Edit: Frenalis
Chớp mắt, Cơ Tự đã ngây người ở trong viện của Trần Tứ Lang bốn ngày.
Chỉ vỏn vẹn bốn ngày ngắn ngủi, mà tin đồn về Cơ thị đã lan khắp thành Kiến Khang. Từ quan phủ đến dân dã, ai ai cũng bàn tán xôn xao về nàng. Kể cả tì nữ hay đồng tử cũng háo hức mong chờ được nhìn thấy Cơ thị.
Tin tức từ bộ khúc truyền đến, ở bên ngoài Trần Quận Tạ thị cũng có người ngày đêm không ngừng theo dõi, thậm chí các phủ đệ của nàng cũng bị trông chừng cẩn mật.
Viên Nhàn liên tục tung tin đồn về Cơ Tự, tô vẽ nàng lên thành một vị thần thông quảng đại, không gì không làm được, vượt xa cả quốc sư Bắc triều.
Ngày thứ năm, một tin tức chấn động lan truyền: Bắc Nguỵ hoàng đế phái sứ giả mang quốc thư, tuyên bố Cơ thị là tộc tỷ của mình và mong muốn được đón nàng về Bắc Nguỵ với danh phận trưởng công chúa. Thông tin này khiến cả Kiến Khang càng thêm náo nhiệt.
Gần như cả thành đều đang ráo riết tìm kiếm Cơ Tự. Tuy Cơ Tự dịch dung thành người khác nhưng nàng vẫn nơm nớp lo sợ. Chỉ trong vòng vài ngày, đã có không ít tiểu cô và lang quân cũng bị theo dõi vì nghi ngờ là Cơ Tự. Ngay cả những thế tộc tiểu cô cũng không buông tha.
Hiện tại Cơ Tự đang ngồi trên một lầu các, được bảo vệ bởi vài bộ khúc do Trần Tứ Lang phái đến. Phía xa, có năm sáu tiểu cô thuộc Dĩnh Xuyên Trần thị đang tụ tập trò chuyện.
Trần Chi - đường muội của Trần Tứ Lang, từng được Cơ Tự giáo huấn khi trước, giờ đây đã xuất giá, tiến đến gần Cơ Tự với vẻ mặt khinh miệt, cất tiếng gọi: "Phạm muội muội."
Cơ Tự quay lại, vội vàng cúi đầu hành lễ, tỏ vẻ e dè và cung kính.
Nhìn bộ dạng co rúm của nàng càng khiến Trần Chi thêm khinh thường. Nàng ta tiến đến cửa sổ, vén rèm nhìn ra đường phố náo nhiệt bên dưới, rồi khẽ cười nói: "Phạm muội muội, ngươi có từng gặp cảnh náo nhiệt như thế này khi ở Nam Dương không?"
Cơ Tự lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không."
Trần Chi bật cười khẩy. Quay lại, nàng ta nhỏ giọng nói: "Thực ra, ta cũng không thích Cơ thị lắm. Nhưng đó là chuyện xưa rồi. Giờ đây, ta lại hâm mộ nàng."
Cơ Tự nghe đến đó, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Thập Tam biểu tỷ hâm mộ Cơ thị?"
Trần Chi nhìn Cơ Tự với vẻ coi thường, không chút để ý mà nói: "Ngươi không hiểu sao ta nói vậy à? Nhìn những lang quân kia kìa. Họ đều là những nam tử phong lưu nhất Kiến Khang, có dạng mỹ nhân nào mà chưa gặp qua, có loại nữ tử nào mà không thể tuỳ tiện lấy tới tay, nhưng chỉ có Cơ thị - một thân nữ lưu yếu đuối, lại có thể tung hoành nơi triều đình giống như nam tử, trở thành quan chức có tên tuổi, danh tiếng vang dội Giang Nam Giang Bắc, thu hút vô số ẩn sĩ cao nhân. Hơn nữa, Cơ thị lại là một tuyệt sắc giai nhân. Ngươi nghĩ những lang quân đó sao không tâm động, sao không muốn gặp nàng một lần?"
Trần Chi thở dài, nói: "Tất nhiên ta không hâm mộ nàng vì những lý do đó. Ta hâm mộ Cơ thị vì nàng khiến ta nhận ra rằng trong thiên hạ này không ai xứng với Tạ Thập Bát Lang hơn nàng."
Nàng ta nhìn xa xăm, giọng buồn bã: "Chỉ sợ Tiêu Diễn lang quân cũng càng thêm không quên được nàng...."
