Kiều Kiều Vô Song

Chương 5

Theo tia nắng cuối chiều biến mất, màn sương đêm mỏng manh bao phủ lên khắp cõi đất trời. Lúc này bốn người Cơ Tự đã dựng lều bên phải đội ngũ của Tạ lang, hai đống lửa gần kề, vừa nhìn thoáng qua liền thấy ngay công tử quý tộc như núi cao vời vợi khiến người ta ngước nhìn.

Tiếng đàn trầm bỗng văng vẳng dưới dãy ngân hà rực rỡ. Không gian dần tối, ánh sao làm cảnh sắc trở nên mông lung, Cơ Tự không nhịn được quan sát công tử quý tộc bạch y kia. Tướng mạo chàng tuấn tú hơn người, nhìn một hồi bỗng tim nàng đập rộn rã.

Thấy sắc mặt nàng khác thường, Lê thúc ở bên cạnh ân cần hỏi han: “Nữ lang, người sao thế?” Gọi hai tiếng liền, Cơ Tự mới bừng tỉnh, hoàn hồn lại.

Nàng vội vàng quay đầu lại nói: “Không, ta không sao.”

Nàng không sao cả, chỉ là khi quan sát chàng trai kia thì ảo giác lại xuất hiện như bốn lần trước, bỗng biết được thân phận của chàng.

Chàng tên Tạ Lang, là trưởng tử của Trần Quận Tạ thị, một gia tộc đứng đầu giới quý tộc và còn trên cả vương hầu. Hơn nữa, chàng còn vô cùng cơ trí, thông tuệ hơn người, chẳng qua tính cách có chút phong lưu mà thôi.

Trong khoảnh khắc đó, tim Cơ Tự đập thình thịch: Nếu có thể bám víu được nhân vật bậc này thì...

Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu, nhưng khi hai chữ “bám víu” kia xuất hiện, không hiểu sao đáy lòng nàng lại dâng lên cảm giác chán ghét bản thân vô cùng. Như thể nàng từng vì hai chữ này mà gây ra vô số tai tiếng, đánh mất mặt mũi rất nhiều lần vậy.

Tiếng đàn du dương lượn lờ trôi theo dòng suy nghĩ miên man của Cơ Tự.

Chớp mắt đã bước sang một ngày mới. Trời vừa sáng, ngoài lều đã truyền đến giọng một hộ vệ của Tạ thị: “Xin chuyển lời với tiểu cô nhà ngươi, lang quân nhà ta nói tiếp theo người sẽ đi thẳng đến Kinh Châu. Nếu tiểu cô không ngại thì hãy đi chung, như vậy đôi bên sẽ tiện giúp đỡ lẫn nhau hơn.”

Cơ Tự nghĩ thầm, bốn người bọn ta còn có thể giúp đỡ cho người khác ư? Tạ Lang thân là đại quý tộc, rõ ràng là đang giúp đỡ nàng nhưng vẫn nói chuyện vô cùng uyển chuyển, thật sự là một người tốt.

Dằn nỗi xúc động, Cơ Tự vội đứng dậy đáp: “Đa tạ ý tốt của Tạ lang, tiểu nữ xin nhận.”

Hộ vệ bên ngoài ừ một tiếng rồi nói: “Hiện tại cũng không còn sớm nữa, nửa canh giờ sau chúng tôi sẽ lên đường.”

Cơ Tự đáp: “Đa tạ.”

Hộ vệ Tạ thị ngoài cửa quay người rời đi, chốc lát sau y đã về đến doanh trướng của lang quân nhà mình. Thấy chàng vừa vuốt ve tuấn mã vừa ngắm dãy núi phía xa, áo bào bay bay trong gió, hộ vệ liền cười nói: “Lang quân, tiểu cô kia rất thú vị, nàng ta biết người họ Tạ đấy.”

Tạ Lang quay đầu, mày chau lại: “Nàng biết ta họ Tạ à?”

“Vâng ạ. Không ngờ tới vùng quê hẻo lánh thế này cũng có thể gặp được tiểu cô biết lang quân, ngạc nhiên thật.”

Tạ Lang im lặng.

Chẳng mấy chốc đoàn xe đã lên đường. So với tốc độ ngựa của đội Tạ Lang thì lừa của nhóm Cơ Tự cứ chậm rì rì, gần như bằng người ta đi bộ. Lúc Cơ Tự vén rèm xe thấy đối phương đang cố ý thả chậm tốc độ vì mình, khuôn mặt chợt đỏ bừng vì xấu hổ, cũng may mà tình trạng này kéo dài không bao lâu.

