Tạ Lang hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tạ Quảng cảm giác được bầu không khí không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một Tạ Lang trong bộ bạch y đang khẽ cười, chàng chậm rãi thắt đai ngọc, nhàn nhạt nói: "Ta đã biết."
Ta đã biết?
Chỉ ba chữ đơn giản?
Tạ Quảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lang quân nhà mình, rồi vội cúi đầu đáp: "Vâng!."
Vừa dứt lời Tạ Lang đã rời khỏi phòng, lúc này chàng phong thái phi thường, tay áo rộng phấp phới bước đi, Tạ Quảng thấy chàng đi về phía sân viện Cơ Việt, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
......
Hiện tại sắc mặt Cơ Việt đúng là xanh trắng đan xen.
Hắn nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: Thôi Huyền kia lại dám nói, đối với phong tư trấn định thong dong của ta vừa gặp đã thương?
Từ trước đến này, Cơ Việt vốn nổi tiếng với phong thái ung dung, bình tĩnh. Tuy nhiên, sau lần đối đầu duy nhất với Thôi Huyền, hình ảnh đó có phần sụp đổ. Đầu tiên hắn bị Thôi Huyền dọa cho sắc mặt tái nhợt vì ngàn con ngựa. Tiếp theo lại bị Thôi Huyền làm cho té ngã, đến mức ngượng ngùng ngồi dưới đất mãi không đứng dậy được. Cuối cùng, lại bị bóc trần thân phận nữ tử, hắn sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm xiêm y. Như vậy, hắn còn có phong tư trấn định thong dong ư? Phi! Hắn nhiều ưu điểm như vậy mà Thôi Huyền một chữ cũng không đề cập tới, cố tình cường điệu bốn chứ "trấn định thong dong" này, rõ ràng chính là trào phúng hắn!"
Còn có, cái gì mà vừa gặp đã thương, nhìn thấy thần hồn điên đảo? Lời cầu thân loại này có thể dùng trong trường hợp nghiêm túc sao? Đáng giận nhất, Thôi Huyền kia còn nói cái gì mà sính lễ hắn đã đưa ra và Cơ Việt cũng đã tiếp nhận. Cái gọi là sính lễ quả nhiên là một ngàn con ngựa kia!
Lấy một ngàn con ngựa làm sính lễ, bất cứ ở đâu cũng sẽ được vang danh khắp nơi, khiến người người bàn tán xôn xao, mọi người sẽ đều khen ngợi Thôi Huyền ra tay hào phóng là vì trân trọng Cơ Việt.
Nhưng mẹ nó một ngàn con ngựa kia rõ ràng là hắn muốn mình chuyển giao cho hoàng đế Lưu Tống! Như vậy mà cũng gọi là hắn đưa sính lễ? Còn nói cái gì mà chính mình cũng đã vui vẻ tiếp nhận?
Mà làm cho Cơ Việt bực đến nghiến răng nghiến lợi là không thể giải thích rõ ràng với mọi người chuyện sính lễ một ngàn con ngựa kia, đây là quốc gia đại sự không thể để lộ.
Trong lúc Cơ Việt đang tức giận dậm chân, mà lúc này ở bên ngoài thôn trang đã thành biển người tấp nập, những âm thanh kích động của đám người Dương Châu đó thỉnh thoảng theo gió bay vào trong tai Cơ Việt.
Lúc này Quý Nguyên đi đến phía sau Cơ Việt, thấp giọng nói: "Đại Lang, bên ngoài những người đó nháo thật sự lợi hại."
Lời Quý Nguyên vừa ra, bên ngoài bỗng có một tiếng quát chói tai vang dội truyền đến. "Bắc Nguỵ Thôi Huyền đó dám nhục nhã quốc sư của chúng ta như thế mà còn nhịn nữa thì sau này có gì mà chúng không dám làm được! Thỉnh quốc sư hạ lệnh, để bọn ta đi gặp Bắc Nguỵ Thôi Lang đòi lại công đạo!"
"Đúng vậy, quốc sư đường đường là một trượng phu, Thôi Huyền kia lại đối đãi giống như phụ nhân, loại nhục nhã này vạn lần không thể nhẫn!"
