Kiều Kiều Vô Song

Chương 90

Tuy những người Bắc Ngụy này đã sớm biết Tạ Lang có danh vọng cực cao ở phương Nam, có thể nói là tiền hô hậu ủng, nhưng họ lại không ngờ chàng đa mưu túc trí đến bậc này. Với thân phận là trưởng tử của Trần Quận Tạ thị, chỉ huy mấy mươi chiếc thuyền đến cứu họ không tính là chuyện ly kỳ, nhưng chỉ bằng một danh hiệu và một lá cờ đã có thể khiến tất cả thuyền bè qua lại tự động đầu quân chạy theo sau thì không hề tầm thường chút nào.

Trong lúc đám sứ giả sắc mặt phức tạp nhìn nhóm người Trần Quận Tạ thị, không biết ai ở phía sau cười khẩy: "Người Nam thích nhất tự giết lẫn nhau, Tạ Thập Bát không đủ gây kinh sợ được đâu."

Bấy giờ giọng nói Tạ Nhị Thập Cửu vững chãi truyền đến theo gió: "Chư quân, hôm nay gặp nhau xem như có duyên, nếu đã vậy ta và trưởng huynh sẵn lòng đưa tiễn các vị một đoạn đường."

Phải biết rằng, dù nhóm sứ giả Bắc Ngụy rất kiêng dè Tạ Lang, nhưng hiện tại biết mình phải đồng hành với danh sĩ đa mưu túc trí này, mọi người đều cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Ngay cả Thác Bạt Đại cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

Trong tiếng trò chuyện của hai bên, thuyền bắt đầu cập sát vào nhau, bắc ván làm cầu qua lại.

Thấy Tạ Lang chậm chạp không xuất hiện, Thác Bạt Đại khó chịu cằn nhằn: "Các người cứ luôn miệng Tạ Thập Bát này, Tạ Thập Bát nọ mà sao đến tận bây giờ vẫn không thấy hắn xuất hiện?"

Thế nhưng gã vừa dứt câu, nhóm bộ khúc đã tách ra hai bên, sau nữa họ thấy Tạ Lang tao nhã vô song trong bộ bạch y, đương bế một tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn khoảng mười bốn mười lăm tuổi đi đến.

Tất cả mọi người đều mong ngóng nhìn thấy phong thái của Tạ Lang, nhưng không ngờ chàng lại xuất hiện với bộ dạng này.

Mấy lang quân đất Bắc kinh ngạc nhìn Tạ Lang ôm chặt mỹ nhân đang lấy ống tay áo che mặt kia, cuối cùng một lang quân không nhịn được bật thốt: "Quả… quả thật xứng danh là Tạ lang phong lưu."

Đối mặt với vẻ kinh ngạc của đoàn sứ giả, thậm chí là ánh mắt trợn trừng của nhóm Tạ Nhị Thập Cửu và Tạ Quảng, đôi mắt Tạ Lang vẫn đong đầy nét cười. Dường như chàng không hề cảm thấy trong trường hợp nghiêm túc thế này, ôm một mỹ nhân đi ra là có gì bất ổn vậy. Ngay cả lúc một lang quân quyền quý phương Bắc rì rầm bàn tán, chàng còn phóng khoáng gật đầu, hòa nhã nói: "Đã để chư quân chờ lâu. Nhà ta quả thật nghịch ngợm, lúc đi ra khoang thuyền nhất thời bị ngã tổn thương gân cốt nên mới đến chậm." Rồi chàng nhanh chóng ra lệnh, "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."

Cứ thế, chàng dẫn nhóm bộ khúc bước qua thuyền của sứ giả Bắc Ngụy. Bấy giờ, mọi người vẫn liên tục bận rộn sắp xếp cho họ, điều chuyển những người không quan trọng sang thuyền khác. Cờ xí đại biểu cho Tạ Thập Bát bắt đầu hạ xuống, thay đổi thành cờ hiệu khác.

