Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng rực rỡ đầu tiên vừa ló khỏi chân trời phía Đông, tiếng nói vui mừng của Tôn Phù đã truyền đến: "Tiểu cô, Tạ Quảng tới, hắn nói nhà lang quân nhà hắn muốn gặp người đấy ạ."
Cơ Tự vừa nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng. Nàng vội vàng bật dậy, cố gắng giấu đi nụ cười trên khuôn mặt, bình tĩnh căn dặn: "Bảo hắn chờ ta một lát, ta tắm rửa thay quần áo rồi ra ngay."
Tuy mới bảy tám ngày không gặp nhưng Cơ Tự rất nhớ chàng. Có lúc nàng còn ghen tị với mấy tỳ nữ của Tạ Thập Bát vì họ có thể suốt ngày ở bên cạnh chàng nữa kìa.
Dừng lại, dừng lại! Nàng không thể nghĩ thế được!
Cơ Tự nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ. Sau khi tắm xong, nàng mặc bộ váy áo màu tím thêu hoa cúc chiết eo, dù cho hiện tại dung mạo nàng còn chưa đến thời kì nở rộ nhưng vẫn có vẻ đẹp thanh thoát yêu kiều như đàn bươm bướm bay dập dờn.
Nàng soi gương đồng, tỉ mỉ ngậm lấy lá son cho đều cả môi. Lúc đặt gương đồng xuống, một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu nàng: Thật muốn mau mau trưởng thành quá đi mất!
Nàng muốn nói cho Tạ Thập Bát biết: Bây giờ trông nàng chưa đến mức khuynh thành là bởi vì nàng còn chưa phát triển đầy đủ. Khi nàng bước vào độ mười tám đôi mươi, nhất định có thể khiến chàng trầm trồ về dung nhan kiều diễm của mình cho xem.
Đáng tiếc nàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, da mặt nàng không dày đến mức nói thẳng như thế. Dĩ nhiên, hiện tại Cơ Tự cũng không biết, vào lần say rượu lúc trước nàng đã từng tuyên bố điều này với Tạ Lang rồi.
Lúc xe lừa của Cơ Tự vừa ra khỏi cổng, quả nhiên Tạ Quảng đã đứng chờ bên cạnh. Thấy Cơ Tự chớp mắt long lanh, nét mặt rạng rỡ, Tạ Quảng mỉm cười thầm nghĩ: Xem ra chuyện vui của lang quân cũng sắp sửa đến rồi đây.
Giờ mới tảng sáng, sĩ tộc Kiến Khang đã quen hưởng lạc nên không thức dậy sớm thế này, vì vậy đường phố vắng hoe chẳng có một bóng người.
Cơ Tự ló đầu ra nhìn, tò mò hỏi Tạ Quảng: "Chúng ta đi đâu thế?"
Tạ Quảng cười đáp: "Đương nhiên là Thanh Viễn tự ạ."
Rồi nàng lại hỏi thêm: "Mấy ngày nay không thấy lang quân nhà người đâu cả, gần đây chàng bận chuyện gì lắm hả?"
Tạ Quảng quay đầu nhìn Cơ Tự rồi bật cười sang sảng: "Tiểu cô muốn biết, sao không đích thân hỏi lang quân nhà ta?"
Cơ Tự hừ khẩy: "Tất nhiên ta sẽ hỏi chàng rồi." Dứt lời, nàng kéo phắt rèm xe xuống, che đi gương mặt đỏ lựng của mình.
Nàng ngồi trong xe lừa xoắn xuýt ngón tay mình một hồi, sau đó mới quay ra thì thầm với Tần Tiểu Thảo: "Không biết hôm nay lang quân Tạ Quảng làm sao ấy, mỗi lần nói chuyện ngài ấy luôn cười với ta quái gở lắm."
Tần Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt e thẹn ửng đỏ và ngại ngùng của Cơ Tự, thầm nghĩ: Rõ ràng là hai chữ tương tư đã khắc trên mặt thế kia rồi, người còn trách người ta cười trêu gì mình nữa.
Chẳng mấy chốc xe lừa của họ đã đến Thanh Viễn tự, Cơ Tự đi theo Tạ Quảng lên chùa.
Đi một hồi, nàng ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay không đến chỗ ngôi đình giữa hồ nữa à?"
Tạ Quảng trả lời: "Đương nhiên là không ạ."
