Kiều Kiều Vô Song

Chương 143

Lạc Hoa Nùng cảm khái: "Từng có người nói, mỹ nhân tuyệt sắc trong thiên hạ đều tập trung ở Kiến Khang. Mà phong nhã tài hoa của Kiến Khang thì đều quy tụ hết vào Lâm Lang của Tạ thị và sáu vị mỹ nam rồi. Ta không biết phong thái của mấy mỹ nam kia thế nào, chỉ nhìn hai người này thôi đã cảm thấy không uổng chuyến đi lần này."

Bản thân Lạc Hoa Nùng cũng được coi là nhân vật tuấn tú hàng đầu của Dương Châu, vậy mà giờ phút này lại sùng bái hai người kia như thế. Mọi người vừa tán thành vừa tò mò thầm quan sát y. 

Ngẩn ngơ chốc lát, Hàn Tú chợt hiểu ra vì sao Lạc Hoa Nùng có thái độ này rồi. Vừa rồi y mới đuổi thiếu niên tuấn tú kia đi, chứng tỏ trước đó y có sở thích nam sắc. Vì vậy khi trông thấy hai mỹ nam phong thái ngời ngời trước mắt, thảo nào y lại cảm khái đến vậy.

Bên này, Tạ Lang dường như cũng thấy mình quá thất lễ. Chàng nhích ra một khoảng, khàn giọng bảo: "Xin lỗi, ta nói năng hơi quá đáng."

"Không sao." Cơ Việt khẽ đáp lời.

Tạ Lang chắp tay ra sau lưng, cúi đầu nhìn Cơ Việt một hồi rồi cười với vẻ bất lực: "Trăm phương nghìn kế bắt cóc người mình yêu, chỉ mong có thể bên nhau một thời gian, nhưng không ngờ mới chớp mắt mà nàng đã mặc vào nam trang, muốn khiến ta xa cách."

Cơ Việt lặng im không đáp.

Tạ Lang không kiềm được quan sát Cơ Việt. Mỗi lần nhìn thấy Cơ Tự khoác vào bộ huyền y và lạnh lùng đối đãi, lòng chàng đều dâng lên một cảm giác xa lạ: Người này cực giống một nam tử chân chính, hắn có phải là A Tự của chàng không?

Cơ Tự mặc nữ trang luôn có vài phần dịu dàng yếu đuối trước chàng. Nhưng một khi mặc nam trang vào, nàng giống như khoác lên mình bộ áo giáp kiên cố nhất, phong thái cũng trở nên hờ hững cao xa, khiến chàng hoảng hốt không thôi.

Chàng lại nói thật khẽ: “Trông dáng vẻ hiện tại của nàng uy phong thật đấy, nhưng thiên hạ này có biết bao kẻ tài ba, nếu ai đó đoán được nàng là phận nữ nhi, chỉ sợ sẽ hậu hoạn khôn lường. Không nói ai khác, chỉ riêng quốc sư Bắc Ngụy Khấu Khiêm Chi chính là một cao thủ xem tướng cốt. Lần này ta đi chung với nàng, cốt yếu là vì lo việc đó xảy ra... A Tự, chuyện nàng giả trai, mỗi lần nghĩ đến lòng ta đều lo ngay ngáy."

Chàng lo lắng cho nàng là thật. Cơ Việt chau mày, rốt cuộc hắn đã biết lý do sao Tạ Lang tức giận và phiền muộn đến vậy rồi. Thế là hắn đưa bàn tay trắng ngần của mình sửa sang lại vạt áo cho Tạ Lang, nói với giọng khẽ khàng nhưng đầy cương quyết: "Điểm này Thập Bát lang không hiểu đâu. Dù một ngày nào đó ta bị định tội khi quân phạm thượng, ngũ mã phanh thây, chỉ cần có thể làm Cơ đại lang sống phong quang vô hạn, cũng đủ để ta bất chấp tất cả. Thận phận nữ nhi có gì tốt chứ?" Cơ Việt cười lạnh, "Nữ nhi như Lang Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị thật ra chẳng là gì trong mắt Cơ đại lang ta cả. Chỉ vì thân là nữ nhi nên phải chịu cảnh lang quân mang ta so sánh với họ, còn phải chịu những kẻ ngu xuẩn vô tri ấy đè đầu cưỡi cổ ta ư, vậy thì không làm nữ nhi còn hơn."

