Edit: Frenalis
Cơ Tự lại nói tiếp: "Hãy loan tin cho thiên hạ biết rằng Cơ Việt nói, vào giữa tháng sau, Trường Giang sẽ có mưa lớn gây ngập lụt, dẫn đến vỡ đê sông Xích Bích, khiến ba vạn mẫu ruộng tốt bị nhấn chìm. Tháng sau nữa, biên giới đất Thục sẽ xảy ra động đất, khiến mười vạn bách tính phải ly tán. Mười ngày sau, núi lửa Từ Châu phun trào, ảnh hưởng đến nhiều huyện châu và khiến nhiều bách tính thiệt mạng."
Vừa nghe Cơ Tự nói xong, Trần Tứ Lang đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra phụ nhân tưởng chừng như yếu đuối trước mắt này là vị quốc sư thần thông quảng đại khó lường!
Nhìn thấy hắn không nói gì, Cơ Tự ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Trần Tứ Lang vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì. Được rồi, ta sẽ đi an bài."
Ban đầu Cơ Tự dự định chỉ tìm người giả mạo Cơ Việt, nhưng người giống nhất cũng chỉ có ba phần khả năng khiến người tin tưởng. Nhưng với lời tiên tri này, khả năng thành công sẽ là mười phần. Khi đó cục diện bất lợi của Cơ Tự sẽ tự sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Trần Tứ Lang vốn tràn đầy niềm tin, bỗng nhiên tự tin không còn: Thoát khỏi khốn cảnh, Cơ Tự sao có thể cam tâm bị hắn tính kế, mục đích giả dạng người khác gả cho hắn?
Đúng lúc này, thanh âm yếu ớt của Cơ Tự lại vang lên: "Nhưng như vậy vẫn chưa thể báo đáp "đại ân" của Viên thị." Nói xong, Cơ Tự từ từ đứng dậy.
Nàng vịn tường, cẩn thận bước đi vài bước đến bên cửa sổ, dựa vào cửa sổ và nhắm mắt lại, mới lấy lại được một chút tinh thần. Nhìn ra ngoài một lúc lâu, Cơ Tự khàn khàn giọng lên tiếng: "Nàng ta khiến cho ta phải trốn chạy, khiến cho Thập Bát Lang sống chết không rõ, ta nhất định phải lập tức báo thù mới giải được mối hận này!"
Nhưng vấn đề là, nếu phái thích khách đi, đối phương ở trong hoàng cung có vô số thị vệ canh gác. Phá hư thanh danh của nàng ta vốn đã không thể tệ hơn. Mượn đao giết người cũng không phải là cách, vì bản thân nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy. Việc này chỉ có thể khiến Viên thị mất mặt và chết sớm hơn một chút, chứ không thể khiến nàng ta phải trả giá ngay lập tức!
Bộ dáng lãnh lệ cô tuyệt của Cơ Việt đứng đó khiến Trần Tứ Lang vô cùng thích thú. Hắn vẫn luôn nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời.
"Tạm thời chỉ có vậy thôi, ta sẽ nghĩ thêm cách hữu hiệu hơn, sẽ nhờ Tứ Lang giúp đỡ sau."
Trần Tứ Lang mỉm cười: "Đây là vinh hạnh của ta." Nói xong, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Cơ Tự một lúc lâu rồi bước ra ngoài.
Phải đến khi Trần Tứ Lang đã đi xa, Cơ Tự mới chậm rãi quay đầu lại. Nàng nhìn theo bóng dáng của Trần Tứ Lang.
Hôm qua vừa nghe tin dữ lại phát hiện ra mình mang thai, khiến cả tinh thần và thể xác của nàng đều kiệt quệ. Sau một ngày nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần, đầu óc tỉnh táo hơn, Cơ Tự lại cảm thấy có điều gì đó không ổn: Nàng tưởng rằng Tạ Lang đã sắp xếp mọi thứ chu đáo cho nàng, bất kể tình huống nào xảy ra, chàng cũng không thể bỏ rơi nàng. Nhưng hiện tại, không ai trong số họ ở bên cạnh nàng, điều này khiến nàng nghi ngờ.
