Cơ Tự tái mặt, vội vàng áp sát người vào vách thùng, chỉ chừa lại tấm lưng và bờ mông trắng nõn phía sau, mắt rưng rưng, sợ hãi hô lên: "Chàng, chàng đừng đến đây."
Thế mà Tạ Lang quả thật dừng bước lại, khiến Cơ Tự vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chàng chắp tay ra sau lưng, liếc mắt nhìn bên má nàng bị vài sợi tóc dính bết vào, rồi đến đôi môi anh đào tươi mọng, sau đó cũng từ góc độ này, chàng chuyển hướng nhìn vùng đồi tuyết dưới cổ kia.
Một hồi sau, chàng bỗng cất lời: "Ta vẫn cho rằng A Tự còn bé, hóa ra thật sự không còn bé nữa rồi."
Ý, ý chàng là sao? Mặt nàng đỏ bừng bừng.
Nàng càng quẫn bách, ánh mắt Tạ Lang càng trầm tĩnh như nước, ngắm nhìn một lúc chàng lại nói: "Tuy gương mặt A Tự mang vẻ đoan trang, nhưng giờ phút này sóng mắt lại có nét quyến rũ của phụ nhân, trái lại đẹp hơn các tiểu cô cùng lứa rất nhiều."
Nghe thấy chàng so sánh mình với những người khác, Cơ Tự nổi giận, trừng mắt gắt gỏng: "Sao chàng lại so sánh ta với phụ nhân khác, khoe khoang kinh nghiệm có nhiều nữ nhân của mình à?"
Tạ Lang bật cười khe khẽ, rồi bỗng cất bước đi đến gần Cơ Tự. Nàng chưa kịp quát mắng tiếp thì chàng đã đứng bên cạnh thùng gỗ, cúi đầu nhìn Cơ Tự đang trần như nhộng rồi.
Cơ Tự kinh hãi vội vàng áp sát người về phía trước, cố hết sức ép chặt ngực vào vách thùng.
Hơi thở của Tạ Lang hơi chậm lại, lát sau chàng nói nhẹ: "Thùng nước này có diễm phúc quá nhỉ." Thấy Cơ Tự trố mắt không hiểu gì cả, chàng nở nụ cười rạng ngời, dứt khoát nhắc nhở nàng, "A Tự đừng đè ép nữa."
Đừng đè ép nữa ư, ý là sao?
Cơ Tự cúi đầu xuống theo ánh mắt chàng, lập tức thấy được vùng đồi tuyết của mình bị đè ép nhô cao và khe rãnh sâu hút chính giữa thì không khỏi than thầm, nhanh chóng giơ hai tay che đi. Sau đó ngẩng phắt lên căm tức nhìn Tạ Lang.
Lúc này cằm nàng bị vịn lấy, đôi môi như cánh cung bất chợt phủ xuống môi nàng. Hành động của chàng rất đột ngột, trong nháy mắt hai đôi môi kề nhau, hơi thở nam tử ập vào mũi, Cơ Tự đang định giãy ra thì một cánh tay đưa đến vuốt ve lưng nàng.
Trong ký ức của Cơ Tự vẫn còn mơ hồ nhớ được việc chung đụng với nam nhân, nên sợ đến mức không dám cựa quậy nữa.
Một tay chàng trượt từ lưng đến mông, một tay khác nhấc cằm nàng lên. Sau khi mút nhẹ cánh môi nàng, giọng chàng khàn khàn truyền đến: "Khanh khanh, nàng không muốn gả cho ta sao?"
Giọng chàng nhẹ nhàng đến mức như có thể len lỏi vào tận cốt tủy nàng, nhưng hành động bỗng siết chặt lấy bờ mông nàng thì hoàn toàn ngược lại.
Cảm nhận được vẻ lạnh lùng trong giọng nói cũng như sự tàn bạo trong hành động của chàng, nàng run lẩy bẩy, cố nịnh nọt: "Sao, sao thế được. Lẽ nào A Lang đã quên mất, A Tự yêu chàng nhất sao." Nàng cố để giọng mình nũng nịu, tha thiết và mang theo vài phần ấm ức, "Mùa đông rét mướt năm ngoái, bốn mươi mấy ngày A Tự không được gặp chàng, trong lòng ngày nhớ đêm mong, một ngày dài bằng cả một năm đấy."
Hiển nhiên câu trả lời này của nàng rất tốt, bàn tay đang nắm lấy mông nàng đã buông ra, chuyển lên vuốt ve eo nàng. Sau đó Cơ Tự nghe thấy Tạ Lang thủ thỉ: "Vậy chính xác là bốn mươi mấy ngày?" Chàng muốn có một con số rõ ràng đây mà!
