Kiều Kiều Vô Song

Chương 9

Trang Thập Tam chắp tay thi lễ, lễ phép trả lời: “Đa tạ mẫu thân.”

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Trang mẫu vừa nhìn đã nhận ra tuy giọng hắn bình thản nhưng thực ra trong lòng thì rất vui sướng. Điều này khiến bà nảy sinh vài phần chán ghét Cơ Tự chưa từng gặp mặt kia.

Dõi mắt tiễn con trai ra ngoài, Trang mẫu nhắm mắt tụng niệm kinh Phật một lát rồi nói: “Đi, đi gặp nữ cô nhi kia.”

Sau cơn bạo bệnh hai tháng trước, không hiểu vì sao đầu óc Cơ Tự bỗng có thêm rất nhiều kiến thức. Cơ Tự nghĩ, nàng phải để người khác cảm thấy những kiến thức này là do nàng khổ học mới có được, thế nên hễ rảnh rỗi là lại vùi đầu vào sách vở hoặc cầm kỳ thi họa.

Hôm ấy, Cơ Tự đang đọc sách thì bất chợt ngoài trang viên vang lên những tiếng ồn ào. Cơ Tự ngơ ngác đứng dậy, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Cổng trang viên Cơ thị bị người ta cưỡng chế xông vào, mấy tỳ nữ vênh váo đi theo sau một phu nhân ăn vận lộng lẫy uy nghi tới.

Họ nhìn Cơ Tự trước mặt, hất cằm hỏi: “Cô chính là Cơ Tự à?”

Cơ Tự kinh ngạc: “Là ta.” Nàng nhíu mày hỏi lại, “Các người là ai?”

Mấy tỳ nữ không trả lời nàng, chỉ nói: “Cơ Tự, phu nhân nhà ta muốn gặp cô, đến đây bái kiến đi.” Dứt lời, Cơ Tự bị họ lôi đến trước mặt Trang mẫu.

Nhìn thấy Trang mẫu có chiếc cằm thon thả, luôn khinh khỉnh nhìn người qua khóe mắt, Cơ Tự thầm cười khẩy. Nàng đã nghĩ đến sẽ có ngày họ gặp mặt nhau, chỉ không ngờ ngày này đến quá sớm.

Lúc này, một tỳ nữ quát lên: “Tiểu cô còn đứng thừ ra đó làm gì? Đây chính là Trang phu nhân nhà ta đấy.”

Đương nhiên ta biết đó là Trang phu nhân rồi! Cơ Tự lạnh lùng nghĩ, năm đó lần đầu tiên nàng gặp Trang phu nhân, còn chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra khỏi cửa. Mà trong khoảnh khắc nàng quay người đi, chung trà nàng vừa uống liền bị Trang phu nhân đập nát, chiếc sập nàng ngồi cũng bị đốt trụi sau lưng. Trang phu nhân nói, ngay cả làm thiếp thất cho Trang thập tam nàng cũng không xứng.

Không biết tại sao bản thân đột nhiên lại có nhiều ký ức thế này, Cơ Tự thất thần, chẳng buồn đếm xỉa gì đến Trang phu nhân.

Trong mắt Trang phu nhân ánh lên nỗi tức giận, bà ta đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới một lượt, hờ hững nói: “Ngươi là Cơ Tự?”

Cơ Tự không hề hành lễ, đáp “vâng” rồi lại hỏi, “Phu nhân là ai? Ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên xông vào phủ người khác, không sợ người đời bàn tán sao?”

“Bàn tán?” Trang phu nhân khẽ cười, liếc nhìn trang viện nhỏ xíu cũ kỹ, cất giọng khinh thường, “Ngay cả ngươi còn là món đồ chơi mà con trai ta thích thì cầm chẳng thích thì ném, huống chi phủ đệ rách nát này của ngươi là cái thá gì?”

