Lý thị bị biểu tình của nàng làm sợ hãi, không khỏi lui về phía sau.
Mộc Vân Dao vọt tới cạnh bàn, đập vỡ cái bát, đem mảnh sứ vỡ để trên mặt, giận dữ nhìn Lý thị: “Trương tài chủ đem bạc mua ta đưa cho ngươi rồi, nếu ta làm khuôn mặt này hủy đi, ngươi sẽ hướng hắn giải thích như thế nào nhỉ?”
Lý thị trừng to mắt: “Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì đó, ta khi nào thì...” Tiểu tiện nhân này sao biết được?
Mộc Vân Dao dùng sức, mảnh sứ làm rách làn da như phá trứng chim, lập tức có máu chảy xuống ở gương mặt như nắm tuyết, rất chói mắt.
Mộc Vân Dao nổi tiếng dễ nhìn, không nói dung mạo xinh đẹp lung linh, càng nói đến làn da mềm mại tinh xảo, trắng nõn không thôi, giống như tàu hủ non, nhéo một cái giống như có thể chảy nước ra, ngày thường không biết khiến bao nhiêu người dòm ngó.
“Ngươi dừng tay!”
Lý thị trong lòng hoảng hốt, bà cầm Trương tài chủ năm mươi lượng bạc, trong đó hơn phân nửa là tiền bán Mộc Vân Dao, nếu đến ngày mà không đem người giao ra, bạc còn không tới tay lại bay đi, còn đắc tội Trương tài chủ, ở nông thôn vùng núi này mà đắc tội Trương tài chủ, khác gì cắt đứt đường sống chính mình.
Mộc Vân Dao lại dùng lực đem mảnh sứ vỡ đè sát mặt: “Do ngươi đánh ta và nương ta cả người thương tích, Trương tài chủ thấy được, nhất định sẽ không vui, đến lúc đó, nói không chừng còn thu lại ngươi một phần bạc được cho, giờ ngươi lui thời gian bốn ngày, bốn ngày này, chúng ta dưỡng thương tốt, rồi lại đi Trương phủ, không chừng lại giúp ngươi kiếm được ít ngân lượng.”
Lý thị trừng mắt không buông, nghe được câu cuối thì cao hứng đến chút nữa nhảy dựng lên: “Lời người nói thật sao?”
“Lừa ngươi có ích gì đâu?”
“Tốt. Ta liền tin tưởng quỷ đòi nợ ngươi một lần, bất quá, nếu các ngươi dám đùa giỡn nữa, ta liền đem các ngươi trói lại, đánh gãy chân bán vào kỹ viện, hầu hạ một nam nhân hay một đống nam nhân, các ngươi cần phải cẩn thận suy nghĩ?” Lý thị hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến cái tang môn tinh này cũng không thoát khỏi lòng bàn tay mình, không ngại đáp ứng xuống, đến lúc đó kiếm nhiều chút ngân lượng.
Tô Thanh nghe nói như thế, hít thở không thông, thiếu chút té xỉu đi, nàng là tức phụ Mộc gia, Mộc Vân Dao là nữ nhi Mộc gia, bà bà sao lại có thể ác độc như thế?
Mắt Mộc Vân Dao đầy thù hận cùng chán ghét, lạnh lùng nói: “Mau cút đi!”
Lý thị cười nhạo, sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ phủi bụi trên người: “Cái động tang môn tinh này, làm như ta nguyện ý ở trong này à, còn làm ô uế giày của ta, phi!”
Đợi cho Lý thị phun nước miếng xong, loạng choạng đắc ý rời đi, Tô Thanh chịu không nổi ngã xuống, ngồi dưới đất, ôm mặt khóc nức nở nói: “Dao nhi, Dao nhi đáng thương của ta, Mộc Thành, sao ngươi có thể bỏ hai mẹ con ta mà đi như vậy...”
Mộc Vân Dao ném mảnh sứ vỡ đi, run run đem hai tay ôm lấy Tô Thanh: “Mẫu thân đừng khóc, đừng khóc nữa nha, Dao nhi sẽ bảo vệ ngươi, bất kì ai cũng không thể khi dễ ngươi!”
Trùng sinh lại, mẫu thân khỏe mạnh ở, nàng sẽ không cho bi kịch lặp lại, những người thiếu nợ nàng, những món nợ ấy, nàng muốn từ từ đòi lại tất cả! Nàng khép mí mắt lại, từ đôi mắt trong veo và ẩm ướt nháy mắt đã lạnh lẽo thâm trầm*, như một quỷ mị đi ra từ địa ngục.
*thâm trầm: sâu sắc và kín đáo, không dễ dàng để tâm tư, tình cảm cũng như ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài.
Tô Thanh khóc một lát, vội vàng phục hồi tinh thần lại: “Dao nhi, Trương tài chủ tâm tư bất chính, con tuyệt đối không thể đi Trương phủ, cũng là con thông minh, tranh thủ đến bốn ngày, mẫu thân bảo hộ ngươi, ngươi chạy trốn, có thể đi càng xa càng tốt, mẫu thân có ngân lượng... đúng, có ngân lượng, có thể làm lộ phí...”
Tô Thanh vội vàng lục lọi ngăn tủ, nàng có thể chết, nhưng nữ nhi không thể có việc, đây là đứa nhỏ duy nhất của nàng, dù muốn nàng liều cả mạng cũng sẽ bảo trụ Dao nhi. Nàng tìm từng ngăn tủ, cũng không tìm được lúc trước tích góp từng ít một được năm lượng bạc để ở đâu: “Sao lại không thấy, rõ ràng để ở đây mà...”
Mộc Vân Dao tiến lên đỡ nàng, dùng thân mình nhỏ bé, yếu ớt ôm lấy Tô Thanh: “Nương, không cần tìm nữa, bạc đã bị lão ác phụ Lý thị trộm đi rồi.”
“Bà bà... sao bà ấy lại như thế, sao lại làm vậy chứ!” Tô Thanh tuyệt vọng và tràn đầy hận ý, nàng hận nam nhân mình chết sớm, hận mình không sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Lý thị, càng hận bản thân vô năng.
“Mẫu thân đừng sợ, chỉ là một cái Trương phủ thôi mà, cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì!” Chỉ là đến lúc đó, ai chết, còn chưa biết đâu!
Hết chương 4