"Đây là Dương Châu, đây là Lưu Tống! Thôi Lang hắn ở Bắc địa lợi hại nhất nhưng cũng là người Bắc Nguỵ. Nỗi nhục nhã này chúng ta phải phản kích trở về!"
"Đúng vậy, phản kích. Phản kích!"
Những tiếng quát đó vang dội như thế, đủ thấy lửa giận của mấy ngàn người như muốn thiêu đốt, muốn tàn phá cả không trung!
Điều Cơ Việt cần làm nhất lúc này là nên đi ra ngoài, mặt đối mặt với mọi người, tiến hành phản kích lại lời cầu hôn của Thôi Huyền!
Nhưng hắn lại không thể làm!
Tại sao? Bởi vì nhược điểm của hắn bị Thôi Huyền nắm ở trong tay! Thôi Huyền đã chế trụ bí mật lớn nhất của Cơ Việt có thể khiến hắn thân bại danh liệt! Nói cách khác, hiện tại nếu Cơ Việt chọc giận Thôi Huyền, kết quả cuối cùng Thôi Huyền vẫn sẽ bình yên vô sự, mà hắn sẽ bị bắt giam vì tội khi quân!
Cho nên, bên ngoài bá tánh càng phẫn nộ, Cơ Việt trong này càng bị động!
Đám người Quý Nguyên hiển nhiên cũng giống bá tánh bên ngoài kia, đối với hành động của Thôi Huyền tràn ngập tức giận, nhưng giờ khắc này, bọn họ nhìn đến Đại Lang nhà mình chỉ âm thầm chịu đựng, một bộ dáng đúng lý hợp tình hoàn toàn không giống như trong quá khứ, tựa như bị một gáo nước lạnh xối từ đầu đến chân, khiến mọi người nhìn nhau đầy ngờ vực.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên trở nên an tĩnh.
Cơ Việt còn đang ngẩn ra, một người hầu vội vàng chạy tới phía Cơ Việt vui mừng kêu lên: "Đại Lang, Đại Lang, Thập Bát Lang ra mặt!"
Thập Bát Lang ra mặt?
Tin tức này vừa ra, đám người Quý Nguyên vui vẻ hẳn.
Tuy là ngồi ở trong phòng, Cơ Việt cũng có thể nghe được sự an tĩnh ở bên ngoài, rốt cuộc âm thanh cực kỳ thanh nhuận êm tai của Tạ Thập Bát cũng truyền đến: "Ở đây chắc hẳn có vài vị là người của Thôi Huyền? Vậy xin các vị chuyển cáo lời này đến hắn: quốc sư Cơ Việt nói, Thôi Lang phong độ nhẹ nhàng, dung nhan hoa mỹ, quả thực là lương xứng, Cơ Sư tuy thích nam sắc, nhưng lại chuẩn bị chiêu người vào cửa ở rể, nếu Thôi Lang nguyện ý, có thể gả đến Lưu Tống ta."
So với thanh danh ph óng đãng người trong thiên hạ đều biết của Thôi Huyền, mà Tạ Lang vẫn luôn là người trầm ổn, siêu trần thoát tục. Nói cách khác, nhiều người tin rằng Thôi Huyền có khả năng nói hươu nói vượn, nhưng Tạ Lang, dù có là một phần triệu, cũng không bao giờ nói lời cợt nhả.
Nhưng hiện tại, Tạ Lang - người vốn kiệm lời, lại đưa ra một tuyên bố khiến mọi người sững sờ. Sau một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên khắp nơi.
Lời nói của Tạ Lang ẩn chứa mấy tin tức quan trọng. Thứ nhất, Cơ Việt có đoạn tụ chi bế (thích nam nhân), việc này tuy toàn bộ Kiến Khang đều biết, nhưng Dương Châu không phải ai cũng hay. Do đó, khi lời nói của Tạ Lang vừa xuất ra, những người này đang chuẩn bị dùng mỹ nhân mượn sức Cơ Việt, hoặc chuẩn bị cùng Cơ Việt liên hôn gia tộc đều hoang mang, mất đi chủ ý.
