Cơ Tự không nghĩ tới, vừa qua thất đầu của công chúa Tố Hòa, phò mã Văn Đô đã cho mời nàng đến phủ.
Khác với công chúa Tố Hòa, người hầu mà Văn Đô phái tới chẳng những nho nhã lễ độ mà từng hành động cử chỉ đều tỏ vẻ cảm kích và tôn trọng Cơ Tự vô cùng. Điều này khiến tâm trạng nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc Cơ Tự tới, tấm biển “Phủ Công Chúa” đã bị hạ xuống, nhưng chưa treo cái mới lên. Nàng cũng không biết về sau chỗ này sẽ có tên là gì nữa.
Tuy công chúa Tố Hòa đã được an táng, song trong phủ công chúa vẫn treo đèn lồng trắng, người hầu qua lại đều mặc đồ tang. Trông những người hầu đã cố gắng tỏ vẻ đau buồn, nhưng Cơ Tự vẫn nhận thấy từng ánh mắt và hành động của họ như thể đã trút được gánh nặng nào đó. Xem ra, công chúa Tố Hòa thật đúng là không được ai yêu thích mà.
Gã người hầu dẫn thẳng Cơ Tự đến cửa viện: "Vấn Tâm viện này là chỗ ở của phò mã, ngay cả lúc công chúa còn sống cũng không thể tùy tiện bước vào. Tiểu nhân không được cho gọi cũng không dám vào trong, chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi."
Khu viện này cực kỳ yên tĩnh trong lành. Từng khóm trúc trải dài, hòn giả sơn nước chảy róc rách, còn có cây tùng vươn cao thẳng tắp khiến người ta có cảm giác nơi đây như phác họa lại cảnh non xanh nước biếc, quân tử chính trực.
Cơ Tự đi qua một đoạn hành lang, hết hoa viên mới tới khu hậu viện.
Ngay lúc Cơ Tự xuất hiện, mỹ nam Văn Đô đang cúi đầu đọc sách liền đứng lên. Hôm nay khác hẳn với mọi lần, bộ đồ trắng cùng với áo bào rộng càng tôn lên vẻ tuấn tú ngọc thụ lâm phong của y; ánh mắt y vẫn mang theo nét u buồn song lại sâu thẳm như bầu trời sao, dù bên ngoài có vẻ ưu thương đấy nhưng nhìn kỹ lại toát lên vẻ ung dung nhẹ nhõm.
Lúc y khoan thai đi về phía Cơ Tự, nàng chợt hiểu ra tại sao vị mỹ nam này khiến bao nhiêu công chúa si mê rồi.
Y vái chào Cơ Tự thật sâu, sau đó ngước đôi mắt sầu muộn sâu thẳm kia nghiêm túc nhìn nàng, cất giọng nhẹ nhàng tựa cơn gió: "May là tiểu lang là một người cơ trí, nếu không tiểu lang đã cứu Văn Đô một mạng mà lại bị..." Lúc nhắc tới công chúa Tố Hòa, y khẽ cau mày. Hóa ra y cực kỳ ghét công chúa Tố Hòa, ngay cả tên ả cũng không muốn nhắc đến!
Tuy Văn Đô không nói rõ nhưng Cơ Tự vẫn có thể nhận thấy tấm lòng cảm kích chân thành của y.
Văn Đô phóng khoáng giơ tay phải lên mời Cơ Tự vào trong. Bước qua hòn giả sơn và rừng trúc, Cơ Tự liền thấy năm lang quân hàn môn đều mặt bạch y rộng rãi giống Văn Đô trong vườn hoa, không khỏi thầm nghĩ: Bạch y thật là đa dụng, đi đâu cũng mặc được, dù là lúc viếng tang ma hay là lúc hội tụ danh sĩ.
Trong khi Cơ Tự đang suy nghĩ vẩn vơ thì năm lang quân hàn môn kia đều quay đầu nhìn nàng.
