Nghe Cơ Tự nói vậy, chúng nô bộc và cả Cơ Đạo đều thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng bất kể Cơ Tự thông minh thế nào, hay Tạ Lang tài cao ra sao, một khi chống lại Thái tử thì sẽ chẳng có lấy phần thắng. Thói đời chính là vậy, nói đạo lý và phong độ với loại người chỉ biết dùng binh quyền và giết chóc chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Đêm đã về khuya, đoàn người vui vẻ trở lại trang viên.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, bởi vì Cơ Đạo phải tựu trường nên Cơ Tự phải giả trai, dẫn theo Tần Tiểu Mộc và Tôn Phù đưa Cơ Đạo trở lại căn viện gần trường học. Về phần nhóm Trịnh Ngô thì bừng bừng phấn khởi đem đống trang sức Cơ Tự kiếm về đổi lấy năm trăm lượng vàng, bắt đầu nhổ cỏ xới đất trồng các loại hoa, cây cảnh và trúc cho thôn trang, muốn biến nơi này thành mảnh đất hữu tình nên thơ.
Điều khiến Cơ Tự bất ngờ chính là sau khi nàng đưa Cơ Đạo đến học quán, cha mẹ Vương Trấn đã đến nhà viếng thăm.
Cha mẹ Vương Trấn là điển hình của dân chúng bình thường, cái nghèo đeo bám khiến họ phải ăn đói mặc rách, nhưng vì cha ông đời trước từng có khoảng thời gian ngắn ngủi làm phú hào, nên không những có thể cho con cháu họ học hành tử tế, mà ngay cả khi nhìn thấy Cơ Tự mang phong thái quý tộc cũng không hề sợ hãi rụt rè như bần dân khác, cử chỉ vô cùng đúng mực.
Cha Vương Trấn bước đến vái chào thật sâu với Cơ Tự rồi quay sang quát con trai mình: "Trấn Nhi, còn không mau mau hành lễ với ân nhân?"
Vương Trấn vâng dạ rồi tiến lên quỳ lạy tạ ơn nàng.
Cơ Tự vội vàng đỡ Vương Trấn dậy, vừa sai đám người Tần Tiểu Thảo thu xếp tiếp khách vừa nói: "Chỉ là may mắn thôi mà, ta không dám nhận mấy lời đó của Vương công đâu!"
Nói qua lại vài câu, Cơ Tự phải nói đến lần thứ hai Vương Trấn và cha mẹ mới chịu ngồi xuống. Y cảm kích nói: "Lúc tiểu huynh đệ nói ra chuyện kia, ta vẫn chỉ nửa tin nửa ngờ, thật không thể nghĩ rằng lại cứu được tính mạng của người nhà và thôn dân." Bởi vì sự kiện đó, bây giờ Vương Trấn đã có được địa vị rất cao trong tộc, có thể nói là họ nhất mực nghe theo y. Quyền lực vô hình tự dưng có được này đối với Vương Trấn luôn khát khao quyền thế mà nói, quả thực là cầu còn không được. Vì thế sự cảm kích của Vương Trấn dành cho Cơ Tự là thật lòng.
Nói tới đây, Vương Trấn lấy cái hộp bên cạnh đưa tới trước mặt Cơ Tự. Lại nói: "Ân cứu mạng của Cơ tiểu lang, Vương Trấn không sao so được, chỉ có thể mang bốn mươi lượng vàng để bày tỏ lòng biết ơn."
Bốn mươi lượng vàng? Cơ Tự nhìn vào Vương Trấn vẫn ăn mặc quần áo cũ kỹ mụn vá khắp nơi, chợt hiểu ra. Sau khi giá than tăng lên, Vương Trấn dựa vào bốn mươi lượng vàng đó mà kiếm được tiền lời rồi.