May mà trí nhớ Cơ Tự trước nay xuất chúng, hơn nữa cảm giác tương tư kia thật sự rất bứt rứt. Nàng lập tức cất giọng nghẹn ngào: "Bốn mươi ba ngày chín canh giờ."
Cơ Tự vừa dứt lời, bàn tay đang ôm lấy nàng hoàn toàn buông ra, đôi môi lưu luyến trên môi nàng giây lát rồi chàng mới khàn giọng nói: "... Tốt lắm. Sau này mỗi lần chúng ta ly biệt, nàng đều phải nhớ kỹ như vậy... Nếu còn chuyện gì khiến ta phiền lòng nữa, ta sẽ không màng việc nàng còn nhỏ tuổi hay không nữa đâu."
Nói xong chàng phải quyết tâm lắm mới không nhìn nàng nữa, đứng phắt dậy quay đầu sải bước rời đi.
Thấy Tạ Lang cất bước, mắt Cơ Tự lóe sáng, thở hắt một hơi. Nhưng nàng vừa thở phào thì Tạ Lang vừa mới đi được mấy bước đã quay lại, ngồi xuống sập lần nữa.
Nhìn chàng tiếp tục đong đưa đôi chân dài, Cơ Tự ngây dại. Lòng nàng rất rối rắm, nhưng cũng biết hiện tại đành phải ứng phó tạm thời với chàng thôi. Thế là nàng làm nũng xin xỏ: "A Lang, chàng đi ra ngoài được không?"
Tạ Lang bưng tách trà bên cạnh lên, từ từ uống một hớp, chẳng buồn ngước mắt: "Không được." Cơ Tự á khẩu, chàng nói tiếp, "Bộ xiêm y này của A Tự là ta chọn, lát nữa ta đích thân mặc cho nàng, nàng có vui không?"
Cơ Tự đỏ gay mặt. Nàng trợn trừng nhìn chàng, mắt đảo liên hồi mới yếu ớt cầu xin: "A Lang, đợi ta thêm một năm nữa được không? Chờ ta đến tuổi cập kê đã." Cơ Tự giả vờ xấu hổ cúi đầu, "Sau này A Tự lớn lên tất nhiên sẽ rất đẹp, đến khi ấy sẽ để cho chàng xem tường tận có được không?"
Câu nói của nàng thật sự êm ái và ẩn chứa tình ý vô hạn. Tạ Lang nhếch môi, cười nhạt: "Điều này ta không thể đáp ứng."
Thoắt cái sắc mặt Cơ Tự trắng bệch, Tạ Lang thu hồi nụ cười, đứng dậy lãnh đạm nói với nàng: "Thật không ngờ, trên thế gian có kiểu người rất vô lại, nịnh nọt đủ kiểu, dịu dàng mọi điều chỉ vì muốn kéo dài được ngày nào hay ngày nấy."
Cơ Tư nghe vậy liền gục đầu xuống.
"Nàng nói với Tạ Quảng, chẳng qua chỉ bị ta ôm một cái thôi mà, dù sao nàng không quan tâm đến danh tiết, ôm một cái thì có là gì đâu. Có lời ấy không?"
Tuy chàng nói nhỏ nhẹ nhưng Cơ Tự sởn gai ốc toàn thân, dựa vào kinh nghiệm của mình, nàng biết một khi trả lời không tốt thì kết quả sẽ rất khó lường. Vì thế, Cơ Tự cúi đầu, khẽ khàng nói: "Không, không phải... Khi A Lang ôm ta, tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thật sự rất hạnh phúc." Không khí lạnh ngắt xung quanh vẫn không có dấu hiệu được cải thiện, nàng tiếp tục yếu đuối kể lể, "Có nữ tử nào trên thế gian không quan tâm danh tiết chứ? Ta đã là người của A Lang rồi, chỉ muốn cùng A Lang sớm tối kề cận, hoạn nạn có nhau thôi."
May mắn, sau khi nói ra những lời này, cơn lạnh lẽo xung quanh đã giảm bớt. Nhưng Cơ Tự còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì giọng ôn hòa của Tạ Lang lại vang lên: "Lúc Lư Hằng cầu hôn nàng, sao nàng lại do dự như vậy?"
Người ta có thành ý đến thế, lẽ nào không cho nàng suy nghĩ chút à?
