Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 16

Đêm xuống, biệt thự Hoắc gia đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ người nhà họ Hoắc, còn có luật sư riêng của Hoắc Long Hanh. Hoắc Long Hanh trong ánh mắt dù đã cố kiềm chế nhưng không giấu nổi hưng phấn của cả nhà lấy ra vài tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị từ lâu.

Lão trích ra 15% cổ phần trong tay mình, năm người con trai của lão ngoại trừ Hoắc ngũ còn chưa trưởng thành mỗi người còn lại được 3%, Hoắc Chiêu Nhã và Hoắc năm chia đều số cổ phần còn lại.

Nhìn như phân chia rất công bằng, nhưng sau khi nghe luật sư thông báo xong vui vẻ thật sự không được mấy người. Trên tay Hoắc Long Hanh có gần 70% cổ phần công ty,chỗ láy ra chia đều cho sáu người thật sự là nhét không nổi kẽ răng.

Thân là phó tổng công ty, Hoắc Chiêu Càn vốn tưởng rằng lần này mình sẽ được chia nhiều nhất kết quả lại giống hệt mấy đứa em trai, vẫn không thể sánh bằng Hoắc Chiêu Lâm có số cổ phần ông nội để lại như trước. Nghĩ đến việc mình đã làm Hoắc Long Hanh thất vọng trong tiệc mừng thọ, trong lòng Hoắc Chiêu Càn bực mình, không nhịn được liền lườm vợ mình một cái nhưng Ngụy Thanh Thục vẫn là dáng vẻ hiền lành không để ý, giống như ở đây chẳng có gì đáng để cô phải bận tâm.

Mấy phu nhân mỗi người đều có tính toán khác nhau. Bà ba là người vừa ý nhất, bà ta có hai đứa con trai gộp lại vừa được 6% vẫn nhiều hơn mấy người chỉ có một con trai hoặc một con gái kia, không phải là nói quá đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Chiêu Kiệt và Hoắc Chiêu Nhân vẫn thật sự đồng lòng như bà ta mong muốn.

Hoắc Chiêu Lâm rất bình tĩnh cất đi giấy chuyển nhượng cổ phần của mình. Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, người như cha anh không bao giờ chịu già, vừa muốn ra vẻ phụ tử từ hiếu, gia đình hoà thuận cho người ngoài nhìn nhưng ông ta cũng không quên cảnh giác với cả con mình. Lấy ra chừng đó cổ phần cũng chỉ để làm dáng mà thôi, thế nhưng không liên quan, sau khi có thêm 3% cổ phần bây giờ anh chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty, hơn nữa vẫn nhiều hơn của đám Hoắc Chiêu Càn. Chỉ như vậy là đủ rồi.

“Cho các con cổ phần là hi vọng sau này các con cố gắng vì sự phồn vinh của gia tộc. Ba đã lớn tuổi chẳng biết còn được mấy năm, sớm muộn gì những thứ đó cũng vào tay các con, di chúc ba đã lập xong chỉ mong các con đừng làm ba thất vọng, ba sẽ không bạc đãi đứa nào hết.”

Hoắc Long Hanh giọng điệu nghiêm túc dạy dỗ các con và mấy bà vợ, nghe xong ông ta đã lập xong di chúc người ở đây ai nấy đều rất kinh ngạc, mặc kệ trong lòng nghĩ ra sao nhưng ai nấy trên mặt đều ra vẻ quyết tâm không để ông ta thất vọng. Chỉ có Hoắc Chiêu Lâm không lên tiếng, nghiêm túc xem giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay, hai này chau lại.

Sau khi về phòng Tần Tranh cũng cầm giấy chuyển nhượng cổ phần lên xem một lần, hừ cười nói: “Vắt cổ chày ra nước.”

Hoắc Chiêu Lâm không để ý lắm: “Này không tính là gì, không thấy đám người anh cả ai cũng tỏ ra không đủ sao.”

“Ngươi thoả mãn là được.” Tần Tranh lại gần cười hỏi Hoắc Chiêu Lâm, “Giờ anh có tiền rồi, có mua kẹo cho em không?”

Hoắc Chiêu Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, buồn cười nói: “Em mấy tuổi rồi còn muốn ăn kẹo?”

“Hôm nay là ngày lễ mà.”

Hoắc Chiêu Lâm suy nghĩ một chút mới hiểu được hôm nay là Halloween, trước đây khi anh còn du học ở nước ngoài cũng sẽ được bạn bè rủ đi dự party Hallowen nhưng anh lại không thích mấy ngày lễ theo dương lịch này, Tần Tranh yêu thích náo nhiệt như vậy khẳng định là sẽ thích mấy ngày như hôm nay.

Hoắc Chiêu Lâm từ trong túi quần móc ra một đồng tiền xu rồi nhét vào trong tay Tần Tranh: “Cho em, cầm mua kẹo đi.”

Tần Tranh cười híp mắt cất đi: “Cám ơn ông chủ.”

