Trong viện Chu gia đèn đuốc sáng trưng, trong viện Trình Kiều Nương lại đứng đầy người.
Bởi vì không cho người vào nhà xem chẩn bệnh, Đồng phu nhân lại không chịu nghe Chu phu nhân an bài đi nghỉ tạm, mọi người liền đều chờ ở trong này, càng ngày càng nhiều tức phụ tôi tớ hạ nhân Đồng gia đến đến đi đi, nhất thời cũng không biết đây là Chu gia hay là Đồng gia nữa.
“Xin Tỷ tỷ xem.” Đồng phu nhân từ trong tay đứa con nhận ngân phiếu đã yêu cầu, đưa cho tỳ nữ, “Đây là chi phiếu, một vạn quan chia ra không ít, đủ số lượng.”
Tỳ nữ nhận còn thật sự nhìn.
Một tỳ nữ xem có thể hiểu không? Người chung quanh có chút nghi hoặc.
“Không sai, chi phiếu của tiến tấu viện Phúc Châu.” Tỳ nữ cười nói, nhìn con dấu, thu hồi.
Một bên Chu phu nhân cùng bồi nhìn xem có chút hết hồn, hận không thể đưa tay lấy lại.
Một vạn quan!
“Này, này, sao có thể thu?” Nàng run giọng nói.
“Cữu phu nhân đương nhiên không thu được, cũng không phải ngài trị cho ngươi bệnh.” Tỳ nữ cười nói.
Trước mọi người bị cười chê, vốn là vừa tức vừa hoảng sợ Chu phu nhân chỉ cảm thấy càng buồn bực.
“Thuốc mua đã trở lại chưa?” Tỳ nữ không để ý tới, hỏi bên ngoài.
Các huynh đệ Đồng gia đều lên tiếng hỏi, không bao lâu liền có một gã sai vặt cầm gói thuốc chạy vào.
“Đến đây đến đây.” Hắn hô.
Tỳ nữ đưa tay nhận, mang theo vào nhà đóng cửa lại.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, chiếu ra một bóng dáng kéo dài, rất nhanh chuyển tới sau bình phong không thấy rõ rồi.
“Nàng mua thuốc gì?” Một đứa con trai thấp giọng hỏi.
Vẻ mặt hạ nhân có chút cổ quái.
“Mua bổ cốt chi, đỗ trọng.” (các vị thuốc đông y) Hắn nói.
Công tử Đồng gia đợi nửa ngày không nói gì thêm.
“Còn có?” Hắn hỏi.
“Còn mua cây hạch đào. . .” Hạ nhân nói. Vẻ mặt rối rắm.
Cây hạch đào?
Công tử Đồng gia trừng mắt.
“Còn có, tỏi, rượu. . .” Hạ nhân nói tiếp.
“Không phải lại mua thêm thịt?” Một người nhịn không được tiếp lời.
Công tử Đồng gia trừng hắn liếc mắt một cái.
“Quên đi, bất kể nàng mua thuốc hay là mua thức ăn.” Hắn xua tay nói.”Dù sao có thể thấy tiểu thư này, sẽ không làm chuyện bình thường, chúng ta cứ chờ đi, may mà không cần chờ lâu lắm, nàng không phải nói ngày mai có thể đón người sao.”
Vú già Chu gia ôm áo choàng thật dày lại đây, thấy Chu Lục Lang đứng ở dưới hành lang.
“Công tử, người nên trở về nghỉ tạm đi.” Một vú già nói, đem một cái áo choàng lớn đưa cho hắn.
“Mẫu thân không thể quay về, nơi này có nam nhân khác, chị dâu và bọn tỷ muội không tiện lại đây. Ta ở trong này đi.” Chu Lục Lang nói. Vừa khoác thêm một tầng áo choàng.”Vạn nhất có chuyện gì, cũng tiện che chở.”
Hắn nói chuyện, nhìn về phía chính phòng.
“Lục công tử có hiếu .” Nhóm vú già thi lễ nói. Vội đi đến chỗ nhóm nữ thân quyến đưa áo ấm.
Gió đêm vù vù, đêm tối đen như mực, trong lòng mỗi người đều bất an không yên.
Lúc sắc trời sáng rõ, Trần Thiệu bước nhanh vào hậu viện.
Trần lão thái gia đang chống quải trượng, cùng hai tiểu tỳ tản bộ.
“Phụ thân, phụ thân.” Trần Thiệu hô.
Trần lão thái gia dừng chân.
“Gió xuân đến rồi.” Trần Thiệu nói.
Trần lão thái gia sửng sốt, chợt bật cười, lại vội dừng.
“Ai a, nhà ai đang ăn tết, thật sự là đủ đáng thương.”Hắn nghiêm túc nói.
