Lần thứ hai Tần Tranh nghe thấy tin tức về Hoắc gia đã là nửa tháng sau, Hoắc lão đầu lại nhập viện, lần này là trúng gió, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết.
Hoắc Chiêu Lâm ở nước ngoài, làm bạn đời của anh Tần Tranh có trách nhiệm và nghĩa vụ đi bệnh viện thăm viếng một chuyến, tuy rằng thật ra hắn cũng chỉ muốn đi để xác nhận xem Hoắc Long Hanh đến cùng còn có thể sống được bao lâu.
Trong phòng bệnh ngoại trừ một nhà bà Hai còn có mấy vị cô chú trong Hoắc gia, Hoắc Long Hanh nhắm mắt lại yên tĩnh nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại cái ống dẫn, bộ dạng không hề có chút sức sống nào. Mi tâm Hoắc Long Đình cau chặt, đang chất vấn Hoắc Chiêu Càn tại sao hôm qua ba mình nhập viện mà tới hôm nay bọn họ mới nhận được tin tức.
“Cha cháu bệnh nặng như vậy nhưng cháu lại cố tình che giấu, cháu rốt cuộc là đang rắp tâm cái gì? Cháu muốn làm gì?” Hoắc Long Đình nói rất không khách khí, chú út vốn cũng không phải người dễ tính mà hành động của Hoắc Chiêu Càn cũng thực sự khiến người khác rất tức giận.
Sắc mặt Hoắc Chiêu Càn cũng khó nhìn, có lẽ vì Hoắc Long Đình dạy dỗ dã trước mặt nhiều người như vậy, trên danh nghĩa đối phương mặc dù là trưởng bối nhưng thực tế tuổi còn nhỏ hơn gã, trước đây có Hoắc Long Hanh đè lại nên gã không dám nói gì. Nhưng hiện tại Hoắc Long Hanh như thế này thì gã ngay lập tức chính là người nắm quyền Hoắc gia, lại bị người như thế răn dạy khiến gã cũng nén giận cực kì, giọng điệu cứng rắn nói trả lời: “Các vị cô chú cũng có việc bận, không phải cháu không báo cho mọi người mà là sợ làm trễ nãi công việc của cô chú, nếu thật sự có tâm thì mỗi ngày đều có thể tới nhà thăm ba cháu chứ không cần cháu phải thông báo cho mọi người ba đã xảy ra chuyện.”
Mấy người ở đây đều bị Hoắc Chiêu Càn nói tời phát ngại, mà ai cũng biết Hoắc gia sau này sẽ là của gã cũng không tiện nói thêm cái gì. Hoắc Long Đình nhưng cũng không nói thêm nữa, anh lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay nếu không phải tôi tới nhìn anh cả cũng sẽ không biết anh ấy đã nhập viện ba ngày, có phải cháu định giấu tới khi nào không giấu nổi nữa rồi thông báo cho chúng tôi tới dự đám ma luôn đúng không?”
“Chú út nói lời này là muốn trù ba cháu chết sớm sao?”
“Ai cả ngày nghĩ chuyên này không phải cháu càng rõ ràng hơn sao, tôi hỏi cháu, ba cháu đang yên đang lành sao bỗng nhiên bị trúng gió? Ba mẹ con các người chăm sóc anh ấy kiểu gì?”
“Một năm qua sức khỏe ba nó vẫn luôn không tốt phải vào phòng mổ mấy lần, tôi không phải bác sĩ cũng đâu phải thần tiên làm sao có thể bảo đảm ông ấy không có chuyện?”
Mắt thấy Hoắc Chiêu Càn và Hoắc Long Đình còn muốn cải vã, bà Hai Triệu Lan Trân nhanh chóng giải thích: “Chiêu Càn, con cũng bớt tranh cãi một tí, sao lại nói chuyện với chú út như vậy ? Long Đình, chú cũng bớt giận, việc này đúng là chị và cháu lo lắng không chu toàn, Chiêu Càn cũng là quan tâm sẽ bị loạn, ba ngày nay nó mải chăm sóc ba nên mới quên thông báo cho mọi người, thật sự không phải cố ý.”
Hoắc Long Đình một chút mặt mũi cũng không cho bà ta: “Nó quên thì chị cũng quên luôn sao?”
Sắc mặt Triệu Lan Trân lúng túng, Hoắc Chiêu Nhã lại nổi giận đùng đùng chen ngang: “Chú út nói cũng đã nói, chú dạy dỗ chúng tôi thì thôi, mẹ tôi tốt xấu gì cũng là chị dâu của chú, chú nói như vậy là thái độ gì?”