Trang phu nhân được tỳ nữ dìu đi vài bước, vừa quan sát trang viên nhỏ vừa nói: “Ở cái đất huyện Kinh này, phu nhân ta đây thích tới đâu thì tới, thích đi đâu thì đi, bao nhiêu năm rồi chưa ai dám đứng chắn đường trước mặt ta như vậy đâu. Mà thôi, nể tình ngươi đề xuất một chủ ý không tệ cho Thập Tam, bổn phu nhân tha cho ngươi một lần. Nếu không, chỉ bằng việc ngươi bất kính với ta như thế đã có đủ lý do để ta bán ngươi đến phương xa làm nô tỳ rồi.”

Thời này vì hằng năm chiến loạn, việc thống kê nhân khẩu có sơ hở rất lớn nên kiểu buôn người đen tối xuất hiện nhiều vô kể, hơn nữa còn ngày càng phát triển. Đa số tá điền lao động cho các tiểu địa chủ hà khắc đều xuất thân từ nô bộc, mà một phần nô bộc này là lưu dân cùng đường phải làm thuê kiếm sống, phần còn lại là do bị đem bán.

Thoáng chốc Cơ Tự tím mặt, nàng nhớ ra rồi, chỉ vì bảo vệ nàng mà Lê thúc mới lỡ lời đắc tội mụ đàn bà độc ác này, sau đó bị mụ ta bán làm nô bộc.

Thấy Cơ Tự giận đến nỗi cả người run run không thốt nổi một câu, Trang phu nhân khinh miệt liếc nhìn nàng rồi hợm hĩnh quay đầu, gọi đám nô tỳ theo hầu lên xe ngựa ra về.

Đến tận khi Trang phu nhân rời đi, Cơ Tự mới cười gằn một tiếng, quay người nhìn mấy nô tỳ đang đứng chết lặng, nàng hỏi: “Chỗ Tôn Phù có truyền tin tức nào về không?”

Một tỳ nữ vội vàng trả lời: “Có ạ, y vừa mới gửi thư đến, báo rằng tình hình huyện Khúc Thủy quả như nữ lang đã đoán. Đám nhà giàu sợ cảnh chiến tranh giết chóc nên đã bán tống bán tháo cả cửa hàng. Từ trước đến giờ mấy cửa hàng đó luôn có giá trên trời nên không ai dám mơ tưởng, nhưng hiện tại chỉ với một xe lương đã có thể đổi được một cửa hàng rồi. Cả thuyền lương thực của chúng ta đổi được những năm cửa hàng. Y còn nói thêm, chậm nhất là hai mươi ngày nữa, sau khi họ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng là có thể trở về.”

Bên kia, Trang Thập Tam vì mưu tính việc lớn nên bất chấp nghỉ ngơi, áp tải mười thuyền lương thực đến huyện Khúc Thủy lần nữa.

Tình huống ở huyện Khúc Thủy quả nhiên đúng như lời Trang mẫu nói, dù tin đồn đại có căng thẳng thật sự nhưng Bắc Ngụy vẫn chưa dấy binh bao vây thành. Hơn nữa cũng vào lúc này, giá lương thực ở huyện Khúc Thủy đã tăng gấp năm lần lúc trước.

Trang Thập Tam hết sức vui mừng. Con người chính là vậy, đứng trước lợi nhuận khổng lồ, chẳng ai có thể thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền dù người đó có tỉnh táo cỡ nào đi nữa. Trước đó không lâu Trang Thập Tam còn biết dừng tay đúng thời điểm, nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng người Bắc Ngụy, mà giá lương thực vẫn không ngừng tăng cao, và tất cả lương thực xung quanh huyện Khúc Thủy đều nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn vẫn giữ mãi mà không bán ra, giá lương thực chắc chắn sẽ còn tăng tiếp.

Dằn lại nỗi hưng phấn mãnh liệt trong lòng, Trang Thập Tam nghĩ sau vụ này cả Kinh Châu đều biết đến đại phú hào Trang thị cho xem. Phút chốc hắn lại nghĩ, A Tự giúp ta làm lên việc lớn, sau khi trở về ta phải lén cho nàng một chút của hồi môn, để nàng nở mặt nở mày gả cho ta, dù sau này không được làm chính thê cũng chẳng ai dám bắt nạt nàng.