Nghe những lời này, Cơ Tự thầm nghĩ: "Năm đó ta và Trần Chi trở thành kẻ thù cũng vì Tiêu Diễn. Giờ xem ra, Tiêu Diễn vẫn là người trong lòng Trần Chi?
Cách đó không xa, mấy tiểu cô đang bàn tán về Cơ Tự với vẻ hâm mộ. Ở thời đại quý tộc sa đọa này, sự xuất hiện của Cơ Tự như một làn gió mới, thu hút sự hứng thú của giới quý tộc. Tuy nhiên, Cơ Tự không cho rằng đây là điều đáng hâm mộ.
Trần Chi nói thêm vài câu, rồi quay lại nhìn Cơ Tự đang cúi đầu tỏ vẻ thành thật e dè, không khỏi có chút mất hứng. Trần Chi xoay người rời đi, một bộ khúc tiến đến phía sau Cơ Tự nói nhỏ: "Phu nhân, có chuyện cần báo."
Cơ Tự nghe ngữ khí hắn nghiêm túc, không khỏi rùng mình, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Bộ khúc khẽ nói: "Thuyền của Tạ Thập Bát Lang đã gặp chuyện!"
Cơ Tự như bị sét đánh, choáng váng trong giây lát. Nàng cố gắng ổn định tâm thần, rũ mắt xuống, bình tĩnh hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào? Chuyện xảy ra như thế nào?"
"Ta cũng không rõ chi tiết. Như phu nhân đã biết, lúc Tạ Thập Bát Lang rời khỏi Kiến Khang đã không còn là gia chủ của Trần Quận Tạ thị. Khi đó, chỉ còn bốn phần năm ám vệ bên cạnh ngài ấy, vì ngài ấy đi đường bộ nên không có trạm gác ngầm hay ám vệ dò đường. Chúng ta chỉ biết, hai ngày sau khi Thập Bát Lang rời đi, có người phát hiện thuyền của ngài ấy bị lật úp trên sông, và có xác chết trôi nổi xung quanh."
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cơ Tự, bộ khúc không đành lòng nói tiếp: "Việc này đã đến tai Kiến Khang từ lâu, nhưng lang quân nhà ta nghĩ rằng mọi chuyện chưa rõ ràng nên không muốn phu nhân lo lắng. Hiện tại ai cũng bàn tán về chuyện này, thậm chí có vài tiểu cô còn khóc nức nở. Lang quân sợ phu nhân sẽ thất thố trước mặt mọi người, nên sai ta báo cho phu nhân để phu nhân có thể chuẩn bị tinh thần."
Chuẩn bị tinh thần? Cơ Tự không bao giờ có thể chuẩn bị tinh thần cho chuyện này! Ngay khi những lời nói đó vang lên, trước mắt nàng như tối sầm lại, hoảng loạn như trời sụp đất nứt. Nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nàng muốn gặp Tạ Quảng, hoặc bất kỳ bộ khúc Tạ thị nào! Nàng không tin đây là sự thật, nàng muốn nghe họ giải thích!
Cơ Tự run rẩy, mắt mờ dần, ngực đau nhói. Sau khi cố gắng bước đi một bước, nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, nhẹ ôm bụng cong eo lên nôn ra.
Cơ Tự thất thố như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong lầu các. Một tiểu cô khoảng 11-12 tuổi hướng về phía Cơ Tự, cao giọng cất tiếng hỏi: "Vị Phạm tỷ tỷ này, chẳng lẽ là mang thai?"
Mang thai?
Mang thai!
Ngay khi tiếng nói của tiểu cô đó vang lên, cả gian lầu bỗng trở nên náo nhiệt.
Tiếng xì xào, bàn tán vang lên khắp nơi. Tiếng bước chân vội vã truyền đến, theo sau đó là thanh âm sắc nhọn của Trần Chi: "Tứ ca, Phạm gia biểu muội của chúng ta nôn dữ dội như vậy, chẳng lẽ là mang thai?"
Tiếng nói khác xen vào: "Mau tránh ra, mau tránh ra! Ta đi mời đại phu đến đây!"
Trần Tứ Lang tiến đến bên Cơ Tự, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy. Trong lúc đó, có người bắt mạch cho nàng. Sau đó Cơ Tự nghe thấy vị đại phu nói: "Chúc mừng lang quân, phu nhân có hỉ!"
Hai chữ "có hỉ" vừa thốt ra, cả căn phòng lại chìm trong sự ồn ào náo động. Tiếng la hét vang lên: "Nàng ấy còn chưa gả chồng!"
