Kiều Nữ Độc Phi

Chương 19

"Người nào là Mộc Vân Dao?" Quan sai hỏi.

Mộc Vân Dao âm thầm nhéo nhéo tay Tô Thanh để an ủi, trên mặt tái nhợt sợ hãi, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi từng bước tiến về phía trước: "Con là Mộc Vân Dao."

Quan sai nhăn mi tâm lại, một tiểu nha đầu chưa nẩy nở, mềm mềm yếu yếu có thể giết người? Cái Đinh Sơn kia chính là người cao lớn như vậy, một bàn tay đủ để đem Mộc Vân Dao nâng lên, một cái tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi có thể giết hắn, đây quả thực là chê cười!

Gã khám nghiệm tử thi đã muốn bắt đầu khám nghiệm tử thi, xem xét kĩ xác chết Đinh Sơn, lại nhìn nhìn chủy thủ trên mặt đất, đi đến gần Mộc Vân Dao, thần sắc có chút hiền lành: "Vị cô nương này, có thể hay không cho ta xem cánh tay của ngươi?

Mộc Vân Dao hướng Tô Thanh trong lòng rụt lui, cũng không có cự tuyệt, cả người phát ra run rẩy đưa cánh tay ra.

Nam nữ có khác, gã khám nghiệm tử thi làm cho Tô Thanh hỗ trợ đem vải bố bọc trên cánh tay Mộc Vân Dao cởi bỏ, nhìn thấy vết đao, nhất thời hít vào một hơi, miệng vết thương rất sâu, vải bố vửa cởi bỏ liền không ngừng chảy máu, thậm chí đều có thể nhìn thấy xương cốt, một đao kia thật sự là tàn nhẫn!

"Lưu ca, thế nào?" Một gã quan sai nhìn về phía gã khám nghiệm tử thi.

Gã khám nghiệm tử thi đem chủy thủ đưa qua đi, ánh mắt nhìn một chút Trương tài chủ.

Quan sai nhất thời hiểu ý, ánh mắt nhìn về phía Trương Vĩnh An lập tức phòng bị: "Có lời gì ngươi tiến vào huyện nha rồi nói sau, Huyện lệnh đại nhân đều có quyết đoán, mang đi! Ngươi......" Quan sai nhìn về phía Mộc Vân Dao, giọng điệu ít đi vài phần hung ác: "Ngươi là nhân chứng, cũng muốn theo chúng ta đi huyện nha, còn có vừa mới nói chuyện, Lý thị, đều mang đi."

Quan sai cùng gã khám nghiệm tử thi, tổng cộng bốn người, phải nâng thi thể Đinh Sơn, còn muốn áp giải Trương Vĩnh An cùng Mộc Vân Dao, căn bản còn tay đến nâng Lý thị. Hơn nữa, người này trên thân toàn máu me nhầy nhụa, chiếc xe ngựa kia là của Lưu khám nghiệm tử thi mượn chạy, cũng không thể dơ.

Lý chính Dương Minh vội vàng kêu người, dùng cái giá nâng Lý thị cùng Đinh Sơn, đi theo quan sai hướng Yển thành mà đi, người trong thôn xảy ra chuyện, vẫn là một đôi cô nhi quả phụ, bọn họ tự nhiên không thể không nhìn không hỏi.

Mộc Vân Dao thân thể yếu, lại mất máu quá nhiều, đi đến thôn khẩu liền sắc mặt trắng bệch bước không nổi nữa, Tô Thanh vội vàng đỡ lấy nàng: "Dao nhi, mẫu thân đến cõng ngươi."

"Không, mẫu thân...... con không sao đích, con có thể đi."

"Vết thương sau đầu con còn không có lành, cánh tay lại thiếu chút bị chém đứt, chờ đi đến Yển thành, mệnh cũng không còn." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi tái nhợt, tim Tô Thanh như bị đao cắt.

Lưu khám nghiệm tử thi nhìn nhìn Mộc Vân Dao, đối với nàng vẫy tay: "Ngươi là nhân chứng, cũng không thể xảy ra chuyện, đến trong xe ngựa đi ngồi đi."

Mộc Vân Dao sửng sốt, lập tức mắt đầy cảm kích: "cám ơn đại nhân, cám ơn ngài." Nói xong, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tô Thanh: "Nương, đại nhân làm cho chúng ta đi tọa xe ngựa đâu!

Thân thể mẫu thân cũng không tốt, có xe ngựa ngồi liền không cần đi bộ, nàng nhìn không được mẫu thân chịu tội.

Tô thanh ngượng ngùng: "Con đi ngồi đi, mẫu thân đi bộ tới là được."