Thấy hành động này của họ, những thuyền qua đường cũng chậm chạp tách ra, lưu luyến hạ cờ có chữ Tạ xuống, giương cờ của gia tộc mình lên.

Sau đó nữa, tất cả thuyền bè đều tăng tốc, hùng dũng đi vào trung lưu sông Trường Giang.

Hôm nay Cơ Tự vô cùng xui xẻo. Mới vừa rồi lúc Tạ Nhị Thập Cửu và mấy người Bắc Ngụy chào hỏi nhau, nàng tung tăng chạy ra, cố gắng chen chúc vào đám người để hóng chuyện. Hành động này thật sự không có gì phải nói. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ boong thuyền khi nãy còn sạch bong kin kít, không biết là kẻ nào đã lỡ chân đá phải thùng dầu trẩu làm đổ lênh láng ra sàn. Đúng lúc đó Cơ Tự vừa chạy đến, thế là cả người trượt dài, ngã phịch xuống sàn tàu.

Thật ra thì ngã cũng không sao, đâu phải là nàng chưa từng ngã bao giờ, nàng cảm thấy rất bình thường. Song, ngay lúc nàng ngã xuống, Tạ Lang đang ung dung thản nhiên bỗng vẻ mặt thất sắc, chàng lập tức sải bước đến ôm nàng vào lòng.

Được thôi! Cũng không phải nàng chưa bị chàng ôm lần nào, nghĩ đến hôm trước chàng bị phong hàn, còn ôm nàng ủ ấm để ra mồ hôi nữa cơ. Có điều Cơ Tự không hề ngờ được, cũng vì chút sơ sót của nàng, cũng vì nàng nhất thời đắm chìm vào ý nghĩ "Tạ Lang coi trọng mình", nên khi vừa hết bẽn lẽn, mới chợt phát hiện mình đã bị Tạ Lang bế lên, hơn nữa còn đi thẳng về phía trước, xuất hiện trước mặt mọi người.

Màn này quả thật là vô cùng oan ức.

Không phải nàng vấp ngã sau đó A Lang đau lòng ôm nàng một cái thôi sao? Rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản mà! Nhưng nàng không tài nào ngờ được, sau khi Tạ Lang ôm nàng rồi lại không lập tức buông ra, cũng không mang sang một bên xem thương tích thế nào, mà là công khai xuất hiện trước mắt mọi người, để cho ai ai cũng phát hiện “gian tình” của họ.

Đúng thật là Cơ Tự uất ức không có nơi giãi bày, uất ức đến mức hận nghiến răng nghiến lợi, đành tiếp tục vùi mặt vào lồng ngực Tạ Lang.

Hiện giờ Tạ Lang đang nghênh ngang đứng trên thuyền sứ giả Bắc Ngụy, tà áo phiêu dật bay trong gió. Dĩ nhiên, tuy nói là thuyền của sứ giả Bắc Ngụy nhưng thật ra nó chính là một trong sáu chiếc thuyền của Trần Quận Tạ thị phái đi.

Tạ Lang vừa thong thả bước đi vừa trò chuyện đôi câu với mấy lang quân Bắc Ngụy bên cạnh. Chàng ung dung đến mức như thật sự không cảm giác được Cơ Tự đang dính sát vào ngực mình, hận không thể hóa thành vô hình trước mắt bao người đau khổ đến cỡ nào.

Thời điểm Cơ Tự gần như đè bẹp mũi đến suýt ngạt thở, rốt cuộc Tạ Lang đã bứt khỏi vòng vây, bước vào khoang thuyền.

Cảm nhận được xung quanh đã yên tĩnh, đầu tiên Cơ Tự hít sâu vào, sau đó khẽ hỏi: "Có phải chính chàng làm đổ thùng dầu trẩu không?"

