Editor: Trà Xanh
Tiểu Sơ Cẩm đầy tháng vào ngày 26 tháng tư, không phải là ngày nghỉ, Triệu Yến Bình có thể xin nghỉ một ngày, các đồng liêu thân thuộc không tới được, chỉ sắp xếp nữ quyến trong nhà dẫn bọn nhỏ tới ngõ Sư Tử chúc mừng.
Hài tử nhiều nên có vẻ náo nhiệt, một đám khỉ con chạy vào nhà, đứng trước giường đất nhìn tiểu Sơ Cẩm mới một tháng tuổi. Phát hiện tiểu Sơ Cẩm không thể chạy nhảy, chỉ biết nằm đó, thỉnh thoảng quơ tay đá chân chẳng có gì thú vị, bọn nhỏ chạy ra viện chơi như một tổ ong.
“Sao Chiêu nhi không ra chơi?” Cháu dâu Mai thị của Lư thái công thấy Mạnh Chiêu cứ luôn canh giữ trong phòng, bạn nhỏ nào kêu cậu đều không đi nên tò mò hỏi.
Mạnh Chiêu nhìn muội muội trên giường đất: “Con ở đây chơi với muội muội.”
Mới nói xong, nhi tử Lư Tuấn của Mai thị đột nhiên vén rèm cửa, cậu không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn khắp nơi, sau đó chỉ vào Mạnh Chiêu nói: “Đi, chúng ta đi chơi diều hâu bắt gà con, ít người chán lắm!”
Mạnh Chiêu không đi.
Mai thị giải thích với cậu: “Chiêu nhi muốn ở đây với muội muội, các con đi chơi đi.”
Lư Tuấn trừng mắt: “Nó không biết gì, có gì vui, ngươi mau ra đây!”
Mạnh Chiêu vẫn không đi.
Lư Tuấn tức muốn hộc máu, bởi vì tiểu Sơ Cẩm khiến hắn thiếu một đồng bọn, cho nên Lư Tuấn không thích tiểu muội muội này của Triệu gia.
Mai thị liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của nhi tử, lắc đầu bất đắc dĩ, đặt tay lên bụng hơi nhô cao, nói với A Kiều: “Ngươi xem tính tình của con khỉ nhà chúng ta nè, khi nào đệ đệ hoặc muội muội ra đời, nó không bắt nạt đệ đệ hoặc muội muội là may rồi, không thể trông cậy vào việc nó hỗ trợ chăm sóc.”
A Kiều cười nói: “Tuấn nhi hiếu động, đệ đệ hoặc muội muội ra đời thì có thể chơi với nó, nó nhất định sẽ thích.”
Mai thị chỉ hy vọng như thế.
Trong thính đường, Triệu Yến Bình đang tiếp đón Lư thái công.
Lư thái công, người đã từ quan, là khách nam trưởng thành duy nhất tới Triệu gia ăn tiệc hôm nay.
Vừa nãy A Kiều ẵm tiểu Sơ Cẩm đến gặp Lư thái công, tên của bé con được Lư thái công đặt nên ông có chút cảm tình đối với hài tử, bây giờ nhìn thấy tiểu Sơ Cẩm trắng trẻo xinh xắn, Lư thái công càng thích hơn. Khi nhi tử, cháu trai và cháu gái cần ông chăm sóc và chơi đùa, ông bận rộn xử án và phá án nên không có thời gian. Bây giờ ông có thời gian, con cháu đều trưởng thành, trong nhà chỉ có một tằng tôn, cả ngày nhảy nhót lung tung như khỉ, còn không sợ ông, Lư thái công quản bắt mệt, chỉ mong cháu dâu lần này mang thai là bé gái để ông có thể dỗ dành chơi đùa.
“Nói với thê tử của ngươi, đợi Sơ Cẩm lớn một chút, bảo nàng thường xuyên dẫn hai anh em đến Quốc công phủ chơi, ta bộ xương già này chẳng có gì làm, mỗi ngày ở nhà rảnh rỗi buồn quá, Tuấn nhi không nghe lời, Chiêu nhi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta giúp ngươi dạy nó phá án.”
Lư thái công nghe cháu dâu nói, biết Mạnh Chiêu còn nhỏ đã quyết tâm muốn học Triệu Yến Bình cách phá án, lúc ấy Lư thái công rất hâm mộ và ghen tị, tiếc nuối sao Mạnh Chiêu không phải là tằng tôn của mình.
