Kiều Nương Y Kinh

Chương 134

Trình Kiều Nương hỏi chẩn đã ba ngày rồi, trong viện Trình Kiều Nương trước sau như một kín hết chỗ.

Một phu nhân vén mành đi tới, những người khác ngồi trong phòng vội đứng lên.

"Thế nào? Trình Tiểu thư có cho thuốc?" Mọi người vội hỏi.

Phu nhân này lắc đầu, mang theo vài phần khó hiểu.

Người ở chỗ này liền cùng nhìn nhau, trong mắt đều là mê hoặc.

"Lại không cho thuốc? Vậy có nói gì không?" Một người vội hỏi.

Phu nhân này lại lắc đầu.

"Lại là như thế này a." Mọi người bàn tán, "Đây là có ý gì?"

Đã nhiều ngày, tất cả mọi người như nguyện được gặp vị Trình Tiểu thư này, ai cũng tràn đầy vừa lòng nói yêu cầu được chẩn trị của mình, mặc kệ chuyện gì, Trình Tiểu thư đều im lặng nghe, đề nghị các nàng kể lại từng bệnh một, nhưng nghe xong, cuối cùng lại không nói gì.

Không cho thuốc không nói bệnh, thế này tính gì là chẩn bệnh? Chẳng lẽ chính là nghe các nàng nói chuyện phiếm?

Người ở chỗ này đều lo lắng.

"Còn vị phu nhân nào muốn hỏi?" Tỳ nữ vén rèm đi ra, hỏi.

Thấy tỳ nữ này, liền có một phu nhân đứng dậy.

"Ta đi hỏi một chút." Nàng nói, đối mọi người làm tư thế an tâm, "Ta trực tiếp mở miệng hỏi nàng, xem nàng nói sao."

Mọi người gật gật đầu, đã nhiều ngày, mọi người đều thể hiện là quý phu nhân tuân thủ lễ chế, thứ hai cho đây là quy củ hành nghề y của vị Trình Tiểu thư này, cho nên tuy rằng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng không ai mở miệng nghi vấn.

Nhưng không hỏi xem ra là không được.

Vị phu nhân này vào trong phòng nhỏ, nhìn nữ tử ngồi ở trên sập, dường như đang đọc sách. Chính là cô gái này.

Sau khi thi lễ, ngồi xuống.

"Chứng bệnh gì, tuổi người bệnh, nói tất cả cho ta nghe." Trình Kiều Nương lập tức mở miệng nói.

Phu nhân này cũng biết quy củ rồi. Liền nói hết, nói xong thấy ánh mắt cô gái này còn xem sách, cũng không biết nghe hay là không nghe thấy.

Trong phòng trầm mặc một khắc.

"Phu nhân nói xong rồi?" Tỳ nữ hỏi.

Phu nhân gật gật đầu, nhìn Trình Kiều Nương.

Trình Kiều Nương khẽ gật đầu thi lễ.

"Mời phu nhân." Tỳ nữ vội đứng dậy dẫn đường.

Lúc này, Phu nhân này không ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, mà là ngồi thẳng người.

"Trình Tiểu thư." Nàng hỏi, "Rốt cuộc tướng công nhà ta nên dùng thuốc gì?"

Trình Kiều Nương ngẩng đầu, nhìn nàng.

"Ta, không biết." Nàng nói.

Phu nhân ngạc nhiên, tưởng mình nghe lầm rồi.

"Tiểu thư? Tiểu thư nói cái gì?" Nàng hỏi.

"Bệnh phu quân nhà ngươi, ta không trị. Cho nên. Không biết dùng thuốc gì." Trình Kiều Nương nói.

Có ý gì?

Phu nhân này trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe được tin tức. Mọi người ở gian ngoài đều đi vào, vây quanh Trình Kiều Nương hỏi loạn, quả nhiên Trình Kiều Nương một mực đáp mình không trị.

"Tiểu thư. Mấy ngày nay, ngươi là, ngươi là, đùa giỡn chúng ta?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không phải thần y sao?"

"Sao ngươi không thể trị? Bệnh đó cũng đâu có gì lạ?"

Trong phòng vang lên rất nhiều giọng nói nôn nóng.

