Sáng sớm, Mặc Kỳ Kiêu kích động mang theo Tiết Lục, Đan Quế, Ngân Quế đi Vệ
phủ gặp Nhiễm Tử Thiến. Hôm qua, Vệ Bác chưa kịp bái kiến Khang Quận
vương, hôm vị tôn thân này bỗng nhiên xuất hiện trong nhà mình, làm cho
ông có phần luống cuống tay chân.
“Gặp qua Vệ Bác tiến sĩ.” Mặc Kỳ Kiêu cung kính thở dài.
Vệ Bác sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Khấu kiến Khang Quận vương.”
Kỳ Kiêu vội đỡ ông đứng lên, hai bên hàn huyên qua lại, nói rõ mục đích
đến thăm, Vệ Bác sai người chạy nhanh về hậu trạch thỉnh phu nhân cùng
Nhiễm gia nhị vị cô nương lại đây.
“A Thiến.” Một thân ảnh xinh đẹp đi vào cửa, Khang Quận vương hai mắt sáng ngời đứng dậy nghênh đón.
“Kiêu ca ca.” A Thiến nhìn hắn một cái liền cúi đầu, vẫn bị hắn phát
hiện hai mắt nàng sưng đỏ. Tối qua, nàng cùng dì nói chuyện xảy ra mấy
năm qua, đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc.
“Làm sao vậy? Khóc?” Hắn cúi đầu tìm tòi nghiên cứu nàng, lại bị Vệ Bác
làm giựt mình, “A Thiến, sao con có thể kêu thẳng tục danh của Khang
Quận vương, còn không mau hành lễ?”
Bây giờ, mọi người mới biết Mặc Kỳ Kiêu được Hoàng thượng phong thành
Khang Quận vương. Tần thị đi đầu hành lễ, lại bị Kỳ Kiêu ngăn lại: “Về
sau, ta còn đến Vệ phủ thường xuyên, nếu cứ khách khí vậy, ta chịu không nổi. Ta cùng Tử Lâm kết nghĩa anh em, bối phận tất nhiên là vãn bối, về sau lễ thì miễn đi, bằng không ta cũng muốn lấy thân phận chất nhi gặp
tiến sĩ và sư mẫu.”
Hành lễ với Quận vương là đều tất yếu, hắn đã nói khẩn thiết như vậy, người Vệ gia cũng đành đáp ứng.
“A Thiến, huynh mang Đan Quế cùng Ngân Quế đến cho muội nè.”
A Thiến nhìn thoáng qua hai nha đầu, ngũ quan xem như đoan chính, màu da hơi đen chút, nói lên đây là người phải phơi nắng làm xiếc bên ngoài,
so sánh với tỷ muội Nhiễm gia, càng tôn thêm vẻ trắng nõn của hai nàng.
Hai nha đầu biết điều tiến lên bái kiến chủ tử, Kỳ Kiêu tỏ vẻ chăm sóc
nói với A Thiến: “Huynh đã đưa bọn họ một năm tiền công, muội chỉ cần
phân phó công việc cho họ, không cần khách khí, nếu có gì khó xử thì tìm huynh, một là đến Định Quốc công phủ, hai là nhờ Vệ Bác tiến sĩ ở Quốc
Tử Giám nói cho huynh biết. Hoàng thượng đã lệnh công bộ sửa chữa Hộ
Quốc công phủ thành Khang Quận vương phủ, năm sau có thể dọn vào. Về sau muội cứ đến Hộ Quốc công phủ tìm huynh.”
A Thiến ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn: “Hộ Quốc công phủ? Hộ Quốc công phủ? Chỗ đó...”
Kỳ Kiêu biết nàng suy nghĩ cái gì, gật đầu nói: “Chính là phủ kế bên phủ Nhiễm gia năm xưa. Hộ Quốc công phủ.”
A Thiến cúi đầu, đôi mắt lại đỏ. Tử Hề yên lặng đứng cạnh bên cắn môi, sắp đem khăn trên tay xé rách.