“Nếu ân sư bằng lòng dạy Chiêu nhi, đó là may mắn của Chiêu nhi.” Triệu Yến Bình vừa mừng vừa lo, còn gọi Mạnh Chiêu đến, bảo Mạnh Chiêu trò chuyện với Lư thái công.
Mạnh Chiêu kính trọng đại danh của Lư thái công từ lâu, cuối cùng tình nguyện đi ra, kết quả bị Lư Tuấn đang ở trong viện nhìn thấy, cậu chạy tới nhanh như chớp, cắt ngang những lời dài dòng của tằng tổ phụ, túm Mạnh Chiêu chạy.
Nếu bàn tay của Lư thái công có thể biến thành dây thừng, lúc này chắc chắn sẽ trói tằng tôn của mình lại, ném ra ngoài đường cái.
Tiểu viện của Triệu gia tiếp tục náo nhiệt đến sau bữa tiệc, A Kiều dành thời gian đến nhĩ phòng cho nữ nhi bú sữa, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài cùng Triệu Yến Bình đưa bạn bè và người thân đi về.
Sau khi khách khứa rời đi, Liễu thị đi nghỉ trưa, A Kiều và Triệu Yến Bình trở về phòng, trên bàn bày đầy quà.
Triệu Yến Bình rửa tay, ngồi lên giường đất, phát hiện A Kiều vẫn còn sức lực, thay vì đi ngủ lại đi mở quà.
Triệu Yến Bình dựa vào đầu giường đất nhìn A Kiều mở quà.
Các đồng liêu của Triệu Yến Bình đều tặng quà đầy tháng bình thường, A Kiều mở quà nào cũng ghi vào sổ, sau này phải trả lễ.
Cô mẫu tặng tiểu Sơ Cẩm một cái khóa trường mệnh có khảm ngọc bằng vàng ròng.
Mai thị tặng tiểu Sơ Cẩm hai cái yếm thêu rất tinh xảo, một cái thêu hoa sen và cá chép đỏ, một cái thêu bướm đậu hoa mẫu đơn, chất liệu mềm và mịn. A Kiều mở tiệm thêu đã vài năm, tuy mình không mua chất liệu quá tốt như vậy, nhưng sau khi nàng vào kinh đã có rất nhiều kiến thức, biết đây là lụa sa tanh hoa được sử dụng trong cung đình, ngay cả các quý nhân quan lớn được Hoàng Thượng ban thưởng mới có thể sử dụng.
Triệu Yến Bình thấy A Kiều cầm cái yếm của con nít lên xem, ánh mắt như nhìn thấy vàng, nghi ngờ hỏi: “Trên yếm thêu cái gì mà nàng nhìn thành như vậy?”
A Kiều cầm yếm đến trước giường đất, nhỏ giọng giải thích vật liệu quý giá này cho hắn: “Vật liệu quý giá như vậy thì Mai phu nhân nên giữ lại để dùng, Sơ Cẩm mới đầy tháng, cho dù con bé lớn đến ba bốn tuổi cũng có biết lụa hoa là gì đâu, còn nhỏ mà mặc chất liệu này thật lãng phí.”
Triệu Yến Bình không hiểu mấy chuyện này, nghe A Kiều nói cái yếm này còn quý giá hơn khóa trường mệnh bằng vàng mà Mạnh thị tặng, hắn mới ngồi thẳng, rờ vào vật liệu và nhíu mày. Mai thị tặng quà đầy tháng quý giá như vậy, đến cuối năm lúc Mai thị sinh con, nhà mình lấy cái gì để trả lễ? Đồ đã được may thành yếm cho hài tử, trả về thì chắc chắn không thích hợp, nhận thì không dám dùng vì tiếc, chẳng phải càng thêm lãng phí?
“Thôi, nếu cho Sơ Cẩm, trời nóng thì mặc cho bé.” Triệu Yến Bình rờ vật liệu kia, khóe miệng nở nụ cười khổ, “Chỉ hy vọng nó không biết gì, đừng dùng đồ tốt vài lần thì quen tính, sau này không phải đồ tốt thì không chịu.” Điều kiện gia đình hiện tại ổn định cũng không thể cung cấp cho nữ nhi mặc toàn tơ lụa.