"Sao lại có thai khi chưa thành thân!"
"Việc này quá mất mặt, không thể nào! Phải lập tức liên hệ với Nam Dương Phạm thị!"
"Đại phu tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài! Nếu không Dĩnh Xuyên Trần thị chúng ta cũng sẽ mất mặt!"
Giữa tiếng ồn ào, Cơ Tự nghe thấy Trần Chi nói: "Nếu Nam Dương Phạm thị biết chuyện này, họ sẽ không thể chấp nhận được. Ai ở thiên hạ mà không biết Phạm thị đề cao danh giáo? Việc một tiểu cô trong gia tộc chưa thành thân đã mang thai là điều không thể tha thứ. Gia tộc nhất định sẽ trừng phạt Phạm gia biểu muội!"
Lại có người lên tiếng: "Phạm gia muội muội, nam nhân của muội là ai? Nhanh chóng nói ra! Nếu hắn nguyện ý cưới muội, muội vẫn còn cơ hội sống sót!"
Quá nhiều tiếng nói, quá ồn ào, khiến Cơ Tự đau đầu dữ dội. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với vô số ánh mắt mỉa mai và thương hại đồng tình. Cơ Tự nghẹn ngào nói: "Ta..."
Cơ Tự vừa thốt ra một chữ, Trần Tứ Lang bỗng cất tiếng nói trầm thấp mà mạnh mẽ: "Biểu muội mang thai chính là con ta!"
Trần Tứ Lang có uy tín rất cao. Khi hắn vừa dứt lời, tiếng ồn ào xung quanh như bị dập tắt, đột ngột im bặt.
Trong bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị, thanh âm khàn khàn của Trần Tứ Lang có phần phức tạp: "Hôm nay, xin các vị muội muội không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài."
Nghe lời hắn nói, tiếng thì thầm của các nữ nhân vang lên khắp nơi: "Đúng vậy." "Tứ lang yên tâm." "Chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này."
Trần Tứ Lang đã nói như vậy, khi đối diện với Cơ Tự, hắn không thể giữ khoảng cách như trước nữa. Cho nên hắn quay sang nhìn Cơ Tự liếc mắt một cái, rồi đưa tay ôm ngang bế nàng lên, lấy áo choàng che khuất mặt Cơ Tự và nhanh chóng bước ra khỏi lầu gác.
Mãi cho đến khi Trần Tứ Lang đi xa, các tiểu cô mới nhìn về phía Trần Chi.
Trần Chi cũng đờ đẫn, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Ta, ta cũng không biết." Rồi ngơ ngác nói: "Tứ ca từ nhỏ đã không thích nữ sắc, ta còn tưởng rằng huynh ấy thích nam tử."
Các nữ nhân hạ giọng nghị luận một hồi, một tiểu cô nói: "Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Nam Dương Phạm thị, tuy rằng không xứng với Tứ ca ngươi và có thai trước khi thành thân nên danh tiếng không tốt, nhưng vẫn có thể làm thiếp thất. Biết đâu tối nay sẽ có kiệu nhỏ đưa nàng vào phủ đệ của Tứ ca ngươi."
Sau khi tiểu cô kia nói xong, một tiểu cô khác lại lắc đầu, dịu dàng nói: "Nếu chỉ là nạp thiếp, Trần Tứ Lang sẽ không yêu cầu chúng ta giữ bí mật. Theo ta thấy, Trần Tứ Lang có lẽ muốn cưới nàng làm thê." Nói đến đây, tiểu cô đó quay sang Trần Chi nói: "A Chi, ta nghĩ hai ngày này ngươi cũng đừng về nhà mẹ đẻ, kẻo người nhà truy vấn chuyện này. Phải biết rằng nếu ngươi lỡ lời nói thật, có thể sẽ đắc tội với Tứ ca của ngươi."
Trần Chi vốn là người không có chủ kiến, nghe vậy vội vàng gật đầu đáp: "Ta không về nhà, ta sẽ không về nhà trong thời gian này!"
******
Cơ Tự nào ngờ rằng một câu nói bâng quơ của Trần Tứ Lang lại gây ra nhiều sóng gió như vậy. Nàng gần như ngất xỉu khi được Trần Tứ Lang bế lên.
Khi Cơ Tự tỉnh lại lần nữa, đã ở trong toà nhà nhỏ mà nàng đã ở mấy ngày qua. Ngay khi vừa ngồi dậy, Trần Tứ Lang đã mang đến một chén canh sâm.
