lang vừa nắm tay Cơ Tự ra khỏi rừng đào đã thấy một toán người khá quen mắt đi từ phía xa tới, lần lượt là Trương Hạ Chi, Tiêu Dịch và một mỹ nhân khuynh thành là Nghĩa Vũ vương phu nhân. Những tuấn nam mỹ nữ này đi tới đâu đều lộng lẫy lóa mắt, lúc nào cũng kéo theo bầu đoàn rõ dài.
Thấy đội ngũ ba bốn mươi con cháu sĩ tộc sắp đến, Cơ Tự nhanh tay lẹ mắt giật lấy mũ sa trong tay Tạ Lang đội lại. Tiếp nữa nàng giãy khỏi tay chàng, nhanh chóng lui về sau mấy bước. Từ lúc họ gặp nhau bên sông đến giờ nàng luôn khá trầm tĩnh, thế nên hành động linh hoạt như thỏ lần này của nàng khiến Tạ Lang hết sức bất ngờ.
Chàng nghiêng đầu, ngoảnh sang Cơ Tự. Đáp trả lại ánh mắt chàng là vẻ dửng dưng như không, nàng khẽ nhún chào Tạ Lang rồi dứt khoát quay người bỏ đi. Chàng thoáng sững sờ, vốn tưởng nàng đã mềm lòng, vốn tưởng nàng đã tha thứ cho mình rồi, nhưng sự thật lại tuyệt nhiên không như vậy.
Ngay khi Cơ Tự vội vã bước đi, đột nhiên đối diện truyền đến tiếng thét "Cơ thị nữ!" vang dội của một cô nương, dọa đàn chim chóc bay tứ tán và kéo theo vô số ánh nhìn về phía nàng.
Công chúa An Hoa chạy xăm xăm ra khỏi rừng đào, để mặc đám cung tỳ đuổi theo phía sau. Thấy vẻ mặt nàng ta hung tợn lao đến, Cơ Tự vô thức lùi về sau vài bước. Dừng lại trước mặt nàng, An Hoa gằn giọng quát: "Cơ Tự, con tiện nhân này!" Vừa dứt lời, An Hoa đã vung tay phải lên toan tát vào mặt Cơ Tự.
Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay rắn chắc liền giữ chặt cổ tay công chúa An Hoa. Không biết từ lúc nào, Tạ Quảng đã xuất hiện chắn trước người Cơ Tự. Mà ngay cả Cơ Tự cũng không biết, lúc nàng và Tạ Lang đang dùng dằng, thật ra nhóm Tạ Quảng vẫn theo sát phía sau.
Trên thực tế, trong các ngày lễ long trọng như hôm nay, mỗi lần sĩ tộc ra ngoài du ngoạn thường hay gặp đạo tặc và thích khách trà trộn vào ám sát. Người nổi tiếng như Tạ Lang lại càng là tâm điểm để đám người đó hành thích, nhóm bộ khúc nào dám tách xa.
An Hoa thấy Tạ Quảng xuất hiện ngăn cản liền sửng sốt, trong nháy mắt lại trông thấy Tạ Lang thì không khỏi rùng mình ớn lạnh. Ả rút phắt tay lại, lấy chiếc khăn trong tay áo ra rồi ném vào mặt Cơ Tự: "Tiện nhân, loại lả lơi ong bướm nhà ngươi! Ngươi xem đây là cái gì!"
Khăn tay nào kia? Cơ Tự vẫn còn khá ngỡ ngàng, Tạ Quảng nhặt chiếc khăn ấy lên rồi quay người dâng nó cho Tạ Lang.
Chàng nhận lấy, song chỉ nhìn thoáng qua đã bật cười: "Ồ, bài thơ tình này cũng hay đấy chứ. Nhưng mà có lẽ công chúa không biết rồi, tuy Cơ A Tự tinh thông rất nhiều thứ, có điều làm thơ thì quả thật chẳng ra sao cả."
Chàng nói xong, tiện tay ném khăn tay trả lại An Hoa: "Tuy bài thơ này tình ý dạt dào, nhưng hành văn lại ngắt ngứ khô cứng, e là không phải văn phong của nữ tử rồi."
