Kiều Kiều Vô Song

Chương 3

Nhóm thế tộc đã hiểu tại sao những người này lại ngừng xây đắp thổ long, hóa ra là vu sư nơi này đoán rằng sẽ có mưa to. Tuy trong nhóm có vài người học rộng biết nhiều, nhưng không một ai biết gì về xem thiên tượng. Cho nên họ cũng nghe theo lời tiên đoán kia.

Sau khi bàn luận về Tạ Lang một hồi, họ ra lệnh cho đám tôi tớ bắt đầu dựng vách nhà tranh bên cạnh căn nhà gỗ của Lư Tử Do.

Từ thời Tam Quốc đến nay, người đời đều quý trọng các vị ẩn sĩ, bất kể thế tộc, đại sĩ tộc hay hoàng thất luôn tiếp đãi họ một cách long trọng. Lư Tử Do chính là ẩn sĩ nổi danh trên đất Kinh Châu, đám người Trần Thập Cửu đến đây bái phỏng hắn với mục đích một là nhân cơ hội này du sơn ngoạn thủy, hai là mượn danh của hắn nâng tầm giá trị bản thân.

Nhưng nói cho cùng, ẩn sĩ trên đời đa phần là người chính trực và ngạo mạn, tuy đám Trần Thập Cửu mang danh thế tộc nhưng chưa bao giờ được tiếng thơm để đời. Nếu họ cứ trực tiếp đến cầu kiến Lư Tử Do, sẽ có khả năng cao là bị đuổi ra khỏi cửa. Thế nên mỗi khi họ tới bái phỏng một vị ẩn sĩ nào đó, sẽ chọn ở bên cạnh nhà đối phương vài ngày, nếu có thể vô tình trò chuyện đôi câu với nhau thì càng tốt, còn nếu bị đối phương khinh thường thì cũng chẳng sao. Miễn là có thể trở thành hàng xóm cách vách và tỏ lòng thành kính, sau khi trở về sẽ có chuyện để rêu rao rồi.

Thấm thoát đã đến ngày thứ tư.

Trong những ngày qua, đám thế tộc ban ngày thì ngao du núi rừng, đêm đến thì trở về thôn La Thủy nghỉ ngơi, đem thỏ săn được ra nướng và cùng ngồi đàm huyền luận đạo, quả thật là phong nhã vô vàn.

Tối ngày thứ tư, Lư Tử Do mới đi ra khỏi nhà gỗ. Hắn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy guộc, tay áo rộng bị gió đêm thổi bay phất phới tựa thần tiên hạ phàm.

Đám người Trần Thập Cửu vừa thấy hắn xuất hiện liền đồng loạt đứng dậy. Lúc họ chuẩn bị nghênh đón, Lư Tử Do lại đi vào trong thôn.

Lư Tử Do tình cờ gặp những người dân đang bước đi vội vã, khuôn mặt họ đều mang tâm sự nặng nề, mọi người đang nhao nhao bàn luận: “Bốn ngày qua bầu trời không có lấy một áng mây, nắng như thiêu như đốt, làm gì giống như đang sắp mưa chứ?”

“Đúng đấy, ta cũng thấy hôm nay rất nóng, hoàn toàn không giống như sắp mưa tầm tã đâu.”

“Có phải lão Hoàng đã đoán sai rồi không?”

Mưa tầm tã ư? Lư Tử Do nheo mắt nhìn bầu trời một hồi rồi hắng giọng hỏi: “Ai nói sắp mưa?”

Bọn họ không dám nói tiếp nữa, vội vàng tiến lên cung kính hành lễ: “Bẩm Lư công, vu sư phán rằng trong nửa tháng này huyện Thanh Sơn sẽ mưa to liên tục.”

“Mưa to liên tục sao?” Lư Tử Do cười sang sảng, hắn chỉ về phía Tây, “Chân trời phía Tây sáng rực, đám côn trùng đều nằm yên trong tổ của mình, lại có gió Bắc hiu hiu, ai bảo là sắp mưa hả?” Lư Tử Do vuốt râu, “Đừng nói là mưa, nửa tháng sau không bị hạn hán là may lắm rồi.”

Lư Tử Do là ai chứ? Ngay cả những kẻ cao sang quyền quý kia cũng phải đến cửa cầu kiến đại nhân vật như hắn đấy! Thế là sau một hồi im lặng, đám dân làng tròn mắt nhìn nhau, không thốt nên lời.

Lát sau, Lí Chính hô lên: “Chết rồi, lão Hoàng vô dụng kia đã làm cản trở chúng ta sửa miếu thần rồi. Chúng ta đã thắp nhang, chọn xong ngày lành tháng tốt, mà lại bỏ dở việc xây đắp thổ long giữa chừng. Nếu thật sự có mưa to thì chúng ta còn có lý do chính đáng, ai dè bây giờ trời vẫn nắng nóng, chỉ sợ ngài thổ địa sẽ trách chúng ta chậm trễ cho xem.”