Kỳ Kiêu yên lặng thở dài, lại bất đắc dĩ đau lòng, hận không thể đem mọi người ra khỏi phòng, để hắn có thể nói chuyện với A Thiến nhiều hơn.
Nhưng hắn không thể lưu lại lâu, còn phải tiến cung thỉnh an Hoàng hậu,
chỉ mềm giọng an ủi vài câu, lưu lại mấy hòm khắc hoa, xoay người rời
đi.
“Vương gia xin dừng bước, nhận hai nha đầu đã không ổn, mấy món lễ vật
xin Vương gia hãy mang về đi.” Tần thị nhìn lướt qua mấy cái hồm, biết
rằng đồ vật bên trong rất xa xỉ.
A Thiến cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Kiêu ca ca, huynh đã tặng muội rất nhiều đồ rồi, lại nhận nữa, muội thấy bất an trong lòng.”
Kỳ Kiêu quay đầu nói: “Có gì bất an chứ? Một ít vật ngoài thân, đáng giá để ý sao? A Thiến không nhận huynh là đại ca nữa rồi.”
“Nhưng...” A Thiến khó xử cúi đầu. Mặc Kỳ Kiêu liếc nhìn nàng một cái,
cố ý bước nhanh vào đình viện, A Thiến đuổi tới: “Kiêu ca ca, huynh vẫn
nên mang về đi.”
Mặc Kỳ Kiêu lại đi vài bước mới dừng lại quay đầu, chờ A Thiến đi đến bên cạnh.
Hai người đứng trong đình viện, nhỏ giọng nói chuyện, bên ngoài nghe
không rõ ràng lắm: “Lúc ở hồ Hành Thủy, túi tiền của huynh bị ướt đến hư rồi, hay là muội thêu cho huynh một cái hà bao đi, xấu đẹp gì cũng
đẹp.”
Nhớ đến đủ loại tình cảnh ở hồ Hành Thủy, trên mặt A Thiến hiện lên hai
rặng mây đỏ, khẽ gật đầu: “Dạ, vậy huynh muốn thêu cái gì?”
“Bình thường huynh thấy người ta hay thêu hai đóa hoa sen, rồi có hai
con vịt bơi bên cạnh, mẫu đó cũng đẹp.” Mặc Kỳ Kiêu vẻ mặt suy nghĩ khổ
tâm.
“Đó là sen tịnh đế và uyên ương hí thủy, vịt cái gì chứ.” A Thiến cười
nhạo lên chọc hắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp gợn sóng, làm lòng người
nhộn nhạo.
Nàng nở nụ cười, tâm tình hắn thoải mái không ít, thấy ánh mắt nàng lại
nhu hòa đi vài phần, trong mắt hắn vô tình tràn ra ý cười sủng nịch.
Trong phòng còn nhiều người như vây, Mặc Kỳ Kiêu hắn giọng, nhẹ giọng nói: “Muội xem sao rồi làm cho huynh nha, huynh đi trước.”
Hoàng hậu nương nương nguyên là Lệ phi, trong trí nhớ thơ ấu của Mặc Kỳ
Kiêu căn bản không tồn tại, bởi vì Hoàng thượng có một đống phi tần đủ
màu sắc, chỉ được nhìn thấy lúc đại yến trong cung, hắn không phân biệt
được ai với ai.
Không thân cận không lạnh lùng, Hoàng hậu lấy tư thái Hoàng bá mẫu đoan
trang hào phòng hỏi han ân cần vài câu, liền thưởng cho hắn một đống
thuốc bổ.
Thái hậu ban cho vàng bạc đá quý linh tinh, mang danh là điều tốt nghênh tôn tử trở về, Hoàng hậu lại ban cho nhân sâm, huyết yến, lộc nhung, cỏ linh chi, thuốc bổ, vừa không quý trọng hơn Thái hậu, vừa tỏ ý quan tâm săn sóc cháu trai.
Đi ra từ cung Hoàng hậu, Mặc Kỳ Kiêu phải đi đến cung Đại hoàng tử.
