Edit: Frenalis
Bị Tạ Lang lập tức cự tuyệt, Thác Bạt Đảo thở dài một tiếng, vô cùng tiếc hận mà nói: "Tài năng của Thập Bát Lang như vậy, nếu ẩn dật nơi núi rừng, quả là đáng tiếc." Tuy nói vậy, nhưng trong biểu hiện của hắn không hề có chút tiếc nuối nào.
Nói đến đây, Thác Bạt Đảo đứng dậy, giọng nói hùng tráng vang vọng: "Người đâu, dâng rượu! Trẫm hiếm có cơ hội gặp mặt Thập Bát Lang, hôm nay không say không về!"
Thác Bạt Đảo vừa dứt lời, các cung nữ đã bưng chung rượu du quán tiến vào. Nghe thấy Thác Bạt Đảo nói sẽ không làm khó dễ Cơ Tự, vẫn luôn xem như không nhìn thấy nàng. Loại định lực, loại quyết đoán này khiến Tạ Lang thầm nghĩ: Vị hoàng đế Bắc Nguỵ này tuy có nhược điểm trí mạng là nóng tính, nhưng cũng có nhiều ưu điểm của một vị vua anh minh.
Rượu được dâng lên, các cung nữ tấu lên tiếng đàn tỳ bà, Thác Bạt Đảo hạ lệnh cho các lang quân thế gia sĩ tộc phương Bắc tiến vào cùng Tạ Lang uống rượu.
Khi đám người Lư Hằng bước vào, nhìn thấy dung nhan Cơ Tự, họ đều ngây người: Mấy năm qua đi, nhưng nhan sắc Cơ Tự đã vượt xa so với năm xưa. Nàng trang điểm như nam tử, ánh mắt lạnh lùng, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, quả là hiếm thấy.
Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã kìm nén cảm xúc và cùng Tạ Lang kính cẩn nâng ly rượu.
Với sự góp mặt của những người này, bầu không khí trong doanh trướng trở nên náo nhiệt, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Thác Bạt Đảo cảm giác hơi say, híp mắt nhìn Tạ Lang một hồi, hừ hừ nói: "Năm ngoái Thập Bát Lang đã khiến trẫm tốn một phen sức lực. Tuy nhiên, có đi mà không có lại là quá thất lễ, trẫm sau khi điều tra rõ ràng sự việc này, đã tiết lộ tin tức cho hoàng đế Nam triều của các ngươi. Nghe nói phu thê các ngươi buộc hoàng đế Nam triều ban cho kim bài miễn tử, có đúng vậy không?"
Sự việc này mới phát sinh không lâu, ở đây có một số người Bắc Nguỵ vẫn chưa biết đến.
Nghe được tin tức như vậy, họ đều quay đầu nhìn về phía Tạ Lang.
Đối mặt với ánh mắt của họ, Tạ Lang khẽ gật đầu: "Bệ hạ nói không sai." Chàng tiếp tục nói: "Ta hiện tại đã tách ra khỏi dòng chính Trần Quận Tạ thị, bệ hạ sau này cứ gọi tên ta là được."
Tạ Lang vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
Thác Bạt Đảo tuy là người Hồ, nhưng cũng rất hiểu rõ tâm lý của sĩ tộc người Hán đối với thân phận của họ.
Hắn đánh giá việc Tạ Lang tách ra khỏi dòng chính như tự mình chặt đứt tứ chi.
Ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thế mà bỏ được?"
Tạ Lang đương nhiên không muốn. Dưới ánh nến, chàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó, quay đầu nhìn về phía Cơ Tự.
Ánh mắt chàng lướt qua, nụ cười lưu động, với sự dịu dàng và vô tận thỏa mãn cùng tự đắc.
Mọi người đã sớm đoán được rằng chàng không muốn Cơ thị vì lo lắng cho mình mà hãi hùng nên từ bỏ thân phận, nhưng chỉ đến khi nhìn thấy ánh mắt này của chàng, mới hiểu được vị lang quân phong lưu không ai bì nổi này đã dành bao nhiêu tình cảm cho Cơ thị.
