Cơ Tự vừa nghĩ như thế thì bỗng chốc Tạ Lang đã biến mất, khiến nàng hoảng hốt hồi lâu. Mới vừa rồi nàng thật sự nhìn thấy chàng hay chỉ là ảo giác?
Hôm sau vừa sáng tinh mơ, Cơ Tự đã hì hục soi gương hết bên trái rồi tới bên phải, thoáng tức giận sao mình không mau chóng lớn lên để tỏa ra ánh hào quang đẹp nhất cho A Lang của nàng ngắm nhìn cơ chứ.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, giọng nói của một bộ khúc Tạ thị vang lên: "Cơ tiểu cô, hôm nay lang quân nhà tôi đã dậy từ sớm, ngài muốn hẹn tiểu cô dạo hồ, nên hỏi tiểu cô có đi được không?"
Đi chứ! Sao nàng có thể không đi được?
Cơ Tự vốn không thừa nhận mình đang ôm nỗi tương tư chợt như bừng sức sống, cất giọng trong trẻo: "Chờ một chút." Chỉ chốc lát sau, nàng đã thay nữ trang, còn cố ý thoa phấn, trang điểm cho mình trở thành một đóa hoa yêu kiều rồi mới bước ra.
Nhìn thấy Cơ Tự cố ý ăn diện, bộ khúc kia không hề kinh ngạc. Trên thực tế, tiểu cô khắp thiên hạ này người nào cũng muốn xuất hiện trước mặt lang quân nhà y với dáng vẻ xinh đẹp nhất, còn Cơ Tự xem như là đã qua loa nhất trong số đó rồi.
Y cung kính dẫn Cơ Tự lên xe lừa rồi nhanh chóng đưa nàng tới ngôi đình giữa hồ ở Thanh Viễn tự.
Từ xa Cơ Tự đã trông thấy Tạ Lang đang ngồi rót rượu tự uống một mình trên chiếc thuyền lá nhỏ. Nghe được tiếng bước chân, chàng quay đầu lại, thấy Cơ Tự trang điểm xinh đẹp đi đến, ánh mắt chợt vương ý cười: "Hôm nay A Tự xinh quá!"
Con gái chỉ trang điểm vì người mình thích, tuy Cơ Tự đúng là cố ý trang điểm vì chàng nhưng giờ khắc này nghe lời khen ngợi của Tạ Lang, lại khiến nàng vừa e thẹn vừa vui mừng.
Nàng đỏ mặt chạy tới, tung người nhảy phốc lên thuyền. Cơ Tự thoáng nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"
Tạ Lang đứng lên, nắm tay Cơ Tự ngồi ở đuôi thuyền, cất tiếng khe khẽ: "Tối qua bệ hạ triệu kiến ta, thấy ta lại phun hai búng máu liền cảm thấy Tạ Thập Bát gầy yếu thế này không nên để người Hồ nhìn thấy tốt hơn, liền lệnh cho ta tránh đi thật sớm." Tạ Lang ngẩng đầu, ánh mắt chàng đong đầy nét cười nhìn Cơ Tự, tiếng nói rất đỗi dịu dàng: "Ta nhớ từ trước tới giờ ít khi được ở cạnh A Tự nên bèn gọi nàng tới đây."
Cơ Tự nghe xong câu ấy, lúc ngẩng đầu nhìn chàng, hai mắt đều long lanh ánh nước. Thấy Cơ Tự nhìn mình như vậy, Tạ Lang rất vui vẻ.
Lúc này chiếc thuyền đã bắt đầu trôi đi, người chèo thuyền là Tạ Quảng và Tạ Tịnh. Hiển nhiên khoảng thời gian vừa rồi hai lang quân này vô cùng bận rộn, được chèo thuyền ở nơi non xanh nước biếc, trùng trùng điệp điệp thế này, khuôn mặt họ đều toát lên vẻ thư thái.
Cơ Tự ngoảnh sang nhìn Tạ Lang, thời tiết tháng Mười se lạnh nhưng chàng vẫn mặc phong phanh, bạch y tung bay trong gió thì không khỏi nghĩ thầm: Chàng khỏe mạnh như thế, nhưng lúc nào cũng giả bộ ốm yếu. Cũng không biết lúc chàng hộc máu, nhóm Tạ Quảng phải làm sao mới nén nhịn không cười nữa?
Chiếc thuyền lá dập dờn nhẹ trôi trong hồ. Dường như đêm qua Tạ Lang ngủ không ngon giấc lắm, chàng chỉ im lặng nhẹ nhàng nắm tay Cơ Tự, hai mắt khép hờ, vẻ mặt nhàn nhã, vô cùng thư thả.