Tạ Lang mỉm cười vừa đi vừa từ tốn nói: "A Tự nói gì vậy? Không phải nàng vừa tận mắt chứng kiến Tạ Tài sơ suất làm đổ thùng dầu trẩu sao? Thật ra cũng không trách Tạ Tài được, lúc nãy tình huống khẩn cấp, hắn cho rằng sẽ dùng đến hỏa tiễn, nên sai người mang dầu trẩu đến, chỉ không ngờ là nàng lại giẫm lên..."

Đúng lúc này Cơ Tự quát khẽ: "Im miệng!"

Tạ Lang ngoan ngoãn vâng lời. Mãi một lúc sau, trong tiếng thở hổn hển vì tức giận của Cơ Tự, chàng mới khẽ khàng nói: "A Tự, sau này không được vô lễ với phu quân như vậy, dù cho nàng có muốn quở trách ta thì cũng phải biểu đạt uyển chuyển mới phải."

Nàng còn phải uyển chuyển á! Uyển chuyển khỉ mốc ấy!

Cơ Tự căm hận sục sôi, chợt nhớ lại một chuyện liền nói: "Có phải hôm kia chàng không hề bị bệnh đúng không?" Lúc này đầu óc nàng đã sáng suốt, tiếp tục lẩm bẩm, "Ta biết ngay mà, tại sao rõ ràng chàng bị phong hàn mà lại mở cửa sổ. Hơn nữa, bệnh của chàng lại mau hết thế..." Nàng càng nói càng tức, càng nói càng đau, đau đến mức muốn cắn chàng một cái cho hả giận.

Lúc nàng định há mồm cắn lên xương quai xanh của chàng, lại nghe thấy giọng nói êm đềm như suối chảy, có thể xua đi bao mỏi mệt trên thế gian của chàng vang lên: "A Tự muốn cắn ta sao? Nàng nhớ cắn nhẹ thôi nhé. Dù sao ta mang tiếng là yếu ớt, nếu chuyện phòng the kịch liệt quá sẽ khiến người khác nghi ngờ ta khỏe mạnh như vâm ấy."

Cái gì mà trong chuyện phòng the? Gì mà khỏe mạnh như vâm?

Trong phút chốc, Cơ Tự cảm thấy mình như thiếu dưỡng khí, chỉ cần chàng nói thêm đôi câu nữa thôi là nàng sẽ ngất xỉu ngay luôn cho xem.

May mà con đường không hề kéo dài bất tận, Tạ Lang đi một hồi đã vào đến phòng. Chàng vẫn ôm lấy Cơ Tự cho tới khi mọi người biến gian phòng bé nhỏ trở thành xa hoa lộng lẫy xong thì mới chịu thả nàng ra.

Chàng vừa đặt nàng xuống liền xoa bóp hai cánh tay, chân mày cau lại, ra vẻ mệt mỏi: "Tuy A Tự không nặng, nhưng ta quá ốm yếu, mới bế có một lát mà đã mệt đến vậy rồi."

Bế nàng đứng xem người ta bày trí hơn nửa canh giờ mà còn dám nói mình ốm yếu ư?

Không đúng, không đúng, bây giờ không phải là lúc để tranh cãi chuyện này. Người này đang khoe khoang thể lực của mình rất tốt, khoe khang sự thật mới vừa rồi nàng đã để chàng bế lâu như vậy mới đúng.

Trong lúc mặt Cơ Tự từ xanh chuyển thành tím, chỉ nhìn chàng chằm chằm không thốt nổi một chữ, Tạ Lang đã nhẹ nhàng gật đầu với nàng: "A Tự nghỉ ngơi trước đi, vi phu đi gọi đại phu." Nói xong chàng nhàn nhã đi ra khỏi phòng.

Chàng đi chưa được năm bước, trong phòng đã truyền đến tiếng vang "ầm" thật lớn. Tạ Quảng, Tạ Tài vội vàng chạy đến xem tình huống, đồng thời lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ.

Tạ Quảng thoáng nhìn vào phòng, rồi mấp máy môi với Tạ Lang, nói nhỏ: "Lang quân, người vô sỉ quá rồi."