Thác Bạt Đảo nhìn cặp phu thê này một hồi lâu.
Hắn lại cười ha hả.
Vừa cười, hắn vừa lớn tiếng kêu lên: "Người đâu, lấy bút mực đến!"
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, thái giám mang tới giấy bút.
Thác Bạt Đảo không quay đầu lại mà nói: "Nếu hoàng đế Nam triều ban cho Tạ Lang một khối kim bài miễn tử, thì trẫm cũng sẽ ban cho Tạ Lang một đạo thánh chỉ. À, nội dung thánh chỉ sẽ là trẫm cho phép ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể xuất nhập Trần Quận Dương Hạ, và xem nơi đây như quê hương thứ hai của mình." Việc Tạ Lang không còn khả năng được hoàng đế Nam triều trọng dụng cũng đồng nghĩa với việc chàng không còn là mối đe dọa đối với Bắc Nguỵ. Thác Bạt Đảo ban cho chàng đạo thánh chỉ này đơn giản là để cho thế nhân thấy được sự khoan hồng độ lượng của mình đối với đối thủ này!
Quả nhiên, Tạ Lang vui mừng khôn xiết khi nghe tin mình có thể trở về quê hương bất cứ lúc nào. Chàng đứng dậy, cung kính cúi đầu cảm ơn Thác Bạt Đảo.
Sau đó, Tạ Lang cùng mọi người tiếp tục chè chén. Khi Thác Bạt Đảo muốn nghe hồ tỳ bà, chàng chủ động đệm đàn cho Thác Bạt Đảo.
Buổi tiệc rượu kéo dài đến tận đêm khuya. Tạ Lang và Cơ Tự không trở về mà ở lại doanh trướng do Thác Bạt Đảo sắp xếp.
Vừa về đến doanh trướng, phu thê họ đã vẫy lui các cung tì.
Lúc này gió lạnh lùa vào doanh trướng. Mang theo hơi men say, Tạ Lang tiến đến ôm Cơ Tự từ phía sau.
Chàng khẽ siết chặt vòng tay, ôm nàng thật chặt. Tạ Lang cọ mặt vào cổ Cơ Tự, giọng nói khàn khàn vì men say: "A Tự, sau khi trở về, ta có phải đã quên nói với nàng lời này rồi hay không, lần này đã khiến nàng sợ hãi rồi?"
Cơ Tự mỉm cười, thanh âm khàn khàn: "Ừ, nhưng không sao. Khi chàng có được tấm kim bài miễn tử, mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa."
Tạ Lang nghe những lời này của nàng, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng.
Cười một lúc, chàng ở bên tai nàng nói nhỏ: "Khi ta bị giam trong ngục hai tháng, Viên thị đã đến gặp ta. Nàng ta nói dựa trên quan sát của mình, A Tự có thể đã mang thai... Khoảnh khắc đó, ta như bị dao đâm, và cũng chính lúc đó, ta quyết định rằng nếu có thể sống sót, ta sẽ từ bỏ mọi thứ khác, chỉ mong có thể sống bình yên tiêu dao bên thê nhi."
Cơ Tự nghe đến đó, hai má ửng hồng, nàng khẽ cười: "Sao chàng lại đột nhiên nói về chuyện này?" Nói đến đây, nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tạ Lang, biết rằng mình nói vô nghĩa, liền mỉm cười.
Tạ Lang vẫn còn say, tiếp tục thì thầm: "Thực ra, Trần Quận Tạ thị hiện tại không cần một Tạ Thập Bát vang danh thiên hạ, cũng không cần một người thừa kế tài ba xuất chúng."
Đây là lời mà khi Tạ Lang thanh tỉnh sẽ không bao giờ nói với Cơ Tự, lúc này chàng lẩm bẩm nói ra, mang theo một nỗi uỷ khuất cùng cô đơn không thể diễn tả.