Từ thời Tống, Ngụy Tấn cho đến Nam Bắc Triều, nhân tài được người đời công nhận đều phải có vẻ bề ngoài xuất chúng, năm lang quân trước mắt Cơ Tự tuy xuất thân hàn môn nhưng họ có thể qua lại với phò mã như Văn Đô tức là cũng có chân đứng trong triều, mà người có thể có vị trí trong triều chứng tỏ bề ngoài của họ đều xuất sắc.
Văn Đô dẫn Cơ Tự đi tới trước mặt họ, thân thiết giới thiệu từng người một. Y đưa tay về phía lang quân cao gầy, ngũ quan sắc nét, lạnh lùng tuấn tú bên trái: "Vị này là Lưu lang Lưu Khiên."
Lưu Khiên ư? Cơ Tự giật mình, thầm nghĩ: Y chính là Lưu Khiên sao? Trong trí nhớ của nàng, mười năm sau, dưới thời Tống Văn Đế - Lưu Nghĩa Long trị vì, Lưu Khiên chính là một trong những nhân tài nổi danh đương triều.
Rồi Văn Đô chỉ về một lang quân có ngũ quan thanh tú, khóe môi luôn nhoẻn lên như mang theo nét cười: "Vị này là Vương Trấn."
Vương Trấn? Lại là một trọng thần nữa!
Sau đó, Văn Đô chỉ lang quân thứ ba, y có khuôn mặt nghiêm túc, vóc dáng cao to, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người khỏe mạnh cường tráng: "Vị này là Đàn Tranh."
Sau này y cũng là đại tướng quân vang danh khắp chốn đây mà. Dưới sự thống lĩnh của y, quân Lưu Tống đã mấy lần đánh bại quân Bắc Nguỵ xâm lược!
Ba người trên đều có sức ảnh hưởng rất lớn đến việc biến hóa của triều chính trong mười mấy năm sau.
Kế tiếp, Văn Đô giới thiệu hai lang quân còn lại cho Cơ Tự biết. Hai lang quân này trông bình thường hơn, thua xa ba người trước.
Mặc dù Cơ Tự đã biết hiện nay con cháu đại sĩ tộc đã không còn để ý tới chuyện binh quyền, người thực sự nắm giữ vị trí quan trọng của quốc gia đều là nhóm tài tử hàn môn. Nhưng đến giờ phút này, nàng mới cảm thấy rõ ràng sự thật này.
Văn Đô giới thiệu mấy lang quân hàn môn cho Cơ Tự, xem ra ấn tượng của họ đối với nàng không tệ, cười với nàng hết sức chân thành.
Sau khi chào nhau, mỗi người đều trở về chỗ của mình. Hiển nhiên Văn Đô là người thoải mái, y dẫn Cơ Tự ngồi xuống sập, Vương Trấn và Lưu Khiên tiếp tục đánh quân cờ, Đàn Tranh đang say mê đọc quyển binh thư trong tay, hai lang quân hàn môn còn lại thì đang khẽ tranh luận về một nội dung trong “Tiêu Diêu Du”.
Nháy mắt Cơ Tự lại chú ý tới vị tài tử Lưu Khiên kia. Giày của y đã sờn rách cả rồi, trên quần có miếng vá rõ to. Bên cạnh, Đại tướng quân Đàn Tranh tương lai mặt mũi xanh xao, quả nhiên cuộc sống của y rất vất vả. Còn vị Vương Trấn khóe môi luôn mỉm cười kia lại chỉ mặc chiếc áo bào trắng cũ kỹ giữa thời tiết tháng mười, thể chất y không hề cường tráng khỏe mạnh, Cơ Tự còn chú ý mỗi khi có cơn gió thổi qua, y lại khẽ rùng mình.
Cuộc sống của những lang quân hàn môn này đều vô cùng cơ khổ. Ngay cả người đã có kinh nghiệm từ kiếp trước và cũng kiếm được không ít tiền như Cơ Tự, khi vừa đặt chân đến Kiến Khang, cũng bị giá phòng tăng cao theo giá trị vật chất ở nơi này mà khốn đốn biết bao ngày, huống chi là nhóm hàn môn chân chính này?
