Kiều Kiều Vô Song

Chương 138

Trông gã thiếu niên tự xưng xuất thân từ tôn thất bị bộ khúc Lạc thị đè xuống tự vả miệng, Cơ Tự khó hiểu nhìn Tạ Lang.

Con người Tạ Lang đối nhân xử thế luôn mang lòng thương cảm nên hành sự khá khoan dung hiền hậu. Nàng cứ nghĩ thiếu niên tuấn tú kia ăn nói xấc xược như vậy, cùng lắm chàng chỉ bắt gã xin lỗi mình thôi.

Thấy Cơ Tự quan sát mình với ánh mắt đầy thắc mắc, Tạ Lang nói khẽ: "Vừa rồi gã cố ý thăm dò thân phận và lai lịch của ta." Đôi mắt chàng trong veo nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo, "Nếu biết được ta là thế tộc, nhiều lắm họ chỉ nói một câu xin lỗi rồi thôi."

Nói tới đây, Tạ Lang khẽ rủ mi, chán ghét và khinh miệt liếc sang gã thiếu niên kia, tiếp tục giải thích: "Nếu thân phận ta không phải thế tộc thì bắt đầu từ hôm nay, không chỉ ta và nàng, mà ngay cả bộ khúc của chúng ta nhất định sẽ không được sống yên, sẽ thường xuyên bị gã làm khó dễ, mãi cho đến tận khi dâng mỹ nhân tuyệt sắc là nàng cho gã bằng hai tay thì mới có thể thoát khỏi tai họa."

Rồi Tạ Lang yên lặng hồi lâu, khi Cơ Tự ngỡ chàng sẽ không nói nữa thì nữa thì giọng chàng lại trầm thấp truyền đến, "Mấy năm qua, ta đã gặp phải loại người như thế nhiều lắm rồi."

Cơ Tự không ngờ sẽ có tình huống như vậy, mặc dù nàng từng sống hai kiếp nhưng nói nghiêm túc, bất kể đời trước hay đời này, nàng đều được bảo vệ rất chu đáo. Thế nên nàng không hề nhận thức được trên đời này có lắm điều đen tối ẩn sâu bên trong.

Trong lúc Cơ Tự chăm chăm đánh giá gã thiếu niên kia bị vả miệng với vẻ mặt ghét cay ghét đắng thì giọng nói ôn hòa của Tạ Lang lại vang lên: "A Tự, mai mốt dù nàng có giận dỗi ta thì cũng đừng rời khỏi Kiến Khang, như vậy ta sẽ không thể che chở cho nàng được đâu."

Nàng hiểu, vừa rồi chàng mặc kệ nàng ra ngoài mượn lều với mục đích để nàng chứng kiến thói đời và thấu hiểu đạo lý tường tận mà thôi.

Cơ Tự ngơ ngác quay lại, Tạ Lang cũng nghiêng đầu nhìn nàng đăm đắm, chờ câu trả lời từ nàng. Chưa từng có khắc nào Cơ Tự cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của chàng nhiều đến thế. Lòng nàng hơi thắt lại.

Song chỉ trong chớp mắt, nàng lại tự dặn bản thân: Chàng vốn là một người ôn hòa, dù đối xử tốt với ta cũng không có nghĩa chàng có thể vứt bỏ những định kiến của mình.

Bấy giờ Cơ Tự bỗng thấy may mắn vì thánh chỉ của hoàng đế, bởi vì có nó mà nàng biết cả đời không thể gả cho người khác, cho nên giờ phút này nàng mới có thể tĩnh tâm, mới có thể thản nhiên tiếp nhận mọi tình cảm dịu dàng từ chàng.

Cơ Tự khẽ đáp: "Được."

Tạ Lang mỉm cười hài lòng, ngửa người ra sau sập, xem Lạc Hoa Nùng đưa thiếu niên tuấn tú sưng đỏ mặt mày đến đây, chậm rãi cất lời: "Đương kim bệ hạ là một người anh minh. Nhưng lại để mặc Thái tử, Tam hoàng tử hay đám tôn thất phóng túng hoang đường, hành xử quá đáng. Nếu trời phù hộ cho muôn dân, ban cho triều đại chúng ta thái bình thịnh thế thì sẽ không có cảnh tượng thế này. Theo ta thấy, e rằng sau khi bệ hạ qua đời, thiên hạ này sẽ lại hỗn loạn cho xem. A Tự, bất kể ta đi đến nơi nào, đều tai nghe mắt thấy cảnh dân chúng lầm than, lòng người mưu ma chước quỷ, không tìm được lối thoát. Lòng ta rất đỗi khó chịu!"