Công chúa An Hoa hoàn toàn ngây dại, nàng ta cứng nhắc nhận lấy khăn tay, hết nhìn Cơ Tự rồi lại nhìn Tạ Lang.
Chuyện thế gian chính là như vậy, dù Tạ Lang từng đắc tội công chúa An Hoa, cũng làm ả hận thấu xương, nhưng chàng là Tạ Lang danh vọng hàng đầu, cho nên nhiều khi không cần chứng cứ cũng chẳng cần điều tra, hễ Tạ Thập Bát nói ra thì đều là sự thật.
Nhìn thấy mình đã mắng nhầm người, công chúa An Hoa bẽ mặt đứng ngây ra như phỗng.
Đúng lúc này, tiếng cười ngả ngớn của một nam tử truyền đến: "Chuyện gì xảy ra vậy, An Hoa, có người bắt nạt muội à?"
Hóa ra là nhóm Thái tử, Chu Ngọc và Trương Hạ Chi đã tới.
Thấy nhóm lang quân toàn người có danh tiếng đều tụ tập tại đây, công chúa An Hoa tái mét mặt, ả quay ngoắt sang Cơ Tự, điên tiết mắng: "Đều tại ả phụ nhân này! Nếu không phải do ngươi không biết điều đắc tội với người ta thì làm gì có chuyện họ mượn tay ta trút giận ngươi chứ?" Nói xong, ả hầm hừ tức tối.
Câu nói ấy của công chúa An Hoa lần nữa chuyển dời sự chú ý của mọi người sang Cơ Tự. Do lúc này nàng đội mũ sa nên che kín mặt mũi, nên ai ai cũng vô cùng tò mò.
Tiếng cười của Nghĩa Vũ Vương phu nhân chợt vang lên: "Ơ kìa, tiểu mỹ nhân này chẳng phải Cơ Tự à? Từ lâu thiếp đã nghe thiên hạ đồn thổi, Kiến Khang mỹ nhân như mây, dù tướng mạo thiếp cũng được xem là xuất chúng, nhưng trước mặt Cơ thị nữ, thiếp cũng chỉ là hàng thứ phẩm thôi..."
Chỉ một câu nói đã thu hút hết sự chú ý của mọi người. Nghĩa Vũ vương thoáng liếc Tạ Lang rồi quay sang ton hót với Thái tử: "Còn một chuyện có thể điện hạ chưa biết, nghe nói có vị đại sư tinh thông xem tướng cốt nhận xét, tướng cốt Cơ thị nữ rất cao quý, người như nàng tương lai sẽ làm hoàng hậu nương nương đấy..."
Giờ phút này Nghĩa Vũ vương cười rất yêu kiều, nhưng nhóm Cơ Tự và Tạ Lang đều sa sầm mặt.
Chỉ hai câu nói bâng quơ của thị đã liên tiếp đẩy Cơ Tự lên vị trí đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang và cả địa vị tối cao là hoàng hậu tương lai mà bao kẻ đỏ mắt. Đây chính là "giết người không dao" chứ còn đâu nữa!
Thị vừa nói xong, nơi nơi đều vang tiếng bàn tán xôn xao.
Cơ Tự vẫn còn đang hoang mang, vừa rồi nàng nhìn thoáng qua liền nhận ra chữ viết trên chiếc khăn tay kia quả thật rất giống nét chữ của mình. Nhưng mà, kẻ hao tổn công sức đến vậy để bày kế hãm hại mình lẽ nào chỉ để công chúa An Hoa đến làm ầm ĩ một trận nho nhỏ thế thôi sao? Có điều bây giờ nàng nhìn vẻ mặt Nghĩa Vũ vương phu nhân và nghe lời thị nói, cộng thêm ánh mắt sáng quắc cùng biểu cảm hứng thú của Thái tử, nàng nào còn không rõ nữa chứ?
Nghĩ tới đây, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cơ Tự chậm rãi giơ tay tháo mũ sa xuống.