Vừa nhìn thấy hắn, Cơ Tự vội vàng nắm lấy tay áo của hắn nghẹn ngào: "Ta muốn gặp Tạ thị bộ khúc!"
Trần Tứ Lang xoay người, đặt chén canh sâm lên bàn, nhẹ nhàng nói: "bọn người Tạ Quảng đang đi điều tra chuyện này, trừ bỏ những bộ khúc bên ngoài, không ai biết rõ tình hình thực sự!"
Nghe vậy, mặt Cơ Tự tái nhợt. Nàng nhắm mắt lại, nghẹn ngào hỏi: "Vậy Tạ Nhị Thập Cửu Lang đâu?"
"Tạ Nhị Thập Cửu Lang đã đến Võ Xương nửa năm trước và vẫn chưa quay về."
Cơ Tự nức nở hỏi: "Vậy Tạ Tam Lang đâu? Ta muốn gặp Tạ Tam Lang."
Trần Tứ Lang vẫn lắc đầu, ôn nhu nói: "Việc lớn như vậy xảy ra trong nhà, Tạ Tam Lang là người chủ trì duy nhất chuyện của ngươi. Hôm qua khi ta hỏi thăm, nghe nói Tạ Tam Lang đã mang theo bộ khúc đi dọc sông Trường Giang để tự mình điều tra."
Nhìn thấy Cơ Tự nằm trên giường, nôn khan từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng nghẹn ngào đến tuyệt vọng khiến người xót xa, Trần Tứ Lang không khỏi xoa vai nàng, nhỏ giọng nói: "Cơ thị, đừng quên ngươi đang mang thai con của Tạ Thập Bát! Ngươi như vậy, không sợ sau khi Tạ Thập Bát trở về sẽ trách ngươi làm hỏng con nối dõi của hắn sao?"
Sau khi nghe những lời đó, Cơ Tự nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Trần Tứ Lang đưa chén canh sâm cho nàng, ôn tồn nói: "Uống đi."
Một lát sau, Cơ Tự nâng bàn tay lạnh lẽo nhận lấy chén canh sâm, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Cho đến khi uống hết chén canh, Cơ Tự mới nhẹ giọng nói: "Ta muốn đi tìm chàng..." Nàng nắm chặt tay áo của Trần Tứ Lang, nức nở: "Van xin ngươi, hãy giúp ta tìm cách, ta muốn đi tìm chàng."
Trần Tứ Lang nhìn nàng chăm chú một hồi rồi thấp giọng ôn nhu nói: "Được thôi!"
Cơ Tự rong ruổi bên ngoài nhiều ngày, đương nhiên biết bến tàu Kiến Khang lúc này đang được canh gác cẩn mật đến mức nào. Nàng không thể tin được Trần Tứ Lang lại đồng ý! Trong chốc lát, vô số cảm xúc dâng trào trong lòng nàng.
Trần Tứ Lang lại nói: "Chỉ là, việc ngươi mang thai đã bị người nhà ta phát hiện. Việc cấp bách hiện tại là phải làm sao để đối phó với họ. Sau đó mới có thể bàn tiếp."
Cơ Tự rũ mắt xuống, sau một lúc lâu, nàng mới nghẹn ngào hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không?"
Trần Tứ Lang trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: "Ta sẽ nói với người nhà ta rằng chúng ta lưỡng tình tương duyệt và mong họ cho phép chúng ta định ra hôn ước. Sau đó, ta sẽ nói đưa ngươi đến nơi khác sinh con. Khi hài tử ra đời, chúng ta sẽ chính thức kết thành phu thê..."
Nói đến đây, Trần Tứ Lang giải thích: "Tất nhiên đây chỉ là kế tạm thời. Khi ngươi tìm được Tạ Thập Bát Lang, việc đính hôn của chúng ta có thể dễ dàng giải thích. Dù sao, người có hôn ước với ta chính là biểu muội Phạm gia mà."
Nghe vậy, Cơ Tự hỏi: "Thân phận mà ngươi sắp xếp cho ta, có thực sự tồn tại không?"
Trần Tứ Lang thầm nghĩ: Ta có rất nhiều biểu muội Phạm gia, nhưng biểu muội mà ngươi giả mạo là do ta bịa ra.
Khi bịa đặt người này, Trần Tứ Lang đã liên lạc với một nhánh của Nam Dương Phạm thị thông qua tin tức, để họ có thể biến nàng thành nữ nhi Phạm gia thực sự bất cứ lúc nào.