Cơ Tự cúi đầu suy nghĩ. Lúc này, trong lòng Vương Trấn và cha mẹ đã nhận định Cơ Tự có khả năng thần dị. Phải biết rằng mấy trăm năm qua cũng chỉ có Chư Cát Khổng Minh thời Tam Quốc mới có khả năng tiên đoán tương lai. Mặc dù hiện nay có không ít sĩ phu được xưng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng bọn họ cùng lắm cũng chỉ dự đoán được thời tiết, xem mấy ngày tới mưa nắng thế nào, về phần tiên đoán thiên tai, lường trước tai hoạ thì lại là điều trăm triệu lần không thể làm được.
Vì vậy khi thấy Cơ Tự cúi đầu suy nghĩ, cả gia đình họ đều nín thở.
Một lát sau, Cơ Tự ngẩng đầu lên, đẩy lại chiếc hộp gỗ cho Vương Trấn, rồi lui về phía sau hai bước, cúi người nghiêm cẩn trước Vương Trấn.
Hành động của nàng khiến gia đình Vương Trấn kinh hãi, ngay vào lúc họ vội vàng đứng lên chuẩn bị đáp lễ, Cơ Tự nghiêm túc nói: "Mong Vương huynh thu lại chỗ vàng này đi, nếu như Vương huynh có lòng, Cơ Việt nguyện lấy ân nghĩa hôm nay đổi một lời hứa hẹn của Vương huynh ngày sau."
Cả nhà Vương Trấn đều sửng sốt, Vương Trấn ngạc nhiên hỏi: "Một lời hứa hẹn của ta sao?" Y quay đầu nhìn căn viện mặt phố nguy nga bề thế của Cơ Tự rồi lại nhìn nàng và đám người hầu đều ăn mặc đẹp đẽ, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Với tài năng của Cơ tiểu lang, sao cần ta phải hứa hẹn?"
Cơ Tự vẫn luôn quan sát y, chốc lát sau mới từ từ nói: "Tương lai Vương huynh cực kỳ bất phàm. Cơ Việt chỉ xin lúc Vương huynh trở thành trọng thần quốc gia, có thể che chở ta hoặc người nhà ta một lần thôi."
Sau khi Cơ Tự nói xong, cả nhà Vương Trấn đều thay đổi sắc mặt. Họ không tài nào đè nén nỗi vui sướng kích động của mình, đặc biệt là cha Vương suýt nữa thì rơi nước mắt.
Vương Trấn cũng rất kích động, sau khi hít sâu một hơi, y cúi đầu đáp lễ Cơ Tự: "Yêu cầu của Cơ lang, Vương Trấn luôn ghi nhớ trong lòng!" Tuy lúc này áo quần y cũ rách, giày đã bị bục một lỗ nhưng chỉ vì một câu nói của Cơ Tự, đôi mắt y như tỏa ánh hào quang, toàn thân toát lên tinh thần phấn chấn, nào còn rụt rè như lúc vừa đến đây.
Sau khi tiễn gia đình Vương Trấn về, Tần Tiểu Mộc đi tới phía sau Cơ Tự, kinh ngạc hỏi: "Tiểu cô, sau này y thật sẽ có đất dụng võ chứ?"
Cơ Tự gật đầu. Tần Tiểu Mộc hít sâu vào, lẩm bẩm hỏi tiếp: "Nói như vậy thì sau này tiểu cô sẽ gặp bất trắc gì sao?"
Thế mà y lại liên tưởng lý do Cơ Tự thỉnh cầu vì sau này nàng sẽ gặp phải tai hoạ cơ đấy.
Cơ Tự quay đầu lại nhìn Tần Tiểu Mộc rồi cười nói: "Không, nguyên do ta muốn y hứa hẹn như vậy chẳng qua là phòng ngừa trước lỡ như có tai họa thôi."
Cơ Tự nheo mắt nhìn ra cổng lớn, thầm nghĩ: Bản thân mình thì không có gì để lo, cẩn thận một chút là sẽ bình an vô sự, quan trọng nhất mình phải kiếm mấy tấm bùa hộ mệnh cho Tạ Thập Bát mới được!