“Đại ca thật có nhã hứng!” Đại hoàng tử đang ngồi ở Thiền điện xem các
thái giám cung nữ bàn luận này nọ, bị Mặc Kỳ Kiêu trêu ghẹo nói.
Đại hoàng tử ôn hòa cười:“Kiêu đệ hôm nay không đi Quốc Tử Giám đọc sách sao?”
“Đại ca cũng không đọc sách, đệ còn gấp đọc sách làm gì, không bằng
chúng ta đi tìm trứng chim thôi?” Mặc Kỳ Kiêu nhướng mày chớp mắt.
Đại hoàng tử cười ha ha, khi còn nhỏ, bọn họ ở ngự thư phòng đọc sách,
cũng thừa dịp lúc nghỉ ngơi, vụng trộm đi lấy trứng chim, làm hại tiểu
thái giám hầu bên người bị Hoàng tổ phụ đánh bằng roi.
Bọn cung nữ và thái giám nối đuôi nhau đi ra, để lại một đống đồ dùng đại hôn chất cao như núi.
Đại hoàng tử suy nghĩ về thời thơ ấu, ánh mắt có chút sương mù: “Chuyện
tình lúc trước còn rất rõ ràng, đảo mắt chúng ta đều lớn lên, lại đến
lúc thành thân sinh con.
Trong điện không có người ngoài, Mặc Kỳ Kiêu đi đến mở một hòm trong đó ra, có trang phục, hài mạo, vật trang trí...
“Đại ca, huynh có thích đại tẩu hay không?”
“Hoàng gia có cái gì thích hay không, đơn giản là môn đăng hộ đối, tướng mạo tương đồng.” Đại hoàng tử bình tĩnh kể ra, tựa như đang nói chuyện
của người khác.
Mặc Kỳ Kiêu nghiền ngẫm, lộ ra ý cười nhìn hắn: “Mấy tháng sau là đại
hôn, huynh không có chút kích động nào sao?” Nếu đổi lại là hắn cưới A
Thiến, còn không biết vui mừng đến mức độ nào.
“Không có cảm giác gì, chỉ đúng dịp vô tình gặp được nàng, xem qua một
lần, dung mạo đoan chính, tính tình thì giống các tiểu thư khuê các
khác, đoan trang bình thản, thế là huynh chọn thôi.” Hắn cảm thấy không
sai vì chẳng thấy cái gì sai, nhưng thích thì cũng không phải.
Mặc Kỳ Kiêu tò mò những gì cần chuẩn bị cho đại hôn, trong lòng âm thầm
mơ ước đến hôn lễ với A Thiến, liền ỷ vào quan hệ tốt với Đại hoàng tử,
tiếp tục mở cái hòm khác ra xem. Mũ kim phượng, vàng ròng, kim châu, tầm mắt Kỳ Kiêu đột nhiên bị một trâm cài thủy tinh hấp dẫn, được điêu khắc từ ngọc thành những đóa hoa tử đằng, màu trong suốt, phản chiếu ánh
sáng. Lại dùng những sợi vàng như sợi tóc làm thành một chuỗi ngọc bên
dưới, hơi lay động sẽ tràn ngập màu sắc, thật là đẹp đến tâm xao động.
Đại hoàng tử thấy hắn cầm trang sức nữ nhân mà yêu thích không rời tay,
bộ dáng lại rất buồn cười: “Kiêu đệ, đệ sao lại có hứng thú với mấy món
này vậy?”
“Đại ca, cái này có thể kêu Ngân Chỉ cục làm thêm một món nữa không?”
“Đệ thích ah?” Đại hoàng tử không thể tin nhìn hắn.
“Dạ, đệ muốn một cây trâm như vậy.”
Đại hoàng tử đi đến trước mặt Mặc Kỳ Kiêu, đánh giá thần sắc của hắn,
không khỏi có chút giật mình: “Đệ không có tỷ muôi, mẫu thân không ở
kinh thành, đệ muốn cái này là...”