Mỗi khi được ở bên chàng, Cơ Tự luôn cảm thấy rất thanh thản, nên cũng không lên tiếng phá vỡ sự yên bình nơi đây. Chẳng mấy chốc thuyền lá đã nhẹ nhàng trôi từ hồ vào sông, lại thấy lá cờ bằng tiết khố của Bùi Ngũ lang tung bay trong gió.
Cơ Tự khẽ cười: "Có phải y dùng lại chiếc quần ngày đó không? Hay là y lại treo một cái giống hệt lên?"
Tạ Lang cũng cười, lười nhác vung tay lên: "Đi nào, hôm nay tới gần một chút, tặng y thêm một mũi tên nữa!"
Dứt lời, chàng quay sang nhìn Cơ Tự: "Tuy Bùi Ngũ lang xuất thân từ đại tộc nhưng có tay nghề nấu ăn rất ngon, đợi lát nữa chúng ta đến đó, ta sẽ bảo y chuẩn bị mấy món cho nàng thưởng thức."
Cơ Tự nghiêng đầu nhìn chàng, tò mò hỏi: "Chàng đã bắn rơi cờ xí của y mà còn muốn y nấu ăn cho chàng à? Với tính tình nóng nảy của Bùi Ngũ lang, y không vác đao chém chàng mới lạ đấy."
Cơ Tự vừa thốt ra lời này, Tạ Lang liền bật cười sang sảng: "Nhất định y sẽ chém ta, thế nhưng chắc chắn y sẽ không chém trúng đâu!" Nháy mắt, Tạ Lang nói với giọng hơi tiếc nuối: "Thôi để hôm khác vậy, khó khăn lắm mới được cùng A Tự dạo hồ, nếu cứ để Bùi Ngũ lang lèo nhèo đeo bám thì chẳng vui tí nào." Ngay sau đó chàng nói với Tạ Quảng, Tạ Tịnh: "Đến Trường Hư quan thôi."
Trong tiếng cười nói vui vẻ của chàng, hai bộ khúc nhẹ nhàng chèo thuyền xuôi theo dòng nước xuống vùng hạ du.
Lúc này ánh mặt trời soi chiếu mặt sông lấp lánh, cơn gió hây hây nhẹ lay ống tay áo, cảnh vật tươi đẹp nhường này thật khiến lòng người say đắm.
Tuy Cơ Tự không tựa vào người chàng, nhưng từ đầu đến cuối đều đặt tay mình vào tay chàng. Hơi ấm từ tay chàng truyền đến khiến nàng có cảm giác, cả đời chỉ cần có một khắc như vậy cũng đã gần như viên mãn rồi.
Vào giờ khắc này, dòng thời gian như ngừng trôi, nhưng chẳng mấy chốc Trường Hư quan tọa lạc trên đỉnh núi đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lúc lên bờ, không biết Tạ Lang nghĩ đến điều gì mà khẽ buông tay Cơ Tự ra, sau đó bước đến dặn dò hai bộ khúc vài câu. Họ cúi đầu vâng mệnh rồi thoăn thoắt lên núi bằng lối mòn.
Nơi hai người đứng là bãi bồi bạc trắng, phía sau là dòng sông trong veo, đôi bờ khói tỏa mờ sương, bên cạnh còn có hồ sen đã tàn nho nhỏ, vô cùng phong nhã.
Tạ Lang ngẩng đầu nhìn đạo quan rồi lại quan sát quang cảnh xung quanh một hồi, mới nói với Cơ Tự: "A Tự, nghe nói mấy hạ nhân trong trang viên của nàng đã theo hầu từ thời tổ tiên, trong đó có vài người còn tinh thông âm nhạc và lễ nghi nhà Chu đúng không?"
Bình thường đám Tần Tiểu Mộc hay khoe khoang chuyện này với mọi người, nên Tạ Lang biết cũng là lẽ đương nhiên.
Cơ Tự gật đầu đáp vâng. Tạ Lang mỉm cười nhìn nàng: "Vậy còn A Tự thì sao? Nghe nói những hạ nhân kia rất sợ quên mất tài nghệ của tổ tông nên thường xuyên luyện tập, không biết nàng có học được điều gì không?" Chàng dịu dàng thủ thỉ: "Ví dụ như múa chẳng hạn?"