Cơ Tự thầm trợn trừng mắt. Song đương nhiên nàng biết, mình tuyệt đối không thể nói thật, vì thế nàng ấm ức hít mũi: "Khi đó A Tự nhìn chàng mà, có người cầu hôn A Tự thế mà chàng không giận, không ghen lại không buồn đoái hoài. A Tự chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không còn tâm trí nghĩ đến việc khác, không được sao?"
Hiển nhiên, câu trả lời của nàng rất thỏa đáng, ánh mắt lạnh buốt của chàng bắt đầu ấm áp.
"Sau này chú ý một chút." Dứt lời, chàng phất tay áo rời khỏi doanh trướng.
Cơ Tự lẽ lưỡi, oán hận nghĩ: Chàng quá vô sỉ rồi, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ trả thù mới được!
Bấy giờ nước trong thùng đã nguội lạnh, Cơ Tự vội vã kì cọ người, vừa hồi tưởng lại cảm xúc nóng hổi nơi chàng chạm vào vừa giận dữ: Chàng dám thừa dịp ta tắm... lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người ta... thật sự đáng giận mà!
Hôm sau trời đã sáng choang, đoàn xe vẫn chưa lên đường. Hóa ra lúc trời còn chưa sáng, có một kỵ sĩ đến từ hướng Bắc mang cho Tạ Lang một lá thư. Sau khi chàng xem thư xong thì lập tức gọi tất cả lang quân đến doanh trướng chàng bàn việc.
Hai canh giờ sau, đoàn sứ giả Bắc Ngụy và đội ngũ Trần Quận Tạ thị tách làm hai ngả. Đội Trần Quận Tạ thị vẫn đi theo kế hoạch ban đầu, còn sứ giả Bắc Ngụy thì rẽ sang đường nhỏ đi đến huyện thành khác.
Không ngờ chuyện này lại khiến đám tiểu cô bàn luận rối rít, bỏ qua việc chán ghét Cơ Tự, chạy đến hỏi thăm nhưng nàng nào hay biết nội tình gì. Đến tận khi nhóm lang quân thế tộc Bắc Ngụy đến chào Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu, cảm ơn Cơ Tự lần nữa và trao đổi tín vật hẹn ngày tái ngộ, nàng vẫn còn mờ mịt nữa kia.
Sau khi tách đoàn, đội Trần Quận Tạ thị chỉ còn chưa đến năm trăm người. Có điều năm trăm người này không có hành lý nặng nề, ai ai cũng cưỡi tuấn mã, hơn nữa chỉ cần bảo vệ ba người Tạ Lang, Tạ Nhị Thập Cửu và Cơ Tự, có thể gọi là quá nhẹ nhàng, không cần sợ đạo tặc chi cả.
Đi được nửa canh giờ, xe Cơ Tự đến gần xe Tạ Lang, nàng ló đầu tò mò hỏi chàng: "A Lang, tại sao lại phải chia thành hai đội?"
Nghe thấy tiếng nói yêu kiều của nàng, chàng bỏ quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng. Đầu tiên ánh mắt chàng nghiêng nghiêng nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt của nàng, nhưng lần này chàng vô thức lưu luyến lâu hơn một chút. A Tự tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đến tận hôm qua chàng mới phát hiện, trên khuôn mặt nàng lại có nét quyến rũ hoàn toàn không hợp với số tuổi và những gì nàng từng trải.
Cơ Tự thấy chàng không đáp liền ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, thế mà lại phát hiện Tạ Lang đang lướt mắt nhìn xuống bên dưới cổ nàng.
Mặt Cơ Tự vụt đỏ ửng, lắp bắp hỏi: "Chàng, chàng nhìn gì vậy?" Vừa nói nàng vừa rụt đầu vào xe ngay, nhưng cái nhìn nóng bỏng của chàng vẫn quẩn quanh trong tâm trí nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống vạt áo mình, phát hiện lộ ra xương quai xanh, vội vàng kéo kín lại, không còn dám tò mò hỏi thăm lý do vì sao mỗi đoàn đi mỗi ngả nữa.
Thấm thoát hai ngày đã trôi qua, vào lúc hoàng hôn, đội xe đã đến một huyện thành. Cơ Tự vén rèm xe lên, vô tình thấy hàng ngũ chỉnh tề xếp hàng ngoài cổng dài tít tắp ít nhất ba bốn nghìn người bên ngoài cổng thành, sắc mặt liền đại biến.
Dù đội ngũ kia không giương cờ, nhưng nhìn tư thế họ ngồi yên trên lưng ngựa là đã biết đây là binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt rồi.