Hiển nhiên Cơ Việt đã nản lòng thoái chí. Hắn lùi về sau một bước, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Lang, bình tĩnh cất lời: "Thịnh tình của Thập Bát lang, Cơ Việt thẹn không dám nhận." Rồi lập tức quay người, thản nhiên đi về phía đám Lạc Hoa Nùng.

Lễ tế đã kết thúc, mọi người đều mong ngóng chờ Tạ Lang ra lệnh lên đường.

Nhìn theo bóng lưng Cơ Việt rời đi, chàng quay đầu phân phó vài câu, thế là đội ngũ lại bắt đầu  rời khỏi trấn Thập Lý, đi về phía huyện Mộc.

Không giống với mấy con cháu thế tộc nhỏ như huynh đệ Hàn thị đang chần chừ do dự có nên làm thân với Cơ Việt hay không, Lạc Hoa Nùng lập tức hân hoan tiến đến đón. Thực chất, kể từ lúc Cơ Việt xuất hiện đến giờ, ánh mắt y vẫn mải mê dán vào người Cơ Việt.

Lạc Hoa Nùng nhã nhặn cúi người hành lễ: "Nghe danh Cơ Sư bác học đã lâu, hôm nay Lạc mỗ vô cùng vinh hạnh được diện kiến." Y cười đon đả, "Cơ sư chưa đến Dương Châu nhiều phải không? Nếu vẫn còn xa lạ, Lạc mỗ xin làm chủ dẫn đường."

Thấy Lạc Hoa Nùng thân cận với Cơ Việt như vậy, phút chốc rất nhiều lang quân thế tộc khác cũng xun xoe vây quanh.

Cơ Việt hiếm thấy có thế tộc làm thân với mình như thế, cũng phong độ cười đáp lễ: "Đương nhiên vẫn còn chỗ không quen, lúc Cơ mỗ đến đây gặp phải một vài sự cố nên bên cạnh không có người hầu cận. Nếu dọc đường có nơi buôn bán tôi tớ, cũng muốn xem thử một hai người."

Yêu cầu này chỉ là chuyện nhỏ với những người xung quanh, người người rối rít vâng dạ.

Đoàn xe từ từ rời khỏi trấn, vì đội ngũ quá lớn nên không thể đi nhanh, vì thế càng lúc càng nhiều người biết được tin Tạ Thập Bát lang của Trần Quận Tạ thị và Cơ Việt Cơ sư đến đây. Mọi người bắt đầu đổ dồn về huyện thành, nhìn ngắm hai mỹ nam bằng ánh mắt nóng bỏng

Mãi cho đến lúc Cơ Việt phát hiện ra phần lớn người vây quanh mình đều là mỹ thiếu niên, đang bối rối thì bỗng nghe thấy tiếng bàn tán nho nhỏ: "Nghe nói Cơ sư là một người đồng tính", "Còn là kiểu nằm dưới ấy", "Thật vậy sao?", "Đương nhiên là thật rồi, một năm nay có rất nhiều lời đồn đãi về y lắm"...

Lúc này sắc mặt Cơ Việt sượng cứng, hắn nhìn Tạ Lang bị đám tiểu cô vây kín cách đó không xa, rồi nhìn lại đám người Lạc Hoa Nùng tíu tít quanh mình, trong lòng bất chợt nghẹn uất. May mà không ai định nghỉ chân ở huyện Mộc, vừa ra khỏi cửa thành, những kẻ nhiệt tình quá độ kia cũng bớt đi rất nhiều.