Chàng thủ thỉ kể ra nỗi đau khổ tuyệt vọng khắc sâu từ đáy lòng mình với giọng nhẹ tênh, nhưng mắt Cơ Tự lại cay xè chua xót. Nàng cầm lấy cây sáo ngọc Tạ Lang đặt bên cạnh, thổi lên giai điệu réo rắt.

Chính vì biết tương lai sau khi bệ hạ mất đi, những lời nói của Tạ Lang giờ phút này đều được chứng thực; chính vì biết mấy mươi năm sau, đến tận khi nàng sống lại trở về, nơi nơi toàn là yêu ma quỷ quái, dân chúng ăn bữa hôm lo bữa mai; Cơ Tự không biết phải nói gì để an ủi chàng, đành tấu lên một khúc nhạc giúp chàng khuây khỏa.

Có lẽ bị tiếng sáo của Cơ Tự gợi lên tâm tình, hoặc cũng có thể tiếng sáo của nàng đã thổi tới đáy lòng cô đơn sâu trong linh hồn, bất giác Tạ Lang quay đầu ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng, ngay cả chính chàng cũng không biết ánh mắt chàng lúc này quyến luyến xiết bao. Tạ Lang cầm đàn ngọc bên cạnh, đặt lên đùi bắt đầu tấu nhạc hòa điệu với nàng.

Đám người Lạc Hoa Nùng đang lo sợ châu đầu rỉ tai nhau đi tới chợt dừng bước. Dưới ánh chiều tà, bọn họ nhìn cảnh đôi tuấn nam mỹ nữ ngồi kề bên nhau trên cánh đồng bát ngát đến ngây dại. Dưới ánh sáng rực rỡ, lang quân bạch y và nữ tử đội mũ sa trở nên hòa hợp đến khó tả, như thề người ngoài không thể xen vào phá vỡ được.

Càng lắng nghe tiếng nhạc, biểu cảm trên mặt Lạc Hoa Nùng càng nghiêm túc, lúc này thiếu niên tuấn mỹ sau lưng y nhỏ giọng hỏi: "Hoa Nùng, rốt cuộc lang quân bạch y này có lai lịch gì?"

Lạc Hoa Nùng không muốn quay đầu lại, cũng chẳng muốn trả lời gã. Ban đầu vừa nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc Cơ Tự, y đã phát hiện gã thiếu niên bên cạnh có thần sắc là lạ, mỗi lần gã xuất hiện thần sắc này là sẽ xảy ra chuyện. Với vị trí trưởng tử của Dương Châu Lạc thị, từ trước đến giờ Lạc Hoa Nùng luôn cảm thấy mỹ nhân tuyệt sắc hay trân phẩm tuyệt thế vốn chỉ thuộc về những người quyền quý. Nếu không phải sĩ tộc mà lại ngồi ôm mỹ nhân thế kia thì tự chuốc lấy họa là chuyện đương nhiên, y cần gì phải xen vào việc của người khác?

Song, khi vốn cho rằng chuyện này chỉ nói xin lỗi là được, thì không ngờ bộ khúc của đối phương lại cầm lệnh bài Trần Quận Tạ thị đến yêu cầu nghiêm phạt. Cộng thêm đến giờ phút này nhìn thấy phong thái Tạ Lang và Cơ Tự, y mới sợ toát cả mồ hôi lạnh!

Y nghĩ, y biết lang quân bạch y trước mắt này là ai rồi! Vị công tử trước mắt này có bao nhiêu gia tộc tìm mọi cách tiếp cận, thế nhưng y may mắn gặp được lại ngu ngốc gây ra hiềm khích, bị đối phương ghét bỏ.

Nghĩ đến thân phận đối phương, cũng như danh tiếng của người nọ trong thiên hạ, chỉ cần một câu nói vu vơ của chàng đã có thể phá hủy tiền đồ cả đời của mình. Lạc Hoa Nùng đột nhiên căm hận gã thiếu niên tuấn tú đứng phía sau hơn bao giờ hết.

Dần dần, tiếng đàn du dương biến mất, tiếng sáo trầm bỗng cũng lặn tăm. Khúc nhạc vừa ngưng, cả đất trời đều như tĩnh lặng.

