Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 26


Hứa Quân Dao cũng định đi theo nhưng Mạc Ảnh Quân lại đứng trước nàng, chắc họ muốn nói chuyện riêng nàng cũng không quản nữa ôm Khanh Khanh bắt đầu chơi đùa.
Mạc Ảnh Quân tiễn Thời Vân Triệt tới cửa liền dừng chân quay qua.

“ Ta đã nghe thấy lời đại ca nói với Dao Dao.”
“ Thì sao vương gia muốn tính sổ.” Thời Vân Triệt lạnh nhạt nói, khí thế không hề thua hắn.
Mạc Ảnh Quân nghe vậy chỉ hơi cong môi.

“ Không hề ta chỉ muốn nói vài điều với đại ca, ta biết những gì huynh lo lắng lần này do ta suy nghĩ chưa chu toàn, ta Mạc Ảnh Quân ở đây đảm bảo với đại ca chuyện như ngày đó sẽ không có lần thứ hai….”
Mạc Ảnh Quân còn chưa nói xong Thời Vân Triệt đã ngắt lời.

“ Vương gia nói thì hay lắm ngươi lấy gì ra đảm bảo chứ, đến lúc muội muội ta gặp chuyện ta còn có thể giết ngươi sao?” Thời Vân Triệt tựa tiếu phi tiêu nhìn Mạc Ảnh Quân, hắn ta thật tò mò người trước mặt này sẽ nói gì.
“ Có thể, ta lấy toàn bộ Thần vương phủ ra đảm bảo với đại ca bao gồm cả tính mạng và danh dự của ta!” Mạc Ảnh Quân không do dự nói, thái độ của Thời Vân Triệt đầu tiên là giật mình sau đó đã dịu đi rất nhiều.
“ Được Mạc Ảnh Quân nhớ lấy lời của ngươi hôm nay nếu như chỉ cần một lần nữa dù có liều mạng ta cũng sẽ đem muội muội ta trở về!” Thời Vân Triệt nhìn hắn chắc nịch nói đây cũng là cảnh cáo hắn.
“ Một lời đã định, đại ca đi thong thả!”
Tiễn Thời Vân Triệt xong hắn trở lại sảnh đã thấy nàng đang hứng trí cùng mấy tỳ nữ may đồ cho Mạc Khanh Khanh, rất vui vẻ trêu đùa nó nhăn mặt nhe răng.

Hắn cũng không lại gần mà tới thư phòng gọi tất cả ảnh vệ vào…
“ Sau này Hàn Anh, Mạc Xuyên và hai ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ vương phi không được rời nàng ấy quá xa có việc thì dùng tín hiệu báo cáo!”

“ Rõ!”
“ Vương gia lần này là do thuộc hạ thất trách mong vương gia trách phạt!” Mạc Xuyên cùng Hàn Anh quỳ xuống nhận lỗi.
“ Đứng dậy đi lần này cho các ngươi lấy công chuộc tội, việc ta giao điều tra tới đâu rồi!” Mạc Ảnh Quân vẫy tay cho hai người đứng dậy.
“ Vương gia theo dấu vết của họ để lại đám người thứ nhất không phải là người trung nguyên rất có thể là người của vương tử A Thác Nhĩ Kha của Hung Nô!”
Mạc Thất báo cáo xong, Mạc Đông liền đưa lên ít giấy tờ.

“ Theo thuộc hạ điều tra được nhóm người thứ hai thuộc Miêu Sát Lâu, người của Miêu Sát Lâu rất có nguyên tắc không nhả ra một chữ về việc ai đã trả tiền mua mạng của vương phi.”
“ Tên kia còn sống chứ?” Mạc Ảnh Quân nghe tới Miêu Sát Lâu cắt người liền tỏa ra một luồng hơi lạnh khiến mấy người có mặt đầu giật mình.
Miêu Sát Lâu là nơi nào chứ tổ chức sát thủ lớn nhất trong giang hồ đã nhận tiền thì ngươi muốn mạng của ai nhất định sẽ được.