Thứ hai, Tạ Lang khen ngợi Thôi Huyền lớn lên mỹ miều, nhưng lời khen này đặt ở trường hợp này, nghe như thế nào cũng đều mang theo vài phần ngả ngớn?
Lại sau đó, Tạ Thập Bát đưa ra một chuyện, muốn Thôi Huyền ở rể.
Ban đầu, mọi người còn ngơ ngẩn, nhưng sau đó tiếng hoan hô vang lên khắp nơi. Trong nháy mắt, mọi người từ khắp tám hướng đều đồng thanh hô vang:
"Đúng vậy, đúng vậy, hãy để Bắc địa Thôi Lang ở rể đi!"
"Rất đúng, Thôi Huyền xinh đẹp hiếm có trên đời, nên gả đến Lưu Tống của chúng ta. Nếu quốc sư đại nhân không muốn nhận, tại hạ xin phép cưới!"
"Ha ha ha, đúng vậy, nếu Thôi Lang đã nhất kiến chung tình với Cơ Sư, hãy gả cho Cơ Sư, sau đó sinh cho quốc sư chúng ta vài đứa con trai mập mạp mũm mĩm."
"Ha ha ha ha."
Một trận náo nhiệt qua đi, cũng không biết ai kêu lên một câu: "Chúng ta đi tìm Thôi Lang giúp quốc sư cầu thân đi", tiếng cười vang vọng trong không trung, trong nháy mắt, dòng người như biển mênh mông cuồn cuộn đi về phía biệt viện của Thôi Huyền đang ở.
Lúc này, cũng không biết Tạ Quảng nói câu gì, đám người Quý Nguyên cười hì hì chạy ra ngoài, hoà nhập cùng dòng người hối hả đi tìm Thôi Huyền.
Bọn Quý Nguyên vừa đi, sân viện Cơ Việt trở nên vắng vẻ, yên tĩnh. Sau khi dùng một câu đuổi đi mọi người, Tạ Lang chậm rãi quay trở lại thôn trang.
Đi được một lúc, Tạ Lang liếc mắt nhìn về phía xa xa. Dưới gốc cây hoa đào, Cơ Việt đang đứng hướng về phía chàng.
Lúc này Cơ Việt mặc một bộ huyền y, nhưng vừa tắm gội sau khi thức dậy, mái tóc đen nhánh dài đến eo rối tung, khiến gương mặt nàng càng thêm trắng đến kinh ngạc, mang một vẻ đẹp phi giới tính khó tả. Không thể nói là yếu ớt hay kiên cường, chỉ có thể cảm nhận được một vẻ đẹp lay động lòng người.
Tạ Lang ngây ngẩn một thoáng, liền cất bước đi về phía nàng. Chỉ trong chốc lát, đã đi đến trước mặt Cơ Việt.
Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Việt nhẹ giọng nói: "Thôi Huyền có thể thẹn quá thành giận hay không?" Cơ Việt không hiểu rõ tính cách của Thôi Huyền nên cảm thấy bế tắc khi giải quyết chuyện này. Giống như lúc này, nước cờ "họa thủy đông dẫn" của Tạ Lang khiến Cơ Việt lo lắng không biết có thể chọc Thôi Huyền tức giận hay không, từ đó nói thẳng ra chuyện Cơ Việt là nữ tử.
Trước sự lo lắng của Cơ Việt, Tạ Lang bật cười. Chàng nhẹ giọng nói: "Thôi Huyền tuy hành sự có phần hoang đường, nhưng cũng là một chính nhân quân tử, sẽ không để bụng chuyện này."
Nghe chàng nói như vậy, Cơ Việt vui vẻ ra mặt, liên thanh nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Nhìn gương mặt Cơ Việt tươi cười, Tạ Lang thật lâu không lên tiếng.
Mặc kệ như thế nào, điều chàng lo lắng nhất vẫn xảy ra! Thôi Huyền quả thực nảy sinh hứng thú đối với A Tự của chàng!