Công tử phong lưu, khí khái bất phàm, từng hành động cử chỉ đều toát lên cao quý rõ ràng là trưởng tử của dòng dõi trâm anh thế phiệt, đến lúc này chỉ có kẻ mù mới không rõ thân phận của Tạ Lang mà thôi.

Nhìn thấy đám Lạc Hoa Nùng vẫn đang đi về hướng mình, chàng chẳng buồn ngước mắt, chỉ vuốt nhẹ dây đàn thờ ơ ra lệnh: "Bảo họ đừng tới đây, người ti tiện làm ta chướng mắt!"

Tạ Quảng vội thưa vâng, đi tới chặn lại đám người Lạc Hoa Nùng, truyền đạt lời của Tạ Lang. Thoắt cái, sắc mặt Lạc Hoa Nùng trắng bệch, mấy lang quân đi cùng hắn vừa hối hận vừa tức tối, còn thiếu niên tuấn tú kia lại phẫn nộ, căm giận trừng mắt sang phía này.

Có điều những chuyện này không ảnh hưởng gì đến chàng cả, ngay thời khắc chàng bảo Tạ Quảng lấy lệnh bài ra, thì đã xác định sẽ tiết lộ thân phận của mình rồi. Trên đất Dương Châu này, bất kể thế lực lớn nhỏ nào cũng không dám ra tay với chàng. Thậm chí có thể nói, sau ngày hôm nay, Dương Châu Lạc thị sẽ phải nghĩ trăm phương nghìn kế bảo vệ chàng, bọn họ sợ nhỡ may Tạ Lang xảy ra biến cố gì trên địa bàn của họ, sẽ khiến Trần Quận Tạ thị giận cá chém thớt, chuốc lấy tai họa diệt tộc.

Cứ như vậy, cánh đồng vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lìm.

...

Màn đêm dần dần buông xuống.

Do Dương Châu lạc thị dâng thêm một phần thức ăn nên bữa tối khá thịnh soạn, Cơ Tự cũng ăn thêm vài miếng.

Đêm nay trời hơi oi, may mà trên đồng hoang gió thổi hây hây khiến cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Ngẩng đầu lên có thể thu gọn cả bầu trời đầy sao vào tầm mắt, Cơ Tự nhàn nhã ngồi tựa vào Tạ Lang thưởng thức cảnh đẹp. Nàng không hề biết, biểu hiện bình thản tự nhiên của nàng lại nhận lấy cái nhìn đầy ẩn ý của chàng.

Nửa canh giờ sau, bắt đầu có người vào doanh trướng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai lên đường. Cơ Tự đang lim dim thư thái bỗng nghe được giọng nói êm ái của Tạ Lang vang lên: "Đã tối rồi, chuẩn bị nước nóng đi."

Hai bộ khúc lập tức vâng dạ.

Chàng lại nói tiếp: "Chuẩn bị cả nước tắm cho Cơ tiểu cô nữa, mang vào doanh trướng của ta."

... Chuẩn bị cả nước tắm cho Cơ tiểu cô nữa, mang vào doanh trướng của ta ư?

Cơ Tự ngồi dậy, quay ngoắt đầu nhìn Tạ Lang, thấy hai bộ khúc kia toan bước đi bèn gọi với theo: "Không cần chuẩn bị của ta đâu."

Hai bộ khúc còn chưa kịp mở miệng đáp lời, Tạ Lang ở bên cạnh đã lười nhác xen vào: "Bôn ba cả ngày nàng không mệt mỏi à? Ta không quen ôm một mỹ nhân hôi ngủ đâu."

Cơ Tự mím chặt môi, không nhịn được trừng mắt với chàng: "Lang quân cứ yên tâm, ta ngủ trên mặt đất là được."

Phớt lờ sự tức giận của nàng, Tạ Lang cười vô tư: "Không được, nàng chỉ được ngủ trên sập của ta thôi."

Mặt Cơ Tự đỏ bừng. Mà lúc này hai bộ khúc kia cũng chẳng buồn đoái hoài đến Cơ Tự nữa, lẳng lặng thi lễ với Tạ Lang rồi cúi đầu rút lui.

Cơ Tự kiên trì nói: "Ta sẽ ngủ trên mặt đất!"