Tạ Lang lừ mắt nhìn hắn rồi tiếp tục thản nhiên như không.

Tạ Quảng, Tạ Tài đi theo sau chàng một hồi, cuối cùng Tạ Quảng thân thiết với Cơ Tự nhất, không nhịn được nói thêm một câu: "Tính toán hết mọi kế, khiến người khó lòng phòng bị, dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một tiểu cô thật sự là một đấng trượng phu hay sao?"

Tất nhiên Tạ Lang không buồn đoái hoài, trái lại Tạ Tài đứng bên cạnh hờ hững trả lời: "Lang quân nhà ta nhiều ưu điểm như vậy, lẽ nào ngươi muốn người đêm đêm tương tư, nhung nhớ mỹ nhân đến thao thức mất ngủ à?"

Tạ Quảng thật sự không thể phản bác lại lời Tạ Tài được.

Thấy Tạ Lang đi ra, Tạ Nhị Thập Cửu và đám lang quân vọng tộc của phương Bắc đang trò chuyện với nhau đều đồng loạt quay ngoắt lại nhìn.

...

Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt thế nào, Cơ Tự tức tối đau khổ ở trong phòng một lúc mới quyết định đi ra. Đầu tiên nàng tìm đến Tạ Quảng, nghiến răng nghiến lợi đưa ra hai yêu cầu, một là nàng cần vài bộ bào phục nam vừa vặn với mình, hai là đòi một căn phòng cách xa phòng Tạ Thập Bát.

Rất hiển nhiên, đối với Tạ Quảng, hành động giấu đầu hở đuôi này của Cơ Tự hoàn toàn là không cần thiết. Có điều, lúc hắn thấy Cơ Tự đang tức sùi bọt mép cũng ngại nói nhiều, đành nhanh chóng hoàn thành hai yêu cầu của nàng.

Có được phòng riêng của mình, Cơ Tự vùi mặt vào chăn nệm, giả bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Qua hôm sau, ánh nắng rực rỡ, sóng xuân dập dờn, nàng lại cười tít mắt xuất hiện ở mũi thuyền.

Hôm nay trên thuyền đầy người, nên dù Cơ Tự dậy sớm đến mấy vẫn có người dậy sớm hơn nàng. Mấy lang quân phương Bắc đang đón bình minh trên boong thuyền, người thì đọc sách, người thì chơi cờ, có hai người còn đang luyện kiếm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Cơ Tự, mấy người đều quay lại xem. Thấy là gương mặt lạ hoắc, một lang quân mặt tròn thân thiện ngạc nhiên nói: "Tiểu lang người phương nào? Sao hôm qua không thấy tiểu lang?"

Cơ Tự mỉm cười, nàng học theo người phương Bắc chắp tay hành lễ: "Hôm qua đông người như thế, lang quân nhìn sót cũng là bình thường."

Lời nói của nàng khá có lý, hơn nữa đối với tất cả người ở đây, họ cần để ý đến huynh đệ Tạ Thập Bát và Tạ Nhị Thập Cửu thôi là đủ, thế là họ lập tức dời mắt đi.

Trái lại một lang quân mặt thon dài, hàng mày được tỉa tót tán gẫu với lang quân mặt tròn kia: "Liễu Lục, bây giờ chúng ta ở đất Nam, ngươi đừng để ý nhiều như vậy." Rồi gã cười phì, "Nói đến đất Nam này thật đúng là thú vị, các người nhìn tên Tạ Nhị Thập Cửu kia đi, chỉ là một thằng con thứ, vậy mà ra ngoài còn thay trưởng huynh tiếp đãi chúng ta, ngay cả đám bộ khúc của Tạ Thập Bát cũng kính sợ hắn như chủ nhân. Thật sự chính thứ ở đất Nam này không có giới hạn nào hết à?"

Gã lại nói với giọng cực kỳ khinh thường: "Thứ huynh nhà ta ấy, chả khác gì đám nô tài, mặc ta đánh giết... Vậy mà mấy kẻ ở phương Nam tự xưng Trung Nguyên Chính Sóc lại chẳng có quy củ gì cả."