A Thác Nhĩ Kha năm đó trên chiến trường bị hắn chém một nhát bên mắt trái bây giờ hắn nghĩ lúc đó nên lấy luôn cái mạng đó thì tốt hơn, còn dám tơ tưởng đụng tới nữ nhân của hắn nhưng người Hung nô này cũng chỉ muốn bắt nàng còn người kia lại muốn lấy cả mạng nàng rốt cuộc là kẻ nào lại không sợ hậu quả khi bị hắn phát hiện chứ.
“ Hồi Vương Gia hắn còn sống nhưng rất kín miệng nhất quyết không nói nửa lời!” Hàn Anh đáp.
“ Không nói thì làm cho hắn phải nói thì thôi, bắt đầu từ bây giờ cắt một mạch máu trên cổ tay hắn treo ngược lên để hắn biết cảm giác từ từ chết đi là như thế nào nhưng không được để chết, khi nào hắn không gần đi thì trị khỏi hoàn toàn rồi tiếp tục!” Mạc Ảnh Quân không lạnh không nóng từng nhịp từng nhịp gõ trên mặt bàn từ từ nói, Mạc Xuyên rùng mình một cái những ảnh vệ còn lại cũng không khá hơn.
“ Rõ! Vương gia.”
“ Vương gia thuộc hạ theo người giao phó đã tìm ra tung tích số lương thảo đó được Lý tướng quân giấu ở dưới hầm trang viên hẻo lánh ở phía Tây Định Nam! Về phần Lý tướng quân không có giao thiệp đặc biệt với ai nhưng gần đây có bí mật gặp riêng Thái tử!”
“ Ồ, Thái tử coi ra cũng không phải kẻ hèn nhát như bề ngoài!” Mạc Ảnh Quân híp mắt đoán điều gì khiến Lý tướng quân trong thời điểm nhạy cảm này liều mạng tới gặp Thái tử còn Thái tử lại cho hắn ta lợi lộc gì khiến hắn ta không quản mình làm việc có thể chu di cửu tộc này.
……..
“ Vương phi người định xử lý chuyện của Xuân Linh thế nào?” Hứa Quân Dao vừa đặt Khanh Khanh đã ngủ vào lồ ng nhỏ, Miên Miên liền lại gần hỏi.

Mấy ngày trước nàng không thấy Xuân Linh cùng Đàm ma ma đâu liền hỏi, Vũ Nương liền đem chuyện hai người làm khi nàng không có trong phủ ra, thì ra là họ nhân lúc nàng không có trong phủ liên tục để Xuân Linh xuất hiện trước mặt.

Vào ngày thứ hai nàng đi Xuân Linh này dám bỏ thuốc vào trà của Mạc Ảnh Quân muốn thuận thế trở thành di nương của hắn nhưng không ngờ người uống ly trà đó lại là khách của hắn trưởng quầy Thượng Xuân Cư.

Mạc Ảnh Quân đương nhiên là tức giận liền đem nàng nhốt lại nhưng không hiểu sao đem cả Đàm ma ma nhốt lại, nàng có hỏi thì hắn nói vài ngày nữa sẽ cho nàng biết.
Hứa Quân Dao im lặng một lúc rồi mở miệng.

“ Đưa nàng tới đây đi!”
“ Vâng!” Miên Miên đi nói với Vũ Nương việc nàng muốn gặp riêng Xuân Linh.
“ Vương phi…vương phi nô tỳ cái gì cũng không có làm….

Vương phi nô tỳ bị oan…” Mấy ngày bị nhốt Xuân Linh người không ra người ma không ra ma trông nhếch nhác vô cùng vừa thấy nàng như thấy cọng rơm cứu mạng liền nhanh chóng kêu oan.

Đáng lẽ nàng ta nên nghe lời Đàm ma ma không nên manh động như vậy bây giờ chỉ thấy hối hận kinh khủng, Xuân Linh nhìn xung quanh muốn tìm bà nhưng lại chẳng thấy đâu trong lòng lại càng sợ hãi, bây giờ nàng ta chỉ dựa vào trước giờ vương phi đối với nàng không tệ mà xin tha hơn nữa vương phi cũng không thông minh nàng chỉ lừa một chút là được ạ.
“ Xuân Linh ngươi bị oan cái gì?” Hứa Quân Dao bình tĩnh hỏi, ngồi ở trên cao nhìn xuống Hứa Quân Dao cảm nhận được sâu sắc mạng người ở nơi này hèn mọn cỡ nào.
“ Vương phi nô tỳ không có quyến rũ vương gia, nô tỳ không hề bỏ thuốc vào trà….” Xuân Linh không hề chột dạ nói.
“ Chuyện bỏ thuốc có thể là ngươi bị oan nhưng chuyện quyến rũ vương gia chưa ai nói mà!” Hứa Quân Dao lạnh nhạt nói, rõ ràng mới là tiểu cô nương 14, 15 tuổi tại sao lại như thế này.

“ Nô tỳ…nô tỳ là…” Xuân Linh á khẩu nàng ta cứ nghĩ tiện nhân Xuân Hiên kia kiểu gì cũng trước mặt vương phi nói này nọ nhưng không nghĩ tới lại nghe thấy câu này.
“ Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn làm di nương của vương gia!”
“ Nô tỳ không có…nô tỳ!” Xuân Linh không nghĩ nàng lại thẳng thừng hỏi như vậy.
“ Ngươi là nha đầu hồi môn của ta nếu ngươi có loại tâm tư này tại sao không nói với ta trước, biết đâu ta lại sắp xếp cho ngươi thì sao?” Hứa Quân Dao nhấp một ngụm trà nói.
Xuân Linh nghe xong thì cả người đần ra nàng ta đã từng nghe có vài vị phu nhân cao quý vì muốn giữ phu quân mà không ngại sắp xếp tỳ nữ hồi môn của mình cũng là để dễ dàng kiểm soát.

