“Dao nhi... Dao nhi, đừng sợ, mẫu thân ở đây, mẫu thân luôn ở bên con.”
Tô Thanh lo lắng vết thương của nàng, thu thập xong chén đũa nên tới xem nàng, khi vào phòng thì thấy nàng cuộn tròn mình lại, khuôn mặt đầy nước mắt.
Mộc Vân Dao mở to mắt, nhìn thấy Tô Thanh, theo bản năng, nàng cười tươi một cái: “Mẫu thân, làm sao vậy?”
“Vết thương của Dao nhi đau nên mới khóc thương tâm như vậy sao?” Tô Thanh lo lắng nhìn nàng.
Mộc Vân Dao sờ sờ mặt, tay dính đầy nước mắt: “Vết thương của con thì không đau, chỉ là con mơ gặp được phụ thân.”
Nàng chuyển dời đề tài, không muốn đem những gì mình vừa trải qua nói ra, quá khứ đen tối mà nàng trải qua, một mình nàng gánh là đủ rồi. Nói đến phụ thân Mộc Thành, Mộc Vân Dao đau đớn vô cùng. Phụ thân đối với nàng sủng ái vô cùng, có phụ thân ở bên, tổ mẫu Lý thị tuyệt đối không dám khi dễ nàng và mẫu thân như thế. Thế mà, phụ thân lại chết đuối dưới sông...
Bỗng nhiên, trong đầu Mộc Vân Dao lóe lên một sự việc: “Mẫu thân, con nhớ rõ ràng kỹ năng bơi của phụ thân vô cùng tốt.”
Đời trước, nàng chỉ nghĩ phụ thân ngoài ý muốn qua đời, cũng không có nghĩ sâu xa, nay xem ra, chuyện này khắp nơi lộ ra sự lạ thường. Lúc phụ thân chết đuối, trời đã chuyển sang mùa đông, lạnh đến nước bị đóng băng, phụ thân đi xuống sông làm cái gì? Rồi sau đó không bao lâu, nàng cùng mẫu thân bị bán vào Trương phủ, mẫu thân chết đi, nàng may mắn trốn thoát nhưng chân bị gãy, thanh danh bị hủy, tiếp theo là Tô gia đến tiếp nàng về... Tuy rằng, khoảng cách khi chân nàng bị gãy đến lúc Tô gia tới đón người đã hơn một năm, nhưng đang vẫn thấy trong đó có gì liên hệ với nhau.
Từng sống trong cái nhà ăn thịt người ấy một thời gian, nàng cân nhắc từng tình huống nàng gặp phải nhiều lần, có phải có người ở sau lưng thao túng hết thảy? Có phải có người muốn nàng cùng mẫu thân đều chết?
Tuy nương nàng là nữ nhi Tô gia, từng bị bắt cóc, lại là quả phụ, đối với Tô gia hay các quý nhân kinh thành cũng gây trở ngại gì, vì cái gì mà muốn phí sức như vậy?
Nhắc tới tướng công đã mất, Tô Thanh không khỏi rơi lệ: “Phụ thân ngươi tuy giỏi bơi, nhưng dòng nước vô thường*, chính là đem theo cả mạng đi.”
*vô thường: lúc có lúc không.
Hai người an ủi lẫn nhau một lúc rồi dựa sát vào nhau để ngủ. Nửa đêm, tiếng động lục lọi truyền vào tai, vốn không ngủ sâu, Mộc Vân Dao mở to mắt. Tô Thanh lòng đầy ưu sầu, đến bây giờ cũng chưa ngủ, nghe được tiếng động, giật mình thiếu chút nhảy dựng lên.
Mộc Vân Dao vội cầm tay nàng, cố gắng hạ giọng hết mức có thể: “Suỵt, mẫu thân đừng hoảng sợ.”
Nói xong, nàng lén lút xuống giường, từ đầu giường lấy ra một cây gậy ở cạnh giường. Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân luôn thấp thỏm ngày đêm, một cái tiểu quả phụ cùng với nữ nhi mười ba tuổi, lại ở đầu thôn, nếu có người muốn tiến vào, hai mẹ con nàng đã không còn đường sống, cho nên dưới gối luôn giấu dao bếp, ở mép giường đặt cây gậy, có thể sử dụng bất cứ tình huống nào, hiện tại là lúc cần dùng tới.
Tim Tô Thanh đập mạnh, nhưng nhìn thấy nữ nhi dũng cảm, lại cố lấy dũng khí, xuống giường ngăn Mộc Vân Dao: “Để nương...” Dao nhi chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi, còn đang bị thương, căn bản không có khí lực, nàng cầm cây gậy trên tay Mộc Vân Dao, lén lút đi tới cạnh cửa, nhìn thấy phòng ngoài qua lại bóng đen đang tìm kiếm gì đó.
Mộc Vân Dao đi theo sau Tô Thanh, nhìn thấy mẫu thân trước mặt đang run run nhưng lại kiên cường che chở nàng, nước mắt lại cứ rơi, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng lén lút bên ngoài, ánh mắt đột nhiên rùng mình. Tuy rằng bên ngoài tối đến không thấy rõ mặt, nhưng bóng dáng này thì nàng rất quen thuộc, dù sao đã hận nhiều năm như vậy, nàng nghĩ nghĩ, cầm theo cái bô dùng để tiểu đêm đến, thừa dịp Tô Thanh không chú ý, chạy ra cửa, hung hăng nện vào đầu bóng đen đang lục lọi ở ngăn tủ.
Tô Thanh kinh sợ, sau khi phục hồi tinh thần, vội từ phòng lao tới, đánh một gậy làm bóng đen ngã trên mặt đất.
Bóng đen nhất thời kinh hãi kêu lên một tiếng: “A!”
Tiếng kêu tuy ngắn ngủi, nhưng Tô Thanh lập tức nhận ra đây chính là bà bà mình, Lý thị. Nhiều năm sợ hãi làm cho nàng theo bản năng muốn buông gậy, nhưng ngay sau đó lại bị Mộc Vân Dao cầm chặt, nâng gậy hung hăng mà nện xuống!
Rất khó nhìn thấy mọi thứ, tiến lên từng bước, nghĩ cũng không có việc gì, sau khi Tô Thanh đánh một lúc, áp lực trong lòng đè nén bấy lâu như tìm được nơi phát tiết, nắm chặt cây gậy không ngừng đánh vào, tiếng đánh bốp bốp rơi trên người bóng đen, xuống tay không chút lưu tình nào. Mắt thấy bóng đen nằm yên không tiếng động, Tô Thanh mới cảm thấy sợ, ném cây gậy xuống, cả người run rẩy.