Cơ Tự biết sĩ tộc như Tạ Lang luôn khiến những thiên tài của lớp người hàn môn đố kỵ, bình thường thì không sao, một khi bản thân chàng xảy ra chuyện gì, quá nửa đám người này sẽ thừa dịp giậu đổ bìm leo cho xem. Mà dựa theo quy tắc ngầm của giới sĩ tộc và hoàng thất, chỉ cần hoàng thất không làm ảnh hưởng đến tất cả tầng lớp sĩ tộc, nếu có giết một hai người thuộc sĩ tộc thì bọn họ cũng sẽ giả câm vờ điếc. Nói cách khác, nếu như hoàng thất nảy sinh ý định giết hại Tạ Lang thì chàng sẽ gặp phải khốn đốn tứ bề cho xem!
Gia đình Vương Trấn vừa về không lâu, Cơ Tự lại tiếp Lưu Khiên, Đàn Tranh và người nhà của họ. Họ cũng mang theo tiền tài để tỏ lòng biết ơn với Cơ Tự nhưng nàng vẫn giống như trước, từ chối lễ vật của họ, yêu cầu một lời hứa hẹn sau này.
Trước đó có năm lang quân cũng ở phủ của Văn Đô, ai cũng đem lễ vật đến Cơ Tự đều khước từ, nhưng nàng chỉ yêu cầu ba người Vương Trấn, Lưu Khiên và Đàn Tranh hứa hẹn, hai lang quân sĩ tộc tài cao còn lại thì nàng không nhắc đến chuyện này.
Buổi tối hôm đó, Cơ Đạo vừa về nhà đã toét miệng cười ngây ngô trước mặt Cơ Tự. Thấy cậu như vậy, Cơ Tự cười nói: "Hôm nay tựu trường suôn sẻ lắm hả?"
Cơ Đạo cất giọng trong trẻo: "Hôm nay vô cùng suôn sẻ." Cậu thật sự cao hứng, không nhịn được hớn ha hớn hở nói với Cơ Tự, "Tỷ tỷ, hôm nay đệ vừa đến học quán liền thấy ánh mắt của mọi người nhìn đệ thật khác lạ. Sau đó tiên sinh còn khen chữ viết của đệ đẹp, tiếp nữa là có tên sĩ tộc định gây sự với đệ liền có mấy người bạn học đứng lên cản trở. Những người bạn học kia còn nói, bọn họ đều có quan hệ thông gia với nhà Trần Chi Tú, còn nói rằng đệ cứu Trần Chi Tú cũng coi như có ân với bọn họ, vì thế không cho đám người kia bắt nạt đệ nữa."
Cơ Đạo gãi đầu, cười khúc khích: "Tỷ tỷ, từ khi đệ đi học tới nay vẫn luôn có người ghét đệ, bây giờ thì tốt rồi, tiên sinh khen đệ, các bạn học cũng khen đệ, ngay cả mấy con cháu sĩ tộc cũng đứng ra che chở đệ. Hì hì, tỷ tỷ, cảm giác được người ta yêu mến thật là thích quá đi mất."
Cơ Tự nhìn tiểu đệ tinh thần phấn khởi, ríu rít như chim non, cũng nhoẻn môi cười.
Chẳng mấy chốc tháng Hai đã đến.
Có lẽ vì trận rét đậm rét hại năm ngoái mà sau Tết Nguyên Tiêu, khi mùa xuân đến lại mang theo sức mạnh diệu kì nhanh chóng hồi phục cả vùng đất trời. Hôm nay rõ ràng bầu trời mới quang đãng được nửa tháng mà trên cây đào đã xuất hiện nụ hoa.
Vào mùng Hai thang Hai rồng ngẩng đầu (1), Cơ Tự đang đánh đàn trong sân thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
(1) Phong tục này có từ thời Phục Hy thị đứng đầu trong tam hoàng thời thượng cổ. Phục hy chủ trương “trong nông tang, vụ canh điền”. Vào ngày mùng 2 tháng 2 hàng năm, “hoàng nương đưa con, ngự giá đích thân cày”, hoàng đế cày 1 mẫu 3 sào. Sau này Hoàng Đế Đường Nhiêu, Ngu Thuấn, Hạ Vũ thực hành theo, thời Chu Vũ Đế coi đó là quốc sách. Do đó, ngạn ngữ có câu: “Mùng 2 tháng 2, rồng ngẩng đầu, đại gia hay hộ nhỏ mang trâu ra cày”, hơn nữa, khắp nơi đều cử hành nghi thức long trọng chúc mừng.