Liệu Trần Tứ Lang có nhúng tay vào chuyện này không? Hay nếu hắn nhúng tay vào, hắn giam giữ nàng bên cạnh để làm gì?
Lúc này đầu óc Cơ Tự vẫn đang chìm trong những mưu mô chính trị, nàng không hề nghĩ đến việc chính nhan sắc của mình đã thu hút người khác.
Điều khiến Cơ Tự bất lực là, dù biết không thể hoàn toàn tin tưởng Trần Tứ Lang, nàng lại không thể không tin, không thể không dựa dẫm vào hắn.
Suy tư trong chốc lát, Cơ Tự lại nôn khan một trận, sau một hồi vất vả, cả người mềm nhũn mệt mỏi bò lên giường nằm.
Lại một ngày trôi qua.
Có lẽ sự cảnh giác với Trần Tứ Lang đã khơi dậy tiềm năng của Cơ Tự. Ngày hôm nay nàng đã có những chuyển biến rõ rệt.
Khi Trần Tứ Lang đến lần nữa, thanh âm Cơ Tự ôn nhu nói với hắn: "Tứ Lang, dẫn ta đi gặp mẫu thân ngươi."
Nhìn thấy nàng chủ động muốn gặp cha mẹ mình, Trần Tứ Lang vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi ngậm cười nói: "Được." Hắn còn nói thêm: "Bất kể họ nói gì, ngươi cũng đừng bận tâm, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi."
Cơ Tự liền thay trang phục, trang điểm cẩn thận, từ mọi góc độ nhìn đều như Phạm gia tiểu cô. Sau đó, nàng cùng Trần Tứ Lang lên xe lừa đi đến Dĩnh Xuyên Trần thị.
Trên đường phố, người dân vẫn xôn xao bàn tán về việc tìm kiếm Cơ Việt và Cơ Tự. Nhìn những người này, Cơ Tự thầm phiền muộn: "Chừng nào những lời đồn này chưa tan, ta sẽ chẳng thể làm gì được."
Chỉ một lát sau, Trần Tứ Lang đã đưa Cơ Tự đến phủ đệ của Dĩnh Xuyên Trần thị. Nơi đây vô cùng náo nhiệt, vừa đến gần, Cơ Tự đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của các nữ tử bên trong.
Thấy Cơ Tự nhìn về phía mình, Trần Tứ Lang cười nói: "Nhà ta có vài người thân thích đến chơi... Vì những lời đồn do Viên thị tung ra, những tiểu cô kia đều rất tò mò về nàng, nên hôm nay náo nhiệt hơn bình thường."
Thì ra là vậy, chuyện của nàng lại khiến những tiểu cô kia náo nhiệt và phấn khích đến thế?
Cơ Tự mỉm cười, định lên tiếng, bỗng liếc mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thấy Cơ Tự ngồi thẳng người trên xe, Trần Tứ Lang vội vàng nhìn theo ánh mắt của nàng. Hắn nhận ra Trần Thái Trọng đang đi ngang qua cách đó không xa.
Vừa nhìn thấy Trần Thái Trọng, sắc mặt Trần Tứ Lang liền tối sầm lại. Hắn chưa kịp lên tiếng, Cơ Tự đã bám vào thành xe bước xuống. Trần Tứ Lang vội vàng xuống xe và đuổi theo.
Trần Thái Trọng đang cùng một nhóm nho sinh trung niên đi dạo. Khi đối mặt với một nữ nhân xa lạ, hắn có chút ngẩn ra.
Lúc này Trần Tứ Lang cũng đã đuổi kịp bên cạnh Cơ Tự, đỡ eo nàng nói với Trần Thái Trọng: "Ngũ thúc, con giới thiệu. Vị này chính là Phạm gia biểu muội."