Lúc gã nói luyên thuyên, tuy mấy lang quân xung quanh không hùa theo nhưng vẻ mặt đều là tán thành. Tạ Nhị Thập Cửu vừa bước ra khỏi khoang thuyền liền tức đến đỏ gay cả mặt. Nghĩ đến bản thân sinh ra và lớn lên ở Trần Quận Tạ thị, từ bé đã tài trí xuất chúng, đi đến đâu đều được đều là tiền hô hậu ủng. Tuy nói là thứ tử nhưng mẹ của y cũng là đích nữ trong trăm nhà thế tộc. Ở Kiến Khang, dù y có gặp hoàng tử cũng đối đãi ngang hàng. Những kẻ ở đất Bắc này lại ngang nhiên hạ nhục y như thế!

Trong thoáng chốc, Tạ Nhị Thập Cửu tiến thoái lưỡng nan, y muốn xông ra chỉ trích gay gắt, nhưng biết làm vậy cũng không được gì, trong lòng có ý mặc kệ nhưng thực sự không tài nào nuốt trôi cơn giận này. 

Còn bản thân Cơ Tự, mặc dù không biết Tạ Nhị Thập Cửu đang phẫn nộ, nhưng trong trí nhớ của nàng, sĩ tộc phương Bắc phân biệt chính - thứ vô cùng rõ ràng. Ở Bắc Ngụy, con dòng chính thường xem con dòng thứ như là người hầu, đợi khi phụ thân chết đi sẽ đuổi họ ra khỏi nhà. Hoặc là nếu có đứa con dòng thứ nào nắm được thực quyền, thêu dệt chứng cứ vu khống mẹ cả là thiếp, rồi đem đi bán. Đó đều là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Cho nên, lời nói của gã lang quân mặt dài kia xem như bình thường thôi.

Thế nhưng ai bảo hiện nay tâm trạng Cơ Tự không được tốt. Khi gã ta vừa dứt câu, Cơ Tự liền cười khẩy: "Ta cũng biết khá rõ quy củ của sĩ tộc phương Bắc. Nghe nói chỗ các người, bất cứ tên hàn môn nào có tiền đồ là được ghi vào gia phả của Thanh Hà Thôi thị, Thanh Hà Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị đúng không? Giả bộ như mình là con nhà sĩ tộc, mà bình thường các ngươi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua." Nói đến đây, nàng châm chọc, "Thứ tử ở phương Nam dù sao cũng là cốt nhục nhà mình, thế nhưng sĩ tộc ở phương Bắc thì đúng là huyết mạch ô hợp đấy."

Đám lang quân phương Bắc liền biến sắc. Dù họ rất phẫn nộ nhưng chỉ trơ mắt nhìn Cơ Tự, há hốc mồm không nói ra được lời phản bác. Bởi vì Cơ Tự nói đúng! Dù là việc nhà vọng tộc phương Bắc chấp nhận cho mấy kẻ hàn môn có quyền lực ghi vào gia phả nhà mình, ở thời đại này hay là đời sau nữa đều dấy lên nhiều trận tranh cãi kịch liệt. Nói tóm lại, bất kể hành động có thỏa đáng hay không, thì cuối cùng thật sự bọn họ đã "xáo trộn huyết mạch" của gia tộc mình.

Bên này Cơ Tự đang nói thao thao bất tuyệt lại không hề biết ở lối nhỏ cách đó không xa, Tạ Nhị Thập Cửu đang nhìn nàng đầy cảm kích. Lang quân Trần Quận Tạ thị cao sang quyền quý quen lạnh lùng này lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cũng có lúc y cần người bảo vệ. Mà Cơ tiểu cô xưa nay kiêu ngạo khiến y không thích này lại bỗng nhiên trở nên gần gũi vô vàn!
Bình Luận (0)
Comment