Tần Tiểu Mộc chạy tới bẩm báo với Cơ Tự: "Đại lang, lang quân Trương Hạ Chi phái người đem phong thư này đến ạ."
Trương Hạ Chi sao?
Vừa nhắc tới cái tên này, Cơ Tự liền cau mày. Nếu như có thể, ngoại trừ Tạ Lang ra nàng không hề muốn có xíu xiu quan hệ nào với mấy mỹ nam Kiến Khang kia. Không nói đến bản thân những mỹ nam này thế nào, chủ yếu là khả năng sát thương của đám người ái mộ họ mới thật là kinh người, nàng chỉ vừa nghĩ đến thôi đã sợ toát cả người.
Cơ Tự mím môi, nhận lấy phong thư từ tay Tần Tiểu Mộc, trên thư chỉ có mấy hàng chữ.
Nhìn thấy Cơ Tự đọc thư xong, gương mặt đỏ bừng, Tần Tiểu Mộc liền vội vàng hỏi: "Đại lang, có chuyện gì vậy?"
Cơ Tự dằn mạnh bức thư lên bàn: "Trương Hạ Chi mời ta tham dự thịnh hội Lan Viên. Gã bảo ta phải mặc nữ trang, còn nói nếu ta không chịu đến hoặc mặc nam trang thì gã sẽ buột miệng tiết lộ cho người ngoài rằng có một Cơ tiểu cô thích giả trang nam tử."
Nghe đến đây, Tần Tiểu Mộc căng thẳng hỏi dồn: "Vậy làm sao bây giờ? Có cần tập hợp hết bộ khúc đến đó hay không?"
Y vừa dứt lời, Cơ Tự liền bật cười, "Đâu phải là đánh nhau, tập hợp bộ khúc làm gì Nếu đã nói là thịnh hội Lan Viên thì chứng tỏ ở đó không chỉ có hai người là ta với gã. Thôi đến đâu hay đến đó vậy."
Chẳng qua lúc Cơ Tự trang điểm lại âm thầm nghiến răng, suy nghĩ phải làm sao để khiến Trương Hạ Chi không còn hứng thú với mình mới được.
Bởi vì hai chữ "thịnh hội" trong thư, Cơ Tự không dám trang điểm qua loa. Hiện tại dáng vẻ của nàng không được coi là tuyệt sắc, hơn nữa gia thế cũng không nổi bật, nếu trong Lan Viên còn có những tiểu cô sĩ tộc khác, nàng càng ăn vận mộc mạc sẽ chỉ khiến người ta dòm ngó nàng nhiều hơn.
Sau khi thay trang phục xong, Cơ Tự dẫn theo Tần Tiểu Thảo, Tần Tiểu Mộc và Tôn Phù lên xe lừa, đi về phía Lan viên.
Lúc họ vừa tới bên ngoài, thật bất ngờ khi phát hiện ra nơi đây dòng người tấp nập, xe lừa nối đuôi, hơn nữa đám người qua lại quần áo lộng lẫy, dáng vẻ tuyệt sắc, phút chốc đã biến Cơ Tự nhỏ bé như nhánh cây bên đường!
Không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng phồn thịnh như vậy, Cơ Tự và đám Tần Tiểu Mộc liếc nhìn nhau giây lát, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Cơ Tự để mấy người hầu chờ bên ngoài, rồi cố ý giả yếu ớt để cho Tần Tiểu Thảo đến đỡ, chậm chạp đi vào Lan viên.