“Đồng Nội Hàn.” Trần Thiệu thấp giọng nói.
“Sớm muộn gì bị. Ăn thạch nhũ đến toi mạng.” Trần lão thái gia lắc đầu, “Tính mệnh hắn tốt, gặp được Trình Tiểu thư.”
“Ăn thạch nhũ chết nhiều người, thật sự có thể cứu?” Trần Thiệu nói, mặt mang lo lắng.
“Có thể.” Trần lão thái gia không chút do dự nói, đưa tay vỗ vỗ đứa con, “Cao nhân nếu đã cho đệ tử vào đời, cũng không phải là thứ tạp nham.”
“Muốn nói cao nhân.” Trần Thiệu thấp giọng nói, “Phụ thân, hôm qua có tin tức mới truyền đến rồi.”
“Sao?” Trần lão thái gia nhất thời cảm thấy thực hứng thú, ném quải trượng trong tay cho tỳ nữ, “Đi, chúng ta trở về nói.”
Tuy rằng mới một ngày một đêm, nhưng người tin tức linh thông đã biết, trước cửa Chu gia thêm nhiều người lui tới.
Lúc cửa mở ra, một chiếc xe ngựa đi ra, khiến người xung quanh sôi nổi tiến lên thăm dò.
Xe ngựa mau chóng đi qua.
“Có tiếng khóc sao?”
“Nam nữ?”
Xe ngựa qua ngã tư đường, một trận pháo bên đường vừa được châm, dường như chấn động cả khu phố, sau tiếng pháo chiêng trống.
“Cái gì vậy? Nhà ai đón dâu à?”
Người đi đường bị náo nhiệt hấp dẫn, sôi nổi nhìn qua hỏi.
“Hình như là khai trương tửu lâu.” Có người nói, đưa tay chỉ qua.
Đám đông chật kín ngã tư đường, một sân khấu cao tầm hai trượng trước cửa tửu lâu, hoa quấn quanh, hết sức thu hút tầm mắt.
“Thần Tiên cư.” Có người biết chữ híp mắt nhìn kỹ cờ màu đón gió tung bay.
“Thần Tiên cư, tên gọi thật là cuồng.”
Không biết chữ, cũng có nhận thức, phát ra tiếng kinh ngạc.
“Không phải ở ngoài thành sao? Nơi này là mở chi nhánh rồi?”
“Nơi này của chúng ta không phải chi nhánh.”
Đậu Thất quần áo sáng rõ đứng ở cửa tiệm, tự mình đón khách ngoài cửa.
“Thần Tiên cư Chúng ta, hôm nay bắt đầu chuyển đến chỗ này rồi!”Hắn cười nói, chắp tay thở dài, “Xin các vị chiếu cố nhiều hơn.”
“Thần Tiên cư chúng ta chuyển đến đây rẻ và đẹp hơn, già trẻ cũng tiện đến.” Chưởng quầy cũng cười nói.
“Thần Tiên qua đường, ta định chiều tối đi ăn, đang nghĩ ngợi tới, hóa ra chuyển đến đây, chính là tiện hơn.” Có người hô, lập tức vào cửa.
Tại đây dưới sự dẫn dắt, lại có vài khách quen tiến vào, khiến cho những người đến xem náo nhiệt cũng đều nối đuôi nhau vào, hơn nữa còn đặc biệt mời người đến ca hát, Hai lầu của Thần Tiên cư đầy kín khách.
“Chúc mừng Thất gia.” Chưởng quầy cười nói.
Đậu Thất nhìn khách đến đông đúc cả sảnh đường, lại nhìn người ở ngã tư đường không ngừng tiến vào, vừa lòng chống nạnh cười to.
Mà lúc này, ở Thần Tiên cư ngoài thành, đã vắng vẻ xe ngựa, phòng to như vậy, chỉ ngồi bốn năm người.
“Ta nói, các ngươi làm cái gì? Không phải nói để thương lượng vài ngày sao?” Phạm Giang Lâm cau mày nói.
Trước mắt một nam nhân lực lưỡng sờ mũi gật đầu.
“Ngượng ngùng a đại ca, khai trương tửu lâu mới. Vội vã dùng tiền, ngươi xem các ngươi rốt cuộc mua không, nói cho thống khoái, các ngươi không mua. Để cho người khác mua.” Hắn nói, vỗ vỗ khế ước trên bàn.
“Đương nhiên mua.” Phạm Giang Lâm nói, nhìn Từ Mậu Tu.
Từ Mậu Tu cũng gật gật đầu.
“Ký rồi.” Hắn nói.
“Sảng khoái.” Nam nhân kia giơ ngón tay cái lên cười nói, vừa đưa khế ước lại.
Từ Mậu Tu cầm lấy đến, nhìn một hàng lại một hàng, chợt nhăn mày.