Trong mắt Đại hoàng tử hiện lên sắc thái kinh dị, tiện đà nở nụ cười ý vị thâm trường.
“Không sai, đệ có người trong lòng, muốn tặng lại cho nàng.” Nói xạo
không bằng thoải mái thừa nhận, dù sao hắn cũng đã thề không phải A
Thiến thì không cưới.
“Mau nói với đại ca, là cô nương nhà nào?” Đại hoàng tử hai mắt sáng ngời, hưng trí hỏi han.
Mặc Kỳ Kiêu nở nụ cười: “Sao huynh quan tâm phu nhân của đệ còn hơn phu
nhân của huynh vậy? Huynh có cho đệ làm thêm một cái trâm nữa không?”
“Còn làm cái gì, đệ thích thì cầm đi, Ngân Chỉ cục làm đến mười bộ trang sức, căn bản dùng không hết, đệ cứ lấy nhiều một chút.” Đại hoàng tử
không đem phu nhân tương lai để vào mắt.
Mặc Kỳ Kiêu thật sự thích cây trâm hoa tử đằng, tựa như cô gái tưới hoa
làm hắn mê luyến không thể tự kiềm chế. Không khách khí chắp tay nói:
“Đa tạ”
Đại hoàng tử lại hỏi hắn cô nương nhà ai, Mặc Kỳ Kiêu quyết tâm không chịu nói, chỉ nói sau này hắn sẽ biết.
Trước cơm tối, Mặc Kỳ Kiêu đến Quốc Tử Giám, thể nghiệm một chút Lộc
Minh Yến trong truyền thuyết, gặp một lần Giải Nguyên trong truyền
thuyết Tống Dật.
Quốc Tử Giám là nơi tôn sư trọng đạo, tế tửu, tư nghiệp, tiến sĩ đều
ngồi ghế trên, nhân vật chính của hôm nay Tống Dật cũng được ngồi ghế
trên, Khang Quận vương là học sinh có địa vị tôn quý nhất, tất nhiên
cũng được ngồi ghế trên, ngồi kế hắn là thế tử Cảnh An hầu Hàn Bân, mặc
một cẩm bào màu trắng, khí chất phong lưu khóe môi nhếch lên cười.
Tế tửu phát biểu đầy [chi, hồ, giả dã] cẩm tú văn vẻ, rồi đến lượt Tống Dật phát biểu cảm nghĩ.
“Ta ban đầu chỉ là một ngu sinh, tài sơ học thiển, không được thâm sâu,
nhưng được ân sư chỉ điểm, liền thoát khỏi tuyệt vọng, đọc rộng ra tạp
thư, như lấy rượu độc giải khát. Nhưng càng đọc nhiều sách càng loạn, ta lại được ân sư dạy bảo, cân nhắc từng chữ từng chữ chỉ ra điểm giác
ngộ. Sau đó, trí viễn sinh sôi. Thật may mắn. Ta mới được vinh quang như hôm nay...”
Đầu tiên, Tống Dật hành lễ với nhóm ân sư, hành động hết sức chân thành, biểu cảm thật sự cảm kích, sau đó, hắn lại khích lệ nhóm học đệ tiếp
tục cố gắng, tương lai tất có tiền đồ tốt.
Mặc Kỳ Kiêu mắt lạnh nhìn, thân hình Tống Dật cao lớn, xấp xỉ Nhiễm Tử
Lâm, nhưng gầy hơn rất nhiều, toàn thân tản ra một cỗ phong độ của người trí thức, không phải khí chất của con mọt sách. Mà là hồn nhiên thành
hương khí nho nhã ôn nhuận, xứng với cái khuôn mặt ngọc, ngũ quan văn
nhã, quả là hình mẫu của giới thư sinh.
Nhân vật xuất chúng như vậy hẳn là người trong mộng của các cô nương,
không biết hắn còn nhớ rõ A Thiến hay không, nếu thật sự tình ý nhớ mãi
không quên với thanh mai trúc mã... Mặc Kỳ Kiêu trong mắt lóe lên một
chút hàn quang.