Trong lúc Trang Thập Tam đang âm thầm đắc ý, có một tin tức truyền khắp huyện Khúc Thủy khiến hắn kinh hãi.

Bắc Ngụy rút quân rồi!

Không biết nhận được thư gì mà toán binh lính Bắc Ngụy quanh quẩn ngoài thành Kinh Châu đã gấp đến nỗi chưa kịp tấn công huyện Khúc Thủy đã dứt khoát rút lui. Quân Bắc Ngụy vừa rút, trong một đêm huyện Khúc Thủy lại yên bình như trước, mọi người không còn nơm nớp lo sợ việc lương thực nữa. Chỉ một canh giờ sau, giá lương thực vẫn tăng cao không ngừng bỗng giảm mạnh.

Biến cố xảy ra quá nhanh, lúc Trang Thập Tam gắng gượng không tức đến thổ huyết, nghiến răng tính toán phải chuyển đống lương thực này về đâu mới có thể lấy lại tiền vốn lúc ban đầu thì thái thú thành Kinh Châu cùng huyện lệnh Khúc Thủy và mấy vị quan danh tiếng đột ngột phái binh lục soát bắt mấy thương nhân bán lương thực. Hóa ra, mấy quan viên này căm hận đám gian thương tăng giá nên đến tính sổ đây mà.

Thế là món nợ này được tính hết lên đầu Trang Thập Tam. Quan binh hùng hổ kéo đến chỗ ở của hắn, chẳng những tịch thu hết lương thực mà còn bắt giam hắn lại. Nếu không phải mấy người bạn văn nhân quen biết của Trang Thập Tam ở huyện Khúc Thủy nói giúp cho hắn thì suýt nữa hắn đã bị quan phủ chụp mũ là gian thương mang đi xử tử rồi.

Tuy giữ được tính mạng nhưng mười thuyền lương thực của Trang Thập Tam cuối cùng đã bị thu mất. Sau khi tin tức của Trang Thập Tam truyền về huyện Kinh, Trang mẫu phun ra mấy ngụm máu tươi rồi ngất lịm.

Lần này bà ta hôn mê đến tận ba ngày, khi vừa tỉnh lại địa vị của Trang thị đã mất, họ vốn là gia tộc hàng đầu ở huyện Kinh, thậm chí có thể lên đến hàng đầu châu thành nhưng thoáng cái đã trượt xuống hàng thứ hai. Dù Trang thị tiêu hết bạc của gia tộc, nhưng may mà họ vẫn còn hàng nghìn mẫu đất đai, mười mấy cửa hàng, và vài trang viên nên mới miễn cưỡng giữ được địa vị này.

Trang Thập Tam trở về chịu sự phán xét của gia tộc. Thứ nhất là Trang Thập Tam còn trẻ, thứ hai hắn vốn đã dừng tay kịp thời, và cuối cùng người lạm quyền sử dụng bạc của gia tộc đem đi mua lương thực không phải hắn, chẳng qua hắn chỉ là người làm việc thay cho mẫu thân của mình thôi. Thế nên gia tộc không hề xử phạt Trang Thập Tam, nhưng mẫu thân Trang Nam thị của hắn thì bị tước mất quyền quản lý trong gia tộc, giáng xuống làm thiếp.

Trong cơn phong ba bão táp này, Cơ Tự không hề khiến người của Trang gia thù hận, vì dù sao tin tức nàng cung cấp không hề sai, còn việc Trang thị thất bại là do bà ta có lòng tham không đáy. Lúc tin tức đó truyền đến tai Cơ Tự, nàng đang cùng cô con gái thứ ba của mẹ nuôi mình là Trịnh thị Mật nhi đến thành Kinh Châu dạo chơi.