Cơ Tự không hề biết kể từ sau lần nàng nhảy múa trước mặt Tạ Lang để đánh lừa sự chú ý của đám thủy tặc, chàng vẫn hồi tưởng đến tận bây giờ. Chỉ tiếc lúc ấy chàng đang tập trung tính kế tiêu diệt kẻ địch, không có thời gian rảnh xem nàng múa, nhưng bóng dáng thướt tha kiều diễm như hồng nhạn ấy vẫn khiến chàng nhớ mãi không quên.
Cơ Tự biết sự phong lưu của chàng đã thấm sâu vào tận xương tủy. Chàng muốn thưởng thức mọi điều đẹp đẽ, ngắm nhìn muôn vàn phong cảnh hùng vĩ trên thế gian, cho nên khi chàng bật thốt câu nói này, nàng quả thật cũng đã có chuẩn bị từ trước, không nghĩ ngợi đồng ý ngay.
"Ta chỉ học được duy nhất một 'điệu múa vu tế' thôi."
"Vu tế?" Tạ Lang khẽ động lòng, nhẹ giọng hỏi: "Loại tế nào?"
Cơ Tự từ từ lui về sau hai bước, ngón tay khẽ quệt một ít bùn trên mặt đất rồi vẽ ba dấu lên mặt mình. Nàng khẽ nghiêng người nhìn chàng với đôi mắt như thể biết nói, rồi vươn hai tay ra trước, thành kính quỳ gối xuống trước mặt Tạ Lang, niệm chú lẩm bẩm với ngữ điệu trầm bổng: "Hỡi thần linh của ta, trong khoảnh khắc mê tỉnh, ta nguyện trao hồn phách, dâng tặng cho người!"
Dứt lời, Tạ Lang đã hiểu ngay, vu tế mà Cơ Tự nói chính là điệu múa của vu nữ thời thượng cổ bày tỏ tình cảm với vị thần của mình!
Cơ Tự vừa niệm xong liền bắt đầu điệu múa. Hôm nay nàng vốn mặc áo ngắn váy dài mà cung nữ thời này thích nhất, hơn nữa kiểu váy này vừa dài vừa rộng lại còn chiết eo, có thể tôn lên vóc dáng thon thả kiều diễm như tiên nữ giáng trần.
Nàng vừa xoay người, vạt váy của nàng bất chợt xòe rộng ra, lại xoay thêm hai vòng nữa, chiếc chân thon dài của nàng bật nhảy tạo thế như tiên hạc bay vút lên tầng mây.
Song, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trong nháy mắt, điệu múa của Cơ Tự đột ngột biến đổi. Nàng bắt đầu giẫm chân dồn dập trên mặt đất, dù động tác của nàng mạnh mẽ thế nào thì kỹ thuật nhảy vẫn luôn tha thướt uyển chuyển. Sự phóng khoáng và nhanh gọn mang theo hơi thở nguyên sơ của sinh mệnh, kết hợp với phong thái phiêu diêu như thần tiên thật đúng là đương thời mới thấy.
Trong lúc động tác biến đổi liên tục, Cơ Tự bỗng rút trâm ra, xõa tung mái tóc đen tuyền như suối chảy, rồi thình lình quay đầu lại.
Trong giây phút đó Tạ Lang bàng hoàng phát hiện, đôi mắt của Cơ Tự dường như ẩn chứa bao điều. Ánh mắt không ngừng biến hóa theo mỗi động tác chuyển đổi, chốc chốc thì nhìn chàng si mê, ngay sau đó lại ẩn chứa niềm hân hoan, rồi thoắt cái lại mang theo sự kiên định vá trời lấp đất và nỗi khát vọng tha thiết khiến người ta nhìn mà muốn rơi lệ!
Điệu múa này chủ yếu đẹp bởi ánh mắt cũng như sự sôi nổi nhiệt huyết, chỉ dám nhìn từ xa mà không dám đến gần, diễn tả niềm yêu thương của một vu nữ đối với vị thần tối cao trong lòng mình!
Trong khi Tạ Lang cho rằng điệu múa sắp kết thúc thì thoắt cái động tác Cơ Tự chậm lại. Nàng bắt đầu uốn người tạo thành tư thế kỳ lạ như thể trời đất hòa thành một khối, chậm chạp, lạ lùng lại mang theo vẻ kỳ ảo linh hoạt của nữ tử, tiến vào nửa điệu múa sau. Vu nữ ái mộ thần linh, bắt đầu khẩn cầu vị thần của nàng.