Cơ Tự kinh ngạc, cho xe chạy đến bên cạnh Tạ Lang, vội hỏi: "A Lang, có chuyện gì vậy?"
Tạ Lang không trả lời, Tạ Nhị Thập Cửu bên cạnh trầm giọng đáp thay: "Đại tướng quân Lưu Nghĩa Khang phái người đón tiếp chúng ta."
Cơ Tự ngạc nhiên: "Đón người có cần đến mức dàn trận thế như này không?"
Tạ Nhị Thập Cửu nghiêm trang bảo: "Bọn họ vốn định đón người của Bắc Ngụy. Bây giờ người Bắc Ngụy đã đổi đường, chúng ta đành đứng mũi chịu sào thôi." Y quay sang Tạ Lang, đề nghị, "Thập Bát huynh, đội ngũ của chúng ta đều là một đám đàn ông, phụ nhân của huynh đi chung quá bắt mắt, bảo nàng cải trang đi!"
Tạ Lang gật đầu, tay vừa nhấc lên Tạ Quảng đã lập tức giục ngựa rời đi. Qua một lát đã đưa đến mấy bộ nam trang vừa vặn vào xe Cơ Tự.
Khi nàng vội vã thay quần áo, giọng nói khẽ của Tạ Nhị Thập Cửu lại vang lên: "Ngay từ lúc ở Kiến Khang đệ đã nghe người ta nói Lưu Nghĩa Khang ngông cuồng càn rỡ, hoang dâm và thích giết chóc. Nhưng hắn cũng giỏi việc trị quân nên được bệ hạ trọng dụng. Thập Bát huynh, nghe đồn Lưu Nghĩa Khang không chừa nam hay nữ, thân phận chúng ta như vậy hắn không dám làm càn, nhưng Cơ Tự dù đổi lại nam trang cũng sẽ bị chú ý cho xem."
Tạ Lang nghiêm túc nhìn phía trước, nghe vậy gật đầu, quay lại phân phó Tạ Quảng. Thế là hắn giục ngựa chạy đến xe Cơ Tự, bảo với nàng: "Cơ tiểu cô, tôi có ít nhọ nồi, cô bôi nó lên mặt và tay đi.”
Cơ Tự vội đáp, đưa tay nhận lấy, tỉ mỉ quệt vẽ một phen.
Bấy giờ đội của họ cách đám binh lính kia không xa nữa. Nhìn đội ngũ hùng dũng oai vệ, dù trên người chỉ mặc áo vải bố nhưng trong tay cầm giáo dài, chỉ đứng đấy thôi huyết khí và sát khí đã ngập trời, nàng không khỏi thầm nghĩ: Nếu đội binh này xuất hiện ở Kiến Khang, chắc hẳn chỉ vừa ló dạng đã dọa vô số con cháu sĩ tộc sợ khóc thét lên rồi.
Thời điểm còn cách đội binh năm mươi bước, bỗng phía sau đám sĩ tốt truyền đến tiếng cười sang sảng. Phút chốc một gã trung niên để râu quai nón, mặt mũi oai nghiêm, mặc bào phục quận vương màu đỏ vàng, sải bước đi ra trong vòng vây của mười mấy hộ vệ.
Người này chính là đại tướng quân Lưu Nghĩa Khang.
Nhìn thấy gã, bỗng Cơ Tự hiểu được vì sao đương kim bệ hạ lại tin cậy quận vương này rồi. Dù gã nổi danh tàn bạo gần xa, nhưng dáng vẻ lại rất đoan chính, khiến người ta vô cùng tin cậy. Thoáng chốc Cơ Tự lại nghĩ: Người trước mắt là mãnh tướng dám tạo phản thời này, xưa nay đều là tú tài gặp phải binh, dù có lý cũng không nói được. Mình phải nhắc nhở Thập Bát lang để chàng hành sự cẩn thận trước mặt Lưu Nghĩa Khang mới được.
Vào lúc Cơ Tự suy nghĩ miên man, Lưu Nghĩa Khang đã cất giọng oang oang: "Cô vương đã sớm nghe người ta nói, Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị to gan lớn mật, làm mưa làm gió khắp nơi. Trước kia cô vương còn không tin, bây giờ rốt cuộc đã biết, ngay cả người của Bắc Ngụy, Tạ Thập Bát muốn họ đổi đường là họ liền ngoan ngoãn vâng lời. Đây không phải là to gan lớn mật, hoành hành ngang ngược thì là gì?”