Cơ Tự liếc sang Lưu Khiên xắn ống tay áo lên cao, trên cánh tay rõ ràng có vết xanh tím do bị người ta đánh, nàng thầm nhủ: Hiển nhiên y cũng giống A Đạo, từng bị bọn con cháu sĩ tộc trong học quán và đám người hầu bắt nạt.
Rõ ràng mấy lang quân này có quan hệ thân thiết với Văn Đô, họ cứ lẳng lặng làm chuyện của mình một cách say mê, chỉ có Văn Đô vì là chủ của nơi này nên trò chuyện vài câu với Cơ Tự, sau đó cũng sai người hầu bê chồng giấy tờ đến. Thế là y xin lỗi nàng rồi lại vùi đầu phê duyệt đống giấy tờ kia.
Cơ Tự thoáng nhìn qua, hình như thấy có vài nội dung là chuyện triều chính. Xem ra hoàng đế thật sự coi trọng Văn Đô đúng như những gì người ta đồn đại rồi.
Lúc này Cơ Tự còn không biết, thì ra hai ngày trước Văn Đô vào cung bái kiến hoàng đế, còn khóc lóc xót thương cho cái chết của công chúa trước mặt hoàng đế, tỏ ý với hoàng đế và mẫu phi của công chúa Tố Hòa rằng sau khi công chúa mất, y đã không còn nghĩ ngợi gì về chuyện nam nữ nữa, khiến mẫu phi của công chúa Tố Hòa cảm động đến rơi nước mắt. Ngay sau đó hoàng đế đã ban phủ công chúa cho Văn Đô, rồi chọn một chức quan quan trọng cho y. Cuối cùng hoàng đế còn nói rằng, nếu sau này y không muốn lấy vợ thì cũng tùy y.
Có thể nói hiện tại Văn Đô mới thực sự có được thứ mà y hằng mong muốn: Tự do, cũng như cơ hội tham gia vào triều chính! Cho nên Văn Đô cảm kích Cơ Tự từ tận đáy lòng, y nghĩ rằng vì có sự tồn tại của Cơ tiểu lang này nên mình mới có thể thoát khỏi bể khổ.
Ai cũng bận việc của riêng mình, Cơ Tự cảm thấy nhàm chán, liếc thấy con dao và chiếc tiêu bằng trúc còn đang gọt đẽo dở trên tảng đá, bèn lấy đến làm cho xong. Sau đó nàng dùng chính cây tiêu ấy thổi lên một khúc nhạc, tiếng tiêu khiến bao người say mê, Cơ Tự không chú ý tới mấy lang quân này đều ngưng lại động tác trong tay, quay sang nhìn nàng. Không biết bao lâu, tiếng tiêu ngân lượn lờ dần lắng, Cơ Tự chậm rãi buông cây tiêu xuống.
Thấy mấy lang lang quân kia như vẫn chìm trong giấc mộng, không khỏi cười nói: "Chư quân chớ trách, Cơ Việt nhất thời ngứa tay, mạo phạm rồi."
Mấy lang quân đều lắc đầu. Văn Đô khép lại chồng sách, quay người, nói với Cơ Tự với thái độ vô cùng tôn trọng: "Không ngờ Cơ lang tuổi nhỏ nhưng trong lòng luôn mang non sông đất nước, nếu nói mạo phạm thì phải là Văn mỗ mới đúng."
Lúc này y vô cùng tò mò về Cơ Tự, liền hứng khởi hỏi han: "Cơ tiểu lang có ân cứu mạng với Văn Đô, ta chẳng những chưa trả ơn mà còn suýt nữa khiến tiểu lang phải sa chân vào phủ này làm nô tài, mỗi lần ta nhớ tới đều hoảng sợ không thôi. Văn Đô vẫn muốn hỏi, ngày đó tại sao công chúa lại nhằm vào Cơ tiểu lang? Có phải muốn ép buộc tiểu lang làm gì hay không?"