Nói đến hưởng lạc, trên thế gian này Tạ Lang chẳng thua kém bất kì lang quân sĩ tộc nào. Chàng từng được xem vô số điệu múa, trong phủ đệ của chàng cũng nuôi đến hàng trăm gia kỹ, nhưng mãi cho đến hôm nay, Tạ Lang mới chợt phát hiện, hóa ra khi một linh hồn tự do nhảy múa với niềm nhiệt huyết bất tận sẽ đẹp đến thế. Và cũng cho tới giờ khắc này chàng mới nhận ra, khi một vu nữ mang tình yêu thương vô bờ sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ của bản thân cho vị thần mình tôn thờ, sự rung động đến từ sinh mệnh và linh hồn lại mãnh liệt vô vàn!
Thật đáng tiếc, ở đây không có âm nhạc, cũng không có trang phục phù hợp, nếu được chuẩn bị đầy đủ thì điệu múa này chắc chắn sẽ trở thành độc nhất vô nhị thời bấy giờ cho xem.
Trong lúc Tạ Lang say mê ngắm nhìn Cơ Tự như hòa mình vào nhân vật vu nữ, đột nhiên tiếng cười nói của mấy lang quân thanh niên truyền tới, "Ôi, nơi này có một mỹ nhân đang múa kia kìa!"
Mấy lang quân sĩ tộc mặt thì trát phấn, người thì xông hương nghênh ngang tiến đến!
Lúc này Cơ Tự hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật vu nữ thời viễn cổ đang xoay quanh đống lửa hừng hực, cầu nguyện trước vị thần tối cao của bộ lạc mình. Vì vậy khi mấy lang quân còn chưa cả nhìn rõ đằng trước là Tạ Lang, vẫn oang oang cười nói hàm hồ đi tới thì Cơ Tự quay ngoắt đầu lại, hơi khom người, mái tóc đen xõa hai bên gò má có vết bùn, ánh mắt nàng hung tợn, đằng đằng sát khí quát lên: "Giết!"
Tiếng quát này không phải tiếng nói của bất kì thời đại nào mà chính là ngôn ngữ của vu sư đến từ thời thượng cổ, khiến chúng lang quân sĩ tộc đều kinh hãi! Bọn họ ngơ ngác nhìn Cơ Tự giây lát, rồi cả đám chật vật lui về sau, cắm đầu bỏ chạy!
Lúc này, Cơ Tự cũng thoát khỏi nhân vật vu nữ. Nàng từ từ đứng thẳng người, lấy khăn tay ra thong thả lau vết bẩn trên mặt mình rồi quấn lại tóc, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Tạ Lang bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, vui vẻ khẽ nói: "A Lang, chúng ta đi thôi."
Tạ Lang vẫn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời mà nàng đem tới, ngẩng đầu nhìn Cơ Tự một lúc lâu mới cười nói: "Ta từng nghe người ta nói, không thể tùy tiện múa điệu vu tế được, mỗi lần múa sẽ dễ dàng gọi quỷ thần đến... A Tự, khí thế vừa rồi của nàng thật là kinh người!"
Chàng nhìn Cơ Tự lòng thầm nghĩ: Nàng khác hẳn với tất cả đám tiểu cô sĩ tộc. Nàng thần bí hệt như điệu múa vu tế này, mỗi một lần thay đổi đều mang theo sức sống tràn trề và vẻ hoang dã bất kham, thật sự khiến người ta động lòng...
Trong ấn tượng của Tạ Lang, mấy tiểu cô sĩ tộc luôn nói năng nhỏ nhẹ nhưng vô cùng nhàm chán, chẳng có chút nổi loạn hay sinh động nào cả. Trước giờ bề ngoài họ luôn tỏ ra thong dong, nhã nhặn nhưng nội tâm thì hẹp hòi, so đo và khắc nghiệt. Chỉ có Cơ Tự là phóng khoáng như thể non sông này, là thắng cảnh dù chàng đã gặp được nhưng vẫn luôn muốn ngắm lại hết lần này đến lần khác!
Tạ Lang đi tới bên cạnh Cơ Tự, nắm lấy tay nàng đi về phía đạo quan.
Chắc mấy chốc, chàng và nàng đã đến Trường Hư quan. Vừa tới cửa đã thấy một đạo sĩ trung niên áo vải bạc màu, trên người đầy vết bẩn hùng hục chạy tới. Ông ấy cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, dù lúc băng qua liếc thấy Tạ Lang và Cơ Tự cũng không buồn ngoảnh lại.