Trình Kiều Nương vẫn an tọa, chậm rãi lật sách.

"Đây là quy củ." Tỳ nữ hô, cất cao giọng át lời mọi người.

"Quy củ? Phải, quy củ của ngươi là không ra khỏi cửa xem bệnh, chúng ta đến đây. Ngươi, ngươi còn muốn chúng ta làm sao?" Không nói còn đỡ, nói đến chuyện này, nghĩ mấy ngày kinh hoàng tới nơi này chờ, một phu nhân liền tức giận hô.

"Đúng vậy, tiểu thư nhà ta chữa bệnh tiếp chẩn là có quy củ, các ngươi không biết sao?" Tỳ nữ cũng kinh ngạc hỏi lại, "Đây là quy củ thứ nhất a."

Thứ nhất? Còn có thứ hai?

Mọi người sửng sốt, cùng nhìn nhau một cái.

"Thứ hai là cái gì?" Có người hỏi.

Tỳ nữ không nói, Trình Kiều Nương đứng dậy, Hai tròng mắt đảo qua mọi người.

"Trừ khi, hẳn phải chết người, không trị." Nàng mở miệng nói.

Mọi người ngạc nhiên, chợt ồ lên.

Trừ khi hẳn phải chết người, không trị?

Nói đùa gì vậy?

Điên rồi sao?

Cả sân đầy quý phu nhân như thủy triều dũng mãnh tiến vào viện của Chu phu nhân.

Vốn là tò mò tới bái phóng, không được thấy, thất vọng mà về, tiếp theo đột nhiên nói nhận chẩn bệnh, hơn nữa thái độ còn tốt như vậy, nhất thời vui mừng vô cùng, vô cùng - náo nhiệt tới nơi này, cô gái này còn nói một ngày chỉ chẩn bệnh cho năm sáu người, mọi người nôn nóng lại kích động đợi, kết quả, hiện tại lại đột nhiên nói cái gì nếu không phải chết người thì không trị!

Nói cách khác, mấy người các nàng gây sức ép nhiều ngày như vậy là vô ích rồi!

Thất vọng kinh hỉ kích động nôn nóng lại đến thất vọng, đây là đùa giỡn các nàng đi?

Trong phòng, các phu nhân luôn luôn chú ý dáng vẻ đoan trang, trải qua mọi cảm xúc phập phồng, đều hoàn toàn bạo phát.

". . .. Ngươi có ý tứ gì a?"

". . . Ta gọi là ngươi một tiếng Chu tỷ tỷ, có tỷ tỷ đối với muội muội thế này sao?"

". . . Khang cửu nương, chúng ta chính là bạn trao khăn (bạn thân) từ nhỏ đến lớn, ngươi.. Ngươi hiện tại bám vào cành cao nhà Trần đại nhân rồi, trong mắt ngươi ta không là gì rồi có phải hay không. . . ."

". . Có thể khi dễ người khác như vậy sao?"

Chu phu nhân mới uống thuốc ngủ, thấy nhiều người như vậy xông tới, vừa kêu lại vừa nói, đầu óc đều rối loạn.

Xảy ra chuyện gì?

Xảy ra chuyện gì?

Sắp xếp một chút từ những lời nói phẫn nộ trong miệng các phu nhân , cả người Chu phu nhân đều choáng váng.

"Nói đùa gì vậy. . ." Nàng đứng lên nói.

"Đúng vậy, ngươi nói đùa gì vậy, đang ăn tết, chơi vui lắm hả?" Một phu nhân cả giận.

"Chuyện liên quan gì tới ta?" Chu phu nhân đưa tay vuốt ngực.

"Nữ nhi nhà các ngươi, chẳng lẽ không phải chuyện của ngươi, là chuyện của chúng ta sao?" Phu nhân kia lập tức trả lời.

Xem đi, xem đi, khuôn mặt tươi cười đều cho nha đầu kia, tai hoạ đều trút lên đầu nàng.

Chu phu nhân ôm ngực ho khan.

"Nàng không trị, các ngươi tìm nàng đi, tìm ta làm cái gì."Nàng tức giận.

"Đã có quy củ, còn không sớm nói rõ ràng, ngươi cố ý xem náo nhiệt!" Các phu nhân cũng tức giận.