Dung nhan nàng vừa hiện ra, xung quanh bỗng chốc im bặt. Qua một lát mới có người tấm tắc khe khẽ: "Đúng là tuyệt sắc.", "Thảo nào Nghĩa Vũ vương phu nhân khen Cơ thị nữ còn đẹp hơn cả thị, hóa ra là sự thật."...
Còn thái tử thì trợn tròn mắt nhìn Cơ Tự chăm chăm, hồi sau mới trầm giọng khen: "Cơ thị nữ quả nhiên có phong phạm mẫu nghi thiên hạ!"
Câu này của thái tử rõ ràng đã chứng thực cho lời Nghĩa Vũ Vương phu nhân nói, phút chốc đã đẩy Cơ Tự lên đầu sóng ngọn gió.
Cơ Tự quay đầu lại nhìn ánh mắt thái tử hau háu, lại nhìn ánh mắt Nghĩa Vũ vương phu nhân thâm sâu khó lường, trong đầu sắp xếp câu chữ chuẩn bị lên tiếng đáp trả.
Đúng lúc này Tạ Lang cười xòa: "Xưa nay ta không biết việc nữ tử có phải long nữ phượng hậu hay không, lại có thể do một người không biết gì về tướng cốt phán bừa cơ đấy?" Chàng liếc sang Nghĩa Vũ vương phu nhân, cất giọng nhẹ nhàng, "Phu nhân xương lông mày và gò má cao, mắt trắng dã, môi mỏng dính, lúc đi lại thì mông sàng sảy, phu nhân có biết người có cốt tướng như vậy cao quý hay không?"
Nghĩa Vũ vương phu nhân giật mình. Nếu là người khác nói, thị có thể bỏ mặc, nhưng người mở miệng lại là Tạ Lang thì thị không dám phớt lờ.
Đang lúc thị ngây người không biết trả lời ra sao, Tạ Lang lại khẽ cười, ôn hòa nói tiếp: "Xem ra phu nhân không biết rồi, chi bằng để Tạ Thập Bát phân tích giúp phu nhân nhé?" Chàng khẽ dừng lại để gây chú ý: "Sách tướng có nói, phụ nhân có xương mày cao là người tính tình nóng nảy, còn xương gò má cao thì có tướng khắc phu. Mắt trắng dã là lòng tham không đáy, lẳng lơ phóng đãng; môi mỏng dính là giỏi ăn nói, trời sinh vô tình. Về phần khi đi lại mông sàng sảy là tướng dâm dục."
Sắc mặt Nghĩa Vũ Vương phu nhân dần tái xanh theo từng câu nói chàng thốt ra, cuối cùng chàng còn bổ sung một câu: "Nói theo sách tướng, tướng của phu nhân là kẻ lỗ mãng coi trời bằng vung, nếu làm thiếp thì khiến phu gia lụn bại suy tàn, còn nếu làm chính thê thì giết phu quân không cần dùng dao, chính là tướng đại hạ tiện!"
Nói xong chàng quay lại khẽ gật đầu với thái tử: "Đến cùng tướng cốt Cơ thị nữ thế nào, ngày khác Tạ Thập Bát nhất định sẽ mời hai vị cao nhân định luận. Về phần trước đó, kính xin điện hạ cách phụ nhân ta xa một chút."
Nói tới đây, Tạ Lang đi tới bên người Cơ Tự, dắt tay nàng xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người dần khuất, trong rừng đào mới đột ngột dấy lên tiếng nghị luận và chế giễu. Còn Nghĩa Vũ Vương phu nhân thì đã giận tím mặt, lảo đảo chực ngã.
Nhóm Tạ Quảng nhanh chân đuổi theo Tạ Lang. Lúc họ bắt kịp đã thấy vẻ mặt chàng lạnh lẽo, Tạ Tài khẽ nói: "Lang quân, bệ hạ rất si mê Nghĩa Vũ vương phu nhân này, đã lót đường sẵn để thị vào cung. Hôm nay lang quân sỉ nhục thị như vậy, chỉ sợ sẽ khiến bệ hạ giận chó đánh mèo cho xem!"