Nghe nhóm Trịnh Mật nhi tán gẫu về biến cố thê thảm của Trang thị, Cơ Tự thầm nghĩ: Trang Nam thị ngông cuồng tự đại, hễ mở miệng là đòi bán người khác thành nô bộc, bây giờ bản thân bị giáng làm thiếp, đến lúc bị người khác dọa bán chắc chắn sẽ có vẻ mặt rất đặc sắc đây.

Bấy giờ tâm trạng nàng rất vui, bởi vì nhóm Tôn Phù đi huyện Khúc Thủy từ nửa tháng trước đã trở về rồi. Bọn họ còn mang về cho nàng khế đất năm cửa hàng mặt tiền trên phố tốt nhất ở đấy, lợi nhuận thu được của mấy cửa hàng này còn cao gấp hai lần ở huyện Kinh, chỉ trong một hai tháng, Cơ Tự đã tích cóp thêm một khoản kha khá vào của hồi môn cho mình rồi.

Trong lúc nàng vui mừng khôn xiết thì giọng nói nũng nịu của Trịnh Mật vang lên: “Ôi, nếu lần này ta có thể được gặp Tạ Thập Bát lang một lần thôi thì sẽ không còn gì để tiếc nuối nữa.”

Bạn thân của Trịnh Mật là Ngô thị Nguyệt Hoàn giễu cợt: “Hì hì, sợ là sau khi ngươi thấy Tạ Thập Bát cũng sẽ mắc bệnh tương tư giống như mấy cô nương khác thôi, kiểu gì cũng phải hối tiếc cả đời.”

Trịnh Mật hứ một tiếng, rồi lại không nhịn được hỏi: “Tạ Lang thật sự tuấn tú bất phàm thế sao?” Nàng ta quay đầu nhìn Cơ Tự, “A Tự, nghe nói ngươi đã gặp mặt Tạ Lang rồi, ngươi nói xem chàng trông thế nào?”

Trịnh Mật vừa thốt ra, năm sáu thiếu nữ đi cùng đồng loạt nhìn Cơ Tự. Những người này nghe nói Cơ Tự quen biết Tạ Lang nên mới đành kéo nàng cùng bọn họ đến thành Kinh Châu.

Trong ánh mắt mong chờ của mấy thiếu nữ, Cơ Tự mỉm cười: “Quả thật dáng vẻ rất tuấn tú, khí chất cũng bất phàm.”

“Chỉ vậy thôi à?” Trịnh Mật ngạc nhiên, “Ai cũng bảo Tạ Thập Bát đến Kinh Châu một tháng cũng giống như mùa xuân ở thành Kinh Châu đến sớm một tháng, cả con đường thơm ngát hương hoa khiến ai ai cũng phải mê mẩn ngắm nhìn... Thế mà ngươi nói như thể Tạ Lang chẳng khác gì mấy con cháu thế gia bình thường là bao thế hả?”

“Đương nhiên là có khác.” Nàng nhìn đám thiếu nữ, nửa đùa nửa nhắc nhở, “ Tạ Thập Bát kia tuấn tú thì tuấn tú đấy, nhưng là lang quân phong lưu. Lang quân tốt trên thế gian này nhiều không kể xiết, thế nhưng Tạ Thật Bát là người không đáng si mê nhất. Thật ra so với dáng vẻ của hắn, nếu ta giả trang làm nam tử thì đẹp hơn hắn nhiều..”

Lúc Cơ Tự buột miệng nói câu này, xung quanh chợt yên lặng như tờ, chốc lát sau một tiếng cười lớn vang lên phía sau nàng: “Đúng đấy, Tạ Thập Bát thực sự cũng chẳng phải siêu quần bạt chúng gì. Cho dù có siêu quần thật thì cũng trông liễu yếu đào tơ như đám tiểu cô thôi. Ha ha ha, ta thích câu tiểu cô này nói rồi đấy, nàng mau qua đây chúng ta làm quen với nhau nào.”
Bình Luận (0)
Comment