Rời khỏi huyện Mộc được bốn mươi dặm thì trời đã hoàng hôn. Lần này Tạ Lang chọn nơi hạ trại phong cảnh tú lệ, phía Đông có con sông uốn lượn chảy qua, phía Tây núi non trùng điệp ngút ngàn, cộng thêm ánh tà dương soi chiếu trên mặt sông, thuyền câu rải rác, quả thật đẹp không sao tả xiết.

Cơ Việt được nhóm Dương Châu Lạc thị đón tiếp nhiệt tình, vừa dùng bữa xong, Lạc Hoa Nùng đã tha thiết nhìn Cơ Việt: "Một mình Cơ huynh ở bên ngoài bất tiện. Lạc mỗ đã sai người dựng doanh trướng cho huynh rồi. Nếu huynh không chê, cứ việc sai bảo hạ nhân của Lạc mỗ như tôi tớ nhà mình."

Ngủ ở doanh trướng của Dương Châu Lạc thị ư? Cơ Việt thoáng giật mình, còn chưa kịp đáp thì đã thấy Tạ Quảng đi đến, chắp tay chào Cơ Việt, cung kính bẩm: "Cơ đại lang, Thập Bát lang cho mời."

Cơ Việt thong thả đứng dậy đi theo Tạ Quảng, bỏ lại Lạc Hoa Nùng ngây ngẩn trông theo.

Tạ Lang đang đứng trong gió đêm nhìn cảnh nước sông trôi xuôi. Nghe thấy tiếng bước chân của Cơ Việt, chàng cất giọng ôn hòa: "Sau này cách Lạc Hoa Nùng xa một chút." Gương mặt chàng nửa ẩn nửa hiện trong ánh lửa chập chờn, "Đã chuẩn bị nước và xiêm y cho nàng rồi, mệt nhọc cả ngày, đi tắm đi."

Cơ Việt lẳng lặng nhìn Tạ Lang chốc lát, rồi quay đầu nhìn về phía doanh trướng của chàng, thấy có một căn lều nhỏ khá tinh xảo cách đó không xa, liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Tạ Lang: "Đa tạ." Rồi nàng nhanh chóng quay người đi về phía căn lều nhỏ.

Nhưng chỉ lát sau, Cơ Việt lại đi ra, chạy đến sau lưng Tạ Lang đang một mình nhấm rượu, khom người hỏi nhỏ: "Lang quân, nước nóng và xiêm y của ta ở đâu?"

Tạ Lang ngoái đầu lại, đôi mắt lấp lánh in bóng sao trời: "Bên lều này không có thì tất nhiên ở bên lều kia rồi."

Cơ Việt thẳng người dậy: "Nếu ta nhớ không lầm, doanh trướng kia là của Thập Bát lang mà."

"Đúng vậy." Giọng chàng rất đỗi dịu dàng, "Bây giờ đã tối rồi, ban ngày, ta cho nàng làm Cơ Việt, nhưng đến tối thì phải trả lại A Tự cho ta."

Tuy vẻ mặt và giọng chàng nhẹ nhàng ấm áp, nhưng đôi mắt trong veo kia lại ánh lên vẻ sắc bén và kiên quyết rõ rệt trước nay chưa từng có.

Lần đầu tiên Cơ Việt thấy được Tạ Lang như vậy, trong lòng bỗng sợ hãi, vô thức lùi về sau một bước.

Lát sau, Cơ Việt dẩu môi, thừa dịp không ai chú ý tức khắc lẻn vào doanh trướng của Tạ Lang.

Đêm dần về khuya, Tạ Lang vừa vào doanh trướng đã thấy Cơ Tự buông xõa mái tóc, mặc bộ bạch y của mình ngồi đọc sách dưới ánh nến. Chàng đứng yên ngắm nàng thật lâu mới đi đến phía sau nàng, chầm chậm ngồi xuống, hai tay  ôm lấy Cơ Tự, kề mặt vào gáy nàng.

Suốt cả đêm Cơ Tự không thể nào ngon giấc, bởi vì Tạ Lang cứ ôm rịt lấy nàng từ phía sau, mặt chàng áp vào gáy nàng, hai người cứ thế im lặng ngồi suốt đêm dài.
Bình Luận (0)
Comment