Cái gì mà quy củ, đầu óc Chu phu nhân rầm rầm, nghe xong lại bừng tỉnh.

Trừ khi hẳn phải chết người. Không trị?

"Chuyện này ta cũng không biết." Nàng vội nói.

Nhưng mà, giờ khắc này lòng các phu nhân tràn đầy phẫn nộ sẽ không nghe lời nàng nói.

"Dù sao, các ngươi lợi hại, cái gì cũng đều là các ngươi định đoạt . Chúng ta càng vội vàng các ngươi đùa càng vui, xứng đáng a." Các phu nhân căm giận nói, không hề nghe Chu phu nhân nói chuyện, phất tay áo mà đi.

Chu phu nhân đưa tay muốn cản, lại không biết nên ngăn người nào, ho khan, cuối cùng đưa tay che ngực.

"Mau gọi lão gia trở về, chọc phải phiền toái lớn rồi!" Nàng hô, ngã ngồi ở trên giường.

Câu nói lớn mật cuồng vọng đến ngu dại mau chóng theo xe ngựa trước cửa Chu gia truyền đi, lời nói rất nhanh như thủy triều bàn truyền bá.

Tháng giêng nhàn hạ, đúng là thời điểm đi lại nhiều nhất. Trong các gia đình. Trong các nhà chờ của khách. Các loại lời đồn đãi cũng truyền bá nhanh hơn so với ngày xưa.

Cho dù là trị bệnh cho phụ thân Trần đại nhân, hay lời đồn gặp tiên trước đây, cũng chẳng nhanh bằng những lời hoang đường này.

Huống chi giờ đây nhiều người gặp Trình Kiều Nương rồi. Rõ ràng là một cô gái nhỏ tuổi, mặc dù không giống ngu dại, nhưng không tính là thông minh.

Chưa bao giờ học y thuật, liền dám nói ra lời này.

Thần Tiên thần thuật, chúng bình dân, phụ nữ và trẻ em nghe một chút nói náo nhiệt thì cũng thôi, mọi người đều là quan lớn quyền quý, đều là kính quỷ thần mà không bàn đến.

"Lão già họ Chu điên rồi!"

"Không phải là trị bệnh cho một người, Chu gia liền như thế hết sức lông bông."

"Lại nói tiếp cái danh “lão già họ Chu” này gọi mãi cũng đủ lâu, nhiều năm như vậy cũng không còn không tiến bộ, là nên thay đổi tên rồi. Ví như. . ."

". . Ví như kêu lão ngốc Chu?"

". . . Ha ha ha ha ha ha. . ."

Chu lão gia gạt đổ những thứ trên bàn, vú già nha đầu trong ngoài phòng im lặng cúi thấp đầu.

Bên trong truyền đến tiếng Chu phu nhân càng ho khan kịch liệt.

"Ta nói, ta nói, chàng còn không tin. . ."Nàng run giọng hô, "Nàng là thành tâm hủy Chu gia chúng ta! Từ giờ sợ là không cách nào lăn lộn ở Kinh Thành!"

Vừa nói lại vừa thúc giục vú già.

"Thu thập đồ vật, thu thập đồ vật, lập tức đi, quay về Thiểm Châu đi."

Nhóm vú già đương nhiên không dám thực sự đi thu thập đồ đạc, quỳ trên mặt đất vừa khuyên lại vừa dỗ.

"Chẳng phải nơi này là nhà của nàng sao?" Chu lão gia hô, một cước đá ngã giàn hoa.

"Chàng nghĩ nàng xem đây là nhà của nàng sao?" Chu phu nhân ở bên trong hô, lại là một trận ho khan kịch liệt, "Nàng xem nơi này là kẻ địch a!"

"Tiện tỳ này, kêu nàng đến!" Chu lão gia quát, "Kêu nàng đến."

Một vú già hoang mang rối loạn chạy đi ra ngoài, không bao lâu vội hoang mang rối loạn chạy về.

"Nàng, nàng, không đến." Vú già run giọng nói.

Tiện tỳ!

Chu lão gia tức giận ngã ngửa, cả phòng như rung chuyển, đưa tay nắm bảo kiếm treo trên tường.

"Tai họa như thế, lưu lại làm gì!" Hắn hô chạy ra phía ngoài.