Nhưng hôm đó nàng ta chính tai nghe được vương phi không hề có ý sắp xếp người cho vương gia vậy nàng ta có nói thì được gì…
“ Ngươi là người của ta nhưng tâm tư thì lại không đặt ở chỗ ta nếu đã vậy thì chuyện này để vương gia tới nói một câu công bằng đi nếu chàng thu lưu ngươi tất cả mọi chuyện ta sẽ không tính toán gì nữa!”
“ Vương phi!” Miên Miên muốn nói gì đó nhưng nàng ngăn lại.
“ Vũ Nương đi gọi vương gia tới đây!” Vũ Nương nhìn nàng, biết là nàng đã thất vọng triệt để với Xuân Linh rồi, nha đầu hồi môn lại để cho trượng phu giải quyết đây là nàng muốn nói Xuân Linh không còn là người của nàng nữa.
“ Vương phi…nô tỳ như thế này….” Xuân Linh nghe có cơ hội liền mắt sáng rỡ vương phi đây là cho nàng con đường sống.
“ Xuân Hiên, Xuân Hoà giúp nàng thay đồ rửa mặt ăn mặc gọn gàng một chút!”
Hứa Quân Dao thở dài trong lòng nha đầu này dã tâm có thừa nhưng thông minh thì lại không thấy, đến lúc này vẫn còn nghĩ tới việc trở thành người của Mạc Ảnh Quân.

Xuân Linh không hề nghĩ rằng lúc nãy Hứa Quân Dao đang muốn cho nàng ta một cơ hội chỉ cần nàng ta hối cải… nhưng lại cố chấp không buông, Xuân Linh ỷ vào việc mình xinh đẹp nên rất có lòng tin hơn nữa hôm đó cũng không phải hắn tự mình hạ lệnh bắt nàng ta vậy nên nàng ta vẫn còn cơ hội huống chi giờ vương phi còn ủng hộ nàng.
Nghĩ vậy càng tự tin lúc Mạc Ảnh Quân tới ngọt ngào kêu một tiếng.

“ Vương gia!”
Nhưng Xuân Linh nhanh chóng bị hắn dội cho một gáo nước lạnh.

“ Tại sao nàng ta còn ở đây, mau đem nàng ta ném ra ngoài đừng làm trướng mắt vương phi!” Xuân Linh run rẩy sợ hãi bao nhiêu tự tin của nàng mất sạch nàng nhanh chóng nhìn về phía Hứa Quân Dao.

“ Vương gia chàng ngồi xuống trước đi nghe một chút đã! Nào Xuân Linh nói ra mong muốn của ngươi đi.” Hứa Quân Dao nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
“ Nô tỳ…nô tỳ….Vương gia nô tỳ thấy vương phi có những ngày bất tiện muốn vì người phân ưu… nô tỳ…nô tỳ muốn làm thông phòng của người!” Hứa Quân Dao thật sự phục nha đầu này rồi ngu xuẩn không để đâu cho hết, thế mà thực sự cũng nói ra được những lời này.

Mấy nha đầu còn lại chỉ thấy xấu hổ thay nàng, đúng là vô liêm sỉ.
Hứa Quân Dao cười nhạt nhìn hắn.

“ Nàng muốn thành người của chàng không muốn làm người của ta nữa vậy nên người này chàng giải quyết đi!”
“ Vậy thì….

Muốn thành người của ta cũng không phải không thể! Đem nàng ra ngoài đánh 50 trượng treo ngược lên cây 3 ngày nếu còn sống thì nói tiếp….” Nghe hắn nói một nửa trong lòng Xuân Linh đang nở hoa nhưng nghe tiếp giây phút nàng chờ không tới mà nàng sợ tới mức cả người nhũn ra.

50 trượng còn treo trên cây mạng của nàng ta còn đâu chứ mà nói tới vinh hoa phú quý.
“ Không…vương gia ngươi không thể đối với nói tỳ như vậy!”
“ Nếu ngươi không thể thì ngươi lấy đâu ra tự tin có thể đứng trước mặt bản vương nói chuyện này! Dựa vào bản mặt kia của ngươi sao, ngươi nghĩ mỹ nhân nào mà Mạc Ảnh Quân ta chưa thấy!”
Hứa Quân Dao hiểu đây là Mạc Ảnh Quân trêu đùa nàng ta, có chút xót xa trong lòng nhưng rất nhanh Hứa Quân Dao cũng quên đi đây là nàng ta tự chọn.

Hứa Quân Dao có thể chấp nhận mọi thứ trừ việc phản bội nàng quá chán ghét hai từ này…
“ Vương phi nô tỳ sai rồi, là Đàm ma ma…là Đàm ma ma là bà ta súi giục nô tỳ…là bà ta nói vương gia và vương phi còn chưa viên phòng bây giờ là cơ hội tốt…là bà ta….vương phi nô tỳ chỉ là nhất thời bị mờ mắt….”
“ Đem Đàm ma ma lên đây luôn đi để tránh đổ oan cho nàng!”.

Bình Luận (0)
Comment