Cơ Tự im lặng, Tạ Lang nghẹn ngào: "Có người trong gia tộc nói rằng, người thừa kế có thể làm được như Vương Thập Nhị là đã đủ rồi, thậm chí còn nhiều." Ngay cả Lang Gia Vương Thập Nhị cũng nhiều, thì Tạ Thập Bát với tài trí vượt trội hơn Vương Thập Nhị chẳng phải là càng dư thừa sao?
Tạ Lang chậm rãi đem mặt vùi vào cần cổ Cơ Tự, chỉ chốc lát sau, gáy nàng đã ướt một mảng.
Cơ Tự vẫn đứng yên không nhúc nhích, một lát sau, nàng khàn giọng nói: "Nhưng gia tộc của chàng đã sai rồi. Nếu triều đình không có quan chức lớn, con cháu trong nhà cũng không quá xuất sắc, như vậy chẳng phải là đi xuống dốc sao?"
Thanh âm nàng vừa dứt, một hồi lâu sau, Tạ Lang mới nghẹn ngào nói: "Ta biết, nhưng ta bất lực."
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, Tạ Lang khẽ nói: "A Tự, ta ở trong lao ngục mỗi khi nghĩ đến bộ dáng nàng hoài thai cô độc bất lực, thấy hận chính bản thân mình. Nhưng bây giờ, ít nhất ta cảm thấy viên mãn."
Cơ Tự nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, nàng chậm rãi quay đầu, đôi tay nâng mặt Tạ Lang lên, hôn lên môi chàng. Li3m những vị mặn ở giữa môi, nàng còn thâm nhập thật sâu bên trong khoang miệng chàng, cùng môi lưỡi d@y dưa.
Tạ Lang lúc này cảm giác chếnh choáng say, chàng cũng bất động, tùy ý đứng ở nơi đó để Cơ Tự hôn mình.
Chỉ chốc lát sau, nụ hôn Cơ Tự đã theo cằm chuyển tới hầu kết. Nàng một bên hôn một bên rút ra đai ngọc của Tạ Lang, bất tri bất giác trút bỏ xiêm y chàng. Lại sau đó, nàng hôn một đường đi xuống, vẫn luôn quỳ gối dưới thân chàng mà li3m hôn.
******
Ngày hôm sau.
Tiếng tỳ bà du dương đánh thức Cơ Tự từ trong giấc ngủ.
Cơ Tự rửa mặt chải đầu như mọi khi, vẫn mặc trang phục nam giới quen thuộc với ngọc quan lấp lánh. Nàng tẩy sạch khuôn mặt, khác biệt hoàn toàn so với Cơ Việt, người thường xuyên trang điểm.
Sáng sớm Tạ Lang đã bị Lư Hằng gọi đi. Khi Cơ Tự bước ra ngoài, nàng nhìn thấy từ xa trước trung tâm doanh trại, một lang quân người Hán đang đệm đàn tỳ bà cho một nữ tướng quân xinh đẹp mặc trang phục Hồ. Nữ tướng quân đang múa kiếm, xung quanh là tiếng vỗ tay tán thưởng không ngớt của các tướng sĩ.
Nhìn cảnh náo nhiệt này, Cơ Tự chậm rãi đi tới.
Liễu lang quân nhìn thấy Cơ Tự, vội vàng bước đến. Dưới ánh mặt trời, hắn nhìn Cơ Tự mỉm cười: "Ngươi quả là ngủ say, mặt trời đã lên cao rồi kìa."
Cơ Tự nhàn nhã cười. Nàng liếc nhìn xung quanh hỏi: "Bệ hạ có nói gì về việc ở lại đây thêm mấy ngày không?"
Liễu lang quân cau mày: "Sao nào, Cơ phu nhân muốn đuổi chúng ta đi sao?" Sau đó vội vàng trả lời: "Nơi đây dù sao cũng là lãnh thổ Lưu Tống. Sắp tới, các giáo phái ở Bắc triều và Nam triều đều sẽ hội tụ về đây, đề phòng có thích khách ám sát, nên chúng ta không thể đi vội được. Cơ phu nhân cứ yên tâm, chúng ta sẽ sớm rời đi thôi."