Nháy mắt, Cơ Tự đi tới cửa Thanh Viễn tự. Nàng vừa nhìn thoáng qua đã thấy bóng dáng bạch y như tuyết bắt mắt kia.
Cơ Tự cao hứng lập tức chạy tới, gọi từ xa: "Tạ Lang, Tạ Lang!"
Tạ Lang quay người lại, mỉm cười nhìn nàng.
Cơ Tự tung tăng chạy đến, ngửa đầu nhìn chàng đắm đuối hồi lâu mới vui mừng thỏ thẻ: "Sao mấy ngày qua chẳng thấy bóng dáng chàng đâu hết vậy?"
Hóa ra là nàng nhớ mình! Tạ Lang vươn tay nắm lấy tay Cơ Tự, vừa đi vào trong vừa ôn tồn nói: "Không phải lần trước ta đã nói với nàng rồi sao? Đám người Bắc Nguỵ cứ tìm ta mãi, ta phụng chỉ của Hoàng thượng, nên mới trốn ở Thanh Viễn tự."
Nói tới đây chàng bèn dừng bước, quay đầu nhìn Cơ Tự. Giờ khắc này ánh mắt chàng trong veo dịu dàng, thấp thoáng nét cười quyến luyến khiến Cơ Tự ngại ngùng đỏ mặt.
Tạ Lang đưa ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi Cơ Tự, sau đó lang quân tao nhã này nói với chất giọng Lạc Dương cực chuẩn như thể ngâm nga: "Mấy ngày nay, lúc nào ta cũng nhớ đến A Tự, tưởng tượng nếu A Tự có thể ngày đêm bầu bạn cùng ta thì tốt biết mấy."
Cơ Tự ngây dại, vẻ mặt e thẹn pha lẫn hân hoan nhìn chàng, phải cố gắng lắm mới không thốt ra câu "Ta cũng nghĩ vậy" ngu ngốc kia.
Tất nhiên là nàng không thể ngày đêm ở bên cạnh chàng được! Nàng vẫn là một tiểu cô, nếu làm như vậy thì chẳng khác nào tỳ thiếp của chàng cả.
Nhìn vào đôi mắt long lanh của Cơ Tự đang nhìn mình đăm đắm, nhưng đôi môi nhỏ nhắn mím thật chặt cương quyết không nói một lời, Tạ Lang như cười như không, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước.
Hai người nhanh chóng đi qua điện thờ trang nghiêm, đến một gian phòng. Trước kia căn phòng này rất đơn sơ, nhưng giờ phút này trên tường treo vô số tranh vẽ, trên đó có cảnh nước non, có hình cung nữ, có lối chữ hành thư mạnh mẽ phóng khoáng, cũng có những bức bình phong thêu tuyệt kĩ.
Chỉ nhìn thoáng qua, Cơ Tự liền phát hiện ra bất kỳ bức họa nào ở đây nếu không phải là tác phẩm đương đại thì cũng là danh gia trân phẩm, có giá trị liên thành.
Cơ Tự đi tới trước mấy tấm tranh, sau khi ngắm nghía thưởng thức xong, nàng nhìn chiếc sập có dấu vết người nằm ngủ bên cạnh và bàn trà chất một chồng sách rõ cao, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "A lang, những ngày qua chàng đều ngủ ở đây sao?"
Tạ Lang nhận ra bản thân rất thích Cơ Tự gọi mình "A lang". Chàng mỉm cười nhìn nàng rồi khẽ nói: "Không phải, thỉnh thoảng sẽ nghỉ trưa một chút thôi."
Dứt lời, chàng dắt tay Cơ Tự ngồi xuống, cầm lấy bình rượu bên cạnh rót cho mỗi người một chung: "Đây là rượu lần trước ta cùng nàng đến Trường Hư quan trộm được đấy, nàng nếm thử xem?"
Cơ Tự cầm lấy chung rượu định uống, chớp mắt lại nghĩ tới điều gì đó bèn đặt xuống.
Tạ Lang nhỏ giọng hỏi: "Không thích à?"
"Không phải." Cơ Tự ỉu xìu nói, "Tần Tiểu Thảo cảnh cáo ta rất nhiều lần, dặn ta tuyệt đối không được uống rượu. Ta mà uống rượu vào sẽ nói nhăng nói cụi, còn vô cùng cuồng vọng, rất dễ gây ra chuyện xấu."