Nhóm hạ nhân của Lan Viên đều hòa nhã lịch sự. Sau khi nhìn thấy Cơ Tự đưa ra phong thư mời do đích thân Trương Hạ Chi viết, một tiểu lang tuấn tú vội nói: "Thì ra là Cơ tiểu cô. Mời Cơ tiểu cô đi bên này." Dưới sự hướng dẫn của tiểu lang nọ, Cơ Tự đi qua vô số hành lang, đến một nơi trong hoa viên.
Lúc này, vạn vật mới bắt đầu nảy nở, vườn hoa vẫn là mảnh đất úa tàn, nhưng bởi vì đang độ xế chiều, mặt trời chênh chếch về Tây, ánh nắng vàng chiếu xuống bên trái mặt hồ, rải lên đình đài lầu các phía sau thêm vài phần xuân sắc.
Cơ Tự vô tình thấy đám người Trương Hạ Chi đang mê mẩn cảnh sắc nơi đây.
Tần Tiểu Thảo bên cạnh càng kích động, hai tay nàng ta đang nắm lấy tay Cơ Tự run lên, kề sát vào tai Cơ Tự khẽ giọng reo mừng: "Ôi! Ôi! Tiểu cô người thấy không? Kia là Tiêu lang Tiêu Dịch đấy! Trời ạ. Còn có Văn lang Văn Đô, và cả Tam hoàng tử cũng ở đây, hơn nữa còn thêm Trương Hạ Chi nữa chứ. Tiểu cô, hôm nay Lan viên hẳn là đã tụ hội được bốn trong năm đại mỹ nam của Kiến Khang rồi!"
Tần Tiểu Thảo thực là quá vui mừng, ngay cả bước chân cũng lâng lâng. Nàng ta si mê ngắm mỹ nam, còn Cơ Tự thì trán nhễ nhại mồ hôi. Không sai, đúng như lời Tần Tiểu Thảo nói, người phía bên trái kia là đại mỹ nam Tiêu Dịch tuấn tú lạnh lùng, cũng chính là Tiêu Dịch làm nàng dây phải họa chết người đấy! Hiện tại sau lưng Tiêu Dịch còn có mấy tiểu cô đang say mê ngắm nhìn y.
Người ngồi kế bên y chính là Văn Đô, và cả nhóm Lưu Khiên Vương Trấn mà nàng từng quen biết lúc giả nam tử cũng ở cả bên cạnh y!
Tiếp theo nữa chính là Tam hoàng tử anh tuấn thâm trầm, còn người nghiêm túc đứng sau lưng Tam hoàng tử là Trang Thập Tam.
Bên góc khác, có mấy tiểu cô xinh đẹp đang ngồi giữa mười tiểu cô khác, trong số đó Cơ Tự chỉ nhận ra mỗi tiểu cô Viên thị.
Cuối cùng là gã Trương Hạ Chi, hôm nay những người ở đây Cơ Tự đều biết hơn phân nửa.
Vào lúc này tiếng gọi của Tần Tiểu Thảo mơ hồ truyền đến, "Tiểu cô mau nhìn bên kia xem, sao ngay cả ca kỹ cũng xinh đẹp đến thế? Không biết hôm nay có chuyện gì mà gần như mỹ nhân cả Kiến Khang đều tụ tập tại nơi này ấy?"
Lần này tiểu lang đang thong thả dẫn đường phía trước vẫn mỉm cười lắng nghe nãy giờ chợt cất lời, giọng nói đang tuổi dậy thì hơi khàn khàn: "Hóa ra hai vị không biết à? Hôm nay thịnh hội Lan viên chính là thịnh hội mỹ nhân đấy."
"Thịnh hội mỹ nhân nghĩa là sao?"