Hắn nhìn thấy Cơ Tự đang nhìn chăm chú vào nữ tướng quân đang múa kiếm, tò mò hỏi: "Các ngươi quen nhau à?"
"Ừ, quen." Cơ Tự mỉm cười: "Nàng ta từng tập kích quận Quảng Lăng nhưng không thành công."
Cơ Tự hỏi: "Nữ tướng quân này đã thành thân chưa?"
"Rồi." Liễu lang quân tuỳ ý nói: "Nàng gả cho Lư Hằng và cũng đã có hài tử."
Nữ tử này không phải lưu luyến si mê Đàm Chi Duệ sao? Đột nhiên, Cơ Tự cảm thấy có chút tiếc cho Lư Hằng.
Liễu lang quân có vẻ như nhận ra suy nghĩ của Cơ Tự, hắn cười: "Ngươi lo lắng gì chứ? Chúng ta, những thế gia sĩ tộc này, liên hôn với quyền quý người Hồ chỉ đơn thuần là vì lợi ích chính trị. Những nữ tử Hồ này, đa phần không hiểu tiếng Hán, chúng ta cũng không cần học tiếng Tiên Bi. Nữ tử Hồ tính cách mạnh mẽ, thường không cho phép trượng phu nạp thiếp, nhưng dù cho không có thiếp thất khác, phu thê họ mỗi tháng cũng thường không nói được với nhau mấy câu. Nói về tình cảm ư, hoàn toàn không có."
Liễu lang quân quay sang Cơ Tự cười: "Bây giờ ngươi hẳn đã hiểu, vì sao lúc trước Lư Hằng mừng rỡ như điên khi biết ngươi là dòng dõi Cơ thị?"
Hai người đang nói chuyện thì màn múa kiếm của nữ tướng quân kết thúc. Nàng ta nhìn xa xa về phía Cơ Tự, lau mồ hôi trán, ném kiếm xuống đất và bước về phía Cơ Tự.
Hầu hết các nữ tử Hồ đều có làn da trắng, vóc dáng cao gầy và tư thế hào sảng khi mặc trang phục Hồ. Lần trước ở quận Quảng Lăng, Cơ Tự chỉ nghe Đàm Chi Duệ kể về Bộ Lục Cô thị này mà chưa từng gặp mặt. Hiện tại nhìn thấy, Cơ Tự nhận ra nàng ta cao gần bằng mình, làn da trắng nõn nà, ngũ quan thanh tú, chỉ là khí chất có chút hoang dã, trên người không có phong độ trí thức nho nhã như nữ tử người Hán.
Bộ Lục Cô thị nhanh chóng đến trước mặt Cơ Tự. Nàng ta liếc nhìn Liễu lang quân, không chút khách khí, duỗi tay chỉ vào Cơ Tự, ra lệnh: "Tránh ra, ta muốn nói chuyện với nàng!"
Bộ Lục Cô thị có thể nói tiếng Hán lưu loát.
Liễu lang quân hiển nhiên cũng bất ngờ trước lời nói của Bộ Lục Cô thị, hắn vội vàng cười với Cơ Tự rồi quay người đi nhanh.
Liễu lang quân vừa đi, Bộ Lục Cô thị tiến đến gần Cơ Tự vài bước, nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Hắn đâu?"
Cơ Tự biết nàng ta đang hỏi về Đàm Chi Duệ. Nhưng trong mắt Cơ Tự, việc Bộ Lục Cô thị đã có con mà vẫn còn luyến tiếc tình lang cũ quả thật là điều khó chấp nhận.
Nàng lạnh lùng đáp: "Đàm Chi Duệ ư? Hắn đang ở thành Nam Dương!"
Bộ Lục Cô thị lập tức cứng người. Nàng ta chậm rãi quay đầu, hướng về phía thành Nam Dương si vọng mà nhìn.
Cơ Tự không ngờ Bộ Lục Cô thị lại có phản ứng như vậy, nàng liền vung tay áo đi nhanh về phía trước.
Mới đi được vài bước, Bộ Lục Cô thị đã quát lên từ phía sau: "Đứng lại!"