Nghe Cơ Tự nói vậy, Tạ Lang rủ mắt cười nhạt: "Vậy sao?" Câu nói này có vẻ mất mác và hụt hẫng rất nhiều. Hiển nhiên chàng đang nhớ tới những lời Cơ Tự nói sau khi say rượu lần trước. Chuyện đau khổ nhất trên thế gian chính là vậy, có một số việc mình còn canh cánh trong lòng, nhưng người nói ra thì đã hoàn toàn quên mất.
Mặc dù không dám uống rượu nhưng nàng vẫn là rất cao hứng, chỉ cần có thể ở bên Tạ Lang là nàng đã vui vẻ ngất trời rồi. Huống chi gian phòng này còn treo bao thứ quý báu xưa nay nàng chưa từng được thấy nữa chứ.
Một lát sau, Tạ Lang thở dài: "A Tự, bây giờ là mùa đông rồi."
Cơ Tự quay đầu lại, bối rối hỏi: "Đã lập đông rồi à. Mà mùa đông thì sao?"
Tạ Lang vừa nhấm rượu vừa thủ thỉ: "A Tự có biết, vì sao từ xưa tới nay hôn lễ thường được tổ chức vào mùa đông không?"
Cơ Tự lắc đầu, buột miệng đáp: "Không biết ạ."
Tạ Lang cười khẽ khàng, nhẹ giọng nói: "Bởi vì thành hôn vào mùa đông thì đến xuân là mùa của sự sinh sôi, nảy nở liền có thể mang thai con nối dõi. Hơn nữa hễ đến mùa xuân, nữ tử thường đa tình cả nghĩ. Nếu lúc này mang thai sẽ dồn hết mọi tình cảm vào đứa con. Trời có bốn mùa, xuân sinh, hạ trưởng, thu gặt, đông tàng, nếu nàng muốn cuộc sống an vui cũng phải thuận thiên thời, hợp âm dương."
Chàng nói đến đây liền im lặng. Cơ Tự ngơ ngác, khó hiểu nhìn chàng. Ngẫm nghĩ giây lát, mặt nàng thoắt đỏ ửng, than thầm: Trời ạ, không phải chàng đang ám chỉ rằng bây giờ là mùa đông, hai người nên thành thân với nhau, chờ đến mùa xuân là nàng có thể mang thai, hạ đến thai nhi dần lớn, rồi thu sang là sinh con cho chàng đấy chứ?
Cơ Tự càng nghĩ càng xấu hổ, nhưng Tạ Lang vẫn cúi đầu, nhàn nhã thưởng thức chung rượu. Dáng vẻ tự tại như thể câu nói vừa rồi của chàng chỉ là bâng quơ mà thôi.
Nàng mấp máy môi, muốn hỏi lại cho rõ, nhưng rồi lại chợt nghĩ: Thân phận của ta và chàng là thế nào? Xưa nay sĩ thứ không được cưới gả, chưa ai dám làm trái với phép tắc này! Cho dù chàng muốn lấy ta thì chỉ có thể cưới làm thiếp thôi. Nếu đã vậy, dù ta có hỏi rõ thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Nghĩ đến đây, Cơ Tự có chút nản lòng thoái chí.
Bỗng lúc này phía ngoài gian phòng dậy tiếng ồn ào. Nghe tiếng người càng lúc càng huyên náo, Cơ Tự liền quên phứt mọi chuyện, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà bên ngoài náo nhiệt thế nhỉ?"
Tạ Lang lười biếng tựa vào sập, vì uống vài hớp rượu mà khuôn mặt tuấn tú có vẻ ngà ngà: "Từ hôm nay trở đi, cao tăng Không Viễn đến từ Bắc Ngụy sẽ bắt đầu giảng kinh ba ngày tại Thanh Viễn tự."
"Vậy ạ." Cơ Tự thuận miệng đáp, lại tiếp tục ngắm mấy bức bình phong kia. Nhưng ngay sau đó nàng chợt giật mình, bởi vì tiếng trò chuyện ngoài kia càng lúc càng lớn, hơn nữa còn càng lúc càng gần.
Thế là Cơ Tự lại thuận miệng hỏi tiếp: "Chỗ này có cửa hông không? Chúng ta sẽ ra ngoài bằng cách nào?"
