Kiều Kiều Vô Song

Chương 146

Tạ Lang bình thản bảo: "Đi thôi."

Vừa vào xe lừa, Tạ Quảng bỗng nghe thấy lang quân nhà mình ho khan. Đúng rồi, rạng sáng trời đổ cơn mưa, khi ấy lang quân đang ở trong núi, chắc hẳn bị dính mưa nên bệnh rồi. 

"Thập Bát lang, người có khỏe không?"

"Không cần lo lắng, uống hai bát thuốc là khỏe thôi." Giọng chàng ôn hòa, "Đã dùng bồ câu đưa tin chưa?"

Tạ Quảng ngập ngừng chốc lát mới thưa: "Rồi ạ. Đại tướng quân Lưu Nghĩa Khang năm lần bảy lượt nói xấu lang quân trước mặt bệ hạ và thái tử, bảo rằng danh vọng lang quân quá cao, lời nói và hành động của người đều mang ý thương xót cho muôn dân như đang tỏ ý rằng giang sơn Lưu Tống không thể trường thịnh như thời Tần. Lưu Nghĩa Khang còn xúi giục, danh sĩ như lang quân căn bản không cần thiết tồn tại, gã đề nghị bệ hạ mau chóng trừ khử người đi. Trong đám nhân tài thuộc lớp hàn môn như Lưu Khiên, Vương Trấn mới được bệ hạ trọng dụng cũng bất mãn với người. Bọn họ ngầm tấu với bệ hạ là hoàng quyền Lưu Tống không cần con cháu thế gia danh vọng ngất trời như thế."

Trong xe lừa, Tạ Lang cũng trầm mặc hồi lâu mới thở dài: "Ta đoán được từ trước cả rồi. Còn Cơ Việt, trong triều có lời đồn gì bất lợi không?"

Tạ Quảng bẩm: "Cơ Việt xuất thân hàn môn, lại có khả năng tiên đoán xuất quỷ nhập thần, đến nay vẫn không có ai dám nói gì."

Tạ Lang dịu giọng: "Như vậy cũng tốt." Lát sau chàng lại dặn, "Phía trước là huyện Kỳ Thủy, ngươi cử người đi mua mấy hạ nhân về đây."

"Vâng."

Vì Tạ Lang trở lại nên đội ngũ đã có người thủ lĩnh, cả đội như bừng tỉnh, chỉnh tề lên đường. Xe Cơ Việt chạy một lát, vô tình lại vượt lên đầu đội ngũ. Hắn hết nhìn xe lừa của Tạ Lang lại quay sang nhìn xe của nhóm tiểu cô Lang Gia Vương thị, Trần Quận Viên thị.

Hiển nhiên trận mưa rào lúc rạng sáng đã nâng danh quốc sư cho Cơ Việt, mấy tiểu cô đại sĩ tộc ấy vừa thấy hắn nhìn mình đã vội quay mặt né tránh, ngay cả ánh mắt thân thiết thường ngày của đám Lạc Hoa Nùng cũng mang theo vài phần kính trọng.

Đặc biệt là thứ nữ của Trần Quận Viên thị kia, bệnh tình còn chưa khỏi, cả người trông khá tiều tụy. Giờ phút này thấy ánh mắt lạnh lùng của Cơ Việt, nàng ta sợ sệt co rụt cổ lại, kéo phắt màn xe xuống, nào còn dáng vẻ vênh váo như ngày hôm qua chứ?

Cơ Việt hơi buồn cười nhìn tình cảnh này. Tối qua, hắn tiên đoán trận mưa kia  có vẻ thần kỳ, song nói thật là không đáng nhắc đến. Từ thượng cổ đến giờ, hiện tượng thiên nhiên, thời tiết thay đổi đã sớm có vô số câu ngạn ngữ dự đoán. Ví dụ như là "Gió Nam mùa xuân mưa rào rạt, gió Nam mùa hạ bầu trời trong", "Sáng nổi gió Đông mưa suốt đêm, tối nổi gió Đông đầu cỏ khô"...