Cho nên ngay ngày hôm sau, hắn đã ra tay! Hơn nữa, Cơ Tự đối với cường giả luôn có một loại bản năng thần phục trong lòng. Thôi Huyền không chỉ là cường giả mà còn nắm giữ nhược điểm của nàng. Chỉ sợ hắn có nhiều cách dụ dỗ nàng gặp mặt, và dùng thủ đoạn phong lưu khiến A Tự sinh ra hảo cảm với hắn.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tạ Lang, Cơ Việt bất an nhìn chàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Lang khẽ mỉm cười, tiến lên phía trước, đột nhiên vươn hai tay ôm Cơ Việt vào trong lòng ngực.
Cơ Việt hoảng hốt, vội vàng nhìn sang trái sang phải. Xung quanh yên tĩnh, không một bóng người. Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tạ Lang bất ngờ xoay mặt nàng lại, ngay khi Cơ Việt vừa ngẩng đầu lên, Tạ Lang cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này của Tạ Lang có chút vội vàng và cường ngạnh. Chàng nặng nề áp môi mình lên môi Cơ Việt, lưỡi nhanh chóng tách hàm răng và thâm nhập vào khoang miệng nàng. Cơ Việt hoảng loạn mà bị bắt mở miệng, lưỡi thơm của nàng vô ý vừa động, liền bị Tạ Lang gắt gao quấn lấy, khiến nàng phát ra một tiếng r3n rỉ khe khẽ.
Cơ Việt giãy giụa.
Tạ Lang không như thường lệ dễ dàng buông tha. Chàng một tay ôm lấy eo Cơ Việt, tay kia nắm lấy gáy nàng, môi lại càng thêm mạnh mẽ áp lên môi Cơ Việt. Lúc này Cơ Việt cảm thấy eo mình bị bóp đến đau nhức, mà bàn tay to lớn đang chế trụ gáy nàng giống như một cục đá làm nàng không thể cử động.....
Không biết từ lúc nào Cơ Việt đã mềm nhũn dựa vào cánh tay của Tạ Lang.
Sau một hồi lâu, Cơ Việt mới được thả tự do. Nàng vội vàng hít lấy từng ngụm khí, cảm nhận môi mình đau nhức, không biết có chảy máu hay không.
Cơ Việt oán hận lau môi, Tạ Lang vẫn không buông ra. Chàng ôm chặt eo nhỏ Cơ Việt, vùi đầu vào hõm cổ nàng, hồi lâu không nhúc nhích.
Sau một hồi im lặng, Tạ Lang từ từ buông Cơ Việt ra. Chàng cúi đầu nhìn Cơ Việt một lúc rồi khàn khàn nói: "Ta và Thôi Huyền đã quen nhau từ lâu. Việc nàng cùng Khấu Khiêm Chi đánh cuộc, trước khi thời hạn ba ngày đến, hắn hẳn là sẽ hẹn gặp ta. Đến lúc đó, nàng hãy cùng ta đi."
Cơ Việt vẫn cúi đầu im lặng. Nghe Tạ Lang nói vậy, nàng khẽ đáp: "Được."
Kể từ sau nụ hôn đó, Cơ Việt luôn né tránh nhìn Tạ Lang. Tạ Lang cười khổ, chàng nhẹ giọng nói: "Vừa rồi, là ta cấp hỏa công tâm*."
(*: tâm trí nóng vội, bực bội)
Nói ra bốn chữ "Cấp hỏa công tâm", Tạ Lang không đợi Cơ Việt phản ứng lại, liền thấp giọng nói một câu "Xin lỗi", sau đó xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi Tạ Lang đã đi được một lúc lâu, Cơ Việt mới bừng tỉnh, nhớ lại lời nói của Tạ Lang "cấp hỏa công tâm", đây là chàng ghen sao?
**********
Thôi Huyền lúc này thực sự đang đau đầu.