Hai ngày qua, chuyện về Phạm gia biểu muội hoài thai con của Trần Tứ Lang đã ảnh hưởng cực lớn đến Dĩnh Xuyên Trần thị. Trần Thái Trọng nhẹ gật đầu, nhưng khi nhìn Cơ Tự, ánh mắt lại xa cách và không mấy vui vẻ.
Cơ Tự thầm nghĩ, so với Trần Tứ Lang, Trần Thái Trọng - một danh sĩ và là bạn tốt của Tạ Lang, rõ ràng là người đáng tin cậy hơn.
Vì thế, mặc kệ Trần Tứ Lang muốn dìu nàng rời đi, nàng cúi đầu chào Trần Thái Trọng, nhẹ nhàng nói: "Ta có vài lời muốn hỏi ngũ thúc, không biết ngũ thúc có thể dành chút thời gian cho ta không?"
Trần Thái Trọng cau mày, thiếu kiên nhẫn nói: "Tứ Lang rất có năng lực, nếu có việc quan trọng, ngươi cứ nhờ nó." Nói xong, hắn cùng những người kia bước đi.
Nhìn thấy Trần Thái Trọng quay lưng đi, Cơ Tự bất chấp Trần Tứ Lang đưa tay ra ngăn cản, nâng cao giọng nói: "Ta chỉ muốn nói vài câu thôi, xin ngũ thúc dành chút thời gian cho ta!"
Giọng điệu của Cơ Tự tuy không lộ ra vẻ gì, nhưng phong thái và cử chỉ của nàng lại toát lên sự ung dung và kiên định khác thường so với những tiểu cô bình thường. Vô tình, Trần Thái Trọng dừng lại bước chân.
Trần Thái Trọng dặn dò vài câu với những người kia, sau đó nhẹ gật đầu với Cơ Tự: "Ngươi đi theo ta." Nói xong, hắn dẫn đầu hướng cánh rừng đi tới.
Nhìn theo hai bóng người một trước một sau, sắc mặt Trần Tứ Lang tối sầm lại. Hắn thầm nghĩ: "Sao hôm nay lại xui xẻo gặp phải ngũ thúc chứ?"
Cơ Tự theo Trần Thái Trọng đi vào khu rừng.
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Cơ Tự cúi đầu chào Trần Thái Trọng, nhẹ nhàng nói: "Ta là Cơ thị!"
Trần Thái Trọng kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Một lát sau, hắn lặp lại: "Ngươi nói ngươi là ai?"
Cơ Tự nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Ta là Cơ thị!"
Trần Thái Trọng lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn quanh quất hai bên, ra hiệu cho Cơ Tự đi theo hắn về phía trước. Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi đến một nơi an tĩnh sâu trong khu rừng, Trần Thái Trọng thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Cơ Tự tóm tắt mọi chuyện một cách vắn tắt rồi vội vàng hỏi: "Ngũ thúc có tin tức gì về Thập Bát Lang không?"
Trần Thái Trọng lắc đầu, mệt mỏi nói: "Vẫn bặt vô âm tín, không rõ sống chết."
Nhìn thấy Cơ Tự tái nhợt mặt mày, hắn lại hỏi: "Ngươi không phải là Phạm gia biểu muội, vậy đứa bé trong bụng ngươi là của ai?"
Cơ Tự nghẹn ngào nói: "Là của Thập Bát Lang."
Lời nói vừa thốt ra, Trần Thái Trọng trầm tĩnh.
Hắn nhìn Cơ Tự, sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi nói: "Tứ Lang nhìn ngươi bằng ánh mắt kia, rõ ràng là có tình cảm..." Hắn còn nói thêm: "Đã như vậy, ngươi không thể ở lại bên cạnh Tứ Lang nữa."
Cơ Tự cúi đầu hành lễ nói: "Ta xin nghe theo sự an bài của ngũ thúc."