Nàng thực sự chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Nào ngờ vừa hỏi xong đã nhận được câu trả lời vô cùng thản nhiên và thờ ơ của chàng: "Không có cửa hông."
"À." Hóa ra không có cửa hông. Cơ Tự quay đầu tiếp tục thưởng thức mấy bức tranh. Nhưng rồi nàng đột ngột khựng lại, từ từ quay đầu nhìn Tạ Lang, lắp ba lắp bắp: "A lang, ý chàng là, nếu chúng ta muốn ra ngoài thì chỉ có thể đi bằng cửa chính ư?"
Tạ Lang "ừ" một tiếng nhẹ tênh.
Cánh môi Cơ Tự run run, ấp a ấp úng: "Nhưng mà, nhưng mà, gian phòng này liền kề với chính điện đấy..."
Tạ Lang ngẩng đầu, hỏi nàng: "Đúng là liền kề với chính điện. Sao vậy?"
Nàng nhăn mặt, "ặc" một tiếng rồi vội nói: "Thập Bát lang, chẳng lẽ chàng không biết sao? Lần trước Tiêu Dịch chỉ mới nói với ta mấy câu thôi, mà mỹ nhân đệ nhất Kiến Khang si mê y đã tàn nhẫn ra tay với ta rồi. Sau đó còn có Vương Ly nữa, nàng ta chỉ nghi ngờ giữa chúng ta có quan hệ mập mờ liền giở thủ đoạn cấu kết với ả công chúa kia hãm hại ta! Thập Bát Lang, lần này ta ra ngoài còn không hề đội mũ sa, nếu để người ta phát hiện chàng và ta đi ra từ chính điện, nhất định sẽ gặp tai họa ngập đầu mất."
Nàng mới nói tới đây, liền nghe thấy tiếng nói dịu dàng của nữ tử truyền đến từ bên ngoài: "Chỗ này thật là thanh nhã."
Tiếng nói này nghe hơi quen, đúng rồi, là Viên tiểu cô của Trần Quận Viên thị sánh ngang với Tạ thị đây mà.
Mới vừa rồi lúc Cơ Tự đi vào, tâm trí nàng đều đặt vào Tạ Lang mà không hề chú ý Phật đường phía trước gian phòng này thờ phụng gì. Còn gian phòng này nằm sâu tận bên trong, được ngăn cách với gian phòng phía trước qua một tấm rèm vải!
Toi rồi, nếu đám người Viên tiểu cô bước vào, phát hiện mình đang ở cùng Tạ Lang, liệu những tháng ngày sau này của nàng có được trôi qua êm đềm nữa không?
Trong lúc Cơ Tự mải nghĩ ngợi, bàn tay nàng chợt cảm thấy ấm áp. Không biết từ lúc nào, Tạ Lang đã đi tới trước mặt nàng. Chàng cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt đau khổ của nàng thì cười xòa, sau đó dắt Cơ Tự ngồi xuống sập.
Cơ Tự ngây ngô ngồi xuống theo chàng, nhưng hai tai vẫn dỏng cao, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lúc này tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng Viên tiểu cô nhẹ nhàng vang lên phía ngoài rèm vải: "Lần này Không Viễn đại sư mang không ít kinh thư đến đây, nghe nói còn có vài quyển kinh văn lần đầu tiên xuất hiện ở Trung Nguyên nữa."
Rồi nàng ta ngạc nhiên kêu lên: “Ơ, ở đây còn một gian phòng nữa này.”
Ôi bọn họ tới đây rồi!
Cơ Tự căng thẳng đến mức nín thở. Nàng lập tức quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, từ bình phong đến sập rồi bàn trà, căn bản không có nơi nào để ẩn núp cả. Nàng đành bèn quay lại nhìn phía Tạ Lang.
Lúc này nàng khẩn trương đến độ đầu mướt mồ hôi, nhìn chàng cầu cứu, thế nhưng Tạ Lang vẫn nhàn nhã thưởng thức chung rượu, nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý. Cơ Tự hé miệng, hỏi chàng bằng khẩu hình: "Phải làm sao đây?"
Vậy mà nàng vừa nói xong, Tạ Lang liền đưa môi lại gần, kề sát mặt vào mặt nàng, dịu dàng hỏi: "A Tự đang nói gì thế?"
Trời ạ! Ai bảo chàng lên tiếng cơ chứ!