Hoắc Chiêu Lâm vỗ một cái lên đầu hắn, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên theo.

“Có phải ngày mai là có thể đi khỏi đây rồi không?”

“Không cần lo lắng, cha anh đã nói ngày mai để anh nahwsc lại một lần, ông ta sẽ đồng ý.”

“Ha !” Ánh mắt Tần Tranh lấp lóe, nghĩ đến mấy câu nói về chuyện giường chiếu lúc ở ven hồ hai má hắn có chút nóng lên, “Vậy hả, em đi tắm đây.”

“Ừm.” Hoắc Chiêu Lâm gật đầu.

Tần Tranh đi được hai bước về phòng tắm, suy nghĩ một chút lại không cam lòng vòng lại hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Anh có muốn tắm chung không?”

Hoắc Chiêu Lâm nhướn mày, như cười như không nhìn hắn: “Em muốn anh cùng với em?”

“Không phải đã nói lên giường sao? Anh đừng có mà đổi ý…”

“Em muốn ở chỗ này?”

“Chỗ này thì sao?” Tần Tranh nói xong cũng cảm thấy hình như không quá thích hợp, cái gì cũng chưa chuẩn bị, tuy rằng trong miệng hắn nói kỹ thuật rất tốt nhưng trên thực tế mới chỉ nhìn quá heo chạy. Nếu cứ như vậy mà đến, nhất là mình đã đáp ứng bị đè sợ là mông cũng nở hoa luôn.

“Hay là thôi đi.”

Bỏ lại lời này, Tần Tranh quay người chạy vào trong phòng tắm.

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ cười cười, khi cửa phòng tắm đóng lại thì thở dài một hơi.

Cảm giác của anh với Tần Tranh vẫn rất mâu thuẫn, vừa không quên được thiếu niên lần đầu gặp gỡ đã được anh phác họa trong tranh cũng không thể nào tiếp nhận được Tần nhị thiếu gia chỉ trong vài năm đã thay tâm đổi tính thành một công tử ăn chơi. Lúc trước cha anh muốn anh kết thân với Tần gia nhưng sự thật là bởi đối tượng là Tần Tranh nên anh mới không bài xích. Bề ngoài anh đối xử lạnh nhạt với Tần Tranh cũng vì không muốn đối diện với sự thật mình rất để ý người kia. Mỗi lần nhìn thấy Tần Tranh ở bên ngoài ăn chơi chè chén cùng đám hồ bằng cẩu hữu tầm hoan mua vui anh đều sẽ tức giận, giận vì không thể hiểu nổi sao mình lại đặt tâm tư đi để ý người này.

Thế nhưng hiện tại cho là vì cái gì thì bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn, có quan hệ hôn nhân hợp pháp. Dù anh vẫn không thích một vài thói hư tật xấu của Tần Tranh như trước nhưng cũng hiểu Tần Tranh không xấu như mình đã tưởng tượng, mà cũng không kém cỏi như anh nghĩ mấy năm nay. Tần Tranh tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, kiêu ngạo tùy tính, lại cũng không có ý xấu mà vẫn có chừng mực, chỉ là hắn vĩnh viễn không thể trở thành bộ dạng như trong tưởng tượng của anh.

Khi Tần Tranh tắm xong đi ra, Hoắc Chiêu Lâm còn đang hút thuốc canh ban công. Hắn rón rén đi tới rôi vươn tay ôm eo người kia, mái tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước dính lên mặt Hoắc Chiêu Lâm. Trước khi Hoắc Chiêu Lâm kịp cau mày hắn liền giơ tay lên lau mặt cho anh.

Da dẻ thật không tệ, Tần Tranh thầm nghĩ, nhịn không được lại vươn lên hôn một cái.

Hoắc Chiêu Lâm hơi run, ngón tay đang kẹp thuốc là chuẩn bị đưa lên môi dừng lại một chút. Đối diện Tần Tranh có chút thẹn thùng nhưng ánh mắt vẫn đầy đắc ý bỗng nhiên anh liền bình thường trở lại. Anh tắt thuốc rồi xoay người dùng hai tay ôm lấy eo Tần Tranh, lại gần hỏi: “Còn hôn không?”

Tần Tranh cười hì hì: “Hôn chứ!”

Lần này hắn trực tiếp cắn lên môi Hoắc Chiêu Lâm, va chạm khiến môi răng dán vào nhau, khi đầu lưỡi cuốn lấy nhau cũng không nhịn được mà cùng run rấy hệt như có dòng điện tràn trong người mình, khiến cả hai không nhịn được choáng váng chìm sâu.

Vừa hôn xong Tần Tranh thở hổn hển lùi lại, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng còn vương chỉ bạc, còn chưa thỏa mãn cười khẽ: “Kỹ thuật của em không tệ đi?”