“U u lộc minh, thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.
Xuy sanh cổ hoàng, thừa khuông thị tương.
Nhân chi hảo ngã, thừa khuông thị tương.
U u lộc minh, thực dã chi hao.
Ngã hữu gia tân, đức âm khổng chiêu.
Thị dân bất khiêu, quân tử thị tắc thị hiệu.
Ngã hữu chỉ tửu, gia tân thức yến dĩ ngao.
U u lộc minh, thực dã chi cầm.
Ngã hữu gia tân, cổ sắt cổ cầm.
Cổ sắt cổ cầm, hòa nhạc thả trạm.
Ngã hữu chỉ tửu, dĩ yến nhạc gia tân chi tâm. ” [1]
Lộc Minh thơ đã được cao giọng ngâm tụng, cổ sắt thổi sênh, vô cùng náo
nhiệt. Rượu mang đến không đủ, mọi người không hề rụt rè, vây quanh đỉnh đồng đốt lửa trại.
Tống Dật tự nhiên thực hưng phấn, thần thái bay lên, thanh âm trong
sáng, Người uống rượu mà sắc mặt hồng nhuận, không giống vừa rồi tái
nhợt.
Mặc Kỳ Kiêu bàn chuyện cũ với thế tử Cảnh An hầu – Hàn Bân, phát hiện ra bên cạnh hắn là trưởng tôn của Thủ Phụ Nội Các Dương các lão – Dương
Duệ, liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, phát hiện tiểu tử này bước chân
trầm ổn, mang theo hai người đi kính rượu.
“Hôm nay là ngày tốt của Tống Giải nguyên, nhóm học sinh chúng ta đều
phải chúc mừng thêm một ly mới được, đến đây, cả nhóm đến đây, bổn vương uống đầu, thỉnh.” Mặc Kỳ Kiêu nâng chén với Tống Dật, uống một hơi cạn
sạch.
Khang Quận vương đã cạn trước, Tống Dật không thể không uống, chỉ phải uống cạn rồi nói: “Đa tạ Khang Quận vương.”
Kế tiếp, đám người sôi trào, vội vàng đến kính rượu Tống Dật. Mặc Kỳ
Kiêu liếc mắt thấy gần cả trăm người, khóe miệng gợi lên một chút ý
không vui.
“Mau đỡ Tống Dật trở về.” Tế tửu thấy hắn thật sự chống đỡ không được,
hai chân mềm nhùn, suýt nữa ngã ở bậc thềm, liền kêu hai học sinh đến đỡ hắn.
Khang Quận vương đứng dậy, yên lặng đi theo.
[1] Bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ. Bài Lộc Minh là bài đầu tiên thuộc phần Tiểu Nhã của Kinh Thi, phần này bao gồm các bài nhã nhạc
trong cung đình.
Dịch thơ
LỘC MINH
Con hươu hí hí gọi đàn,Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.
Ta nay tân khách đến đông,
Tiếng đàn tiếng sáo bừng bừng trỗi lên.
Sênh vang vẻ cũng vang rền,
Lăng đầy vải vải trước thềm tiếng dân.
Đã cùng thanh khí lẽ hằng,
Rồi đây đạo cả sẽ phân tỏ tường.
Con hươu hí hí gọi đàn,
Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.
Nhà ta quý khách đến đông,
Khách là đức hạnh tiếng lành gần xa.
Dạy dân bỏ thói gian tà,
Người hay khuôn phép chẳng qua ở mình.
Ta đây sẵn rượu ngon lành,
Để cho tân khách mặc tình chuốc vui
Con hươu hí hí gọi đàn,
Cỏ cầm nó gặm lan man ngoài đồng.
Ta này quý khách đến đông,
Đàn cầm đàn sắt vang lừng tiếng tơ.
Sắt cầm tiết tấu hiệp hòa,
Cùng vui cùng hưởng chúng ta vui vầy.
Rượu ngon ta sẵn có đây,
Để cho tân khách vui say thỏa lòng.