Chưa đợi Tạ Lang đáp lời, Tạ Quảng lập tức chen miệng: "A Tài ngươi có điều không biết rồi. Thị đã hận lang quân thấu xương từ lâu, còn từng châm dầu thêm lửa trước mặt bệ hạ đôi ba lần, đề nghị bệ hạ mang lang quân nhà ta ra khai đao đe dọa chúng sĩ tộc. Ngay cả danh thần như Đàn Đạo Tể, Trần Thái Xung khi không cung kính với thị nên bị thị căm hận. Người như vậy mà vào cung tuyệt đối không phải phúc của quốc gia đâu. Bởi vì biết bệ hạ có ý định đưa thị vào cung làm phi tần nên lang quân mới nhúng tay vào đấy."
Bấy giờ Tạ Lang mới hờ hững: "Chuyện ngày hôm nay có gì đó không đúng, đi thăm dò xem kẻ nào đã đứng sau dàn dựng vụ việc này."
Nhóm Tạ Quảng Tạ Tài vội vàng vâng dạ.
***
Chưa thời khắc nào Viên Nhàn tuyệt vọng như bây giờ. Trước ngày hôm nay, ả còn ảo tưởng sau này mình sẽ được gả cho Tạ Lang, nhưng hết thảy mộng đẹp hiện giờ đã kết thúc. Khi biết mình khó có thể mang thai, biết cả đời đệ đệ cũng bị phá hủy, phản ứng đầu tiên của Viên Nhàn là lao ra khỏi nhà. Lúc ra đến đường cái, trời đã về chiều, mọi người tận hứng vui chơi trong lễ Thượng Dĩ cũng đã trở về.
Ả chỉ biết đứng bên đường ngóng chờ Tạ Lang. Ả không biết mình nghĩ gì, lúc tuyệt vọng như bây giờ ả chỉ muốn gặp chàng, xưa nay bản lĩnh của chàng khó lường, nếu chàng chịu mời thần y Hoàng công tới, không chừng chứng vô sinh của ả có thể trị khỏi. Cũng có lẽ ả chỉ muốn gặp Tạ Lang để kể lể với chàng về cảnh ngộ của mình, trước giờ chàng không giống đám người cổ hủ kia, nhất định chàng sẽ dịu dàng khoan dung, an ủi và đồng tình với ả cho xem.
Viên Nhàn nhìn thấy đầu tiên là xa giá của Thái tử đồng hành với Nghĩa Vũ vương phu nhân.
Nhìn xe lừa của Nghĩa Vũ vương phu nhân, Viên Nhàn mới hơi hoàn hồn lại từ cơn tuyệt vọng. Ả gọi một người tới, khe khẽ cất giọng: "Ngươi đi hỏi xem, hôm nay chuyện kia thế nào rồi? Cơ thị nữ có khiến thái tử hứng thú không?" Ả nghĩ, với khả năng hành động nhanh gọn của thái tử, e rằng đêm hôm nay sẽ bắt người đưa đến Đông cung ngay thôi. Nếu chính thái tử đoạt lấy trinh tiết của Cơ thị nữ, Tạ Lang có thể không bất lực buông xuôi hay sao? Kế sách rút củi dưới đáy nồi này ả đã nghĩ rất lâu mới ra được ấy.
Trước giờ phong cách hành sự của Viên Nhan đều kế thừa theo mẫu thân mình. Nói trắng ra là từ trước đến giờ dù chỉ là một việc nhỏ nhặt đơn giản, ả cũng luôn xử lý kỹ càng chặt chẽ, luôn quanh co bảy đường tám lối, không bao giờ để lại dấu vết cho người ta nghi ngờ đến bản thân.
Cho nên tỳ nữ của ả muốn nghe ngóng thì cũng chỉ còn cách hỏi thăm các chỗ khác. Nhưng lúc này, chưa tới một khắc tỳ nữ của ả trở về rất nhanh, đứng sau lưng Viên Nhàn run run bẩm báo: "Tiểu cô, đại sự không thành rồi." Dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đỏ hoe của Viên Nhàn, tỳ nữ kia hạ thấp giọng bẩm, "Chuyện là thế này, lúc vừa rồi Tạ Thập Bát lang có bình luận về bề ngoài của Nghĩa Vũ Vương phu nhân, bảo thị xương mày và gò má cao, mắt trắng dã, môi mỏng dính, có tướng khắc phu, còn nói tướng cốt của thị là loại đại hạ tiện, thậm chí còn cười nhạo thái tử ngu dốt, rồi còn nói thẳng Cơ thị nữ chẳng phái tướng long nữ phượng hậu gì. Hiện tại thái tử điện hạ đã bị Thập Bát lang đả động, chỉ sợ sẽ không ra tay với Cơ thị nữ đâu."
Viên Nhàn sững sờ không dám tin trừng mắt nhìn tỳ nữ một lúc lâu mới gấp gáp hỏi: "Thập Bát lang tính tình độ lượng nhất thiên hạ này, không bao giờ nói năng cay độc với người khác, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Sau khi nghe tỳ nữ giải thích, Viên Nhàn càng lúc càng tái mặt, càng lúc càng khiếp sợ. Song ả chỉ luống cuống một lúc đã bình tâm lại nghĩ: Trước giờ ta luôn làm việc chu đáo kín kẽ, Nghĩa Vũ vương phu nhân và Thập Bát lang lại có thù riêng hận cũ, chàng sẽ không nghi ngờ ta đâu! Đúng vậy, chuyện hôm nay chỉ là sự cố bất ngờ thôi, có lẽ chàng sẽ không hoài nghi ta được!
Nghĩ tới sự thận trọng của mình, Viên Nhàn dần dần an tâm trở lại. Một lát sau, khi đã bình tĩnh lại rồi, thấy xe lừa của Tạ Lang ở phía xa xa, ả còn làm như không có việc gì vội vàng tiến đón.
Giờ phút này, những lo sợ trong lòng Viên Nhàn đã bay biến, trong đầu ả vang vọng duy nhất một ý nghĩ: Thập Bát lang ôn hòa đến vậy, nếu chàng biết được nỗi bất hạnh của ta, nhất định sẽ gọi Hoàng công từ huyện Kinh đến đây chữa trị giúp. Đúng rồi, còn cả đệ đệ ta nữa, Hoàng công là danh y đệ nhất thiên hạ, chỉ cần Thập Bát lang chịu mở lời thì ông ấy chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ta và đệ đệ thôi.
Nghĩ tới đây, ả vội sai người đánh xe lừa chạy về phía xe lừa Tạ Lang. Nhưng đột nhiên Viên Nhàn thấy được xe của Cơ Tự cũng đi theo phía sau xe chàng, liền lập tức bảo phu xe dừng lại, nhìn chằm chằm xe lừa Cơ Tự một hồi, lại quay đầu khẽ ra lệnh cho một bộ khúc: "Ngươi nghĩ cách để cho bệ hạ biết, lý do Tạ Lang thay đổi không còn khoan dung như trước kia, dám chê bai Nghĩa Vũ vương phu nhân là vì Cơ thị nữ giật giây. À, ngươi còn có thể nói, mặc dù Cơ Việt đồng tính nhưng Cơ thị nữ vẫn có thể cưới gả. Hiện tại Trần Quận Tạ thị đã lớn mạnh không thể kiềm chế được rồi, nếu có thêm Cơ thị có khả năng tiên đoán nữa, e rằng trong tương lai thiên hạ này không còn chỗ cho họ Lưu lên tiếng đâu. Tóm lại, nghĩ biện pháp để thái tử nạp nàng ta, nếu như thái tử không được thì khiến đích thân bệ hạ đưa nàng ta vào hậu cung. Ngươi có thể đồn thổi, sở dĩ Cơ thị nữ giật dây Tạ lang đối phó với Nghĩa Vũ vương phu nhân là vì chính nàng ta muốn vào cung hầu hạ bệ hạ."
Ngay lúc bộ khúc đó vâng mệnh thi hành, Viên Nhàn đã nhìn thấy xe lừa Tạ Lang dần tới gần. Nghĩ đến bao nỗi tủi hổ của mình, nghĩ đến hiện tại mình đã đau khổ và tuyệt vọng đến nhường này, ả như thấy người thân nhất và có thể nương tựa, thế là ả lại rưng rưng nước mắt, ấm ức nức nở cho xe chạy đến gần.