Tuy rằng chưa từng thử, thế nhưng hắn từng YY rất nhiều lần nên kỹ thuật chắc là sẽ không kém, chỉ là không nghĩ tới cảm giác hôn môi cùng Hoắc Chiêu Lâm còn tuyệt hơn cả trong tưởng tượng rất nhiều lần.

Hoắc Chiêu Lâm không vạch trần hắn: “Ở đây lạnh, vào phòng thôi.”

Đợi đến khi Hoắc Chiêu Lâm cũng tắm xong đi ra Tần Tranh đã nằm lên giường, hướng về phía anh quăng mị nhãn. Mỹ nhân tuy đẹp nhưng cái mặt tràn đầy nụ cười hèn mọn thật sự là rất sát phong cảnh. Hoắc Chiêu Lâm rất không còn gì để phát biểu, anh bò lên giường, chồm người qua, dùng hai tay chống ở hai bên người Tần Tranh nhìn từ trên cao xuống đối mặt với đôi mắt hắn.

Tần Tranh vốn còn đang đắc ý bỗng thấy sợ, hầu kết không tự chủ được mà trượt lên xuống, ánh mắt lấp lóe, hai má cũng dần dần đỏ, nằm ở dưới thân Hoắc Chiêu Lâm giống hệt con cừu non mặc người làm thịt: “Anh… muốn làm gì?”

Vài giây sau, Hoắc Chiêu Lâm lướt qua hắn lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường rồi rời khỏi người Tần Tranh, còn tiện tay vỗ một cái lên mặt hắn. Nhận ra mình bị đùa bỡn Tần Tranh có chút thẹn quá hóa giận, nắm đè lên cánh tay Hoắc Chiêu Lâm dùng sức cắn tay anh một cái.

Hoắc Chiêu Lâm cau mày: “Em thuộc họ chó đấy à?” (Trấn đời có ai ví vợ với chó như anh =))))

Tần Tranh lăn vào trong chăn không thèm để ý anh.

Hoắc Chiêu Lâm cũng nằm lên giường, dựa vào đầu giường mở đèn xem tạp chí, Tần Tranh lăn lộn hai vòng trong chăn cảm thấy tự tìm mất mặt lại bắt đầu quấy anh, kéo ống tay áo ngủ của người kia nói: “Chúng ta tâm sự đi?”

“Em muốn nói chuyện gì?” Tầm mắt của Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không có ý định rời khỏi tạp chí sang chỗ khác.

“Chúng ta bây giờ đã kết hôn rồi, anh không có kế hoạch cho tương lai sao?”

Hoắc Chiêu Lâm cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn hắn rồi hỏi: “Em thì sao? Vẫn dự định du thử du thực như trước?”

“Em du thủ du thực lúc nào?” Tần Tranh cãi, “Không phải em cxung làm trong công ty nhà em đó sao?”

“Mỗi sáng sớm mười giờ đi, bốn giờ chiều về?”

“Còn không phải là vì không có gì làm nên mới đi muộn về sớm sao, khi có nhiệm vụ em cũng rất chăm chỉ làm việc.”

Hoắc Chiêu Lâm căn bản không tin: “Em thật sự định cứ ngơ ngác như trước mãi hả?”

Tần Tranh có chút buồn bực, nhìn trần nhà lắp bắp nói: “Em cũng không biết, công ty có anh em là đủ rồi. Em căn bản không giúp đỡ được gì, trước em còn đầu tư phim của chị dâu, cũng kiếm lời không ít tiền nhưng không có ý nghĩa gì hết chỉ là tiền chuyển đến chuyển đi, quá dễ dàng, không có chút cảm giác thành tựu nào.”

“Em học kinh tế sao?”

“Đúng vậy ! Thành tích của em không tệ đâu, còn từng được học bổng… Thôi, em biết ngay là anh không tin, muốn em xin anh em cho nghỉ việc rồi sang làm trợ lý cho anh không?”

Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt: “Em chỉ có chút chí khí này?”

Anh hoài nghi Tần Tranh căn bản là chỉ muốn dính lấy anh 24/24 giờ.

“Anh ở công ty cũng là tứ cố vô thân. Em có thể giúp anh mà, nếu không anh nói cho em nghe một chút, em làm thế nào mới có thể giúp anh?”

Hoắc Chiêu Lâm vốn muốn cự tuyệt nhưng khi lời đến bên môi lại đối diện ánh mắt thành khẩn của Tần Tranh, trong lúc nhất thời có chút nhẹ dạ nói: “Em thật sự sẽ giúp anh?”

“Đúng thế.”

Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn kéo hắn vào đống hỗn loạn nhà mình, càng không muốn dính dáng đến Tần gia nhưng nếu đây là ý nguyện của Tần Tranh thì anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em giúp anh tính nợ, tương lai nếu không dựa vào sự bố thí của cha anh thì anh phải bỏ ra bao nhiêu đánh đổi mới đoạt được công ty về.”

“Cái này đơn giản.” Tần Tranh cười đắc ý: “Mai em tính cho anh, anh chờ đó.”

Hết chương 16.
Bình Luận (0)
Comment