"Mẫu thân, nương không ở con sợ, đi thôi, đi nhanh đi." Nói xong, lôi kéo Tô thanh hướng xe ngựa đi đến. Tô thanh không dám quá mức dùng sức, sợ trúng đến vết thương của nữ nhi, chỉ có thể cúi đầu lên xe ngựa.

Gã khám nghiệm tử thi làm bộ như không thấy được, chờ hai người lên xe ngựa, vội vàng cho xe đi rồi.

Năm sáu chục cái thôn dân chậm rãi vào Yển thành, lập tức dẫn tới dân chúng Yển thành vây xem, hỏi rõ ràng nguyên do sau, toàn bộ Yển thành đều náo nhiệt lên, hướng huyện nha tiến đến.

Trong tửu lâu lớn nhất Yển thành Hưng Thịnh, thị vệ Vu Hằng cung kính bẩm báo: "Chủ tử, là thôn dân Hạ Yển thôn, nói là trong thôn một gia họ Mộc đã xảy ra án mạng người.

Khuôn mặt lạnh lùng, nam tử nhẹ nhàng nâng mắt, trong ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia hứng thú: "Đi xem." Mới vừa trộm gì đó của hắn, liền nháo ra động tĩnh như vậy, lá gan này thật không nhỏ!

Yển thành, Huyện lệnh sáng sớm đã nghe nói án tử này, nhìn thấy vài cái quan sai trở về, hỏi Lưu khám nghiệm tử thi một tiếng, trong lòng ước chừng có sổ, trực tiếp thăng đường thẩm vấn.

Lý thị sớm đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, lúc này thầm nghĩ có thể phiết thanh chính mình, nhìn đến Huyện lệnh Lưu Nguyên lập tức hô to: "Thanh Thiên đại lão gia, người là do Mộc Vân Dao giết, cùng ta không quan hệ, ngài phải nắm rõ a!"

"Ba!" Kinh đường mộc* đập mạnh một cái, Huyện lệnh Lưu Nguyên quát lạnh: "Trên đại đường há có thể ồn ào, ngươi là Lý thị?"

"Là, là dân phụ, đại nhân làm chủ a!"

*Giới thiệu về “kinh đường mộc”

Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là “kinh đường mộc” (惊堂木)

Từ thời Xuân Thu, phủ quan các cấp đã bắt đầu sử dụng kinh đường mộc, mãi cho đến pháp quan thời Dân Quốc vẫn từng dùng qua vật này. Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm. Trước thời Đường, kinh đường mộc không có đồ án. Từ Đường Thái Tông về sau, để được mĩ quan, trên kinh đường mộc có chạm khắc đồ án động vật rồng, sư tử, hổ. Thời Võ Tắc Thiên, triều đình quy định đồ án trên kinh đường mộc là hình rồng, lấy ý rồng tượng trưng cho hoàng quyền. Các triều đại sau noi theo đó. Còn như chất liệu để chế tạo, thường tuyển dụng gỗ tốt như hoàng hoa lê, gỗ tử đàn. Những loại gỗ này cứng, sớ mịn, khi gõ xuống án tiếng rất vang. Ngoài ra, ở phương bắc còn dùng loại gỗ cây dâu, cây táo, cây hắc hoè để chế tạo kinh đường mộc.

Thời cổ chức quan khác nhau, danh xưng cụ thể của kinh đường mộc cũng có khác. Kinh đường mộc mà hoàng đế sử dụng gọi là “chấn sơn hà” 震山河; kinh đường mộc của Tể tướng quan viên nhất nhị phẩm gọi là “tá triều cương” 佐朝纲; còn của nguyên soái, tướng quân võ quan các cấp thì gọi là “kinh hổ đảm” 惊虎胆, chỉ có khối gỗ nhỏ nhỏ mà quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng mới gọi là “kinh đường mộc” 惊堂木.

Ngoài ra, nhìn từ công dụng thực tế của kinh đường mộc, không phải là vật mà quan viên chuyên dụng, các ngành nghề khác cũng có loại tương tự. Ví dụ tăng đạo dùng “giới quy” 戒规, “tỉnh mộc” 醒木 để tỉnh thần; nghệ nhân thuyết thư dùng “tỉnh mộc” 醒木, “chỉ ngữ” 止语để làm người nghe chú ý; các thầy giáo tư thục dùng “hô xích” 呼尺, “tỉnh ngộ” 醒误để duy trì trật tự kỉ luật trên lớp. Tuy danh xưng và tác dụng khác nhau, có sự khu biệt với kinh đường mộc mà quan viên sử dụng, nhưng về bản chất đều có tác dụng “kinh đường” khiến mọi người chú ý. Nhân đó phải nói là, kinh đường mộc hoàn toàn không phải là vật chuyên dụng của quan viên.
Bình Luận (0)
Comment