Tiểu lang kia mỉm cười: "Là như vậy, mấy ngày hôm trước bệ hạ đồng ý yêu cầu của mọi người, quyết định xây dựng một đại điện đặc biệt trong tứ đại học quán. Trong đại điện kia treo mấy bức họa của anh hùng và danh thần. Bức họa của Tạ An, Vương Đạo tiền triều cũng được treo trong điện. Sau đó có người nói: Nếu bức họa anh hùng danh thần có thể treo trong điện thì mỹ nhân tuyệt thế tất nhiên cũng có thể. Hai vị hẳn cũng biết từ tiền triều đến nay, người trong thiên hạ vẫn luôn thích mỹ nhân mà. Thế là bệ hạ cũng đồng ý yêu cầu này, nhóm sĩ tộc cũng chộn rộn. Hôm nay, Trương Hạ Chi Trương lang liền lời mời các họa sĩ tài ba ở Kiến Khang đến để..."
Y còn chưa nói hết, chủ tớ Cơ Tự đã hiểu toàn bộ. Thật ra thì nàng vẫn không biết chuyện này có liên quan đến nàng. Từ ngày nàng nhắc đến tình hình Bắc Ngụy trước mặt thích khách Nhu Nhiên và mọi người, đối với người phương Bắc luôn có dã tâm thống nhất hai miền thì sĩ tộc phương Nam đa sầu đa cảm lại càng bi thương hơn. Đám sĩ tộc phương Nam vô cùng ghét chiến tranh nhưng lại không thể không đối mặt với chiến tranh. Bọn họ hễ tí là khóc lóc, vừa nghĩ tới có lẽ năm nay hoặc sang năm sau, Bắc Nguỵ sẽ phát động chiến tranh, trong lòng như thể tuyệt vọng. Bọn họ luôn có cảm giác rằng bản thân như nắm xương khô, sắp đến lúc phải chôn xuống đất rồi. Rất nhiều sĩ tộc cả ngày đều than thở, nhưng họ không hề biết rằng thật ra hiện tại binh lực của Lưu Tống còn mạnh hơn Bắc Nguỵ đôi chút.
Thêm nữa tuy trận thiên tai bão tuyết mùa đông vừa rồi tuy đã nhẹ hơn trong trí nhớ của Cơ Tự, nhưng cuối cùng đã lấy đi biết bao tính mạng của con người. Rất nhiều sĩ tộc đều cảm thấy đây chính là điềm báo cho đại nạn sắp giáng xuống đất nước này.
Vì thế họ phải trụy lạc vô độ, phải đắm chìm vào mỹ nhân và rượu ngon, bỏ mặc chiến loạn, sống kiếp phong lưu, nhưng vẫn muốn lưu giữ chút gì đó về sau.
Thế nhưng bọn họ thì có được gì? Sau cái vẻ phong lưu là một cốt cách mỹ nhân thôi. Dưới tâm thái này, thế là xuất hiện thịnh hội Lan viên ngày hôm nay.
Trong tiếng giới thiệu đều đều của tiểu lang dẫn đường, cuối cùng chủ tớ Cơ Tự đã đi qua rừng trúc, đến trung tâm vườn hoa.
Ở trước nơi bày giấy vẽ, Trương Hạ Chi đang vừa bước đi vừa suy nghĩ là người nhìn thấy Cơ Tự đầu tiên. Nhìn thấy Cơ Tự khuôn mặt thoa phấn, đôi môi nhợt nhạt, cả người mong manh, mang vẻ đẹp vô cùng yếu ớt, đi đứng còn phải có người dìu đỡ, Trương Hạ Chi liền cười rạng rỡ chờ Cơ Tự bước đến rồi cao giọng ngả ngớn, nói với mọi người xung quanh: "Chư vị, đây này tiểu cô họ Cơ, có thể mọi người không biết nàng nhưng chắc các vị đều biết huynh trưởng của nàng. Huynh trưởng nàng chính Cơ tiểu lang nhảy xuống xe lừa, vô cùng phấn khởi chúc mừng đại thắng của quân Bắc Nguỵ trước mặt đám sứ giả Bắc Ngụy đấy."
Trong lúc gã nói còn nhấn mạnh vào câu “nhảy xuống xe lừa, vô cùng phấn khởi”. Thế là khi gã vừa dứt lời, không chỉ Tiêu Dịch mà còn cả Tam hoàng tử và Văn Đô đều quay sang nhìn nàng.