Tuy nhiên trong thời đại kiến thức bị lũng đoạn thế này, dù cho thế hệ đi trước có đúc kết ra bao nhiêu kiến thức khí tượng thì cũng rất ít người biết được. Kiếp trước, Cơ Tự nhập vào ngọc bội của Tiêu Đạo Thành, theo đệ đệ đến tận khi lên ngôi đế vương nên gặp được vô số cao nhân dị sĩ, lĩnh hội được bao nhiêu lượng kiến thức sâu rộng, vì thế mới tiên đoán được chính xác trận mưa tối qua.

Đội ngũ đi được khoảng mười dặm thì mặt trời lại bắt đầu lặn xuống phía Tây. Đến chiều, mọi người đã dừng chân cách huyện Kỳ Thủy ba bốn mươi dặm. Bấy giờ cửa thành đã đóng, hơn nữa đội ngũ nhân số quá đông, đi cả ngày chỉ được ba bốn mươi dặm thôi, nên dù biết rõ huyện thành còn cách đó không xa, cũng phải chấp nhận hạ trại nơi hoang dã.

Cơ Việt vừa xuống xe lừa đã gặp Tạ Quảng dẫn theo mấy người đến, hành lễ với Cơ Việt rồi quay sang nói với bốn người phía sau: "Đây là Cơ đại lang, chủ nhân của các ngươi, đến làm lễ ra mắt đi."

Bốn người kia rối rít vái chào, Tạ Quảng giải thích với Cơ Việt đang trố mắt ngạc nhiên: "Lang quân nói, Đại lang bôn ba bên ngoài không ai hầu hạ bất tiện lắm. Tuy bốn người này đều xuất thân thấp kém nhưng gia cảnh trong sạch, lại nhanh nhạy, Đại lang cứ yên tâm sai sử."

Cơ Việt khó hiểu nhìn Tạ Quảng chăm chăm. Bọn họ bôn ba bên ngoài đâu phải mới một hai ngày, nhưng đến giờ Tạ Lang mới đưa cho mình mấy hạ nhân là sao? Rồi Cơ Việt nhìn sang bốn hạ nhân kia, đứng đầu là một nam nhân trung niên mặt mày lanh lợi tên là Nhậm Tam, người này nói tiếng Dương Châu lưu loát, còn vô cùng rành rọt tất cả mọi chuyện ở Dương Châu. Phía sau Nhậm Tam là một thanh niên tên Trần Khởi, dáng vẻ và khí chất tương tự với Quý Nguyên, nhưng có vẻ chín chắn và xử sự chu đáo hơn. Sau nữa là hai tỳ nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Người mặt tròn tên A Kỳ, thanh tú lễ phép, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng. Người còn lại tên Tư Nhi, trắng trẻo xinh xắn, mặt luôn tươi tắn nét cười, giọng nói giòn giã, rất dễ lấy được cảm tình từ người khác.

Cơ Việt thầm nghĩ, chắc hẳn Tạ Lang thấy mình mua Quý Nguyên làm hạ nhân nên dứt khoát đưa thêm mấy người đây mà. Thế là gật đầu với Tạ Quảng, mỉm cười: "Thập Bát lang đã có ý tốt, vậy thì ta xin nhận." Rồi hắn quay đầu dặn dò mấy hạ nhân mới, "Các ngươi đi giúp mọi người dựng lều đi."

"Vâng."

Song, Cơ Việt không ngờ là, sau khi hắn đi dạo một vòng, vừa trở lại doanh trướng của mình đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ vọng tới từ đằng xa. Càng đến gần hơn càng nghe rõ tiếng A Kỳ ríu rít trò chuyện với Quý Nguyên: "A Nguyên, thuốc nấu xong rồi. Đại phu dặn những vết thương trên người huynh không còn đáng ngại, nhưng sẽ để lại di chứng đấy. Để đảm bảo về sau, huynh phải uống cạn chén thuốc này đấy." Tiếp theo lại nghe giọng A Kỳ thùy mị truyền đến, "Tranh thủ lúc trời còn sáng, huynh mau cởi áo ra đi, ta vá lại lành lặn cho huynh."