A Kiều cười nói: “Hôm nay mặc yếm lụa hoa, ngày mai mặc yếm vải bông, mặc xen kẽ thay đổi, đảm bảo nó sẽ không ngại.”
Nói xong, nàng quay lại bàn, viết xuống quà của Mai thị, thưởng thức cái yếm thật lâu mới miễn cưỡng đặt xuống.
Triệu Yến Bình chưa từng thấy A Kiều thích thứ nào như thế, còn thích hơn vàng.
Nhưng vào lúc đó, dù hắn có tiền cũng không mua được, chỉ có thể chuyên cần làm việc, phấn đấu một ngày nào đó sẽ được Hoàng Thượng ban thưởng.
Đang suy nghĩ miên man, A Kiều đột nhiên bật cười, Triệu Yến Bình ngước mắt, thấy nàng cầm một con heo vàng to đầu sáng lấp lánh.
Triệu Yến Bình hoảng sợ, một khối vàng to như vậy…
A Kiều lật con heo vàng lại, mở miệng heo và nói với Triệu Yến Bình: “Đây là heo đất tiết kiệm mà lão thái công tặng cho Sơ Cẩm, lão thái công nói, để Sơ Cẩm đựng tiền lì xì sau này.”
Triệu Yến Bình thở phào nhẹ nhõm, hóa ra trong bụng heo vàng trống rỗng, nhưng con heo vàng rỗng ruột lớn như vậy đổi thành bạc cũng được mấy chục lượng.
Nhìn những thứ khác trên bàn, Triệu Yến Bình cười khổ: “Sơ Cẩm mới đầy tháng mà vốn riêng đã nhiều hơn của cải của chúng ta.”
A Kiều mừng cho nữ nhi: “Chứng tỏ nó có phước đức, biết chọn thời điểm tốt để ra đời.”
Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Quốc công phủ tặng quà quý giá như vậy, sau này chúng ta lấy gì để trả lễ?”
A Kiều không hề lo lắng: “Mọi người đều biết hoàn cảnh nhà chúng ta, đến lúc đó chúng ta cứ cố hết khả năng tặng quà họ thích, chủ yếu là tình cảm, sau này chúng ta có nhiều tiền hơn thì từ từ bù đắp.”
Tuy hiểu đạo lý này nhưng Triệu Yến Bình một lần nữa nhận ra gánh nặng trên vai, phải làm một quan viên tốt, cũng phải tiếp tục chăm chỉ, bổng lộc được tăng mới có thể trang trải cho các mối quan hệ.
Sắp xếp các món quà xong, A Kiều cuối cùng cũng cảm thấy mỏi mệt, rửa tay, cởi áo ngoài, bò lên giường đất.
Sắp đến tháng 5, trong nhà đã thay chăn mỏng, ban ngày tiểu Sơ Cẩm ngủ trong nhĩ phòng với Đông Trúc, buổi tối mới ngủ với cha mẹ.
A Kiều lấy gối, chỉ mặc trung y nằm xuống, không cần đắp chăn.
Triệu Yến Bình nhích tới từ phía sau, chạm mũi vào cổ áo nàng và hít một hơi thật sâu.
A Kiều cắn môi, phát hiện Triệu Yến Bình có ý đó, tuy A Kiều cũng muốn nhưng nàng hơi sợ. Khi Triệu Yến Bình xoay người nàng lại, hai người đối mặt nhau, A Kiều vùi vào ngực hắn, nói nhỏ: “Thêm một thời gian nữa được không, ta sợ.”
Triệu Yến Bình dừng động tác, cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Sợ điều gì?”
A Kiều đỏ mặt: “Sợ chưa bình phục hoàn toàn, sẽ đau.”
Triệu Yến Bình nghĩ đến tình cảnh nàng sinh hài tử, quả thật rất nguy hiểm, cho nên hắn hiểu nỗi sợ của A Kiều, hắn nghĩ làm chuyện này thì cần hai người hưởng thụ, nếu chỉ mình hắn vui sướng, cơ thể A Kiều lại không khoẻ, vậy Triệu Yến Bình thà không cần, thà tiếp tục chờ nàng, chờ nàng cảm thấy được thì mới làm.
“Ta nôn nóng quá.” Triệu Yến Bình vỗ vai nàng, dỗ dành nàng một hồi, sau đó tự giác rời ra.