Quý Nguyên và những người hầu khác của Cơ Việt, với tư cách là người đại diện, thống nhất với những người Dương Châu này "nghiêm túc" cầu hôn hắn, người tên Tạ Quảng thậm chí còn mời tất cả bà mối ở thành Dương Châu tới. Những bà mối đó đầu tiên là ca ngợi "sắc đẹp" của hắn, còn gợi ý khi gả cho Cơ Việt nên mang bao nhiêu hồi môn, Cơ Việt sẽ hạ bao nhiêu sính lễ, thành thân ở đâu, nơi nào đón dâu, rất là nghiêm trang mà nói hươu nói vượn một hồi. Khấu Khiêm Chi khinh thường nhìn thấy một màn này, liền phất tay áo mang theo người toàn bộ rời đi, dọn đến một toà nhà khác ở tạm, để lại một mình hắn đối mặt với biển người cuồn cuộn.
Quý Nguyên và những người hầu của Cơ Việt đã đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người Dương Châu chưa tán. Dù ở cách xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói hươu nói vượn của những người đó.
Một lúc sau, Thôi Huyền đột nhiên nở nụ cười.
Hắn càng cười âm thanh càng lớn, càng cười hắn càng cảm thấy buồn cười hơn, trong tiếng cười còn mang theo vài phần sung sướng.
Cười xong một hồi, Thôi Huyền mới lười biếng đứng lên, thanh thanh ra lệnh: "Người đâu, ta muốn tắm rửa thay quần áo."
Thấy bọn người hầu vẫn chưa phản ứng, âm thanh mệnh lệnh của Thôi Huyền lại lần nữa truyền đến: "Đi gấp rút viết thiệp mời Tạ Thập Bát Lang đến đây. Nói với hắn rằng hiện giờ đào hoa đang nở rộ, tối nay trăng sáng ngàn dặm, ta đã thần giao cách cảm với hắn từ lâu, chỉ mong được gặp mặt." Dừng một chút, Thôi Huyền lại nói: "Ừ, hẹn hắn ở bờ sông phía Đông thành."
"Vâng."
Bọn người hầu vừa đi, Thôi Huyền suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: "À, trời hiện tại còn sớm, ta muốn gặp Cơ lang. Đi, phái người đến chỗ Cơ Đại Lang nói, nếu hiện giờ ta cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, đều nguyện ý thành thân, thì chuyện cưới gả này có thể từ từ bàn bạc. Mời hắn đến đây, nói rằng hôm qua sau khi chia tay, ta nhớ hắn vô cùng. Không gặp một ngày dài bằng ba thu, ngẫm lại ta đã ba tháng không gặp hắn, trách không được tối qua ngủ không ngon."
Mặt dày mày dạn nói xong những lời này, Thôi Huyền đứng lên, thong thả lau kiếm, híp mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén, cười nhẹ nói: "Tạ Thập Bát muốn so độ mặt dày với ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ."
Khoe khoang một hồi, Thôi Huyền lại nói: "Nếu Cơ Đại Lang không muốn đến, ngươi nói cho hắn biết, dung nhan ta quá thịnh, vừa ra khỏi cửa chính là biển người tấp nập, thật sự không chịu nổi, đành phải thỉnh Cơ lang tự mình đến đây. Ừm, hắn nếu vẫn không muốn, ngươi nói ta vốn là một lang quân chính trực ôn hòa hiền hậu, là hắn ép buộc ta mở miệng uy hiếp, cho nên hắn đừng quên rằng hắn còn có nhược điểm trong tay ta."
Lời nói của Thôi Huyền vừa dứt, bốn phía đều yên tĩnh. Khấu Khiêm Chi để lại một phụ tá ở đây, phụ tá này liên tục trợn trắng mắt lên trời, lúc này, hắn vô cùng hối hận: Trách không được quốc sư đại nhân không chút do dự dọn đi, hiện tại, hắn cũng muốn chuyển đi thì phải làm thế nào?
Đúng lúc này, Thôi Huyền quay sang người phụ tá đó, khẽ cười nói: "Làm phiền tiên sinh đi thỉnh quốc sư đến đây, nói rằng ta đã mời quốc sư Lưu Tống đến, việc đánh cuộc ngày mai cũng nên có người chứng kiến."
Lời nói vừa dứt, phụ tá rùng mình, cúi đầu đáp: "Vâng!"