Tần Tranh sau khi vào cửa vẫn luôn im lặng xem cuộc vui nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Mẹ vợ tôi mới là chị dâu chính thống, đừng có tự nâng thân phận.”
Nghe vậy sắc mặt Triệu Lan Trân càng thêm khó coi nhưng lại không tiện phản bác, Hoắc Chiêu Nhã mạnh mẽ lườm một cái: “Chuyện Hoắc gia chúng tôi liên quan gì đến anh?”
Tần Tranh nhếch khóe miệng, lười nói nữa.
Hoắc Chiêu Càn mặt âm trầm hạ lệnh đuổi khách: “Cha tôi hiện tại đã như vậy, tôi không muốn lúc này ầm ỹ ảnh hưởng sự yên tĩnh của ông, mọi người nếu không thật lòng đến thăm mà chỉ muốn gây phiền phức thì nên về đi.”
Tần Tranh quan sát tỉ mỉ Hoắc Long Hanh đang nằm trên giường bệnh một lần, cái bộ dạng sống dở chết dở này của lão chắc cũng không chống đỡ được thêm mấy ngày, thầm nghĩ sợ là đợi đến khi Hoắc Chiêu Lâm trở về có lẽ thật sự phảm tham gia tang lễ của ông.
Không có hứng thú ở thêm, Tần Tranh xuống lầu rời đi, tại vườn hoa trước khu bệnh nhân nội trú đụng phải Ngụy Thanh Thục đang dắt theo con gái chơi đùa trong vườn. Cô cười rất vui vẻ giống như những mây đen sương mù trên kia không hề ảnh hưởng đến mình. Nhìn thấy Tần Tranh, Ngụy Thanh Thục ôm con gái chủ động tới chào hỏi hắn, Tần Tranh thuận miệng hỏi cô: “Sao chị dâu không đi lên trên, ba xảy ra chuyện Chiêu Càn ca sốt ruột nổi nóng trên kia còn cãi nhau với chú út, chị không quan tâm sao?”
Ngụy Thanh Thục cười nặn nặn tay con gái, nhàn nhạt nói: “Chú thấy tôi quản được anh ta sao? Huống hồ anh ta thực sự sốt ruột đến nổi nóng? Sợ là không thể chờ được nữa.”
Tần Tranh có chút bất ngờ cô sẽ nói như vậy, sắc mặt Ngụy Thanh Thục không hề thay đổi, gật đầu với Tần Tranh quay người rời đi, Tần Tranh gọi cô lại: “Chị có biết sao bỗng nhiên ba lại bị trúng gió không?”
Ngụy Thanh Thục quay đầu nở nụ cười với hắn, không trả lời mà ôm con gái trực tiếp đi.
Tần Tranh nhìn bé gái nằm nhoài trên vai mẹ vẫy tay tạm biệt mình lại nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý và lời nói đầy ám chỉ của Ngụy Thanh Thục, trong lòng hiểu rõ.
Hoắc Chiêu Càn và CEO của công ty đối thủ có chứng cứ qua lại, Hoắc Long Hanh chắc chắn đã nhận được tin sau đó nổi giận. Chuyện xảy ra không khỏi quá trùng hợp, lúc trước khi hắn nói chuyện này với Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Chiêu Lâm đoán gã có thể sẽ chó cùng rứt giậu, bây giờ nhìn lại e rằng anh đã nói đúng.
Hoắc Long Đình cũng đi xuống lầu, Tần Tranh lên tiếng chào hỏi với anh, cùng đi tới bãi đậu xe lấy xe. Hoắc Long Đình vừa nãy đi hỏi bác sĩ của Hoắc Long Hanh, tình huống của lão rất không lạc quan: “Có thể tỉnh lại hay không thì khồn nói trước được, cho dù tỉnh có thể tự hoạt động hay không cũng không chắc.”
Hoắc Long Đình cuối cùng vẫn có chút lo lắng, Tần Tranh lại cảm thấy mạng Hoắc lão đầu đã rất cứng rồi, bệnh tim nghiêm trọng như vậy vẫn chống đỡ được, bây giờ trúng gió cũng còn có thể kéo dài hơi tàn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người chăm sóc bên cạnh lão còn muốn lão sống tiếp.
“Chú út nếu thật sự lo lắng cho ba tốt hơn nên chú ý tên Hoắc Chiêu Càn kia một chút, cháu thấy gã rất có vấn đề.”
Hoắc lão đầu có chết hay không Tần Tranh đều không có cảm giác gì, mà nếu biết Hoắc Chiêu Càn rắp tâm bất lương hắn cũng không muốn làm đồng lõa, nên nhắc nhở thì vẫn nhắc một câu.