Trong khi Cơ Tự sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên thì Viên tiểu cô cất cao giọng, ngạc nhiên nói: "Đại sư, trong này có người sao?" Nàng ta đưa bàn tay trắng nõn định vén tấm rèm kia ra.
Thấy bàn tay đột nhiên xuất hiện kia, Cơ Tự sợ đến mức bật dậy, sau đó mới phát hiện tay mình vẫn bị Tạ Lang nắm lấy. Lúc nàng định vùng tay ra, tạo khoảng cách với chàng thì lang quân tao nhã đang cúi đầu lười biếng uống rượu kia lại siết chặt tay nàng kéo lại!
Tiếng nói ôn hòa của vị hòa thượng bên ngoài truyền đến: "Thưa nữ thí chủ, bên trong phòng thiền là Tạ thí chủ Tạ Lang."
Hai chữ "Tạ Lang" vừa vang lên, tiếng nữ tử ríu rít phía ngoài lập tức im bặt, ngay cả bàn tay Viên tiểu cô đang chuẩn bị vén rèm lên cũng đột ngột bỏ ra.
Một lát sau giọng nói mang theo vài phần nhút nhát pha lẫn khẩn trương của Viên tiểu cô nhẹ nhàng vang lên: "Thập Bát ca, huynh có ở bên trong không?"
Trong cảnh Cơ Tự nháy mắt liên hồi ra hiệu, Tạ Lang cất lời, tiếng nói trầm khàn vô cùng dễ nghe, lạnh nhạt đáp lại: "Xin lỗi, Tạ Thập Bát không được khỏe."
Chàng vừa nói xong, Viên tiểu cô lập tức nói với giọng cung kính: "Là bọn muội đã quấy rầy Thập Bát ca thanh tu rồi. Muội xin lỗi." Rồi họ cất bước bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân dần rời xa, Cơ Tự ngồi phịch xuống sập, nhưng phút chốc lại bật thẳng dậy, nhảy phốc đến chỗ rèm cửa, áp tai vào tường lắng nghe một hồi lâu, thấy bên ngoài không còn tiếng động gì nữa mới rón rén vén một góc rèm lên, lén lén lút lút nhìn ra ngoài.
Sau đó Cơ Tự liền chán chường tựa vào vách tường, trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất. Nàng nhìn Tạ Lang, lẩm bẩm: "Họ chưa đi xa nữa!"
Tạ Lang chỉ là ung dung nhìn nàng, còn Cơ Tự ủ rủ quay lại bên cạnh chàng. Chưa đến nửa khắc, nàng lại chạy đi, lặng lẽ vén góc rèm lên nhìn ra tiếp.
Lần này, Cơ Tự vô cùng vui vẻ reo lên: "Cuối cùng họ cũng đi rồi." Nói tới đây, nàng nghiêm túc nói: "Thập Bát Lang, chàng bắt mắt nhất, chàng ra ngoài trước đi, đợi lúc nữa ta mới đi ra."
Nhưng không ngờ, Tạ Lang chỉ hờ hững nhìn nàng, không tiếp chuyện, cũng không có hành động gì cả.
Ngay vào lúc Cơ Tự vọt đến trước mặt chàng, chuẩn bị giải thích cho chàng hiểu thì phía ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân. Lần này Cơ Tự nghe thấy giọng nói của Trương Hạ Chi vang lên: "Sao hôm nay nắng gắt thế chứ? Ồ, chỗ này được đấy, rất thanh tịnh."
Nghe thấy tiếng bước chân của gã càng lúc càng gần, Cơ Tự bủn rủn tay chân ngồi trên sập. Nàng rất hối hận, vô cùng hối hận, vừa rồi có cơ hội chuồn đi, tại sao nàng cứ phải lải nhải với Tạ Lang làm gì? Tự nàng lẻn ra ngoài cũng được cơ mà. Cho dù đám Viên tiểu cô còn đứng trong sân, nàng cứ viện cớ khi nãy mình đứng trong góc khuất nên họ không nhìn thấy, nói không chừng họ còn tin ấy chứ.
Cơ Tự lòng đau như cắt, quay đầu phát hiện tay phải mình lại được Tạ Lang nhẹ nhàng nắm lấy. Tiếng bước chân của Trương Hạ Chi đi đến ngoài rèm, y nhẹ giọng hỏi: "Ơ? Chỗ này có một tấm rèm che nữa à?"