Cơ Tự nghĩ ngợi giây lát, liếc mắt nhìn mấy trọng thần tương lai bây giờ đang nghèo khó chật vật rồi chậm rãi nói: "Trong hai tháng, ta và muội muội đã biến hai trăm lượng vàng thành một nghìn hai trăm lượng vàng…” Cơ Tự lời còn chưa nói hết, đám lang quân đó hai mắt đã lóe sáng, vô thức kề gần đến. Ngay cả Văn Đô cũng vô cùng kích động.
Cơ Tự nói tiếp: "Lúc ấy không có mấy người biết chuyện này, cũng không biết công chúa hay tin này từ đâu liền muốn ép huynh muội ta làm trâu làm ngựa cho ả."
Chúng lang quân đều trầm mặc. Một lát sau, Vương Trấn cất lời trước: "Trong vòng hai tháng đã biến số tiền vốn lên gấp sáu lần sao? Bản lĩnh của hai người quả thật quá cao, thảo nào công chúa Tố Hòa cũng phải động tâm."
Lưu Khiên thì nói: "Quả là tài giỏi."
Còn Đàn Tranh thì cau mày, tính y thẳng thắn, buột miệng nói luôn: "Trước khi tới Kiến Khang, ta còn tưởng rằng chỉ cần mình có năng lực thì chuyện kiếm bát cơm ăn qua ngày là rất đơn giản. Nhưng sau khi đến đây, ta mới phát hiện muốn kiếm sống ở đất Kiến Khang này thực là muôn vàn khó khăn. Trên đường phố Kiến Khang chẳng thấy quán hàng rong nào cả, chợ cũng bị đám sĩ tộc quản lý nghiêm ngặt. Tất cả cửa hàng đều là của các đại sĩ tộc, đồ họ bán cũng do họ tự sản xuất, cho nên ta nghĩ cho dù là kẻ kỳ tài, muốn kiếm tiền nuôi gia đình ở đất Kiến Khang này ắt là chuyện không hề dễ dàng gì." Y nhìn về phía Cơ Tự, khó hiểu hỏi: "Nghe Cơ tiểu lang nói như vậy, chuyện kiếm tiền với người hẳn là dễ như trở bàn tay đúng không? Bất ngờ thật đấy!”
Y vừa nói vậy, mấy lang quân còn lại cũng không ngại ngùng nữa. Một lang quân giơ vạt áo bào mỏng manh sờn cũ của mình ra, cười khổ: "Đây là chiếc áo bào còn lại duy nhất của ta rồi đấy, bây giờ mới là tháng Mười, ta thật sự không biết phải làm sao mới có thể vượt qua cái rét mùa đông năm nay đây."
"Đúng vậy, chúng tôi còn trú chân nhờ nhà Văn huynh qua được những ngày giá lạnh được, chứ còn người già trong nhà chỉ có thể ăn đói mặc rách thôi."
Mấy người kia nói xong, cuối cùng Vương Trấn quay đầu nhìn về phía Cơ Tự, nói nghiêm túc: "Cơ tiểu lang, tiểu lang đã có sở trường về kiếm tiền, nếu như tiểu lang có thể nghĩ ra cách để chúng tôi có thể vượt qua cảnh đói rét mùa đông, sau này nếu ta có cơ hội thăng tiến, tất sẽ hậu tạ tiểu lang!"
Sau này tất sẽ hậu tạ ư?
Không cần phải đợi đến sau này đâu, cùng lắm chỉ một hai năm nữa thôi, ba người này sẽ một bước lên mây. Song dù lúc đó chức vị họ vẫn chưa được coi là cao lắm, dù bất kể công trạng của họ có hiển hách đến đâu nhưng họ vẫn bị đám sĩ tộc khinh thường. Chỉ có mình Cơ Tự biết, tài năng của họ đến cỡ nào, địa vị của họ có thể đẩy biết bao người vào chỗ chết, hay có thể thay đổi vận mệnh bao nhiêu người mà thôi!