A Kiều nằm nghiêng, nhìn gương mặt tuấn tú và chiếc cổ thon dài của hắn, đột nhiên nhích lại gần, hôn hắn một cái.
Triệu Yến Bình kinh ngạc nhìn qua.
A Kiều đỏ mặt, cụp mắt nói: “Tuy sợ nhưng ôm và hôn vẫn được.”
Mang thai hơn chín tháng, ở cữ một tháng, hai vợ chồng không gần nhau trong một thời gian dài nên A Kiều cũng muốn.
Nàng mới nói xong, Triệu Yến Bình lại đè nàng.
Tuy là nghỉ trưa, nhưng buổi trưa hôm nay hai vợ chồng đều không ngủ, đóng cửa sổ, làm thật nhiều chuyện vui vẻ.
Vài ngày sau là ngày triều đình phát bổng lộc.
Tiền lương hàng tháng của Triệu Yến Bình là tám lượng, tính thêm các khoản trợ cấp thì được mười lượng.
Sau khi tan việc, Triệu Yến Bình không lập tức về nhà như thường ngày, hắn đến phố chính của kinh thành, có một đoạn đường đầy cửa hàng tơ lụa hai bên, Triệu Yến Bình chọn một tiệm đông khách nhất và đi vào.
Ở bên trong hai ba khắc, Triệu Yến Bình mới đi ra, trong tay chẳng thấy thêm thứ gì.
Hôm nay hắn về trễ, về phòng rửa tay rồi ra ăn cơm với cả nhà, trên bàn ăn chủ yếu nói về hài tử, bài vở của Mạnh Chiêu, tình hình của tiểu Sơ Cẩm hôm nay, đơn giản và thoải mái.
Cơm nước xong, Triệu Yến Bình chơi trốn tìm với Mạnh Chiêu rồi mới đi tây phòng tắm gội.
A Kiều đã tắm rồi, nàng ngồi trong đông phòng với nữ nhi.
Triệu Yến Bình tắm xong, đi vào đưa túi tiền cho nàng, đây là chuyện thường mỗi tháng khi nhận bổng lộc.
A Kiều mỉm cười và nhận túi tiền, nhưng khi cầm túi tiền trên tay, nàng phát hiện trọng lượng không đúng, mở ra thì thấy bên trong chỉ có năm lượng bạc.
A Kiều hoảng sợ nhìn nam nhân của mình, chẳng lẽ tháng này hắn làm sai việc nên triều đình cắt bớt bổng lộc?
Triệu Yến Bình trêu nàng: “Sao nàng không nghi ngờ là ta dùng?”
A Kiều không do dự: “Mỗi tháng chàng không xài hết một lượng tiền tiêu vặt, làm sao có thể tiêu một lần hết năm lượng?”
Triệu Yến Bình mỉm cười, đi đến tủ quần áo, lấy một tấm tơ lụa tốt đưa cho nàng.
A Kiều mở tiệm thêu, đôi tay đã tiếp xúc rất nhiều tơ lụa, sa tanh vừa chạm vào tay, A Kiều biết là thứ tốt, dù không quý giá bằng lụa hoa nhưng cũng được coi là vật liệu cao cấp. Mở tấm sa tanh, chỉ có ba thước vuông màu đỏ thẫm, ở giữa thêu một con chim màu xanh sống động như thật, một tấm sa tanh nhỏ như vậy, nếu may đồ cho người lớn thì chỉ có thể làm một cái yếm.
Yếm?
A Kiều nhìn Triệu Yến Bình đầy vẻ khó tin.
Triệu Yến Bình nói: “Nữ nhi được mặc lụa hoa, nàng là nương, cũng không thể mặc quá kém.”
Xác định mình không đoán sai, A Kiều tuy cảm thấy ngọt ngào nhưng nàng tiếc bạc, sau khi cẩn thận gấp lại tấm sa tanh có thêu chim, A Kiều cắn răng hỏi hắn: “Vật liệu này tốn hết của chàng năm lượng hả?”
Triệu Yến Bình hơi lóe mắt, nhưng vẫn trả lời: “Tám lượng, ta còn để dành được hơn ba lượng.”
Tám lượng!
Tám lượng chỉ để mua một cái yếm!
A Kiều nhào tới véo hắn, bị Triệu Yến Bình bế lên cao, trực tiếp đi về phía tủ quần áo, hôn nàng thật lâu khiến đầu óc nàng choáng váng, không thể tấn công lại.