Đang lao đi thì đạo sĩ kia chợt “ớ” lên một tiếng rồi dừng bước. Ông ấy quay ngoắt lại, đi đến trước mặt Tạ Lang, quan sát chàng tỉ mỉ một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng quát lớn: "Ngươi là Tạ Thập Bát!"
Ông ấy như thể bùng nổ, nhảy dựng lên, rồi cất cao cái giọng trầm khàn: "Tạ Thập Bát đến rồi! Tạ Thập Bát lại đến nữa rồi! Mau, mau đi kiểm tra rượu cho ta!"
Tiếng nói của gã đạo sĩ bỗng chốc phá vỡ sự yên tĩnh trong đạo quan. Điều khiến đoàn khách hành hương không ngờ tới chính là tất cả đạo sĩ bất kể lớn nhỏ bên trong đều vội vàng chạy đi. Giây lát sau, một tiểu đạo sĩ chạy đến, vừa khóc lóc vừa bẩm báo với gã đạo sĩ trung niên nhếch nhác kia: "Sư thúc, mất hết rồi, mấy vò rượu ngon của người đều mất sạch rồi!"
"Gì cơ?" Đạo sĩ trung niên kia lại nhảy dựng lên: "Người đâu, bắt Tạ Thập Bát lại! Tất cả mọi người đi bắt hắn cho ta, hễ ai bắt được Tạ Thập Bát đều sẽ được trọng thưởng!"
Nhưng giờ phút này, họ biết tìm Tạ Lang ở đâu cơ chứ?
Bấy giờ, Cơ Tự bị Tạ Lang kéo đến núp sau một hòn giả sơn. Nàng đang định cất lời hỏi han thì nghe thấy tiếng nức nở của tiểu đạo sĩ kia truyền đến. Sau đó nàng lại thấy Tạ Lang đưa tay ấn vào phía sau hòn giả sơn một cái, tiếng loạt xoạt khe khẽ vang lên, bỗng nhiên hòn giả sơn to như vậy mở ra một cửa động.
Tạ Lang nhanh tay nhanh chân dắt Cơ Tự vào trong, rồi chàng lại ấn vài cái, chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt lại truyền đến, cửa động lại được đóng lại y như lúc ban đầu.
Chàng nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài qua một lỗ nhỏ rồi quay sang Cơ Tự đang hoang mang choáng váng, khẽ giọng giải thích: "Vị đạo sĩ trung niên kia là Đạo trưởng Tính Minh, à còn là cao thủ ủ rượu đương thời, ít nhất ông ấy phải đứng thứ ba trong thiên hạ về tay nghề ủ rượu của mình đấy!"
Cơ Tự ngơ ngác hỏi: "Vì thế mà chàng thường xuyên đến trộm rượu của ông ấy à?"
Tạ Lang khẽ đáp: "Ai bảo ông ấy không chịu bán."
Cơ Tự trợn tròn mắt nhìn chàng rồi nhòm ra cảnh náo loạn của đám đạo sĩ giống như bầy ong vỡ tổ, lùng sục khắp mọi nơi để bắt cho bằng được Tạ Lang ngoài kia: "Chàng cố ý đột nhập vào địa bàn của người ta, đã thế còn xây dựng hẳn một cơ quan để ẩn núp nữa á?"
Tạ Lang đáp: "Chỗ này ta đã làm ra từ năm mười hai tuổi rồi." Chàng còn tỏ vẻ đắc ý, "Mỗi lần ta trốn vào đây là bọn họ không làm được gì nữa hết!"
Cơ Tự thở hắt ra: "Nhóm Tạ Quảng đi trộm rượu đúng không? Nếu biết họ đã thành công thì tại sao chàng còn muốn lên đây làm gì?"
Tạ Lang thoáng nhìn nàng, ung dung nói: "Ta không ra mặt thì sao họ biết là ta trộm? Kiến Khang có biết bao danh sĩ, ai cũng thèm thuồng rượu của Tính Minh ủ, nhưng người có thể lấy trộm thành công mà không bị bắt vẻn vẹn chỉ có mình ta thôi. Ta không xuất hiện thì ông ấy biết tìm ai mà bắt đền? Và cả, Hoàng công và Viên Tam Thập lang sao biết được ở chỗ ta có rượu ngon chứ?"
Chàng lại nhòm ra ngoài cửa động: "Khoảng hơn một canh giờ nữa, Tính Minh sẽ lên đường đến Trần Quận Tạ thị, khi đó chúng ta cũng có thể ra ngoài rồi. Hôm nay kiếm được rượu ngon, phải mở tiệc đón tiếp Hoàng công và Thôi Tử Độ từ phương xa đến mới được."