Trần Thái Trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Thập Bát Lang là bạn tri kỉ của ta. Đứa bé trong bụng ngươi rất có thể là huyết mạch duy nhất của hắn trên thế gian này..." Nghe đến đây, nước mắt Cơ Tự tuôn trào. Trần Thái Trọng nói tiếp: "Viên thị tuy kiêu căng, nhưng trong mắt ta chỉ là trò tiêu khiển. Sau này ngươi hãy ở lại đây an tâm dưỡng thai. Ta sẽ dốc hết sức tìm kiếm Thập Bát Lang." Nói đến đây, Trần Thái Trùng nghẹn ngào, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Còn chuyện thân phận Phạm thị của ngươi, ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Chỉ là Tứ Lang kia, những năm gần đây ta cũng không thấy hắn quá quan tâm đ ến chuyện gì, nhưng hai ngày nay lại vì chuyện của ngươi mà náo loạn trong tộc, thậm chí còn nguyện ý từ bỏ nhiều lợi ích vì ngươi. Khi ấy ta tưởng rằng ngươi thật sự là Phạn gia chi nữ, còn trách hắn đa tình, lại không hề nghĩ đến việc kia có thể khiến hắn lầm đường lạc lối."
Vẻ mặt Trần Thái Trọng trở nên nghiêm trọng khác thường. Dòng dõi con cháu của Dĩnh Xuyên Trần thị không nhiều, Trần Tứ Lang có thể nói là người xuất sắc nhất. Nếu vì Cơ thị mà hắn nảy sinh tà tâm và làm ra điều gì không thể vãn hồi, đó sẽ là tổn thất to lớn cho cả gia tộc.
Trần Thái Trọng cảm thấy không vui khi biết rằng Cơ Tự trước tiên là mê hoặc Tạ Lang, sau lại suýt khiến con cháu Trần thị lạc lối.
Biểu cảm của Trần Thái Trọng thay đổi liên tục, tất nhiên Cơ Tự đều nhìn thấy. Nhưng nàng không hề bận tâm. Trần Thái Trọng là danh sĩ, là quân tử, dù có bất kỳ chán ghét nào, hắn cũng sẽ đối xử tốt với nàng.
Sau khi trấn an Cơ Tự, Trần Thái Trọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Tứ Lang đang đứng ở xa với vẻ mặt âm u, không khỏi cau mày bước tới.
Nhìn thấy vẻ mặt của ngũ thúc, Trần Tứ Lang như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân, nhất thời co rúm người lại, đau khổ tột cùng.
Trần Thái Trọng đi đến trước mặt Trần Tứ Lang. Hắn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát, thống khổ và tuyệt vọng mơ hồ của Trần Tứ Lang, hắn lại không thể nói nên lời.
Bực bội với Cơ Tự càng mãnh liệt hơn, Trần Thái Trọng vỗ vai Trần Tứ Lang, chậm rãi nói: "Tứ Lang, với sự thông tuệ của ngươi, ngươi nên hiểu rằng nữ tử như Cơ thị là không có khả năng che giấu cả đời!"
Câu nói này đã đánh tan hy vọng cuối cùng của Trần Tứ Lang. Trần Thái Trọng hạ giọng nói tiếp: "Trước đây ngươi cũng chỉ gặp nàng vài lần, cũng chưa từng nghe ngươi nói có tình cảm với nàng. Bây giờ ngươi lo lắng như vậy, chẳng lẽ vì nghe nói nàng là chính Cơ Việt?"
Trần Tứ Lang há miệng th ở dốc, nhưng cuối cùng vẫn không thể phản bác.