Xế chiều hôm đó, một đoàn xe chạy đến từ ngã ba khác. Đoàn xe này khoảng chừng ba bốn mươi người, trong đoàn có đủ cả xe ngựa, xe bò lẫn xe lừa. Họ nhìn thấy đội ngũ oai hùng của Tạ Lang liền gấp rút đuổi theo, suốt quãng đường còn luôn dòm ngó đánh giá Tạ Lang trong xe ngựa.

Nhìn ánh mắt sáng quắc như bắt được vàng của đám người mới tới và thái độ khinh thường của những hộ vệ kia, Cơ Tự chợt cảm thấy vô cùng may mắn. May mà lúc trước nàng gạt phăng ý định bám víu vào Tạ Lang vừa manh nha trong đầu đị. May là ngay từ lúc đầu nàng cũng đã nhắc nhở ba nô bộc chú ý hành vi. Thế nên tuy nhóm nàng rõ ràng yếu thế nhất nhưng lại được người của Tạ Lang quan tâm rất nhiều.

Có thêm mấy mươi người gia nhập, đội ngũ càng trở nên đông đảo. Lúc đi qua mấy bản làng miền núi, đám thổ phỉ chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi chạy mất.

Thấm thoắt hoàng hôn lại đến, nhóm Cơ Tự vẫn dựng lều bên cạnh doanh trướng đội ngũ của Tạ Lang như đêm qua, ngay cả đống lửa cũng đốt bên cạnh đống lửa của họ.

Cách ba trăm bước, đám người mới kia cũng dựng trại và nhóm lửa, thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn về nhóm của Cơ Tự. Nhất là ánh mắt của bốn năm thiếu nữ khi nhìn Cơ Tự rõ ràng mang theo vài phần hâm mộ và ghen ghét.

Khói bếp bốc lên, chẳng mấy chốc bữa tối đã được nấu xong. Đám người kia thấy Cơ Tự bưng bát cơm cháy chan nước sôi và một đĩa cá khô bày trước mặt liền cất tiếng cười khinh thường.

Trong tiếng cười khúc khích, bốn thiếu nữ ra hiệu cho người hầu bưng thức ăn rồi đi theo họ về phía Cơ Tự. Trong nhóm đó có một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi sáng sủa, xinh đẹp đáng yêu, nàng ta khẽ nhún chào Cơ Tự rồi cất giọng yêu kiều: “Muội muội dùng thức ăn của ta đi. Ta thấy muội chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, còn đang trong giai đoạn phát triển, với lại còn bôn ba cả tháng nữa mới về đến Kinh Châu, vì thế càng phải ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng mới tốt.”

Nói đến đây, thiếu nữ kia ra lệnh với người hầu phía sau: “Mang vài món thịt thà rau quả của Ngô gia chúng ta cho vị muội muội này, nhớ phải để muội ấy ăn thỏa thuê đấy.” Rồi nàng ta trông về phía Tạ Lang đang xem thư từ cách đó không xa, đoạn lại nhìn về phía Cơ Tự, “Đúng rồi, đừng giữ lại mấy món trước mặt muội nữa, vứt hết đi thôi.”

Tuân theo lệnh của nàng ta, một phụ nữ trung niên đi đến, vung tay áo toan hất đổ đĩa cá khô trên bàn. Cơ Tư đưa tay ngăn lại hành động của thị.

Nàng ngẩng đầu, liếc nhìn thị bằng đôi mắt trong veo như nước, sau đó quay đầu nhìn về phía thiếu nữ ra lệnh kia: “Tỷ tỷ này, tỷ muốn lấy lòng quý nhân thì cũng đừng lấy ta làm bàn đạp chứ!”

Cơ Tự vừa thốt ra lời này, không khí chợt yên tĩnh. Nhóm hộ vệ và bốn tỳ nữ xinh đẹp đồng loạt quay đầu nhìn nàng, ngay cả bàn tay thon dài trắng ngần của Tạ Lang đang cầm lá thư cũng thoáng khựng lại.

Gương mặt tươi cười của thiếu nữ kia bỗng đỏ bừng. Thấy nàng ta nước mắt rưng rưng, nhất thời quên cả giải thích thì một thiếu nữ có khuôn mặt tròn tròn lanh lợi phía sau bèn trong trẻo cất lời: “Cô có ý gì? Biểu tỷ của ta vốn có lòng tốt, cô không biết cảm kích thì thôi lại cay nghiệt nói ra những lời khó nghe như vậy, đúng là thứ vong ơn bội nghĩa.”

Thiếu nữ mặt tròn vừa thốt ra năm chữ “thứ vong ơn bội nghĩa”, Cơ Tự liền nhướng hàng mày đen nhánh sắc sảo, lạnh giọng hỏi: “Biểu tỷ của cô có lòng tốt ư? Ta có xin ăn biểu tỷ cô không? Hay phải nói là, chưa được sự cho phép của ta mà biểu tỷ cô dám sai người hất thức ăn trên bàn ta đi, còn lấy giọng ban ơn cho ta cơm canh chính là kính ta trọng ta sao?”

Bốn người nọ nghẹn lời.

Cơ Tự dời mắt đi, vô cùng nghiêm túc: “Các cô muốn làm quen với vị Lâm lang Tạ gia khoan dung độ lượng, phong lưu kiệt xuất, học rộng hiểu nhiều trước mặt kia thì cứ bước đến tự giới thiệu mình còn được việc hơn. Ta vẫn còn nhỏ tuổi, tính tình lại bộc trực ngay thẳng, nếu như lỡ miệng nói điều gì làm mất lòng người khác thì sẽ không hay cho lắm.”

Cơ Tự vừa dứt lời, xung quanh yên lặng như tờ. Lúc này Tạ Lang cũng phải quay đầu lại nhìn nàng.

Đúng như lời nàng nói, với nhân vật như Tạ Lang, mấy cô nương kia làm những việc này quả thật là phiền phức. Bởi cái kiểu nữ nhi buông lời cay nghiệt hạ nhục đối phương chỉ vì tranh giành tình cảm là nhàm chán nhất.

Nhưng câu cuối cùng của Cơ Tự lại khiến Tạ Lang khá kinh ngạc. Phải biết rằng mấy chữ bình luận lâm lang Tạ gia khoan dung độ lượng, phong lưu kiệt xuất, học rộng hiểu nhiều là do ẩn sĩ Hoàng Công nổi danh đương thời thuận miệng nhận xét vào ba tháng trước. Từ Hàng Châu đến Kinh Châu cách hơn nghìn dặm, hơn nữa thời này việc lưu truyền tin tức còn nhiều khó khăn, tiểu cô trước mắt này chắc chắn không thể nào biết được câu nói kia. Vậy thì nàng nghe được câu bình luận này từ đâu? Nếu nàng chưa từng nghe thấy, lẽ nào nàng còn nhỏ tuổi đã nhìn thấu được tính cách của chàng hay sao?

Dù cho Cơ Tự thật lòng muốn đề cử cách cho mấy người kia lấy lòng Tạ Lang, hay là chỉ ăn nói thẳng thắng thì trong câu nói đều mang theo ba phần hóm hỉnh cởi mở, thể hiện được phong cách riêng độc đáo của nàng.

Trong phút chốc, bất kể là mấy thiếu nữ Ngô thị hay là nhóm người Tạ Lang đều sửng sốt đến nỗi không biết nói gì. Lát sau tiếng cười của Tạ Lang khe khẽ truyền đến, chàng thuận theo Cơ Tự, hỏi mấy thiếu nữ kia: “Có chuyện gì không?”

Mấy người này nào có chuyện gì? Đúng như lời Cơ Tự đã nói, ý định của bọn họ là chỉ muốn lấy nàng làm bàn đạp để gây sự chú ý với mỹ nam kiêm đại quyền quý như Tạ Lang mà thôi. Bọn họ đỏ mặt, bối rối trả lời: “Không có, không có gì.”

Tạ Lang lại cười, chàng cầm lấy thư, ôn hòa nói: “Không việc gì thì mọi người về lều đi, mai mốt không được đến gây chuyện với tiểu cô này nữa.”

Mấy người kia càng luống cuống hơn, vâng dạ đáp “không dám, không dám” rồi vội vàng lui xuống.

Cơ Tự cố gắng ăn nhanh cho xong bữa, cả ngày ngồi xe lắc lư cũng đã mệt mỏi rồi, nàng khẽ nhún chào mọi người, sau đó mang theo người hầu trở về lều của mình.

Nhìn bóng lưng nàng dứt khoát rời đi dưới ánh sao, một hộ vệ không nhịn được nói: “Lang quân, sao tiểu cô này lại biết rõ về người như vậy?” Lát sau, y lại nói, “Rõ ràng nàng ta rất hiểu biết về lang quân, nhưng vẫn luôn giữ chừng mực trước mặt người. Tiểu nhân cảm thấy tiểu cô này được dạy dỗ rất tốt.”
Bình Luận (0)
Comment