Kiều Kiều Vô Song

Chương 18

Huyện Kinh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nó là nơi gần Kinh Châu nhất trong tất cả các huyện, cũng vì vị trí này mà nó trở thành khu vực tập trung rất nhiều tài tử xuất sắc. Trang mẫu đã lan truyền việc Chu Ngọc tổ chức yến hội cho mọi người biết từ lâu, vì vậy lúc bà ta dẫn đám hạ nhân đi đến cổng đón khách, liền thấy ngay mười mấy chiếc xe bò hoa lệ dừng ở đấy, mà phía sau còn có những chiếc xe khác đang nối đuôi nhau chạy đến.

Nhìn huy hiệu gia tộc trên từng chiếc xe, Trang mẫu nở nụ cười thỏa mãn. Lúc này phía xa xa bụi đất mịt mù, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang dần đến gần, nhìn huy hiệu treo trên xe không phải đại thế gia hùng mạnh trong thành thì là ai được đây?

Do đám con cháu thế gia chưa bước xuống, xe phía trước còn chưa đi, xe ngựa phía sau đã chạy đến, bỗng chốc hai dãy phố dài ngoài biệt viện Trang phủ đã đông nghịt người xe. Một lúc sau, có người kích động kêu lên: “Mau nhìn xem, đó là xe ngựa của Kinh phủ đấy!”

“Đệ nhất mỹ nhân Kinh Ly tại đất Kinh Châu cũng đến kìa.”

“Bề thế thật đấy, ngay cả Kinh Ly cũng đến.”

“Kinh Ly đã đến rồi thì ắt hẳn những con cháu gia tộc giàu có ngưỡng mộ nàng cũng tới cho xem.”

“Hôm nay náo nhiệt thật đấy.”

Sự xuất hiện của Kinh Ly khiến không khí trở nên sôi sục.

Đất Kinh Châu không thể sánh với Kiến Khang, năm đó các đại sĩ tộc phương Bắc di tản xuống phía Nam, đương nhiên họ chọn dừng chân ở đế đô Kiến Khang. Nhưng một số sĩ tộc và thế tộc không giành được địa bàn ở Kiến Khang, đành chọn những huyện lân cận Kiến Khang như là Dương Châu làm nơi đặt chân. Còn đất Kinh Châu này thì không bao giờ được các nhà quyền quý phương Bắc ngó ngàng đến. Chính vì thế mà hiện tại những nhà xưng hùng xưng bá ở Kinh Châu này đều là sĩ tộc bổn địa thôi. Với cái vùng lạc hậu, thiếu văn minh ở nửa bên sông Trường Giang này, không nhờ năm đó có các quý tộc phương Bắc xuôi Nam thì làm gì được mấy môn đệ thư hương chân chính. Cũng vì vậy, khi đệ nhất mỹ nhân Kinh Ly cùng với đám con cháu thế gia bổn địa đến đây, mấy vị Chu lang không hề lộ diện, và càng không ra đón.

Thế nhưng Trang mẫu lại kích động đến mức lắp bắp: “Chư vị quý nhân quá bộ tới chơi thật là khiến tệ trang nở mày nở mặt.”

Bọn họ không buồn đếm xỉa đến bà ta mà đi thẳng vào biệt viện. Nhìn trang viên được trang trí tinh tế, Kinh Ly không hề ngước mắt ngắm nhìn, mà đang tìm kiếm gì đó xung quanh.

Một nữ tử đi bên cạnh có dung mạo chẳng kém Kinh Ly cười khẽ: “A Ly, tuy mấy vị Chu lang này cũng có địa vị trong mắt bệ hạ, nhưng cũng chỉ xuất thân là thế tộc bình thường thôi, A Ly có thể đi dạo với nhân vật như Tạ Lang thì họ đâu đáng để A Ly nể mặt vậy chứ?”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Kinh Ly nở nụ cười, nàng ta khẽ nói: “A Bích không nghe người ta nói sao? Lần này Chu Ngọc đến Kinh Châu là định hỏi cưới thê tử đấy.”

“Đương nhiên ta biết việc này.”

“A Bích không biết đâu, tuy Tạ lang tốt nhưng chàng quá xuất chúng, con dòng chính của Trần Quận Tạ thị sẽ không cưới một nữ tử thế tộc bổn địa Kinh Châu làm chính thê đâu.”

Nhìn thấy Kinh Ly sắp rơi lệ, A Bích thở dài, nhỏ giọng khuyên: “Nhưng làm thiếp cho Tạ thị Lâm Lang vẫn còn hơn xa chính thê của Chu thị mà.”

Nghe A Bích nói thế, nàng ta cười buồn bã: “Làm sao ta lại không biết việc này cơ chứ? Nhưng con người Tạ lang thật sự độc nhất vô nhị giống như Kê Khang ngày xưa vậy. Chàng nói, thân ở loạn thế như tấm bèo trôi, sống nay chết mai nào ai hay biết. Chàng còn nói, tâm chỉ gửi núi sông, đã nhìn nhạt chuyện nữ sắc, lấy vợ cũng được, nạp thiếp cũng thế, cảm giác đều như nhau cả thôi. Nếu gặp được người hợp ý, thì chỉ cần một người là đủ, có nhiều hơn nữa chàng cũng không màng.”

A Bích kinh ngạc, khẽ nói: “Chàng chỉ định cưới một người thôi á?”

Thấy Kinh Ly chực rơi lệ, A Bích vội dằn xuống nỗi kinh ngạc: “Nói như vậy, Chu thị quả thật là lương phối của A Ly rồi.” Vì muốn Kinh Ly vui vẻ trở lại, nàng ta nói tiếp, “Chu thị và Kinh thị là môn đăng hộ đối, A Ly lại mỹ mạo bất phàm, nhất định Chu Ngọc hay Chu Loan nhìn thấy cũng sẽ đem lòng yêu thích thôi. Ôi, giờ ta chỉ mong A Ly và Chu Ngọc đừng quyết định ngày cưới sớm quá, ta vẫn không nỡ để A Ly rời khỏi Kinh Châu đâu.” Ngụ ý xem như Chu Ngọc là vật trong tay áo của Kinh Ly rồi.

Hai nàng nói đến đây thì phía trước có người hô lên: “Mau nhìn xem, đó chính là Chu Ngọc đấy, cuối cùng mấy lang quân Chu thị cũng chịu lộ diện rồi.”

“Quả nhiên người cũng như tên, tuấn tú như ngọc vậy.”

“Nhưng ta thấy ba vị lang quân phía sau Chu Ngọc cũng cực kì xuất chúng.”

“Đúng vậy, bốn vị lang quân Chu thị đều có tiếng ở hoàng cung cả mà.”

Trong trang viên, đám con cháu thế tộc Kinh Châu rướn cổ ngóng nhìn về phía bốn người đang tỏa sáng đằng trước. Trang mẫu thầm nghĩ, vốn cảm thấy huynh đệ Chu Ngọc cũng chẳng có gì hơn người, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến quả thật mới thấu cái gọi là cao quý như rồng như phượng, chói mắt vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment