Edit: Frenalis
Tạ Lang vừa dứt lời, tiếng khóc nghẹn ngào càng phát ra bi thương. Cơ Tự nhìn thấy Tạ Tịnh cùng một thị nữ khác, mỗi người xách một bên, túm hai mỹ nhân ném ra ngoài cửa. Hai mỹ nhân loạng choạng ngã xuống đất, ánh mắt nhìn Cơ Tự ẩn chứa tia oán độc. Cơ Tự vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thậm chí còn nở nụ cười.
Nàng lại nghĩ đến Tạ Lang, nam nhân này từng trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm trí đã sớm chín chắn, hiểu rõ mình muốn gì và không muốn gì. Họ không dễ dàng đưa ra lời hứa, nhưng một khi đã hứa, họ sẽ thực hiện đến cùng.
Nàng đột nhiên cảm thấy điều này vô cùng tốt. Đúng vậy, vô cùng tốt.
Trong trí nhớ của nàng, đệ đệ Tiêu Đạo Thành cũng là một người như vậy. Lúc còn trẻ, hắn luôn mềm lòng trước những giọt nước mắt của nữ nhân yếu đuối. Hắn chỉ thực sự tỉnh táo trước sắc đẹp sau khi bước sang tuổi bốn mươi.
Nàng muốn nói, thế gian này có rất nhiều nam tử xuất chúng được bao vây bởi vô số mỹ nhân, mà nam nhân có thể giữ lòng thanh tỉnh từ đầu đến cuối, trong ký ức kiếp trước của nàng, chưa từng gặp qua một người!
Nàng còn muốn nói, vô số tiểu cô đều từng nghe qua những lời dỗ ngon dỗ ngọt của nam nhân khi còn thiếu thời. Nhưng nếu như các nàng thanh tỉnh một chút, thì sẽ phát hiện ra những lời đường mật ấy vốn chỉ là bản tính của nam nhân, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu nhìn không thấu điều này, họ sẽ vô cùng phiền não trong tương lai.
Cho nên Cơ Tự thực sự cảm thấy, một nam nhân từng trải qua muôn vàn phong sương như Tạ Lang, khi quyết định nắm tay một nữ tử, cảm giác ấy thật tốt.
Hai nữ tử kia tuy bị Tạ Lang ném ra ngoài, chịu nhục nhã ê chề, nhưng ở phương Bắc vốn không hà khắc như phương Nam, lại thêm gia tộc Tạ thị vốn không hay bàn tán chuyện người khác. Thế nên, cho đến khi họ rời đi, hai nữ tử kia vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản.
Mười ngày sau khi dừng chân tại Trần Quận, đoàn người lại lên đường hướng về Dương Hạ.
Dương Hạ là nơi tọa lạc miếu thờ tổ tiên của Trần Quận Tạ thị. Tổ địa nơi đây an nghỉ thi cốt của vô số anh kiệt Tạ thị sau khi qua đời. Lần trở về này của Tạ Lang lại mang một ý nghĩa đặc biệt. Đây là lần đầu tiên đích mạch của Tạ thị trở về quê hương sau gần năm mươi năm.
Khi tiến đến gần Dương Hạ, bầu trời bỗng trở nên u ám, âm trầm, sau đó trên trời có tuyết rơi xuống.
Giữa trời tuyết bay như múa lượn, khi còn cách Dương Hạ hơn mười dặm, Tạ Lang đã xuống xe ngựa, vẫn khoác trên mình bộ bạch y, chàng bước từng bước trong tuyết lớn, hướng về quê hương của mình.
Nhận thấy sự nghiêm túc của Tạ Lang, Cơ Tự cũng từ xe ngựa bước xuống. Theo thói quen, nàng đi sau Tạ Lang, nhắm mắt im lặng bước theo. Vị trí này, giống như một người bạn đồng hành, cũng giống như một người hầu cận, là vị trí mà nàng đã quen thuộc.
Bởi vì có vô số anh linh của Trần Quận Tạ thị, không khí nơi đây quanh quẩn âm dung tiếu mạo của những bậc vĩ nhân, khiến Cơ Tự không dám đường đột.
Khi Cơ Tự đi sau Tạ Lang, Tạ Quảng cùng những người khác đứng ở vị trí phía sau như lúc đầu, đột nhiên, bàn tay ấm áp của Tạ Lang nắm lấy tay nàng.
Trước sự kinh ngạc của Cơ Tự và đồng loạt ánh mắt của nhóm người Tạ Quảng, Tạ Lang nhẹ nhàng nắm tay Cơ Tự và kéo nàng sang bên phải của chàng, để nàng sánh vai cùng chàng.
Những vị lão nhân tóc trắng đã đứng sẵn ở ngoài thành Dương Hạ để đón tiếp, từng người nghiêm nghị tiến lên chào hỏi.
Mười vị lão nhân tóc trắng xuất hiện giữa đường, sau khi im lặng cùng Tạ Lang thi lễ, một vị lão nhân quay sang Cơ Tự, nhíu mày hỏi: "Vị này là thê của Thập Bát Lang?"
Trong sự yên tĩnh bao trùm, Tạ Lang nhìn thẳng vào mắt lão nhân, giọng ấm áp trả lời: "Vâng!"
Chàng nói "Vâng!"
Chàng lại còn nói "Vâng!"
Nhiều năm như vậy, nàng từng cùng chàng đồng sinh cộng tử, cũng cùng chàng cùng giường chung gối, Cơ Tự đã ảo tưởng qua vô số điều, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày Tạ Lang sẽ trả lời "Vâng!" khi người đời hỏi nàng có phải là thê của chàng không.
Nước mắt nóng hổi trào lên trong mắt Cơ Tự. Nàng vội quay đầu đi, che giấu sự thất thố của mình. Nhìn ngắm dãy núi xa xăm trong màn tuyết bay, nàng thầm nghĩ: "Có câu nói này của chàng, cả đời này của ta cũng không uổng phí..."
Nghe được câu trả lời của Tạ Lang, mười vị lão nhân không khỏi biến sắc. Họ nhìn Cơ Tự với ánh mắt dò xét, một vị lão nhân lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, vị này là tiểu cô của Lang Gia Vương thị hay Trần Quận Viên thị?"
Nghe vậy, nụ cười trên môi Cơ Tự dần tắt. Nàng cúi đầu, nín thở, không dám cử động.
Đúng lúc này, nàng nghe đuọc thanh âm cực ôn nhu của Tạ Lang truyền đến: "Mấy vị trưởng giả không nhận được tin bồ câu của Thập Bát sao?"
Tạ Lang vừa dứt lời, các lão nhân giật mình, có tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau. Một nam nhân trung niên uy nghi tiến đến.
Nam nhân trung niên vội vã đi đến bên cạnh các vị lão nhân, nhẹ giọng nói: "Việc này là do ta sơ suất. Tin bồ câu của Thập Bát Lang được gửi đến tối hôm qua, nhưng ta chưa kịp thông báo cho các vị trưởng lão."
Quay sang các lão nhân, ông ta nghiêm nghị nói: "Thập Bát Lang nói rằng vào mùa đông năm ngoái, hắn cùng người trong lòng Cơ thị bị tách rời. Khi đó, Cơ thị cùng Thập Bát Lang ở bên nhau không lâu. Thập Bát Lang dùng rất nhiều nhân mạch mới thăm dò được nàng một mình luân lạc tới Bắc Ngụy. Hắn bốn phía tìm kiếm nhưng vẫn bặt vô âm tín."
Nam nhân trung niên ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Thập Bát Lang nói khi nhìn thấy những ngọn núi tuyết trắng xóa, hắn lại nghĩ đến phụ nhân của mình. Giữa mùa đông giá rét này, không biết nàng đã trở thành một bộ xương trắng giữa núi rừng hay là một lưu dân lê lết kiếm sống. Nghĩ đến việc nàng có thể đang mang thai con của mình, Thập Bát Lang vô cùng đau lòng. Nàng mang cốt nhục của hắn, phải chịu đựng mọi khổ cực nơi đất khách quê người, mà hắn lại bất lực không thể làm gì. Lúc nàng ở bên cạnh hắn, hắn chưa từng hứa cho nàng danh phận, chưa từng cho nàng một chỗ an thân. Một khi nàng mất đi, hồn phách sẽ không chỗ nương theo. Nàng chưa từng thành thân nhưng trong sạch không còn, tổ tiên Cơ thị sẽ không cho phép linh hồn nàng trở về quê hương. Nàng đi theo Thập Bát Lang nhưng không có danh phận, linh hồn cũng không được phép an nghỉ tại miếu thờ Tạ thị. Nếu nàng mang thai, đứa bé sẽ là trưởng tử của Thập Bát Lang hắn. Đường đường là trưởng tử của Thập Bát Lang, nhưng sau khi chết lại không có ai biết đến sự tồn tại của nó. Nó tuy có tổ phụ, có tông tự nhưng lại lưu lạc không nơi nương tựa, hồn phách lại theo gió phiêu lãng."
Chầm chậm nói đến đây, giọng nam nhân trung niên trở nên trầm thấp: "Lúc ấy sau khi cân nhắc mọi phương án, lòng Thập Bát Lang tràn đầy hận ý. Hắn quyết định, một khi tìm được Cơ thị, nhất định sẽ đưa nàng về tổ địa, ở tổ địa của Trần Quận Tạ thị kết làm phu thê!"
Lời nói của nam nhân trung niên như sét đánh ngang tai, khiến mọi người kinh ngạc. Chẳng nói đâu xa, hành động này của Tạ Lang quả thực là kinh hãi thế tục, từ cổ chí kim chưa từng có qua!
Nhưng dù cho mười vị lão nhân có kinh ngạc đến đâu, họ cũng chỉ là thân tộc của Trần Quận Tạ thị, cũng không có tư cách hỏi đến.
Trong sự trầm mặc của các lão nhân, nam nhân trung niên tiến về phía Tạ Lang một bước.
Nhìn thấy người kia đi đến, Tạ Lang nắm tay Cơ Tự, cùng nàng hướng về phương Bắc quỳ xuống.
Vừa mới quỳ xuống, nam nhân trung niên đã nghiêm giọng quát: "Tạ Lang, ngươi hãy nói với Thiên Địa, thê tử này của ngươi là người như thế nào, nàng có xứng đáng với thanh danh mấy trăm năm của Trần Quận Tạ thị hay không?"
Tạ Lang quỳ gối trên tuyết, hướng về phương Bắc dập đầu một cái, giọng trầm vang: "Thê tử của ta là quý nữ của dòng dõi hoàng đế tám trăm năm Cơ thị. Nàng có huyết mạch cao quý, tài hoa hơn người, không ai sánh bằng!"
Nghe vậy, các lão nhân như bừng tỉnh, hóa ra Cơ Tự chính là người Cơ thị. Họ Cơ ở Nam địa tuy không là gì, nhưng ở Bắc địa lại là quý tộc. Trong lúc nhất thời, một chút bất mãn trên mặt các lão nhân không còn nữa, ngay lập tức nở nụ cười.
Nam nhân trung niên sau khi hét ra câu nói kia, hơi bạnh quai hàm, lui về phía sau một bước. Tạ Lang chậm rãi đứng lên, chàng nắm tay Cơ Tự, tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Hai người đi chưa được một dặm thì Lư Tử Do - vị quan cao nhất trong đám người, xuất hiện. Hắn nghiêm nghị gật đầu với Tạ Lang, sau đó đi sang một bên rửa tay. Tiếp theo, Lư Tử Do quỳ xuống trước mặt Tạ Lang, hướng về phía Nam cất cao giọng: "Tạ Lang, hãy nói với những anh linh tổ tiên Tạ thị, rằng cả đời này của ngươi, có thẹn với Trần Quận Tạ thị và chính bản thân mình hay không?"
Tạ Lang dập đầu xuống tuyết, cũng cất cao giọng trả lời: "Không!"
Tiếng "Không" này vang vọng vô cùng, thể hiện sự quyết tâm một lòng của Tạ Lang. Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh không biết nghĩ gì, đồng loạt quỳ xuống theo.
Trong tiếng quỳ lạy của vô số người, giọng nói thanh tao ôn hòa của Tạ Lang lại vang lên: "Ta, Tạ Lang, đời này không thẹn với Thiên Địa, không thẹn với sinh linh, không thẹn với phụ mẫu tộc nhân."
Lời chàng vừa dứt, hàng trăm người dân Dương Hạ đang vây xem xung quanh đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói: "Tạ Thập Bát Lang quả thực đẹp như ngọc!"
Tiếng vang vọng khắp bốn phía dần tan, Lư Tử Do lại cất giọng hỏi: "Tạ Lang, ngươi tự nhận cả đời quang minh lỗi lạc, có dám đối với tiên tổ nói một câu, vì sao bất tuân tổ huấn, nhất quyết cưới nữ nhi Cơ thị?"
Lời hắn vừa dứt, Tạ Lang lại hướng về phương Nam dập đầu lạy, chỉ nghe thanh âm thanh tao nhưng hơi nghẹn ngào của chàng vang lên: "Thế đạo điên đảo hoang đường dường này, lúc nàng còn sống Tạ Lang không dám hứa hẹn có thể che chở tận lực bên người, chỉ mong nếu có một ngày hồn về Hoàng Tuyền, nàng cùng nhi nữ có thể trở lại mảnh đất tổ tiên này, được anh linh tổ tiên bảo vệ!"
Tại thời đại mà toàn dân tin tưởng quỷ thần này, tất cả mọi người đều có chấp niệm vô cùng sâu sắc về điểm xuất phát và nơi quy tụ của linh hồn sau khi chết. Thậm chí có thể nói, chấp niệm này còn mãnh liệt hơn cả mong muốn sống thế nào khi còn sống. Cho nên, lời Tạ Lang nói, chàng vì Cơ Tự và đứa con của Cơ Tự, để sau khi chết có thể trở về Trần Quận Dương Hạ, không phải chịu kiếp cô hồn dã quỷ, nên muốn tại anh linh tổ tiên cưới nàng làm thê, câu nói này gần như khiến ai nghe cũng vũng tin không nghi ngờ!
Lời Tạ Lang vừa dứt, Lư Tử Do lui sang một bên, Tạ Lang đứng dậy, nắm tay Cơ Tự đi thẳng về phía trước.
Có lẽ xuất phát từ sự tự phát, hay một loại chấp niệm sùng bái nào đó, hai bên con đường dần dần quỳ đầy người Dương Hạ, họ quỳ mọp xuống, không ai đứng dậy.
Càng ngày càng nhiều đầu người đen kịt quỳ rạp xuống hai bên đường, trong mơ hồ, vô số tiếng hát vang lên giữa không trung. Cách đó không xa, một vị danh sĩ bạch y cất tiếng kêu lớn: "Trần Quận Tạ thị liệt tổ liệt tông, con cháu của các người Tạ Lang đã trở về! Lưu lạc đến phương Nam, năm mươi năm chưa từng về qua quê hương, nay hắn đã trở về!"
Ngay khi tiếng nói của danh sĩ vừa dứt, bốn phía bỗng chốc vang lên tiếng khóc nức nở. Tạ Lang càng là nước mắt tràn đầy khuôn mặt, qua hồi lâu, chàng mới chậm rãi, như dùng hết toàn bộ khí lực nói: "Tử tôn bất hiếu, năm đó chật vật đi đến phương Nam, hôm nay lại lén lút trở về như chuột..."
Cơ hồ lời Tạ Lang vừa dứt, tiếng khóc xung quanh càng lớn hơn, ngay cả vị danh sĩ bạch y và Lư Tử Do cũng ngửa đầu rơi lệ, có người còn thét dài trong tiếng nức nở.
Sau một đường bôn ba, đoàn người Tạ Lang cuối cùng cũng đến trước Tổ miếu của Trần Quận Tạ thị.
Bên ngoài Tổ miếu cũng quỳ đen nghịt người, hơn ngàn đệ tử Dương Hạ. Trong số những đệ tử này, có lẽ có cả hậu duệ của Trần Quận Tạ thị, cũng có thể là hậu duệ của những gia nô, tỳ nữ từng phục vụ dưới trướng Tạ An, Tạ Huyền mấy trăm năm trước.
Tuyết rơi càng ngày càng dày.
Giữa bầu trời tuyết trắng bay múa, bốn phía vô cùng an tĩnh, chỉ trừ tiếng "tư tư" phát ra trên tuyết của Tạ Lang và Cơ Tự giẫm lên.
Từ khi đến Tổ miếu, Tạ Lang nắm tay Cơ Tự, gần như ba bước một quỳ, chín bước một dập đầu, bò về phía Tổ miếu. Mặc dù Cơ Tự không quay đầu lại, nhưng cũng biết Tạ Lang chắc chắn là lệ rơi đầy mặt.
Trước khi bước vào Tổ miếu, có vài danh sĩ được Lư Tử Do mời đến đứng trước mặt Tạ Lang. Họ khom người chào hỏi chàng, một danh sĩ cao giọng hỏi: "Tạ Lang, ngươi vì sao mà đến?"
Tạ Lang quỳ xuống dập đầu, nghẹn ngào trả lời: "Nhi nhớ nhà."
Chỉ ba chữ cực đơn giản, nhưng không hiểu sao, vừa dứt lời, tiếng khóc vang lên khắp nơi.
Mãi một lúc sau, vị danh sĩ kia mới gạt nước mắt trên mặt, hỏi tiếp: "Các người ở phương Nam thế nào?"
Tạ Lang lại dập đầu, khàn giọng trả lời: "Tử tôn đều bình an, gia tộc vẫn còn uy thế!"
Vị danh sĩ kia lui xuống, đổi một lang quân gầy gò trong bộ áo xanh váy dài bước lên. Lang quân kia cao giọng hỏi: "Tạ Lang, bên cạnh ngươi là ai? Nàng có xứng đáng sánh vai cùng ngươi?"
Tạ Lang chậm rãi quay đầu, nhìn Cơ Tự dịu dàng, rồi trả lời: "Bên cạnh ta, xứng đáng sánh vai cùng ta, tất nhiên là thê tử của ta."
Lang quân nhẹ gật đầu, lui xuống, và một danh sĩ thứ ba tiến lên, "Tạ Lang, ngươi cần ghi nhớ: Trời không cùng ta, thời thế không cùng ta, hãy náu thân bảo mệnh để chờ đợi ngày khác."
Lời vị danh sĩ này chính là lời khuyên của một vị tổ tiên Tạ Lang từng nghe qua. Ý là cảnh cáo hậu bối tử tôn không được hành động thiếu suy nghĩ, không thể vì khí phách nhất thời mà hủy hoại tiền đồ gia tộc.
Tạ Lang dập đầu, trầm giọng đáp: "Cẩn tuân lời dạy!"
Sau khi những danh sĩ khác lui xuống, Tạ Lang dẫn Cơ Tự và mọi người vào Tổ miếu tế tổ.
Quá trình tế tổ vô cùng phức tạp, sau khi tế xong đã ba canh giờ trôi qua, trời cũng dần tối đen.
Sau một ngày tuyết rơi dày đặc, đại địa đã hoàn toàn trắng xóa. Tạ Lang nắm tay Cơ Tự, đứng trên bậc thang cao cao, nhìn về nơi xa cuối tầm mắt là non sông tráng lệ, xuất thần hồi lâu không nói.
Mãi một lúc sau, chàng mới quay đầu nhìn Cơ Tự, dưới trời tuyết sáng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Cơ Tự, giọng Tạ Lang khàn khàn mà ôn nhu: "A Tự, hôm nay cũng coi như là đại hỉ tân hôn của chúng ta."
(Fren: thật sự lúc đọc chương này mình nghĩ nam nhân rơi lệ thì cảm thấy yếu đuối, nhưng khi edit từng chữ rồi thì mới hiểu được cảm xúc của nhân vật. Sống trong cái thế đạo thối nát loạn lạc như thế, sống được hôm nay, không biết ngày mai thế nào, nước mắt của những nam nhân đó rơi vì thời thế, và vì sự thân bất do kỷ của bản thân, gánh trách nhiệm gia tộc trên vai quá nhiều, có mấy ai lấy được người mình yêu).