Tạ Lang không hề ngẩng đầu: "Không được!" Tuy giọng chàng điềm tĩnh nhưng vô cùng quyết đoán, thấy Cơ Tự còn đang lừ mắt nhìn mình đầy tức tối, chàng lại nhỏ nhẹ: "Nếu A Tự không thích tỳ nữ hầu tắm thì vi phu có thể kỳ lưng giúp nàng…" Đến đây chàng ngừng lại giây lát mới nói tiếp, "Cũng có thể thuận tiện cùng A Tự động phòng hoa chúc..."

Trong khi Cơ Tự vẫn còn sửng sốt vì câu nói kia, Tạ Lang lại dịu dàng hỏi khẽ: "A Tự cảm thấy kiểu nào tốt hơn? Muốn tắm rửa sạch sẽ cho ta ôm, hay là bằng lòng cùng vi phu hưởng thụ thú vui đôn luân?"

Cơ Tự sầm mặt thầm nghĩ: Ta không cần cái nào hết, ta chỉ muốn một mình một lều, ngủ yên một giấc thôi.

Đáng tiếc, khi ngẩng đầu nhìn vào mắt ẩn chứa nét cười nhưng lại tràn ngập uy hiếp của Tạ Lang, nàng lại không dám thốt ra lời này.

Bất chợt Cơ Tự tỏ tường, không chừng lần này Tạ Lang cưỡng ép bắt nàng đi còn có một lý do khác, hi vọng nàng quật cường hơn để chàng dễ ép nàng gạo nấu thành cơm thôi.

Thấy Cơ Tự đã chịu thua, Tạ Lang lại mỉm cười, đong đưa chung rượu trong tay, phân phó một bộ khúc: "Gọi huynh đệ Hàn thị đến đây." Huynh đệ Hàn thị chính là người đã đồng hành trên sông với họ.

Bộ khúc kia vội vàng nhận lệnh.

Cả đám người Lạc Hoa Nùng đang âu sầu khổ não nghe bộ khúc kia đến truyền lệnh lại vang tiếng bàn tán xôn xao khe khẽ. Họ đều hâm mộ nhìn huynh đệ Hàn thị, đám lang quân tụ tập bên Lạc Hoa Nùng cũng bỏ chạy đến vây quanh huynh đệ họ.

Cứ thế trong ánh mắt hâm mộ lẫn ganh tỵ của mọi người, hai huynh đệ mặt đỏ như gấc sải bước đi về phía Tạ Lang.

Họ cung kính chắp tay trước ngực, cung kính thưa: "Tham kiến lang quân Tạ gia."

Tạ Lang giơ tay lên, ra hiệu hai người ngồi xuống, ôn hòa bảo: "Lần này ta đến Dương Châu dạo chơi một phen, mong hai vị và chư quân giấu giúp hành tung tiếp theo của ta."

Huynh đệ Hàn thị được Tạ Lang ngó đến đã vô cùng vinh hạnh rồi, huống chi còn được đích thân chàng căn dặn nữa. Tuy rằng chỉ với mục đích nhắc họ đừng khoa trương lan truyền thân phận của chàng, để chàng được thanh tịnh một chút, họ cũng thấy quá đỗi vinh quang.

Hàn Tú thức thời đáp ngay: "Tú sẽ chuyền đạt lời dặn dò của lang quân đến mọi người, nhất định sẽ không để người khác tò mò quấy rầy lang quân du ngoạn đâu ạ."

Tạ Lang gật đầu, vừa cười dịu dàng với Cơ Tự vừa lịch sự giới thiệu với huynh đệ Hàn thị: "Đây là nữ nhân ta để tâm, cũng nhờ lang quân chuyển cáo giúp."

Huynh đệ Hàn thị rùng mình, lập tức hiểu ra tại sao gã thiếu niên tôn thất kia bị phạt tự vả miệng rồi. Hàn Tú nhanh trí tiếp lời: "Xin lang quân yên tâm, sẽ tuyệt đối không ai dám bất kính với phụ nhân."

Tạ Lang hài lòng, cầm bình châm rượu, ra hiệu cho huynh đệ Hàn thị lui ra.

Khi họ đã lùi ra xa, chàng mới ung dung đứng dậy, thuận tay đưa chung rượu cho bộ khúc phía sau, rồi quay đầu lại nhìn Cơ Tự với đôi mắt sáng như sao trời, chìa tay ra thản nhiên bảo: "Chắc nước đã chuẩn bị xong rồi, A Tự, chúng ta đi tắm thôi."
Bình Luận (0)
Comment