Nàng ta đi đến sau lưng Cơ Tự, thấp giọng nói: "Ta nghe nói, hắn vẫn chưa thành thân, tại sao hắn lại chưa thành thân?"
Nghe ngữ điệu của Bộ Lục Cô thị, dường như nàng ta đang ám chỉ rằng lý do Đàm Chi Duệ chưa thành thân là vì vẫn còn nhớ nhung nàng ta.
Cơ Tự bật cười, nàng chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết cái gì là danh sĩ sao?" Không đợi nàng ta đáp lời, Cơ Tự lại nói tiếp: "Ta lại nhiều lời rồi. Ta có thể khẳng định với ngươi một điều, Đàm Chi Duệ hoàn toàn không có tình cảm gì với ngươi!"
Trong trí nhớ kiếp trước của Cơ Tự, khi thành Quảng Lăng bị công phá, Đàm Chi Duệ đã tự sát ngay tại chỗ. Kiếp này, tuy được nàng cứu sống, nhưng mối quan hệ giữa Đàm Chi Duệ và Bộ Lục Cô thị vẫn mang nặng thù hận quốc gia cùng huyết hải thâm thù. Chưa kể, chỉ vì hận thù cá nhân, Bộ Lục Cô thị đã suýt hủy hoại cả thành Quảng Lăng và cướp đi sinh mạng của bao người, điều đó khiến Đàm Chi Duệ càng thêm khinh thường nàng ta.
Câu nói "Hắn hoàn toàn không có tình cảm gì với ngươi" của Cơ Tự khiến Bộ Lục Cô thị sững người. Cơ Tự rời đi cũng không quay đầu lại.
Vào lúc này Tạ Lang và Lư Hằng cùng nhau đi tới. Nhìn thấy họ, Bộ Lục Cô thị đang đuổi theo Cơ Tự cũng dừng bước chân.
Vào buổi trưa hôm đó, Thác Bạt Đảo tiễn phu thê Tạ Lang đến tận cổng thành phía Bắc.
Ngay khi phu thê họ bước vào cổng thành, Thác Bạt Đảo cũng nhổ trại rời đi. Bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa nhịp nhàng, những bóng người mạnh mẽ trên lưng ngựa khiến người dân Nam Dương nhìn theo mãi không thôi.
Khi Cơ Tự và Tạ Lang quay lại thành Nam Dương, tiếng bàn tán xôn xao vẫn vang vọng khắp thành không dứt. Mọi người không khỏi ngỡ ngàng, vị Hoàng đế Bắc Nguỵ này sao lại đi rồi? Chẳng phải hắn đến đây để tính sổ với Tạ Lang và Cơ thị sao? Nhưng nhìn vẻ ngoài của họ lúc này, chẳng khác nào những người bạn tốt vừa chia tay sau một cuộc gặp gỡ vui vẻ. Nhiều người thầm nghĩ, vị Hoàng đế Bắc Nguỵ này tuy là người Hồ, nhưng lại có thể khoan dung với kẻ thù Tạ Lang, lòng dạ khí lượng của hắn hơn xa so với hoàng đế Lưu Tống.
Tạ Lang và Cơ Tự tiến đến gần, mọi người trong thành Nam Dương bỗng im bặt.
Họ ngơ ngác nhìn khuôn mặt biến đổi hoàn toàn của Cơ Tự, một lúc lâu sau mới có người lắp bắp lên tiếng: "Ngươi, ngươi là Cơ Việt? Cũng là Cơ phu nhân?"
Rõ ràng, người Tạ Lang dẫn đến doanh trại Bắc Nguỵ chính là Cơ Việt, vậy làm sao lúc này lại thay đổi diện mạo?
Cơ Tự quay đầu nhìn mọi người, gật đầu khẳng định. Giọng nói thanh duyệt của nàng vang lên: "Đúng vậy, ta chính là Cơ Việt, cũng là Cơ phu nhân!"
Câu nói của nàng khiến đám đông xôn xao. Cơ Tự đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt bỗng dừng lại ở một người.