Thấy hắn như vậy, Trần Thái Trọng còn có gì mà không rõ, hắn lắc đầu nói: "Có không biết bao nhiêu tiểu cô thế gia đại tộc có thể khiến ngươi động lòng. Xét cho cùng, chỉ vì ngươi chưa từng gặp qua dạng nữ tử như vậy nên nhất thời cảm thấy mới mẻ, chứ thật ra trong lòng ngươi không hề có nhiều tình cảm". Nói đến đây, chính Trần Thái Trọng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lòng Trần Thái Trọng thả lỏng, không còn lo lắng việc con cháu tương lai sẽ ra sao. Nhưng hắn vẫn cần phải giáo huấn Trần Tứ Lang một bài học. Ngay lập tức, hắn lạnh mặt nghiêm khắc nói: "Ngươi vốn là con cháu sĩ tộc, ngũ thúc không mong ngươi làm mọi việc quang minh lỗi lạc, nhưng ngươi không thể dùng thủ đoạn lừa gạt trong chuyện hôn nhân, lấy cả đời làm tiền đặt cược, điều này là sai lầm lớn. Việc của Cơ thị, ngươi không cần suy nghĩ nữa. Sau khi trở về, chính ngươi hãy đến từ đường và thú nhận mọi chuyện với tổ tiên."
Nói xong, trong lúc Trần Tứ Lang tái nhợt mặt mày, hắn hừ mạnh một tiếng rồi vung tay áo rộng đi về phía Cơ Tự.
Cơ Tự vẫn lấy thân phận "Phạm gia biểu muội" ở lại toà nhà nhỏ mà Trần Tứ Lang đã sắp xếp cho nàng. Tuy nhiên, hiện giờ canh gác bên ngoài căn nhà đều là người của Trần Thái Trọng.
Đồng thời, vì lo sợ Trần Tứ Lang không cam lòng và không thực hiện lời hứa, Cơ Tự đã kể lại kế hoạch của mình cho Trần Thái Trọng nghe. Trừ kế hoạch cuối cùng, hầu hết các kế sách của Cơ Tự đều là những mưu mẹo xảo quyệt của phụ nhân nội trạch. Nghe xong, Trần Thái Trọng không thích lắm, nhưng vì nể mặt Tạ Lang nên hắn cũng không phản đối, mà quay sang dặn dò Trần Tứ Lang thực hiện.
*******
Dù đã nửa tháng trôi qua, nhưng sự nhiệt tình của người Kiến Khang đối với Cơ Việt vẫn không hề giảm sút. Bên cạnh những tin đồn đủ loại về Cơ thị, còn có thêm một số tin đồn bất ngờ nổi lên về Viên thị.
Ví dụ như, nàng ta từng ngưỡng mộ Tạ Thập Bát Lang đến mức như si như dại, và vụ đắm thuyền của Tạ Thập Bát Lang đều là một tay nàng ta làm ra.
Hay là, nàng ta từng bị Lâm Giang vương dùng để khao thưởng thuộc hạ, và bản thân nàng ta cũng đã bị chơi đùa đến hỏng.
Những tin đồn này không thể nói là không độc ác. Khi tin đồn lan truyền, tất cả những nữ tử yêu thích Tạ Thập Bát Lang đều vô cùng thống hận Viên thị, hoàng đế cũng càng thêm không dám đến gần nàng ta.
Mà Trần Quận Tạ thị, không biết đã dùng thủ đoạn nào mà trưa hôm đó, một phụ tá của Lâm Giang vương đã xuất hiện ở tửu lầu tuyên bố rằng chính hắn đã từng ngủ với Viên thị, và còn chỉ ra một vị trí tư mật trên cơ thể nàng ta có một vết sẹo. Ngay sau khi người này nói ra sự việc, một cung nữ hầu hạ Viên thị cũng đã lén lút tiết lộ Viên thị thực sự có vết sẹo đó trên người.
Chỉ sau một đêm, việc Hoàng đế nạp "Cốc phi" đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Việc này ầm ĩ đến mức làm ảnh hưởng đến uy tín của Hoàng đế, khiến mọi người cảm thấy chiếc mũ trên đầu hắn cũng đang lung lay.
Hoàng đế dưới sự giận dữ đã hạ lệnh đem "Cốc phi" đánh chết. Nhưng có thực sự đánh chết hay không vẫn còn là một bí ẩn. Dù sao cả Viên thị và "Cốc phi" đều không còn thể diện để xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Cuối cùng, tin tức về Tạ Lang cũng đã có.