Cơ Việt thoáng nhìn họ, nàng thiếu nữ thì cúi đầu may vá, miệng lải nhải nhưng giọng nói ẩn chứa dịu dàng, còn gã thiếu niên thì ngơ ngác nhìn nàng ta, trên gương mặt trầm tĩnh chứa chan tình cảm. Họ chỉ ngồi đó thôi đã toát lên một khung cảnh ấm áp thuộc riêng họ mà người ngoài không cách nào chen ngang cho được.

Cách đó không xa, Tạ Quảng nhìn theo ánh mắt Tạ Lang, kinh ngạc thốt: "Ồ nhanh vậy? Xem chừng Cơ tiểu cô còn rất ngạc nhiên ấy." Nói đến đây hắn lại liếc sang lang quân nhà mình, lòng thầm kinh hãi: Đám Tiêu Dịch, Lạc Hoa Nùng cũng từng có ý với Cơ tiểu cô, nhưng lang quân nhà mình lại chẳng buồn đếm xỉa. Vậy mà một tên hạ nhân cỏn con như Quý Nguyên lại làm lang quân phải để mắt, đã thế còn đích thân chọn bốn hạ nhân đưa sang cho Cơ tiểu cô nữa.

Tạ Lang nhếch cười, đăm đắm nhìn Cơ Việt đang đứng lặng người: "Người từng chịu quá nhiều tổn thương như Quý Nguyên sẽ không thể nào kháng cự được tình cảm của một cô nương dịu dàng bao dung được đâu."

Thật ra, từ xưa Tạ Lang đã lờ mờ đoán được ý nghĩ kén rể kế thừa huyết mạch Cơ thị từ sâu trong nội tâm Cơ Tự rồi. Thế nên với những người có thân phận con cháu thế gia, ưu tú hơn người, chàng sẽ chẳng buồn để ý đến. Nhưng nếu đối phương là con cháu hàn môn hoặc kiểu hạ nhân như Quý Nguyên thì chàng phải đề cao cảnh giác.

Có điều, với thân phận là Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị, tất nhiên chàng khinh thường việc phải đi đối phó với những người có thân phận thấp kém kia. Chàng chỉ cần đưa hai tỳ nữ tính cách khác nhau đến, quan tâm chăm sóc gã thiếu niên đã chịu đủ khổ nạn thì sẽ dễ dàng đánh bay ý nghĩ mới vừa nảy sinh của Cơ Tự thôi.

Hơn nữa, nếu nàng thích kiểu thiếu niên như Quý Nguyên, ngoại trừ gã nô bộc Trần Khởi kia, chàng có thể mua thêm cho nàng mười mấy người khác có khí chất tương tự, nhưng xử sự chín chắn và biết chừng mực hơn. Chàng sẽ cho nàng ngắm thỏa thích, để nàng hiểu rõ, người khác còn tỏ tường những chuyện nàng nghĩ đến hơn cả nàng. Vì vậy, mãi mãi không ai dám mạo hiểm đắc tội đại quý tộc như chàng, chịu đi ở rể, chịu để con con cái không mang họ mình, cộng thêm phải đi ứng phó vô số phiền phức do mỹ mạo của nàng mang đến cả. Ví dụ như Quý Nguyên, y cũng phải lựa chọn một người mang thân phận tỳ nữ để tiếp nối hương khói cho Quý thị của mình chứ đúng không?

Nghĩ đến đây, Tạ Lang rủ mắt mỉm cười, thản nhiên căn dặn: "Đi nói với A Tự ta ngã bệnh rồi."

Tạ Quảng vội vàng thưa vâng rồi chạy đến bên cạnh Cơ Việt. Thấy Cơ Việt mang tâm sự nặng nề, tuy sách nằm trong tay nhưng lại cầm ngược mà chẳng hay, chốc chốc lại nhìn về phía A Kỳ và Quý Nguyên, Tạ Quảng buồn cười, khẽ giọng bẩm báo: "Cơ đại lang, lang quân nhà ta mời người qua đó."