“Đi hỏi lão Hoàng thôi!”

“Đúng, phải hỏi lão cho rõ mới được!”

Đám dân làng càng nói càng kích động, mọi người quay đi, tay cầm cuốc tay xách đòn gánh, chạy về phía nhà lão Hoàng như bầy ong vỡ tổ.

Lư Tử Do lẳng lặng nheo mắt trông theo đám dân làng hùng hùng hổ hổ. Lúc này, đám người Trần Thập Cửu cũng lao tới rồi vội vàng hành lễ với Lư Tử Do, một quản gia bắt chuyện: “Lão Hoàng kia có căn nhà hai tầng, lại có kẻ hầu người hạ, vợ con được mặc áo gấm hẳn hoi. Nếu không biết lão chỉ là vu sư bình thường, có lẽ người ta còn cho rằng lão là phú hào nữa cơ. Ban đầu ta còn tưởng hắn có bản lãnh thực sự mới giàu có như thế.”

Các hộ trong thôn La Thủy chỉ lợp mái nhà tranh, nhưng vu sư họ cung phụng lại có nhà cao cửa rộng, tôi tớ hầu hạ, đây không phải là hút máu dân thì là gì? Quản gia kia vừa nói xong, Lư Tử Do liền cau mày: “Đã thế chúng ta cũng đi theo những dân làng này chất vấn lão Hoàng xem.”

Đám người Trần Thập Cửu ào ào đáp vâng, thế là nhóm thế tộc cũng cùng đi theo đám dân làng.

Lúc người dân thôn La Thủy phát hiện Lư Tử Do cùng với nhóm thế tộc cũng đi theo thì lại càng kích động. Chẳng mấy chốc nam nữ già trẻ cả thôn đều chạy ra, hòa vào dòng người hùng hổ đi đến nhà lão Hoàng ở trấn nhỏ ven đê.

Trong buổi chiều hôm chạng vạng, khoảng hơn một nghìn người tham gia hóng chuyện, gây rối và cả nhóm thế tộc cùng nhau chen chúc nhốn nháo trên đường, làm kinh động đến cả người dân ở trấn cách đó mười dặm. Lúc họ đến bờ đê thì một loạt tiếng chân lừa dồn dập truyền đến, hai người hầu của Trần Thập Cửu đã chạy vào trấn từ trước bắt giữ và áp tải lão Hoàng tới đây.

Thấy đám người đông nghịt phía trước, lão Hoàng có dự cảm chẳng lành, vô thức run lẩy bẩy cả người. Đến khi lão bị ném phịch trước mặt dân làng thì người đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Người dân như bầy ong vỡ tổ bao vây lấy lão, tức giận chửi mắng: “Lão Hoàng, vì sao lão lại gạt bọn ta?”

“Rõ ràng không có mưa mà lão lại bảo có mưa, nếu ngài thổ địa tức giận thì ai đứng ra gánh vác tội này đây hả?”

“Lão Hoàng, mấy năm gần đây bọn ta luôn tin lão, thế mà lão lại lừa gạt...”

Trong tiếng ồn ào, Lí Chính trong thôn quát lên, đám dân làng liền im bặt.

Lão Hoàng mừng thầm, ngẩng đầu nhìn thấy mấy quý tộc đang đi từ hướng ngược sáng đến. Sắc mặt lão xám ngoét, bản năng sinh tồn trỗi dậy, nhào đến trước chân Lư Tử Do, nước mắt giọt ngắn giọt dài: “Đại nhân, đại nhân ơi! Không phải như thế, không phải tiểu nhân muốn bảo có mưa đâu, tiểu nhân bị người ta ép phải làm như vậy ạ.”

Lão càng nói càng tỉnh táo: “Đại nhân, tiểu nhân là bị uy hiếp. Bọn chúng có bốn người, cầm đầu là một tiểu cô chừng mười ba mười bốn tuổi. Chúng ngụ ở trấn trên, tiểu nhân có thể đưa mọi người đến đấy.”

Câu này rõ lạ, bất kể là Tô Thập Tam hay Trần Thập Cửu đều phì cười, Lư Tử Do cũng nhăn mày, tỏ vẻ hoàn toàn không tin.

Đúng lúc này lão Hoàng trông thấy bốn người Cơ Tự đang đi từ miếu thổ địa về phía này, lão đứng phắt dậy, cất giọng the thé: “Chính là bọn chúng, đại nhân, chính là bốn người đằng trước kia kìa.”

Tất cả mọi người đều quay ngoắt lại.

Hôm nay Cơ Tự đến kiểm tra đê điều, xa xa thấy biển người đông nghịt nên tự dưng nổi tính hiếu kỳ. Nhưng vừa đến gần đã thấy lão Hoàng quỳ ở đấy, còn vừa chỉ vào mình vừa hô to, thoáng chốc Cơ Tự chợt hối hận.

Mà lúc này hơn một nghìn đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm.

Cơ Tự mấp máy môi, hiểu ra đã không tài nào rút lui được rồi. Thế là trong tiếng kêu gào của lão Hoàng, Cơ Tự từ từ bước tới chỗ đám người Lư Tử Do.

Cơ Tự thi lễ với Lư Tử Do và nhóm thế tộc, cất giọng trong trẻo: “Cơ thị nữ Kinh Châu tham kiến chư công.”

Đám người Trần Thập Cửu vốn không tin lời của lão Hoàng, dù sao Cơ Tự chỉ là một tiểu cô còn ít tuổi, vô duyên vô cớ sao lại muốn lừa dân làng làm gì? Nhưng hiện tại nhìn thấy biểu cảm của ba nô bộc phía sau Cơ Tự, họ lập tức hiểu điều lão Hoàng nói là sự thật.

Lư Tử Do chợt cảm thấy hứng thú, hắn vuốt râu, tò mò hỏi: “Nữ tử này, sao cô lại bịa đặt nói dối như thế? Lão phu thật sự không biết chuyện này có ích gì cho cô?”

Nàng cười khổ, bản thân cũng muốn giải thích nhưng lại phát hiện ngay lúc này đây, dù nàng có nói gì cũng không hợp lý. Nàng không thể kể những dự đoán của mình cho người đàn ông thông thái trước mắt được. Bởi vì nàng chỉ là một tiểu cô bình thường, nàng còn có cuộc sống riêng của mình, còn có rất nhiều kế hoạch muốn hoàn thành. Nàng không thể để tương lai của mình và cả gia tộc mang cái danh vu sư, từ đó bị người ta liệt vào hàng hạ đẳng, vĩnh viễn không thể ngoi lên tầng lớp cao quý.

Thấy làn môi Cơ Tự run run nhưng mãi lâu không thốt ra một chữ giải thích, mấy dân làng cố nén lửa giận, ngay cả Lư Tử Do cũng mất kiên nhẫn.

Trần Thập Cửu mở miệng trước, gã nói: “Khổng Tử có dạy, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy, nữ tử này biết rõ mình đã làm sai chuyện nhưng lúng túng không nói nổi một câu, rõ ràng là trong lòng có điều gì khuất tất. Lư công, đối với loại nữ tử dân đen này thì hà cớ gì phải nhiều lời?”

Gã lại quát lên: “Người đâu, giải cô ta đến nha huyện đi.”

Cơ Tự ngẩng phắt đầu lên. Môi nàng khẽ hé, định cất lời thì đột nhiên phương xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Âm thanh kia kinh người, rung chuyển cả mặt đất, như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, lại như thể mang theo oai phong của trời đất khiến lòng người kinh hoàng.

Mà trong khoảnh khắc tiếng nổ rền trời vang lên, trâu bò hay lừa đều gầm vang, chúng liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi dây trói của chủ nhân. Cùng thời khắc đó, tiếng kêu rền trời và tiếng hét bi thảm xé nát ruột gan truyền đến từ nơi xa: “Hồng thủy đến rồi... hồng thủy đến rồi...”

Ngay sau đó là một bóng dáng hộ vệ giục ngựa phi đến, từ xa đã gào lên: “Nhanh, nhanh, tất cả mau chạy đến chỗ cao đi, đê huyện đã vỡ rồi, lũ lụt kéo đến rồi.”

Có điều tiếng gào của người hộ vệ đã bị tiếng ầm ầm kia át đi trong nháy mắt. Mọi người vội ngẩng đầu lên, thấy cuối chân trời là một cột sóng trắng xóa khổng lồ ập đến. Chỉ trong thời gian vài câu nói, chúng đã từ phía trấn nhỏ đổ ập đến trước mặt mọi người.

Xưa nay uy phong của trời đất là điều đáng sợ nhất thế gian. Trong phút chốc, đám dân làng sợ đến mức gào thét không ngừng, còn nhóm thế tộc thì sợ đến bủn rủn tay chân ngã phịch xuống đất.

Thấy tất cả mọi người hỗn loạn, Lư Tử Do quát to: “Trật tự, trật tự!”

Trong hoàn cảnh này cần nhất là có người chỉ đạo, tiếng quát của Lư Tử Do vừa vang lên, đám người rối như mớ bòng bong lập tức ngước mắt nhìn hắn với lòng tôn kính tột cùng.

Trong âm thanh vang rền của cơn hồng thủy đang ào ào kéo đến, Lư Tử Do quát lớn: “Gấp cái gì? Đừng quên mấy ngày qua các người đã gia cố đê đập thế nào.” Đồng thời hắn chỉ về phía miếu thổ địa, “Với lại, địa thế nơi đó thấp hơn, hồng thủy đến thì sẽ đổ dồn vào đấy thôi.”

Lư Tử Do vừa dứt lời liền giật mình, hắn quay phắt đầu lại nhìn Cơ Tự bằng ánh mắt khó tin.
Bình Luận (0)
Comment