Bọn vú già nha đầu trong phòng sợ tới mức quỳ xuống ôm cánh tay, chân ngăn đón.

Chu Lục Lang một cước đạp mở cửa, tỳ nữ trong phòng hoảng sợ.

"Lục công tử." Tỳ nữ chợt tươi cười, đứng dậy, "Ta vừa muốn đi nói cho ngươi, tiểu thư chúng ta phải đi ra ngoài, ngươi chuẩn bị xe đi."

Chu Lục Lang đang sầm mặt định mở miệng trách mắng bởi vì câu này mà chìm xuống.

"Trình Kiều Nương, ngươi đi ra cho ta!" Chu Lục Lang quát, nhìn sau mành trướng.

Nhìn vẻ mặt Chu Lục Lang, tỳ nữ vốn đang mỉm cười giận tái mặt, cũng không nói, cũng không giống các nha đầu khác sẽ trở nên bất an sợ hãi lo lắng, thậm chí vẻ mặt phẫn nộ, mà là lui ra phía sau vài bước, đứng lại ở bên cạnh mành trướng.

Sau mành, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, tỳ nữ đưa tay vén rèm xe lên.

Trình Kiều Nương một lần nữa mặc ngoại bào màu trắng, váy lụa, tóc dài buông xõa nhìn về phía Chu Lục Lang.

"Ngươi điên rồi sao?" Chu Lục Lang hô.

"Không." Trình Kiều Nương đáp, cất bước đi ra.

"Không điên, vì sao ngươi lại ăn nói nói khùng điên?" Chu Lục Lang cắn răng nói, "Trừ khi hẳn phải chết người không trị, cái quy củ gì! ngươi vô căn cứ, cố ý sinh sự, cũng phải làm cho người khác tin phục được chưa?"

Trình Kiều Nương nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên.

"Ngươi, không biết đây là quy củ của ta sao?"Nàng hỏi.

"Ta làm sao biết? Ta cũng không phải ngốc tử!" Chu Lục Lang cười lạnh nói.

Trình Kiều Nương nhìn hắn.

"Ngươi, không phải có Bán Cần sao?" Nàng chậm rãi nói.

Đột nhiên nói lên cái tên Bán Cần này, tỳ nữ ở bên hơi hơi sợ run, theo thói quen thiếu chút nữa lên tiếng.

"Ngươi, đi hỏi một câu, Trình Kiều Nương ta, có phải cái loại này hay không, người vô căn cứ, ăn nói bừa bãi."

Không đợi ai trả lời, ai hỏi, Trình Kiều Nương nói tiếp, vừa chậm rãi cất bước tiến lên, nhìn Chu Lục Lang.

"Ngươi, đi hỏi một câu, Trình Kiều Nương ta, có phải, vẫn theo củ mà làm hay không."

"Trình Kiều Nương ta, nói được, làm được, không ra khỏi cửa chẩn bệnh, trừ khi chết người sẽ không trị, nếu có một câu là giả."

Trình Kiều Nương nói, đã đi đến trước mặt Chu Lục Lang.

Thiếu niên chưa hoàn toàn nẩy nở, ở trước mặt cô gái này, lại không có một phần ưu thế.

"Sẽ bị sét đánh chết!" Trình Kiều Nương nhả từng chữ.

Nghể những lời này, bên tai Chu Lục Lang hình như có tiếng sấm, hắn không khỏi lui về phía sau từng bước, đến lúc phản ứng lại, trên mặt hiện lên một tia nổi giận.

Trình Kiều Nương đã xoay người đi ra phía ngoài.

"Trình Kiều Nương, ngươi không sợ sự tình nháo lớn lên sao?" Chu Lục Lang cắn răng quát.

Trình Kiều Nương dừng chân, quay đầu lại liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên.

Đây là diễn cảm duy nhất trên mặt cô gái này, chẳng qua, Chu Lục Lang không cảm nhận được chút cảnh đẹp ý vui.

Mặt bộ đông cứng, một đôi mắt nửa điểm ý cười cũng không, nhìn qua làm cho lòng người phát lạnh.

"Ta, chỉ sợ, sự tình không nháo lớn." Nàng nói.

Bình Luận (0)
Comment