Thấy Cơ Việt nhìn với vẻ thắc mắc, Tạ Quảng nghiêm túc nói thêm: "Có thể Đại lang không biết, quốc sư Bắc Ngụy là cao thủ đạo gia đứng đầu thiên hạ, nghe nói có bản lĩnh quỷ thần khó lường. Lần này Đại lang đến Dương Châu gặp mặt quốc sư Bắc Ngụy, có khả năng phải thi thố một trận với hắn đại diện cho hai nước Bắc Ngụy và Lưu Tống. Vì lo lắng cho chuyện của Đại lang, lang quân nhà ta biết đại sư Hư Minh cao thủ đạo môn đang ẩn cư nơi núi rừng gần đây, nên hôm qua vội vã đến cầu kiến, mời ngài ra giúp một phen. Ai ngờ tối qua bị mắc mưa, giờ bệnh trở nặng..."

Tạ Quảng còn chưa nói hết Cơ Việt đã cất cao giọng: "Chàng bệnh rồi sao?"

Tạ Quảng gật đầu: "Người đưa cả đại phu về chữa bệnh mà."

Cơ Việt lập tức quay người: "Vậy ta đi xem một chút có tiện không?" Dù miệng hỏi thăm nhưng chân đã thoăn thoắt đi về phía doanh trướng của Tạ Lang rồi.

Tạ Quảng đi sau vài bước, nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Cơ Việt, thầm buồn cười: Cơ tiểu cô này thật là. Rõ ràng yêu lang quân nhà mình đến khắc cốt ghi tâm, vậy mà quay lưng còn đòi kén rể, gả cho người khác. Lang quân nhà mình thông minh bậc nào, dù cho nàng có ẩn giấu rất sâu đi nữa làm sao có thể qua mắt được người cơ chứ?

Chỉ phút chốc Cơ Việt đã đến trước cửa doanh trướng Tạ Lang, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc xộc ra từ bên trong, kèm theo tiếng ho húng hắng của chàng. Bàn tay toan mở cửa lều bỗng run nhè nhẹ, đứng bên ngoài nghe ngóng rất lâu mới dám chậm rãi bước vào.

Tạ Lang ngồi đưa lưng về phía Cơ Việt, đang viết gì đó. Dáng chàng thẳng tắp, vạt áo chấm đất, ánh nến lập lòe càng tô điểm cho hình bóng kia như mộng ảo. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, chàng lại ho khan hai tiếng mới hắng giọng hỏi: "A Tự đã đến rồi sao?"

Cơ Việt lí nhí "ừ" một tiếng. 

Tạ Lang vẫn tiếp tục viết, không hề ngoảnh lại, vừa ho vừa hỏi: "Đủ người hầu hạ không? Tuy bốn người kia chỉ là hạ nhân nhưng ta đã tra rõ lý lịch nhà họ, đều đáng tin cả, nàng có thể an tâm sai bảo." Không đợi Cơ Việt trả lời, Tạ Lang lại giảng giải, "Thời này giặc cướp hoành hành, có thể nàng không biết, một vài người thật ra xuất thân ban đầu là nô bộc bình thường, vì thấy chủ nhân giàu có nên nảy lòng tham. Cho nên việc chọn nô bộc là việc quan trọng nhất của bất cứ gia tộc nào, nàng hiểu không?"

Cơ Việt lại vội "ừ à”.

"Sau này nàng muốn mua nô bộc nào cứ nói với ta trước một tiếng, để ta kiểm tra cho nàng được không?"

Giờ khắc này giọng chàng rất đỗi dịu dàng. Cơ Việt chỉ biết đờ đẫn nhìn Tạ Lang, trong thâm tâm biết rõ đây là chàng lo lắng cho mình mà thôi, bèn nhẹ giọng đồng ý: "Được."
Bình Luận (0)
Comment