Hoắc Long Đình gật đầu, kỳ thực không cần Tần Tranh nói anh cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ: “Chiêu Lâm hẳn còn chưa biết việc này, cháu gọi điện thoại nói với nó một tiếng đi, nó nếu có rảnh rỗi thì về thăm anh cả một chút.”
“Được.”
Tần Tranh sau khi lên xe liền gọi điện thoại ra nước ngoài, chỗ Hoắc Chiêu Lâm vẫn còn sáng sớm, anh mới vừa rời giường, Tần Tranh kể lại chuyện ba anh bị trúng gió một lần, Hoắc Chiêu Lâm bình thản “Ừ” một tiếng, hỏi hắn: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Em vừa đi bệnh viện xem, bác sĩ nói rất có thể sẽ trở thành người thực vật, anh có về thăm một chút không?”
“Thôi, anh tạm thời không về.” Hoắc Long Hanh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, anh về thăm cũng đơn giản là làm cho người khác xem, căn bản không cần phải như thế, “… Em muốn anh trở lại?”
Tần Tranh cười cười: “Anh không về thì thôi, công việc quan trọng, em cũng cảm thấy không cần thiết, rảnh rỗi em sẽ thay anh tới bệnh viện.”
Hoắc Chiêu Lâm có thể dựa vào lý do thăm bệnh trở về và gặp mặt hắn không sai, nhưng hắn không muốn anh vất vả qua lại như vậy, quá cực khổ.
Tần Tranh đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy Hoắc Chiêu Lâm có chút không thích ứng: “Em cảm thấy phiền phức thì thôi, cũng không cần diễn cho đám anh cả xem.”
“Được, em nghe anh.”
Cúp điện thoại, sau khi do dự Hoắc Chiêu Lâm vẫn để thư ký đặt vé máy bay về nước cho mình, Tần Tranh mặc dù nói tùy anh nhưng buồn bã trong giọng nói lại không giấy được, anh cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.
Tiếp đến khi Hoắc Chiêu Lâm điện thoại nói mình đã trở về Tần Tranh còn đang ở nhà ăn cơm tối, hắn tỉnh táo lại đặt bát cơm xuống cầm áo khoác chạy ra ngoài. Hoắc Chiêu Lâm nói anh đã rời sân bay, đang trên đường về nhà, hẹn hắn gặp nhau ở nhà nhỏ của họ.
Bọn họ dường như là cùng về, gặp nhau ở cửa. Hoắc Chiêu Lâm giang hai tay ra, Tần Tranh theo bản năng nhào tới ôm lấy người yêu một đường chạy về đến phong trần mệt mỏi.
Rõ ràng mới tách ra hơn một tháng lại cảm giác lâu như cách một thế kỷ vậy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Tần Tranh nhỏ giọng oán giận: “Sao anh không báo trước cho em một tiếng, em có thể tới sân bay đón anh.”
“Muốn cho em ngạc nhiên.”
Hoắc Chiêu Lâm ôm hắn tiến vào thang máy, trong thang máy lạo không nhịn được hôn hắn, nụ hôn ướt át vừa hôn qua đi Tần Tranh sờ khuôn mặt mọc râu tua tủa của anh, khẽ cười thành tiếng: “Anh hình như gầy đi.”
“Em thì lại bị anh trai nuôi béo.”
Sau khi vào cửa bọn họ không vội vàng thu dọn, ôm lấy nhau ôm dựa vào ghế sôpha yên tĩnh nói chuyện, Tần Tranh hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Không phải nói không vê sai? Tại sao lại trở về?”
“Thăm bệnh, thuận tiện thăm em.”
Nhưng thật ra là ngược lại, thăm Tần Tranh, thuận tiện thăm bệnh.
“Ở đây mấy ngày?”
“Một ngày, buổi tối ngày mai liền đi.”
Anh chỉ có thời gian một cuối tuần, không có cách nào ở lâu, Tần Tranh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ có hai ngày Hoắc Chiêu Lâm vẫn đặc biệt trở về thăm hắn, hắn đã rất hài lòng.
Nói một hồi, Hoắc Chiêu Lâm hỏi Tần Tranh: “Ăm cơm tối chưa?”
“Ăn được một nửa thì nhận điện thoại của anh liền đi.”
“Vậy đúng lúc, chúng ta cùng đi ăn.” anh ôm Tần Tranh đứng lên, “Trước tiên theo anh đi tắm, thay quần áo khác chúng ta liền ra ngoài.”
“Ngồi máy bay lâu như vậy anh cũng không mệt sao?”
Hoắc Chiêu Lâm cười cười, cụng trán hắn: “Mệt, thế nhưng anh càng muốn ăn cơm tối cùng em hơn.”